Chú chim cuối cùng đã tìm ra lý do để tồn tại trong cuộc đời này. Còn cá nhỏ cũng nhận ra rằng, chú chim kia chính là điều mà nó vẫn luôn chờ đợi. Thế nhưng, trời biển ngăn cách khiến cho chúng chỉ có thể đau khổ nhìn nhau mà không thể ôm lấy nhau...
***
Mấy ngày gần đây, Khương Kỷ Hứa cảm thấy trong người hơi khó chịu, nhưng cô cũng chẳng rõ là bất thường ở điểm nào. Đêm nay, cô mơ thấy một bé trai mập mạp, đáng yêu đang ngước nhìn mình bằng đôi mắt to tròn long lanh. Thằng bé nghiêng đầu nhìn cô rồi chìa đôi tay nhỏ xíu về phía cô, Khương Kỷ Hứa vội vàng giơ tay nắm lấy... Cô bừng tỉnh, phát hiện ra mình đang ôm chặt Quý Đông Đình. Anh bị cô đánh thức, dịu dàng véo má cô: "Mau nói với anh là em vừa mơ thấy anh đi!"
"Đầu óc toàn những suy nghĩ đen tối!" Khương Kỷ Hứa đánh vào tay Quý Đông Đình, chợt nhớ tới đôi mắt của bé trai trong giấc mơ vừa rồi giống hệt anh, cô mỉm cười ôm lấy anh: "Mơ thấy anh hồi nhỏ.”
Quý Đông Đình bật cười, bàn tay miết nhẹ trên eo cô: "Năm nay em có kế hoạch gì không?"
“Có chứ! Em phải lấy được giải Tập thể xuất sắc nhất của Bắc Hải Thịnh Đình, phải tăng gấp đôi số tiền thưởng, ngoài ra còn phải rèn luyện thêm..."
Cô nói rất nhiều, chỉ có điều không hề nhắc tới ba chữ "Quý Đông Đình" khiến anh rất bực: "Anh thì sao?”
"Còn phải yêu anh nhiều hơn nữa." Khương Kỷ Hứa hôn lên mặt Quý Đông Đình.
Anh tạm hài lòng: "Coi như em cũng có lương tâm! Vì em yêu anh nhiều hơn, nên anh đương nhiên sẽ ngày càng thêm yêu em!”
Khương Kỷ Hứa cuộn mình trong vòng tay Quý Đông Đình. Cô chợt nghĩ ra một việc rất quan trọng... Hình như là cô đã biết mình không được khỏe ở chỗ nào rồi.
Sáng hôm sau, Khương Kỷ Hứa giấu Quý Đông Đình mua que thử thai rồi nhét vào túi đi làm. Cô hơi mệt nên nằm bò lên bàn làm việc nghỉ ngơi. Tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đó, An Mỹ bước vào: "Giám đốc Tiểu Khương, Tổng Giám đốc Lục tìm chị đấy! Hình như anh ấy muốn bàn về buổi họp sáng nay."
Khương Kỷ Hứa day day hai bên thái dương, cầm tập tài liệu, uể oải đứng lên. An Mỹ quan tâm hỏi han: “Giám đốc Tiểu Khương, chị thấy khó chịu ở đâu à?"
"Có lẽ là bị cảm rồi, hơi mệt một chút."
"Nếu chị cảm thấy không khỏe thì nên xin nghi phép vài hôm, dạo này công việc cũng không nhiều mà!" An Mỹ thở dài: "Thật lòng mà nói, chúng ta chỉ cần hoàn thành công việc là được rồi, sao còn phải bán mạng cho gia đình Hà Vân kia chứ?”
"Cảm ơn em!" Khương Kỷ Hứa mỉm cười bước ra khỏi phòng.
An Mỹ đang định rời đi thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo vang, cô cố gọi với theo, nhưng Khương Kỷ Hứa không hay biết gì. An Mỹ chẳng suy nghĩ nhiều, lấy điện thoại của Khương Kỷ Hứa ở trong túi xách ra xem. Nhìn cái tên "Quý Đông Đình" hiển thị trên màn hình, cô lại nhét điện thoại vào chổ cũ. Đột nhiên, một chiếc hộp màu hồng nhạt đập vào mắt cô, là que thử thai. An Mỹ thoáng ngỡ ngàng, sau đó nhanh chóng đóng túi xách của Khương Kỷ Hứa lại rồi ôm tâm trạng phức tạp đi ra ngoài.
Sau khi bàn xong công việc, Lục Tự lấy một tấm danh thiếp trong ngăn kéo ra, đưa cho Khương Kỷ Hứa: "Vị Cố phu nhân này có rất nhiều ý tưởng kinh doanh độc đáo. Tối nay tôi đã hẹn ăn cơm cùng bà ấy, cô có hứng thú đi cùng không? Tôi nghĩ cơ hội này rất hiếm có, làm quen một chút sẽ giúp ích cho cô."
"Cảm ơn Tổng Giám đốc Lục! Hôm nay tôi hơi mệt, tôi định tan ca sẽ về nhà nghỉ ngơi." Khương Kỷ Hứa biết Lục Tự có ý tốt, muốn giúp cô mở rộng các mối quan hệ, chỉ có điều, trong lòng cô còn đang day dứt một vấn đề khác nên đành từ chối.
Lục Tự ngước nhìn Khương Kỷ Hứa, đúng là sắc mặt không tốt. Anh vốn muốn hỏi cô sao đang yên đang lành tự dưng lại bị bệnh, nhưng với thân phận cấp trên anh cũng không tiện hỏi thăm quá nhiều về đời sống riêng tư của cấp dưới, huống chi cô còn là bạn gái của cổ đông lớn Quý Đông Đình nữa. Lục Tự đành nén lại những lời muốn nói, chi nhẹ nhàng bảo cô: "Không sao, cô không khỏe thì về nhà nghỉ ngơi đi, tôi cho phép!"
"Cảm ơn Tổng Giám đốc Lục!”
Khương Kỷ Hứa tan làm sớm, lúc cô về tới nhà còn chưa tới ba giờ, Quý Đông Đình không có ở nhà. Cô tự trấn an mình rồi run rẩy cầm que thử thai đi vào nhà vệ sinh. Giác quan của người phụ nữ luôn rất nhạy, nhất là với những việc như thế này... Quả nhiên, cả sáu lần Khương Kỷ Hứa thử đều ra kết quả hai vạch. Cô sắp khóc tới nơi rồi. Tại sao có những người mong mãi không được, còn người chưa sẵn sàng thì lại "trúng số độc đắc" thế này? Cô gom mấy que thử, đã qua sử dụng cho vào túi rồi ném vào sọt rác, nhưng vẫn thấy chưa yên tâm, cô bèn xách túi rác xuống nhà đổ.
Lúc đi xuống, Khương Kỷ Hứa gặp ngay bà hàng xóm ờ tầng dưới. Bà ta hỏi thăm cô: "Tan làm sớm thế cơ à?”
Cô gật đầu: "Trong người không khỏe nên phải về sớm thôi ạ."
Tâm trạng Khương Kỷ Hứa đang hết sức hỗn loạn, còn hành động thì cứ như vừa mới làm điều phạm pháp vậy.
Chiều nay, Quý Đông Đình phải đi bàn một vụ làm ăn. Anh gọi điện cho Khương Kỷ Hứa nhưng cô không bắt máy. Tới giờ tan ca, anh tới Bắc Hải Thịnh Đình đợi mãi mà chẳng thấy cô đâu, lúc sau mới được nghe Lục Tự thông báo: "Cô ấy bị ốm nên đã xin về sớm rồi, anh không biết ư?"
Quý Đông Đình vội vàng quay về tổ ấm bé nhỏ của mình. Anh gặp ngay bà vợ gã đầu trọc ở tầng năm, bà ta tỏ vẻ quan tâm: "Bạn gái cậu ốm rồi, mau lên xem sao đi!"
Anh là bạn trai của cô mà lại là người cuối cùng biết tin cô bị ốm sao? Quý Đông Đình cảm thấy vừa đau lòng vừa tức giận. Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, còn chưa vào đến nhà đã ngửi được mùi thức ăn hấp dẫn. Anh lập tức đi vào bếp, chỉ thấy cô gái của anh đang bận rộn nấu cháo, chẳng có vẻ gì là bị ốm cả.
"Muốn ăn cháo thì gọi người ta mang tới, sao phải tự làm như thế?" Quý Đông Đình lên tiếng.
Khương Kỷ Hứa quay lại, mỉm cười với anh: "Anh quên là sáng nay có người nói buổi tối muốn ăn cháo à?"
Anh kéo tay Khương Kỷ Hứa rồi sờ lên trán cô: "Em thấy không khỏe ư?"
"Đâu có!"
"Lục Tự nói với anh là em không khỏe." Anh có vẻ bực bội.
Cô lườm anh: "Em lấy lý do để trốn việc mà anh cũng tin à?"
“Nếu thấy không khỏe phải nói vói anh đầu tiên, biết chưa hả?"
Khương Kỷ Hứa gật đầu, Quý Đông Đình mỉm cười, mang thức ăn tới chỗ lò vi sóng để hâm nóng. Khương Kỷ Hứa đột nhiên phản đối: "Đừng dùng lò vi sóng, em lấy nồi hâm lại cho anh!"
