Người hàng xóm:Đi nước ngoài rồi,du học đó, bán nhà đi nước ngoài
Tang Xảo: Vậy cô có biết là nước nào không?
Người hàng xóm: Chỉ biết là nước đó nằm trên bản đồ thôi,cụ thể tôi cũng không rõ
* * * * *
Cách ngày thi cuối kỳ còn vài tiếng,lúc này tâm tư của Tang Xảo thật sự quá hổn độn, lúc đầu cô dành hết tâm trí cho việc học nhưng chẳng biết tại sao bây giờ còn để tâm đến cái người nằm đang nằm ở phòng 602 đó, chẳng biết sáng nay tình trạng của cậu ta đã tốt lên hay chưa, không biết sau hôm nay cậu ta sẽ ra sao,gia cảnh của cậu ta từ nhỏ không tốt, tạch kì thi lần này nữa chắc... thôi đành không nói nữa
Thở hoắc ra một hơi Tang Xảo bước vào phòng thi, ngồi vào bàn của mình bất giác nhìn sang,trống trải thật, cái cảm giác cô đơn này sao tự dưng lại bủa vây mình chứ? Thường ngày còn chê người ta phiền phức giờ lại thấy nhớ cái phiền phức đó rồi
Vậy là cuộc thi cuối kỳ bắt đầu rồi, giáo viên phát bài thi, nhìn vào một lượt quả thật không làm khó được Tang Xảo, cái mát học bá lúc này dùng là hợp lý rồi, đang chuẩn bị đặt bút thì từ bên ngoài bóng hình quen thuộc bước vào, cả lớp đưa mắt nhìn rồi nhạc nhiên khi thấy đó là Thôi Lịch
Cậu ấy vậy mà có thể khỏe mạnh nhanh như vậy vừa kịp lúc kỳ thi cuối kỳ bắt đầu, đi về chỗ ngồi nhận đề thi rồi bắt đầu làm,từ đầu đến cuối không đoái hoài gì đến Tang Xảo bên cạnh
Kết thúc đề thi cuối cùng là bỏ đi luôn, không thèm nhìn lấy Tang Xảo một cái. Cái gì chứ? đầu cậu ta bị úng nước hay sao, hay là mình đang nằm mơ? cậu ta ấy vậy mà lại ngó lơ mình, thật sự không thể chấp nhận được,Tang Xảo nhìn theo bóng lưng đó miệng bất giác chửi rủa
Đợi đến lúc Tang Xảo bước ra đã không còn thấy Thôi Lịch đâu nữa, chắc là cậu ta lại về bệnh viện rồi. Không sao đợi đến buổi chiều lại đến thăm cậu ta, đến lúc đó phải hỏi cho rõ tại sao hôm nay lại ngó lơ mình,Tang Xảo vừa đi vừa lẩm bẩm
Chiều hôm ấy Tang Xảo đúng thật có đến bệnh viện thăm Thôi Lịch, nhưng hay tin sáng nay cậu ấy đã suất viện rồi. Vậy là lại muốn đến nhà cậu ấy, hỏi cho rõ xem tại sao buổi sáng lại ngó lơ mình, nhưng nhà cậu ấy ở đâu thì Tang Xảo lại không biết.
Liền nhanh chí liên lạc với người bạn thân của Thôi Lịch là Bắc Đại xin địa chỉ nhà, nắm được địa chỉ nhà trong tay rồi liền nhanh nhanh chóng chóng đến cho cậu ta một bất ngờ, nhưng ai mà ngờ được rằng lúc đến đó thì lại thấy nhà cậu ta đang treo biển "Bán nhà"
Được biết qua người hàng xóm, thì ba mẹ Thôi Lịch bán nhà để chuyển sang nước ngoài, hình như là vì việc cậu con trai nhà này trúng tuyển vào trường đại học gì gì đó bên nước ngoài, nhưng cụ thể là nước nào thì người đó không nói
Vậy là một phen tốn công mà chẳng gặp được ai,Tang Xảo tức giận rồi nói "Cậu đi mà chẳng báo với tôi,sao này về nước thì đừng hòng gặp lại được tôi nữa, đáng ghét "
Và thế là họ mất liên lạc với nhau
Kết quả thi đã có, thành tích của Tang Xảo có thể xét duyệt vào các trường lớn như đại học T, đại học B... học là du học nước ngoài nếu cô muốn sẽ được nhà trường tài trợ học bổng, nhưng cô vẫn quyết định đại học T vì dù sao từ đầu cũng đã chọn ở đó. Tìm mãi mà vẫn không thấy điểm thi của Thôi Lịch cô có đến tìm chủ nhiệm hỏi nhưng chỉ nhận lại kết quả là "Điểm số của Thôi Lịch được yêu cầu giữ bí mật không thể tiếc lộ được"
Chẳng hiểu sao thông tin về Thôi Lịch đều bị giữ bí mật, đến cả điểm thi cũng chẳng được biết Tang Xảo vẫn luôn nghe ngóng thông tin về Thôi Lịch nhưng tất cả những gì cô nhận lại đều là con số không.Đợi đến khi có thư mời nhập học và chuyển vào trường,thì hiện tại là khoảng thời gian nghỉ ngơi.
Hôm nay cô bắt gặp Bắc Đại đang ở gần khu nhà cũ của Thôi Lịch hiện giờ đã có chủ nhân mới, cô cứ tưởng Thôi Lịch trở về rồi liền vội vã chạy đến, đánh nhẹ vào người Bắc Đại cô lên tiếng hỏi "Thôi Lịch về rồi hả?"
Bắc Đại nghe cô hỏi thì ấp úng trả lời "Ai về chứ?, làm gì có ai về " Thấy dáng vẻ ấp úng của Bắc Đại thật sự rất đáng nghi nhưng chẳng biết là đáng nghi ở đâu
"Thì là Thôi Lịch chứ ai, nếu không cậu đến đây làm gì?"Tang Xảo lại tiếp tục hỏi, vẻ mặt né tránh của Bắc Đại làm cho cô chắc chắn có gì đó mờ ám
"Mình vô tình đi ngang qua đây thôi, thật đó " Bắc Đại trả lời nhưng trong lời nói có đôi chút ngập ngừng