"Dùng lò vi sóng cho tiện!"
"Nhưng nhiều tia bức xạ lắm!" Khương Kỷ Hứa buột miệng.
Quý Đông Đình phì cười: "Được rồi, anh nghe em!"
Buổi tối, cả Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình đều không ngủ được, một người đang đau đầu khi nghĩ tới chuyện que thử thai, còn người kia lại đang cực kỳ phấn khích khi tưởng tượng ra màn cầu hôn.
Quý Đông Đình vuốt ve cơ thể Khương Kỷ Hứa, cô vội vàng ngăn anh lại: "Kingsley, không được!"
"Xin lỗi em!" Anh luôn rất tôn trọng cô.
"Chúng ta ngủ thôi!"
"Ôm nhau ngủ!" Quý Đông Đình ôm chặt Khương Kỷ Hứa vào lòng.
Dean đã từ London quay lại thành phố S với chiếc nhẫn cầu hôn của Quý Đông Đình. Dean vốn vô cảm trước mấy thứ xa xỉ, vậy mà khi nhìn thấy chiếc nhẫn hoàn hảo với viên kim cương tuyệt đẹp này, trong lòng anh ta cũng có phần kích động. Đồ đắt tiền, thiết kế vừa trang nhã vừa cao quý, nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp thuần khiết.
Quý Đông Đình ngắm nghía chiếc nhẫn một hồi mỉm cười hài lòng: "Rất hợp với Hứa Hứa!"
Dean đưa cho Quý Đông Đình một hợp đồng bảo hiểm đã ký kết: "Chỉ riêng tiền bảo hiểm cũng mua được mấy chiếc nhẫn kim cương rồi."
"Cả đời này tôi chỉ cầu hôn có một lần, chẳng lẽ tôi lại mang nhẫn cỏ đi tặng vị hôn thê của mình hay sao?"
Giám đốc Khương còn chưa đồng ý cơ mà. Dean nhỏ giọng nói: “Đàn ông muốn cầu hôn thành công cần phải chờ lúc "thiên thời, địa lợi, nhân hòa"! Có những người cầu hôn cả trăm lần mà vẫn chưa được đấy!"
"Kẻ thất bại nào vậy?" Hiện tại, Quý Đông Đình khá hứng thú với những chuyện liên quan tới việc cầu hôn.
"Tôi thấy trong một bộ phim Trung Quốc. Nhưng tôi tin Quý tiên sinh nhất định sẽ thành công!"
“Đó là điều hiển nhiên rồi. Cho dù tôi thật sự tặng cho Hứa Hứa một chiếc nhẫn cỏ, cô ấy cũng sẽ đồng ý thôi."
"Vậy tôi chúc mừng Quý tiên sinh trước!"
"Cảm ơn cậu!"
Địa điểm mà Quý Đông Đình chọn làm nơi cầu hôn là ở trên tầng cao nhất của tòa nhà Thánh Đại, từ đó có thể nhìn sang khách sạn Nam Việt đang xây dở, cũng chính là món quà cầu hôn anh dành cho cô. Mặc dù Khương Kỷ Hứa chưa chắc đã thích món quà này, nhưng cô sẽ cảm nhận được tấm chân tình của anh chứ? Anh dự định cầu hôn cô vào tối mai, nhân dịp kỷ niệm sáu tháng hai người quen nhau. Quý Đông Đình bắt Dean phải chuẩn bị cho mình một bộ vest mới khiến cậu ta được thể đùa giỡn: "Quý tiên sinh đẹp trai như thế thì dù có không mặc gì đi cầu hôn, Giám đốc Khương cũng sẽ đồng ý thôi."
"Suy nghĩ dung tục!" Quý Đông Đình phê phán Dean, sau đó lập tức đổi giọng: "Cậu cũng cho rằng cô ấy nhất định sẽ đồng ý hả?"
"Nếu tôi là con gái, tôi cũng muốn đồng ý lời cầu hôn của anh."
"Cậu đừng có mơ tưởng hão huyền!"
Khương Kỷ Hứa đến một bệnh viện tư làm xét nghiệm, nhưng phải tới hôm sau mới có kết quả. Cô vừa bước chân ra khỏi phòng khám đã nhận được tin nhắn của Quý Đông Đình: Mai là ngày kỷ niệm tròn sáu tháng chúng ta quen nhau. Anh nghĩ nên tổ chức một bữa tiệc chúc mừng. Hẹn em sáu giờ tối mai ở tầng sáu mươi sáu tòa nhà Thánh Đại, không gặp không về!
Khương Kỷ Hứa nhắn tin đồng ý, sau đó ngồi suy nghĩ lung tung. Ngày mai, cô có nên đưa kết quả xét nghiệm cho anh và nói: "Hi, Kingsley! Chúc mừng anh, anh sắp được làm bố rồi!" Liệu Quý Đông Đình sẽ vui mừng như điên hay là sợ hết hồn nhỉ? Cho dù cô từng rất hoảng loạn khi đứa bé này xuất hiện, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ bỏ đi đứa con của mình và Quý Đông Đình. Mặc kệ tương lai ra sao, cô vân muốn sinh con cho anh.
Sáng hôm sau, lúc Khương Kỷ Hứa chuẩn bị đi làm, Quý Đông Đình nhắc nhở cô: "Em yêu, đừng quên buổi hẹn của chúng ta tối nay đấy! Anh có một món quà dành cho em."
Khương Kỷ Hứa áp mặt vào ngực Quý Đông Đình: "Kingsley, có lẽ em cũng có quà cho anh."
"Anh mong đợi lắm đấy!" Quý Đông Đình đặt một nụ hôn lên trán Khương Kỷ Hứa.
Khương Kỷ Hứa cố gắng cười thật tự nhiên. Dù đã cố tìm mọi, cách trấn an bản thân nhưng trong lòng cô hiện đang nặng trĩu! Kỳ thực, cô vẫn mong lát nữa bác sĩ sẽ nói tất cả chỉ là nhầm lẫn.
Buổi chiều, cô lấy lý do đi gặp nhà cung ứng để về sớm. Trước khi đi, thấy An Mỹ cứ ấp úng như đang muốn hỏi điều gì đó, cô bèn lên tiếng: "An Mỹ, có chuyện gì à?"
"Không có gì ạ!” Cuối cùng, An Mỹ vẫn không dám mở lời. Cô biết hôm nay Giám đốc Khương không đi gặp nhà cung ứng, nhưng nếu không phải chuyện quan trọng hoặc cực kỳ riêng tư thì chị ấy sẽ không nói dối như vậy đâu, trừ phi... An Mỹ thầm mong mọi việc không như những gì mình đang nghĩ. Nam thần mà cô thầm yêu nhất định phải là người có trách nhiệm! Nếu không thì cô sẽ cực kỳ thất vọng, thật sự thất vọng lắm ấy!
Khương Kỷ Hứa đi taxi tới bệnh viện. Cô đi thẳng lên tầng bốn nhưng cứ chần chừ mãi ở bên ngoài. Sau một hồi đi đi lại lại, cô lấy hết can đảm giơ tay gõ cửa. vẫn là vị bác sĩ hôm qua: "Khương tiểu thư phải không? Mời cô ngồi.”
Khương Kỷ Hứa ngồi xuống ghế đối diện, lòng bàn tay cô đã ra đầy mồ hôi: "Kết quả thế nào, thưa bác sĩ?"
Vị bác sĩ đẩy gọng kính, nhìn Khương Kỷ Hứa với vẻ tiếc nuối: "Đúng là cô đã có thai, nhưng có khả năng là thai ngoài tử cung.”
Sắc mặt Khương Kỷ Hứa trò nên tái nhợt: "Gì ạ?"
"Tên thường gọi là chửa ngoài dạ con." Vị bác sĩ nhìn tờ kết quả xét nghiệm: "Nếu thật sự là mang thai ngoài tử cung thì cô phải làm phẫu thuật ngay!"
Đầu óc Khương Kỷ Hứa trống rỗng, cả người cứng đờ, cô không dám tin vào những điều mình vừa nghe được.
"Có bạn trai chứ?"
"Có..."
"Cần được kiểm tra chi tiết hơn! Bao giờ anh ta tới?"
Khương Kỷ Hứa cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nước mắt của cô vẫn chực trào ra. Tại sao sự việc khủng khiếp này lại xảy đến với cô cơ chứ?
"Có thể đặt lịch làm phẫu thuật không?" Vị bác sĩ lại hỏi, đây là những điều anh ta buộc phải làm.
Khương Kỷ Hứa bật khóc. Cô cất giọng nghẹn ngàọ: "Bác sĩ, tôi muốn về bàn bạc với bạn trai trước đã!”
Tâm trạng cô mấy ngày nay thật sự rất thất thường, dường như cô vừa mới bước lên mây đã lại rơi bịch xuống mặt đất. Khương Kỷ Hứa cầm điện thoại, ấn nút gọi đến mười mấy lần, nhưng mạng còn chưa kịp kết nối thì cô đã ngắt máy. Kẻ nhát gan như cô không đủ can đảm để đối mặt với kết quả thương tâm ấy. Nhưng biết đâu chỉ là nhầm lẫn thì sao? Có lẽ cô cần làm xét nghiệm lại... Khương Kỷ Hứa ngồi trong cửa hàng giải khát gần bệnh viện suốt một buổi chiều, cốc sữa trong tay ngọt đến phát ngấy nhưng cổ họng mình đắng nghét.
Khương Kỷ Hứa nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ rồi. Sáu giờ cô còn có hẹn với Quý Đông Đình, hai người sẽ kỷ niệm sáu tháng bên nhau. Cô đứng dậy, đang định rời đi thì di động trong túi xách bỗng reo vang. Cô nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, là Thẩm Hoành. Cô do dự một lát mới ấn nút trả lời: "Có chuyện gì sao?"
"Tiểu Hứa, tối nay bác trai làm phẫu thuật ở bệnh viện thành phố A. Em có muốn gặp bác ấy không?"
Thẩm Hoành đứng bên ô cửa sổ sát đất nhìn sang tòa nhà Thánh Đại ở đối diện, rất nhiều hoa hồng đang được chuyển đến đó. Lãng mạn quá nhỉ! Tuy anh ta đã từng nghĩ tới việc một ngày nào đó Khương Kỷ Hứa sẽ kết hôn, nhưng chưa bao giờ hình dung ra bản thân mình sẽ thế nào khi chứng kiến cảnh tượng ấy. Phải đến lúc này, con người hẹp hòi như Thẩm Hoành mới nhận thức được một điều: Anh ta không thể chấp nhận việc Khương Kỷ Hứa hạnh phúc bên người đàn ông khác. Thế là anh ta rút điện thoại ra gọi cho cô: "Một người bạn ở thành phố A vừa nói với anh, bố em đang làm phẫu thuật tại đó. Bác trai vốn không muốn để em biết, nhưng anh nghĩ vẫn nên báo với em một tiếng."
Quý Đông Đình thay lễ phục mới mà Dean vừa mang tới. Trước giờ anh chỉ ăn mặc chỉnh trang thế này trong lễ cưới của mẹ với dượng Blake. Anh gọi điện thông báo cho mẹ mình: "Mẹ à, lát nữa con sẽ cầu hôn Hứa Hứa."
"Thật vậy ư? Tuyệt quá!" Sau một hồi phấn khích, bà Quý bỗng đổi giọng: "Mẹ rất vui vì cuối cùng Kingsley cúa mẹ đã tìm được hạnh phúc, nhưng mẹ cũng rất buồn, vì từ giờ trở đi mẹ sẽ không còn là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời con."
"Xin lỗi mẹ!"
"Cái thằng con đáng ghét này, còn chẳng thèm giả vờ an ủi mẹ nữa!"
"Mẹ luôn là người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng người bố quá cố của con và dượng Blake. Hơn nữa, con có thể bảo đảm rằng, Hứa Hứa sẽ là một cô con dâu tốt. Cô ấy sẽ đi dạo phố và uống trà cùng mẹ."
"Cái này không cần con nói mẹ cũng biết mà! Thế màn cầu hôn hôm nay lãng mạn chứ?"
"Có thể coi là lãng mạn."
"Kingsley, nhất định phải ghi lại! Bảo Dean quay lại toàn bộ quá trình, được không? Mẹ rất muốn xem."
"Thật ra... thôi được rồi! Con sẽ suy nghĩ về đề nghị của mẹ." Quý Đông Đình cảm thấy ý tưởng của mẹ cũng không tồi, sau này anh có thể lấy ra cho con trai mình học tập.
Dean lập tức chuẩn bị một chiếc máy quay tốt nhất, còn tranh thủ cơ hội: "Quý tiên sinh, có thể trao cho tôi bản quyền màn cầu hôn này không?"
"Cậu đúng là đồ tham lam!" Quý Đông Đình suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Nếu cậu không dùng nó vào mục đích thương mại thì tôi có thể xem xét."
Thành phố S cách thành phố A gần tám trăm cây số. Vì khởi hành quá gấp, Khương Kỷ Hứa không thể mua được vé máy bay hay tàu hỏa, nên đành phải đi nhờ xe của Thẩm Hoành. Cô mãi nghĩ về bố nên suýt quên mất Quý Đông Đình đang đợi mình. Mãi sau cô mới nhớ ra nhắn tin cho anh: Kingsley, em phải quay về thành phố A một chuyến, không thể tới chỗ hẹn. Khi đến nơi em sẽ liên lạc lại với anh.
Thẩm Hoành đang chăm chú lái xe bỗng hỏi cô: "Có việc gì à?"
"Không có gì!" Khương Kỷ Hứa chuyển chủ đề: "Làm sao anh tìm được bố em?"
"Anh đã liên lạc được với bố em từ lâu rồi. Sức khỏe của bác không tốt nên chuyển vào ở trong viện điều dưỡng thành phố A. Em còn nhớ lần anh bỏ về trước trong đợt cắm trại với các bạn học cũ không? Lúc ấy, bệnh hẹn suyễn của bác trai đột nhiên phát tác."
Khương Kỷ Hứa nhìn Thẩm Hoành bằng ánh mắt kinh ngạc: "Tất cả mọi chuyện... đều là thật ư? Tại sao anh không nói với em?"
"Với tính sĩ diện của bác trai, chắc anh không cần phải giải thích nhiều đâu nhỉ?" Thẩm Hoành thở dài: "Nếu không phải bác trai đang gặp nguy hiểm, anh cũng không định nói cho em biết."
Khương Kỷ Hứa im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Thẩm Hoành, dù sao cũng cảm ơn anh! Thật không ngờ anh còn giúp đỡ gia đình em."
"Không cần! Nếu chuyện này xảy ra với bố anh, anh nghĩ em cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi, đúng không?"
Khương Kỷ Hứa không trả lời.
Ba giờ sáng, Khương Kỷ Hứa đặt chân tới thành phố A. Thẩm Hoành dẫn cô tới trước cửa một phòng bệnh. Nhìn thấy người bố đã mất liên lạc từ lâu ở bên trong, cô chỉ biết quay sang Thẩm Hoành: "Cảm ơn anh!"
Thẩm Hoành nhún vai, ngồi xuống chiếc ghế dài ngoài hành lang: "Anh nghĩ là tối nay em sẽ không thể rời khỏi đây. Được rồi, anh ở lại với em!"
Khương Kỷ Hứa không từ chối, có lẽ lúc này cô thật sự cần có người ở cạnh bên. Cô khẽ nói: "Cảm ơn anh!"
Thẩm Hoành tỏ vẻ bất lực: "Tiểu Hứa, suốt dọc đường em đã nói cảm ơn anh mãi rồi.”
Khương Kỷ Hứa gượng cười. Cô đi ra chỗ khác gọi điện thoại cho Quý Đông Đình. Cô cố gắng bình tĩnh hết sức có thể: "Kingsley, anh ngủ chưa?"
Quý Đông Đình chỉ khẽ đáp lại một tiếng "ừm" khiến Khương Kỷ Hứa không thốt nên lời. Cô là người luôn che giấu cảm xúc của mình trước mọi khó khăn, đợi đến khi tâm trạng bình ổn cô mới sẵn lòng tâm sự với người khác.
Quý Đông Đình đã chờ đợi rất lâu. Cho đến khi mất hết kiên nhẫn, anh mới quay sang bảo Dean: "Không cần quay nữa!"
Người làm chứng kiêm quay phim vội vàng tắt máy, an ủi nam chính: "Chắc là có việc gì đột xuất rồi!"
Quý Đông Đình không lên tiếng. Chẳng lẽ cô đã phát hiện ra việc anh định cầu hôn nên mới cố tình trốn tránh? Anh đứng dậy, ấn chiếc nút màu nâu trên tường, toàn bộ rèm cửa lập tức mở ra. Khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt anh, bầu trời đêm càng làm nổi bật dòng chữ "Kingsley & Xuxu” lấp lánh trên tòa nhà Nam Việt đang xây dựng. Quý Đông Đình tự hỏi, có phải chỉ những người đàn ông thiếu cảm giác an toàn mới lo lắng khi nữ chính đến muộn hay không? Anh không thể diễn tả được cảm giác của mình vào lúc này. Anh đã gần như mất đi toàn bộ lý trí, ngay cả khi nhận được điện thoại của Khương Kỷ Hứa, anh cũng không tài nào hỏi cô tại sao lại không đến chỗ hẹn. Tình yêu đã khiến một con người kiêu ngạo như anh bỗng trở nên nhạy cảm như vậy đấy! Quý Đông Đình ôm tâm trạng nặng nề tiếp tục ngồi lại Thánh Đại.
Năm giờ sáng, anh nhận được một tin nhắn từ thành phố A. Trên màn hình điện thoại hiện lên cảnh Khương Kỷ Hứa đang tựa vào vai mối tình đầu của mình ngủ ngon lành, trên người cô ấy còn đắp một chiếc áo khoác nam màu be. Thẩm Hoành đã trả lại cho Quý Đông Đình đúng như những gì anh ta từng nhận được trước đây. Thật châm biếm biết bao!
Quý Đông Đình thật sự muốn cười, anh không ngại thất bại trong chuyện tình cảm, nhưng rất sợ bị tổn thương lòng tự trọng. Chiếc điện thoại vô tội bị chủ nhân thẳng tay ném vào cửa sổ, vỡ tan tành. Màn hình đen ngòm không thể hiển thị một tin nhắn vẫn chưa được đọc...
Khương Kỷ Hứa ở lại thành phố A suốt một ngày trời, cô chỉ nghe ngóng tình hình của bố qua bác sĩ chứ không trực tiếp gặp mặt ông. Trước khi quay về thành phố S, cô rút toàn bộ sáu mươi nghìn tệ tiền tiết kiệm trong thẻ ra rồi đem giấu dưới gối của bố nhân lúc ông đi dạo. Nhưng cô còn chưa ra khỏi cổng bệnh viện, người y tá chuyên chăm sóc cho bố đã chạy theo đưa cho cô một cục tiền: "Khương tiếu thư, ông Khương nhờ tôi gửi lại cho cô."
"Ông ấy không cần ư?"
“Bố cô nói ông ấy không thiếu tiền, cô cứ giữ lấy chỗ này mà dùng. Ông Khương hiện sống rất tốt, không cần cô phải lo nghĩ cho ông ấy đâu!"
“Được! Chị giúp tôi chuyển lời tới ông ấy, nếu ông không muốn thấy mặt tôi thì tôi có thể biến mất mãi mãi!"
"Thật ra, Khương tiểu thư hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc, tuy làm ăn thất bại, nhưng ông ấy vẫn còn tiền dưỡng lão."
Khương Kỷ Hứa cảm thấy phận làm con như mình thậm chí còn chẳng bằng một cô y tá xa lạ. Phải rồi, Khương Tu Hồng sao có thể thiếu tiền cơ chứ? Chỉ là ông không được sống trong vinh hoa phú quý như mong muốn mà thôi. Sáu mươi nghìn của cô chẳng là gì trong mắt ông cả, cô vẫn luôn khiến ông mất mặt như ngày xưa. Trong lòng Khương Kỷ Hứa buồn rười rượi, cô nhắn nhủ người y tá: "Hãy chăm sóc cho ông ấy thật tốt!"
Sau chuyến tàu tốc hành, Khương Kỷ Hứa trở về căn hộ của mình. Trong nhà không có gì thay đổi so với lúc cô đi. Cô gọi điện cho Quý Đông Đình, nhưng người nhận máy là Dean: "Khương tiểu thư, Quý tiên sinh đang họp, cô tìm anh ấy có việc gì vậy?"
“Tối nay Kingsley có về không?''
"Tối nay Quý tiên sinh phải tham dự một bữa tiệc, tôi cũng không rõ dự định của anh ấy."
"Cảm ơn anh!"
"Giám đốc Khương, hôm đó cô lỡ hẹn khiến Quý tiên sinh giận lắm đấy!"
"Xin lỗi!"
Khương Kỷ Hứa cúp máy. Không cần Dean nói, cô cũng đoán ra Quý Đông Đình đang giận mình. Nhưng anh là bạn trai của cô, cô không thể coi anh như cái thùng rác để trút nỗi buồn được. Thật ra, khoảng thời gian này cô cũng muốn tránh mặt Quý Đông Đình. Cô cần phải đến bệnh viện làm thêm một cuộc kiểm tra chi tiết nữa.
Buổi tối, một mình Khương Kỷ Hứa nằm trằn trọc trên chiếc giường lớn. Ngoài trời đang mưa, gió rít lên từng hồi khiến cô sợ hãi. Bỗng "cạch" một tiếng, hình như cửa nhà cô bị mở ra, cô vội vàng xỏ chân vào đôi dép lê, lại "cạch" một tiếng nữa, có lẽ là cánh cửa vừa được đóng vào. Cô chạy ra phòng khách, nhìn thấy Quý Đông Đình đang nằm trên ghế sofa. Khương Kỷ Hứa vừa cúi xuống đã bị anh ôm vào lòng. Trên người Quý Đông Đình nồng nặc mùi rượu. Anh say rồi sao?
"Tối hôm trước em đi đâu?" Quý Đông Đình vẫn nhắm chặt hai mắt, anh cất giọng yếu ớt.
Khương Kỷ Hứa dịu dàng áp mặt vào ngực Quý Đông Đình: "Em về quê một chuyến."
"Đi cùng ai?" Quý Đông Đình vẫn không hề mở mắt.
Khương Kỷ Hứa ôm lấy eo anh: "Một mình em!"
Quỷ Đông Đình bỗng mở to hai mắt, tay anh đang đặt bên hông cô buông thõng xuống: "Anh mệt rồi! Về phòng ngủ thôi!"
Sáng hôm sau, khi Khương Kỷ Hứa tinh lặi đã không thấy bóng dáng của Quý Đông Đình đâu. Cô ôm tia hy vọng cuối cùng tới một bệnh viện khác làm xét nghiệm lại. Nhưng kết quả lần này khiến cô hoàn toàn sụp đổ. Khương Kỷ Hứa ngồi trong vườn hoa ở sau khoa nhi, cỏ cây nơi đây xanh mơn mởn, các em bé đang hồn nhiên chơi đùa dưới những tán cây. Cô run rẩy lấy điện thoặi ra gọi cho Quý Đông Đình. Cô muốn thông báo với Kingsley toàn năng rằng cô đã có thai, nhưng là thai ngoài tử cung, liệu anh có thể cứu mẹ con cô hay không? Nhưng đáp lại cô chỉ những tiếng "tút tút" vô vọng.
Khương Kỷ Hứa nằm bò lên chiếc bàn đá, giọt nước mắt nóng hổi lăn trên gò má cô. Điện thoại đột nhiên reo vang, cô kích động nhìn cái tên hiện trên màn hình, vội vàng bắt máy: "Kingsley..."
"Có chuyện gì không?" Ngoài giọng nói bình thản của Quý Đông Đình, Khương Kỷ Hứa còn nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô phát thanh viên thông báp sắp hết giờ làm thủ tục lên máy bay.
"Anh... đang ở sân bay sao?" Trái tim Khương Kỷ Hứa thắt lại.
"Đúng vậy, anh phải tới Nam Phi một chuyến, khoảng mười ngày nữa mới về."
"Đi... bàn chuyện làm ăn ư?"
"À, không phải! Bên đó thì có chuyện gì mà bàn!" Giọng Quý Đông Đình giống như đang đùa bỡn. Nếu cô không gọi cho anh, chắc anh cũng chẳng thèm thông báo chọ cô biết lịch trình của mình.
"Vậy tại sao..." Lồng ngực của Khương Kỷ Hứa sắp nổ tung đến nơi rồi.
"Mấy ngươi bạn rủ anh đi Nam Phi săn bắn. Gần đây cũng hơi chán nên anh đã đồng ý.” Khương Kỷ Hứa còn chưa kịp lên tiếng, anh lại tiếp tục nói: "Kỷ Hứa, anh sắp phải làm thủ tục rồi.”
Trước khi cúp máy, Quý Đông Đình mới sực nhớ ra: "Phải rồi, em tìm anh có chuyện gì à?"
Dường như Quý Đông Đình sợ rằng mấy lời thờ ơ, lạnh nhạt vừa rồi của mình còn chưa đủ khiến cô đau đớn nên lại bồi thêm một câu: "Nếu không có chuyện gì thì anh cúp máy đây."
"Em… không sao!" Nước mắt Khương Kỷ Hứa lã chã rơi, cô bấu chặt vào mu bàn tay để không khóc thành tiếng, sau đó nói vói tốc độ nhanh nhất có thể: "Anh đi chơi vui vẻ nhé!"
Khương Kỷ Hứa vội vàng ngắt kết nối rồi chạy vào nhà vệ sinh nôn khan. Cô sắp không chống đỡ được nữa rồi, toàn thân nặng trĩu ngồi sụp xuống bên bồn nước. Ngón tay cô trắng bệch, hai mắt đẫm nước, còn miệng không ngừng lẩm bẩm: "Kingsley…"
Bình minh trên khu săn bắn Tanzania, phía Đông châu Phi. Từ bụi cây phát ra những tiếng động sột soạt, rồi "đoàng" môt tiếng, chú lợn nanh sừng lao ra khỏi bụi rậm, nhưng mới được vài bước đã ngã gục. Quý Đông Đình hạ súng xuống, đồng đội của anh phấn khích hò hét: "Giỏi lắm, Kingsley!"
Trong bụi cây lại phát ra những âm thanh yếu ớt, Armand đang định giương súng lên thì bị Quý Đông Đình ngăn lại: "Chỉ là một con thỏ thôi mà!"
Armand hơi hiếu kỳ: "Kingsley, tôi phát hiện ra là cậu không bao giờ săn thỏ. Hôm nay tôi đã săn được sáu con thỏ hoang rồi đấy, vui lắm!"
"Vì "thỏ con" là tên thân mật của bạn gái tôi." Quý Đông Đình bước về phía trước. Sáu ngày ở vùng đất đầy nắng này đã biến nước da trắng trẻo của anh thành màu bánh mật.
"Trời ạ!" Armand cảm thấy áy náy: “Xin lỗi nhé! Cậu phải nói với tôi từ sớm chứ!"
"Không sao!"
"Kingsley, trông cậu chẳng giống người đang đi chơi gì cả!" Người xuề xòa như Armand mà cũng nhận ra Quý Đông Đình có gì đó hơi bất thường.
"Vì tâm trạng không tốt nên mới ra ngoài chơi mà."
"Cũng phải!" Armand vỗ vai Quý Đông Đình: "Gillard muốn tổ chức một cuộc thi săn sư tử vào đêm nay, có hứng thú tham gia không?"
"E là không có! Tôi định ngày mai sẽ quay về."
“Nhanh vậy à? Cậu nên chơi thêm mấy ngày nữa!”
"Vì có người đang mong nhớ tôi." Cơn giận qua đi, Quý Đông Đình nghĩ, anh cũng nên nói chuyện rõ ràng với Khương Kỷ Hứa. Đây là lần đầu tiên trong sáu ngày qua, anh nghiêm túc nghĩ về cô.
“Tôi hiểu rồi! Lúc trước Dean nói là cậu sắp kết hôn, đúng là chuyện đáng mừng!"
Quý Đông Đình nở nụ cười gượng gạo: "Quả nhiên là chuyện tốt đồn xa!"
Quý Đông Đình ngồi trong doanh trại được dựng lên giữa khu săn bắn hút xì gà. Armand tỏ vẻ luyến tiếc: "Ngày mai đi thật ư, anh bạn? Đã lâu lắm rồi chúng ta không tụ tập. Hoạt động đi săn ngày mai thú vị lắm đấy! Chẳng phải cậu rất thích cảnh tượng đặc sắc khi hổ và sư tử phản công đó sao?"
"Không tham gia thật mà! Tôi không muốn giết chóc quá nhiều!"
"Cậu theo tôn giáo à?"
Đương nhiên không phải! Là vì nguyên nhân khác." Quý Đông Đình vui vẻ trả lời.
Khương Kỷ Hứa xin nghỉ nửa tháng. Có những chuyện cô cứ ngỡ mình không tài nào chịu đựng nổi, nhưng rồi cuối cùng cũng vượt qua được hết. Ba ngày sau khi làm phẫu thuật, cô gọi điện thoại cho Quý Đông Đình, nhưng người bắt máy lại là Dean, thì ra, hai người đã đổi điện thoại cho nhau. Dean hình như cũng đang giận cô, nhưng vẫn tốt bụng dặn dò: "Giám đốc Khương chỉ cần Quý tiên sinh hết giận là sẽ quay về ngay thôi. Khi nào anh ấy về, cô cứ nói mấy lời ngon ngọt là được, thật ra dỗ dành anh ấy cũng đơn giản lắm!"
"Cảm ơn cậu Dean!”
"A... Khương tiểu thư, cô đang khóc đấy à?"
"Đâu có, tôi bị cảm cúm nên cổ họng hơi ngứa."
Ngày thứ sáu, cũng là ngày Khương Kỷ Hứa được xuất viện, An Mỹ tới bệnh viện thăm cô rồi tình nguyện tới nhà chăm sóc cho cô. Khương Kỷ Hứa không rõ An Mỹ biết được đến đâu, nhưng không từ chối sự giúp đỡ của cô ấy. Buổi tối, An Mỹ ngồi bên giường khóc rưng rức: "Giám đốc Khương, tại sao lại như vậy?"
Khương Kỷ Hứa mỉm cười, lấy tay lau nước mắt cho An Mỹ: "Chỉ là một phẫu thuật nhỏ thôi mà, đừng quá lo lắng như thế! Bây giờ chị cảm thấy khá ổn."
"Em ghét Quý tiên sinh!"
"Không liên quan tới anh ấy.”
"Toàn là đàn ông tạo nghiệp chướng rồi phụ nữ phải chịu giày vò!" An Mỹ vẫn cố chấp.
"Không phải, chỉ tại số chị đen đủi thôi!" Ống dẫn trứng của cô bị hẹp là do bẩm sinh, chẳng trách ai được cả!
Buổi sáng thức dậy, An Mỹ đi làm, còn cô tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi. Buổi trưa, cô gọi đồ ăn bên ngoài. Chập tối, An Mỹ đem tới món canh gà siêu ngon của bác Hoàng. Khương Kỷ Hứa ăn uống ngon lành, sau đó rủ An Mỹ xem phim. Cô mày mò bộ dàn chiếu phim mà Quý Đông Đình mới sắm một lúc lâu, cuối cùng cũng chọn được một bộ phim vô cùng cảm động. An Mỹ mới xem được một lúc đã nước mắt giàn giụa: "Cái bọn Hàn Quốc chết tiệt, sao có thể làm phim chân thực đến mức này cơ chứ?"
Khương Kỷ Hứa ngồi trên sofa yên lặng xem phim, từ đầu tới cuối, cô không rơi một giọt nước mắt nào. Có lẽ gần đây cô đã khóc quá nhiều rồi nên bây giờ không thể cảm động nổi nữa. Điện thoại trên bàn đột nhiên reo vang, cô cứ nghĩ là Quý Đông Đình gọi nên vội vàng bắt máy. Thì ra là Lục Tự, anh muốn gửi cho cô ít hoa quả, hiện đang đứng dưới khu nhà cô. Vậy mà cô còn tưởng là anh gọi điện giục cô đi làm nữa kìa!
"Nhiều đồ như vậy mà Tổng Giám đốc Lục lại nói là chỉ có ít hoa quả. Anh khách khí quá!" An Mỹ đón lấy giỏ quà cực to của Lục Tự, trong đó ngoài bánh trái ra còn có rất nhiều đồ ăn bổ dưỡng.
"Vừa mới mổ ruột thừa, nhất định phải chú ý tới việc ăn uống! Cô nhớ thường xuyên nhắc nhở Giám đốc Khương đấy!"
Cái cớ này là do An Mỹ nghĩ ra nên cô ấy ứng phó rất nhanh. An Mỹ gật đầu: "Tôi nhất định sẽ chăm sóc Giám đốc Khương thật chu đáo, để chị ấy sớm quay về Bắc Hải Thịnh Đình tỏa sáng!" Đột nhiên nghĩ tới những tin đồn mà mình mới nghe được, An Mỹ chớp thời cơ hỏi luôn: "Tổng Giám đốc Lục, có phải Thịnh Đình của chúng ta sắp đổi tên không ạ?"
"Cô quan tâm tới mấy việc ấy làm gì? Chỉ cần vẫn phát tiền lương, tiền thưởng đều đều thì đổi tên hay không cũng có khác gì nhau đâu!"
"Tổng Giám đốc Lục dạy chí phải!" An Mỹ nịnh nọt.
Ngày thứ tám, An Mỹ phải đi làm, Khương Kỷ Hứa ở nhà một mình quá buồn chán nên đến công viên gần nhà đi dạo. Cô đang chờ điện thoại của một người, nên lúc nào cũng mang di động theo, thế nhưng, người gọi tới toàn là Thẩm Hoành, thi thoảng là Lục Tự.
Chập tối, Khương Kỷ Hứa đang nấu cháo thì An Mỹ gọi điện thoại tới: "Quý tiên sinh về rồi phải không ạ?"
“Chưa..."
"Nhưng rõ ràng em nghe thấy mọi người nói là chiều nay Quý tiên sinh đã tới Bắc Hải Thịnh Đình họp rồi mà."
Thấy Khương Kỷ Hứa im lặng, An Mỹ vội vàng an ủi: "Giám đốc Khương, có lẽ là anh ấy vừa mới về nên chưa kịp báo cho chị."
Quý Đông Đình về tới thành phố S lúc sáng sớm nay. Dean tới đón anh, nhân tiện báo cáo luôn chuyện Ngụy Bắc Hải bị viện kiểm sát điều tra, Lục Tự đã lôi kéo thêm các nhà đầu tư khác, vị thế của Ngụy Bắc Hải hiện đang lung lay. Dean cũng không quên kể chuyện Khương Kỷ Hứa đã gọi điện tìm anh.
"Gọi mấy cuộc?" Quý Đông Đình hờ hững hỏi.
"Ba, bốn cuộc gì đó."
“Không thể nào! Cùng lắm là một cuộc."
Dean cười gượng gạo, lập tức chuyên chủ đề: "Quý tiên sinh, anh đen đi nhiều đấy!"
"Nắng Nam Phi gắt quá! Thế có đẹp trai không?"
"Đẹp trai hơn Bao Công."
"Khá lắm! Còn biết cả Bao Công cơ đấy!"
Trong buổi họp, Quý Đông Đình không nhìn thấy Khương Kỷ Hứa nên tâm trạng có chút không thoải mái. Ngụy Bắc Hải bị tạm giữ để điều tra, vậy mà đám cổ đông đang chia năm xẻ bảy vẫn vui vẻ nói cười, còn không quên hỏi thăm anh về chuyến săn bắn ờ châu Phi. Quý Đông Đình tựa lưng vào ghế da, nhàn nhã lên tiếng: "Đương nhiên là thú vị rồi! Hơn nữa, chuyến đi săn này đã giúp tôi hiểu được thế nào là "bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng". Nhưng theo tôi thì chim sẻ cũng nên quay đầu nhìn lại xem ở sau lưng mình có gã thợ săn nào không đã!"
"Ha ha..." Có người bật cười, Quý Đông Đình cũng cười. Anh đưa mắt nhìn quanh phòng, tại sao Khương Kỷ Hứa không đi làm nhỉ?
Hà Vân cất giọng giễu cợt: "Trước nay tôi vẫn tưởng Quý tiên sinh là người biết bảo vệ môi trường cơ đấy! Lẽ nào Quý tiên sinh không xem thời sự ư? Có một số loài động vật thật sự rất đáng thương!"
Quý Đông Đình cười lớn: "Để tôi nói cho bà Ngụy hiểu thế nào là hành vi phá hoại môi trường! Đó là một bộ phận công xưởng của Bắc Hải không chịu nâng cấp hệ thống xử lý chất thải, hoặc là các thương nhân khai thác tài nguyên thiên nhiên bừa bãi để thỏa mãn ham muốn xây dựng các nhà xưởng của mình. Chắc bà Ngụy không biết, tôi có giấy phép săn bắn. Vả lại, những thợ săn hiện đại có quy định riêng, chúng tôi chỉ bắn con đực không bắn con cái, bắn thú già chứ không bắn thú non. Ngoài ra chúng tôi cũng xây dựng hệ thống bảo vệ môi trường sống tự nhiên, đây chính là cách tốt nhất để bảo vệ môi trường sinh thái, thậm chỉ còn tốt hơn cái gọi là khu bảo tồn thiên nhiên, nhưng thực chất là chiếm đoạt và phá hủy môi trường sống của động vật hoang dã."
Sắc mặt Hà Vân từ trắng bệch chuyển sang tái xanh. Dean thở dài, người đàn bà này thật chẳng biết điều chút nào, Quý tiên sinh vốn đang tức giận vì không nhìn thấy Giám đốc Khương, vậy mà chị ta còn thích tự rước họa vào thân.
Buổi họp kết thúc, lần đầu tiên Quý Đông Đình chủ động gọi Lục Tự lại. Anh vào thẳng vấn đề: "Lý do Khương Kỷ Hứa xin nghỉ là gì?"
“Cô ấy có việc.”
“Xin nghỉ mấy ngày rồi?"
"Đã rất nhiều ngày."
Quý Đông Đình nhếch môi cười, còn Lục Tự thì không cười nổi: "Quý tiên sinh, tôi không muốn trở thành kẻ săn mồi trong công việc, nhưng trong cuộc sống, nếu anh không biết trân trọng một số người tôi sẽ chứng minh cho anh thấy đạo lý bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, và người thợ săn vẫn đang dõi theo nó đấy!”
Quý Đông Đình quét mắt nhìn khắp người Lục Tự rồi quay người nói với Dean: ”Chúng ta đi thôi!"
Đúng là một người dễ nổi cáu! Dean khuyên nhủ: "Quý tiên sinh anh nên ly trí hơn một chút! Nếu anh muốn gặp Giám đốc Khương thì hãy gọi điện cho cô ấy đi!"
"Đưa điện thoại cho tôi!"
Dean vui vẻ đưa điện thoại cho Quý Đông Đình. Anh nhập một dãy số quen thuộc rồi lại vứt máy sang một bên: “Chúng ta tơi quán bar trước đã!"
Dean thở dài: "Thôi được rồi, rượu có thể giúp tăng thêm can đảm, cũng là một ý hay.”
Hôm nay, An Mỹ hẹn gặp một người đồng hương ở quán bar không nhảy nổi tiếng của thành phố S, Hà Vân cũng tới đây tìm con trai của Ngụy Bắc Hải. Nhưng Hà Vân không tìm được Ngụy Nhiêu mà lại bắt gặp An Mỹ. Chị ta đến gần An Mỹ đã say khướt, mỉm cười với cô gái ngồi kế bên: "Tôi là sếp của An Mỹ. Thật trùng hợp khi gặp cô ấy ở đây!"
Quán bar không nhảy: Là quán bar không có ban nhạc biểu diễn. Môi trường dễ chịu, âm nhạc thư thái, phù hợp với những người thích sự yên tĩnh, thoải mái.
"À, chào chị! Mời chị ngồi!" Cô gái đó lên tiếng. "Tâm trạng An Mỹ không được tốt, tửu lượng của cô ấy lại kém, chưa gì đã say rồi!"
Đầu óc An Mỹ quay cuồng, không hề biết đến sự hiện diện của Hà Vân, vẫn tiếp tục lảm nhảm: "Đàn ông toàn là một lũ xấu xa! Mình cứ tưởng nam thần của mình là người đàn ông tử tế duy nhất còn sót lại... Đẹp trai, giàu có, hài hước, dí dỏm... Hức hức, nhưng anh ấy lại khiến cho nữ thần của mình phải phá thai... Hức hức..." An Mỹ nằm bò ra bàn, khóc nấc lên.
Cô gái xinh xắn quay sang nói với Hà Vân: "Xin lỗi chị, tửu lượng của cô ấy kém quá!"
"Không sao!" Hà Vân cười: "Vậy tôi đi trước đây!"
Hà Vân bước ra khỏi quán bar, đi tới bên con Audi A4 của mình, nhưng còn chưa lên xe đã nhìn thấy chiếc Lexus của Quý Đông Đình. Chị ta tươi cười bước đến gần: "Quý tiên sinh vẫn còn có tâm trạng tới quán bar à?"
Quý Đông Đình bảo Dean vào trước rồi đứng tựa vào chiếc xe đen của mình, hai tay khoanh trước ngực nhìn Hà Vân: "Đến bà Ngụy còn có tâm trạng tới quán bar, sao tôi lại không thể chứ?"
"Ha ha... Tôi vốn tưởng Khương Kỷ Hứa là một người phụ nữ may mắn, nhưng giờ lại cảm thấy cô ta thật đáng thương! Bản thân mình phá thai xong phải nằm nhà nghỉ ngơi, còn bạn trai thì tới quán bar tiêu khiển..."
Quý Đông Đình cười phá lên: "Bà Ngụy thật là hài hước!"
Hà Vân cảm thấy khó hiểu: "Lẽ nào Quý tiên sinh không biết ư?"
Gương mặt Quý Đồng Đình cứng đờ. Anh dồn Hà Vân về phía cột đèn gần đó: "Nói cho tôi biết, cô nghe tin này từ đâu?"
Dù vô cùng khiếp sợ vẻ mặt của Quý Đông Đình lúc này, nhưng chị ta vẫn nở một nụ cười châm biếm: "Đương nhiên là do học trò cưng của cô ta nói với tôi rồi."
Quý Đông Đình thật sự chỉ muốn bóp chết người đàn bà trước mặt ngay lập tức. Anh gằn giọng: "Không cần biết cô nghe được từ đâu, nhưng nếu cô dám đi khắp nơi rêu rao chuyện Hứa Hứa phá thai thì đừng bao giờ hy vọng Ngụy Bắc Hải được ra khỏi tù!" Ngữ khí của anh càng thêm lạnh lẽo: "Còn cả cô nữa, tôi biết không ít chuyện bỉ ổi mà cô đã gây ra ở Bắc Hải đâu. Nếu cô dám nói ra dù chị một chữ, tôi sẽ cho cô vào bầu bạn với Ngụy Bắc Hải ngay đấy!"
Hà Vân nín thở nhìn Quý Đông Đình.
Dean chờ mãi vẫn không thấy Quý Đông Đình đi vào, đành chạy ra ngoài xem tình hình, kết quả lại thấy Quý Đông Đình đã lái xe đi mất. Cái người đàn ông nàỵ cứ thích làm ra vẻ, trong lòng chẳng nhớ Giám đốc Khương đền phát điên lên rồi ấy!
Khương Kỷ Hứa ngồi trước gương trang điểm. Mỹ phẩm qủả nhiên là một thứ kỳ diệu, chỉ một lúc đã có thể khiến cho gương mặt nhợt nhạt của cô trở nên hồng hào, tươi tắn. Cô tô màu son mà Quý Đông Đình thích rồi cầm điện thoại lên ấn số. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy nhưng không nói gì, Khương Kỷ Hứa tưởng vẫn là Dean, bèn nhẹ nhàng lên tiếng: "Là Dean hả? Tôi nghe nói Kingsley đã về rồi. Anh ấy có đang ở cạnh anh không?"
"Hứa Hứa, là anh đây!"
Khương Kỷ Hứa bỗng cảm thấy cực kỳ tủi thân. Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ khóc lóc kể lể rồi hờn dỗi anh vì sự lạnh nhạt trong mấy ngày vừa qua, nhưng vào lúc này, cô chỉ biết lau khóe mắt ươn ướt, cất giọng yếu ớt: "Kingsley, tối nay anh có về không?"
"Có! Anh đang lái xe về nhà đây, lát nữa chúng ta nói chuyện!"
Cúp máy, Khương Kỷ Hứa lau sạch lớp trang điểm lem nhem trên mặt rồi tô lại son môi để trông mình không đến nỗi quá thảm hại. Mười mấy phút sau, chuông cửa reo vang. Quý Đông Đình vốn thích tự dùng chìa khóa mở cửa cho ra dáng chủ nhà, vậy mà hôm nay anh lại ấn chuông. Khương Kỷ Hứa vừa mở cửa ra đã nhìn thấy người đàn ông đẹp trai với nước da bánh mật đứng bên ngoài cô nói: "Anh đen đi rồi!"
"Vậy sao?" Quý Đông Đình thờ ơ đáp lại anh lướt qua cô, đi thẳng tới ghế sofa. Trông anh có vẻ mệt mỏi.
Anh đâu chỉ đen thôi, còn gầy đi rất nhiều nữa! Khương Kỷ Hứa vừa mới ngồi xuống bên cạnh, anh đã quay sang nhìn cô: "Kỷ Hứa, chúng ta nói chuyện đi!"
Khương Kỷ Hứa gật đầu: "Anh nói trước đi!"
"Có phải hôm đó em đi với Thẩm Hoành không?"
Khương Kỷ Hứa hít sâu một hơi: "Vâng!"
"Lý do?"
"Anh ấy đưa em tới gặp bố."
"Được! Đây chính chuyện về quê mà em nói". Giọng nói uể oải của Quý Đông Đình hơi pha chút giễu cợt: "Nhưng em đã nói với anh rằng, em về đó một mình."
Bỗng nhiên Khương Kỷ Hứa rất muốn cười. Những ngón tay đặt trên đầu gối của cô đang run rẩy, cô không hề chột dạ nhưng lại đang sợ hãi. Cô thậm chí còn không dám nhìn vào mắt anh: "Em sợ anh sẽ giận. "
“Ha ha ha..." Quý Đông Đình cười thành tiếng. ”Sợ tôi giận? Bạn gái của tôi đúng là lương thiện và hiểu tôi quá mà!"
Khương Kỷ Hứa cúi gằm mặt.
"Được! Chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa!" Anh im lặng một lúc lâu rồi mới tiếp tục: "Vừa rồi tôi nghe được một chuyện vô cùng hài hước. Có người nói với tôi là em có thai rồi, phải vậy không?"
Cả người Khương Kỷ Hứa run lên, lồng ngực dường như sắp nổ tung. Anh lại áp sát vào cô, cất giọng lạnh lùng: "Ngày mai tôi đưa em đi khám thai, thế nào hả?"
Khương Kỷ Hứa không thở nổi, nước mắt rơi xuống môi cô mặn chát.
“Xem ra là thật rồi!” Quý Đông Đình dịu dàng xoa gương mặt cô, nhưng trong giọng nói lại chất chứa sự tàn nhẫn: "Kỷ Hứa, đây là đứa con đầu tiên của Quý Đông Đình này. Tôi không cho phép bất kỳ ai được tổn hại đến nó, em hiểu không?"
Khương Kỷ Hứa thật sự hy vọng tất cả chi là một cơn ác mộng, cô phải mau chóng thoát ra khỏi đó. Cô lắp bắp: "Kingsley... Chuyện đứa bé..."
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy thủ hận cua Quý Đông Đình, cô không thốt ra được những lời muốn nói. Khương Kỷ Hứa đau khổ tột cùng: "Không có đứa bé... Chưa từng có đứa bé."
Quý Đông Đình bật cười, anh ném mạnh lọ hoa trên mặt bàn xuống đất. Sau đó, anh kéo Khương Kỷ Hứa đứng dậy: “Chưa từng có đứa bé ư? Không phải là vừa bị em phá bỏ đó sao?”
Khương Kỷ Hứa cũng bật cười, nhưng nước mắt vẫn giàn giụa: "Nếu anh đã biết cả rồi thì việc gì phải chất vấn em như thế? Còn nếu không biết, tại sao anh không hỏi em cho rõ ràng?"
"Hỏi em cho rõ ràng?" Quý Đông Đình dồn Khương Kỷ Hứa đến bên giá sách, vì anh dùng lực khá mạnh nên vại cuốn sách bị rơi xuống đất.
"Hỏi em cho rõ ràng xem tại sao phải phá bỏ đứa con của tôi? Hỏi em tại sao chưa thông qua tôi đã tự mình quyết định? Hay hỏi xem em rốt cuộc có trái tim hay không? Em bảo tôi hỏi em cái gì đây?" Bàn tay Quý Đông Đình bóp mạnh gương mặt trắng trẻo của cô: "Khương Kỷ Hứa, em đang phạm pháp, em đang phạm pháp đấy, em có biết không?"
Cảm giác lạnh lẽo khi nằm trên bàn mổ lại ùa về khiến Khương Kỷ Hứa òa khóc. Một lúc sau cô mói bình ổn được hơi thở: "Quý Đông Đình, anh nghe em giải thích đã!"
"Được, em giải thích đi!" Quý Đông Đình ghé sát bên tai Khương Kỷ Hứa: "Em định giải thích thế nào? Nói rằng đứa con đó vốn không phải của tôi, mà là của Thẩm Hoành, đúng không?"
"Cái gì?" Khương Kỷ Hứa nhìn Quý Đông Đình bằng ánh mắt khó tin: "Quý Đông Đình, anh không thể nghĩ về em như thế!" Nếu không phải đang bị Quý Đông Đình túm chặt, chắc chắn cô đã ngã gục rồi.
"Mới thế mà đã khó chịu rồi à?" Quý Đông Đình lạnh lùng nhìn cô: "Vậy em có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Tôi còn khó chịu hơn em nhiều! Bạn gái của tôi bỏ đi không nói một lời. Bạn gái của tôi và bạn trai cũ dây dưa mãi không dứt. Bạn gái của tôi hắt hủi con tôi. Em đã từng nghĩ tới cảm giác của tôi chưa? Lúc làm những việc này, em có nghĩ tới tâm trạng của tôi hay không?"
Khương Kỷ Hứa yếu ớt lên tiếng: "Em vẫn luôn muốn nói với anh, Kingsley, lúc đó trong lòng em vô cùng hôn loạn, em muốn bình tĩnh lại rồi nói rõ ràng với anh. Em đã gọi điện cho anh, nhưng lúc ấy anh sắp lên máy bay rồi."
"Đúng vậy! Thế nên tôi mới nói mình có một cô bạn gái thật lương thiện!" Giọng Quý Đông Đình đầy châm chọc: "Em còn chúc tôi đi chơi vui vẻ nữa đấy!"
Quý Đông Đình buông tay ra, Khương Kỷ Hứa ôm đầu ngồi sụp xuống đất. Cô vẫn mong anh sẽ an ủi cô dù chỉ là một câu, nhưng anh không làm được, trong lòng anh bây giờ chỉ toàn hận thù. Cô nói trong nước mắt: "Xin lỗi... Xin lỗi... Xin lỗi... Xin lỗi..."
Quý Đông Đình cũng ngồi xuống, anh nâng gương mặt cô lên: "Khương Kỷ Hứa, con của Quý Đông Đình này không phải nói một câu xin lỗi là được. Khương Kỷ Hứa, tôi nói cho em biết, em không đền nổi đâu!"
"Đúng vậy, em không đền nổi! Vậy anh muốn em phải chết, đúng không?" Khương Kỷ Hứa sắp bị Quý Đông Đình ép tới phát điên rồi.
Quý Đông Đình đứng thẳng dậy, anh từ trên cao nhìn cô bằng ánh mắt khinh ghét: "Nếu đã bỏ đứa bé rồi cũng tốt thôi. Ít ra thì mẹ của con tôi sau này không phải là một người phụ nữ vừa ích kỷ vừa nhu nhược."
Hai tai Khương Kỷ Hứa ù đi. Câu nói này mới khó nghe làm sao! Cô ngước nhìn anh: "Đúng vậy, anh vốn nên tìm một cô thiên kim tiểu thư.”
"Ha ha... Hình như là em rất xem thường mấy cô thiên kim tiểu thư đó nhỉ?"
"Em không có!”
"Em lúc nào cũng tự cho rằng mình thanh cao. Em coi thường những người có tiền, nhưng thiên kim tiểu thư thì đã sao? Tôi cho em hay, họ tốt hơn em gấp vạn lần. Họ kiêu hãnh, tự tin, luôn thẳng thắn và trung thành với người đàn ông của mình. Khương Kỷ Hứa, em có làm được như họ không?"
"Nếu đã vậy, tại sao ban đầu anh còn theo đuổi tôi? Tại sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy?"
Quý Đông Đình siết chặt cằm cô: "Tại sao tôi yêu em ư? Vì lúc đó tôi bị mù mắt, đã được chưa hả?"
"Ha ha ha..." Khương Kỷ Hứa cười lớn. "Chúc mừng anh cuối cùng đã tìm lại được ánh sáng!"
Quý Đông Đình nhìn cô gái nhếch nhác đang ngồi dưới đất: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc Quý Đông Đình này có chỗ nào không xứng với em?"
Mặt Khương Kỷ Hứa tái mét, cô lắc đầu: "Trước nay đều là em không xứng với anh!"
"Vậy tại sao..." Giọng nói của Quý Đông Đình đầy thất bại: "Khương Kỷ Hứa, có lẽ là tôi đối với em quá tốt."
"Đúng vậy, anh quá tốt với em, thật sự quá tốt! Nhưng đây không phải thứ tình yêu mà em mong muốn. Tình yêu cuồng nhiệt của anh thật sự em nhận không nổi. Em cảm thấy mệt mỏi khi bất kỳ chuyện nhỏ nhặt gì anh cũng mở tiệc chúc mừng. Thế giới rực rỡ của anh không có chỗ dành cho em..."
Quý Đông Đình im lặng. Khương Kỷ Hứa tiếp tục bộc bạch những điều mà cô vốn nghĩ mình sẽ không bao giờ nói ra: "Anh quá hoàn hảo, chỉ cần vung tay một cái là có ngay một món quà trị giá mấy trăm nghìn tệ để tặng em, mà em thì không dám từ chối. Tuy em rất cảm kích, nhưng cũng vô cùng lo lắng. Em sợ tình yêu của mình chưa đủ nhiều, em phải cố gắng đối tốt với anh hơn nữa. Em chỉ mong có một cuộc sống thoải mái, không phải hao tâm tổn trí nghĩ ra đủ điều bất ngờ để đáp trả sự nhiệt tình của anh. Em chỉ cần một người đàn ông có thể ở bên cạnh em những lúc em buồn, anh ấy không cần phải nói những lời ngọt ngào, nhưng luôn thấu hiểu và thông cảm cho em.”
"Ha ha ha..." Quý Đông Đình bật cười. Anh giơ tay lau đi giọt nước đọng trên khóe mắt. "Thì ra là vậy! Thành thật xin lỗi, Khương Kỷ Hứa!"
Có một số chuyện không nói ra sẽ tốt hơn cho cả hai. Anh hãy cứ hận cô đi, sau đó hãy yêu một người con gái tốt hơn cô về mọi mặt. Nhưng tại sao Khương Kỷ Hứa lại thấy buồn thế này? Anh vẫn đang ở đây mà cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.
"Những lời em vừa nói, tôi đã hiểu rồi." Quý Đông Đình thả người xuống sofa.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, hai người cãi nhau suốt mấy tiềng đồng hồ. Bên ngoài cửa sổ, gió rít lên từng hồi nhưng không tài nào cuốn đi được nỗi bi thương trong long họ.
Một lúc lâu sau, Quý Đông Đình nhìn người con gái vẫn đang ngồi dưới đất, chầm chậm lên tiếng: "Vậy sau này, em sẽ tìm... một người bạn trai như thế nào?"
Nước mắt Khương Kỷ Hứa lã chã rơi, cô thành thật nói: "Em không biết!"
"Đừng quay lại với Thẩm Hoành, Lục Tự còn tốt hơn anh ta!"
"Chuyện này không liên quan tới anh!" Chia tay rồi mà anh vẫn còn muốn cô phải làm theo ý mình ư? Hay là anh muốn khẳng định rằng, sau này anh sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của cô nữa?
"Đúng vậy!" Quý Đông Đình tự kiểm điểm bản thân: "Tha lỗi cho tôi, tôi đã quen áp đặt người khác, bao gồm cả bạn gái mình! Xin lỗi, Hứa Hứa!"
Lời xin lỗi chân thành của anh khiến cô càng cảm thấy đau lòng hơn: "Em cũng có rất nhiều chỗ không tốt, có những chuyện em không nên giấu anh!"
Quý Đông Đình không bật ra được hết những lời muốn nói. Khương Kỷ Hứa buồn bã cúi đầu, chờ đợi hai tiếng chia tay. Nhưng anh cứ mãi chần chừ, phải chăng anh cũng đang luyến tiếc giống như cô?
“Không sao cả!" Quý Đông Đình liếc nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng. Anh nặng nề nhả từng chữ: "Hứa Hứa, có lẽ, chúng ta thật sự không hợp nhau! Hoặc có thể hai chúng ta cần một khoảng thời gian để bình tĩnh lại!"
Khương Kỷ Hứa khó khăn thốt ra một tiếng "ừm", sau đó ôm mặt khóc nức nở.
“Xin lỗi, tôi đã khiến em phải khóc rồi!"
"Không liên quan tới anh..." Khương Kỷ Hứa khóc đến lạc cả giọng, nhưng cô vẫn cố gắng dồn tất cả niềm kiêu hãnh của mình vào câu nói: "Kingsley, em chúc anh hạnh phúc!"
“Được, cảm ơn em!" Quý Đông Đình tiến lên ôm lấy Khương Kỷ Hứa rồi mau chóng buông cô ra: "Tôi cũng chúc em hạnh phúc!" Anh lấy tay lau đi giọt nước đọng trên đôi mắt sưng đỏ của cô: "Còn nữa, tôi rút lại câu nói vừa rồi. Em là một người con gái tốt!"
Khương Kỷ Hứa gượng cười, cô đã không còn sức lực để làm bất kỳ việc gì nữa.
"Tôi đi đây!" Trong lòng Quý Đông Đình dâng lên một đợt sóng lớn.
"Vậy em không tiễn anh nữa."
"Không cần tiễn!" Quý Đông Đình cúi xuống, định tạm biệt Khương Kỷ Hứa bằng một nụ hôn. Nhưng đến cuối cùng, anh chỉ quay người đi về phía cửa.
Quý Đông Đình không hề quay đầu lạỉ, còn Khương Kỷ Hứa ngồi sụp xuống đất, nhìn theo bóng lưng anh. Tại sao đã hạ quyết tâm rồi mà giây phút chia tay vẫn khiến con người ta đau đớn và tuyệt vọng như thế này? Mong muốn níu giữ anh khiến Khương Kỷ Hứa đột ngột kêu lên: "Kingsley, là thai ngoài từ cung…"
Quý Đông Đình dừng bước, quay lại nhìn cô: "Hứa Hứa, chắc em từng nghe câu chuyện Cậu bé chăn cừu rồi chứ?"
Khương Kỷ Hứa cúi đầu: "Xin lỗi!"
"Bất luận thế nào, em vẫn là một kỷ niệm đẹp trong lòng tôi."
"Cảm ơn anh!" Thật sự cảm ơn tình yêu cháy bỏng mà anh đã dành cho cô!
Bóng đêm đã bao trùm khắp thành phố. Quý Đông Đình im lặng ngồi ở ghế lái. Một giọng ca nam bi thương từ chiếc loa truyền đến:
Chúng ta giống như một bản tình ca tuyệt đẹp bỗng biển thành hai bộ phim bi thương.
Tai sao em lại dắt tôi vào chuyến hành trình khó quên rồi chỉ để lại một món quà là kỷ niệm đau thương nhất?
Chúng ta từng ngọt ngào và tin tưởng nhau đến thế, cũng đã cuồng điên và nồng cháy như vậy...
Nhưng tại sao hai ta vẫn quyết định đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, để rồi phải ôm tiếc nuối cả đời?
Bài hát kết thúc, giọng nữ phát thanh viên vang lên, Quý Đông Đình giơ tay tắt đài. Anh gạt đi giọt nước mắt nóng hổi đang chực trào ra, sau đó gọi điện cho Dean: "Ngày mai chúng ta về London, hạng mục Nam Việt giao cho Ben phụ trách!"
Quý Đông Đình luôn cho rằng sự nghiệp của anh sẽ thành công hơn cả ông nội giỏi giang, còn tình cảm sẽ thăng hoa hơn người bố đa tình của mình. Anh vốn nghĩ Khương Kỷ Hứa sẽ trở thành một cô con dâu tốt, anh và cô là cặp đôi lý tưởng, bọn họ sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc. Vậy mà đến cuối cùng, anh lại khiến cho người con gái mà mình yêu thương nhất cảm thấy mệt mỏi. Trước nay anh chưa từng tin vào số mệnh, nhưng sau ngày hôm qua, anh đã phải đau đớn thừa nhận sự thật tàn khốc "duyên phận là do trời định, không thể cưỡng cầu".
Lúc làm thủ tục ở sân bay, thấy Quý Đông Đình cứ ngẩn ngơ suy nghĩ, Dean liền sáp lại gần anh: "Quý tiên sinh, vừa rồi anh đang tự kiểm điểm bản thân đấy à?"
"Tự kiểm điểm cái gì? Tự trách bản thân mình tại sao lại đẹp trai đến thế ư?" Quý Đông Đình khẽ nhấp một ngụm cafe.
"Tôi có thể cho anh vài lời khuyên được không?"
"Cứ nói!"
"Mỗi lần anh giận dữ đều thích trốn tránh, hơn nữa, những lúc bực tức còn thích ném đồ đạc, hai điểm này đều rất không tốt!" Dean bất chấp nguy hiểm nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
"Cảm ơn cậu! Nhưng lần này không phải do tôi trốn tránh, mà là Khương Kỷ Hứa không muốn gặp tôi. Hai chúng tôi cần có thời gian và khoảng cách để bình tĩnh lại." Quý Đông Đình tựa lưng vào ghế sofa rồi hỏi Dean: "Có phải đôi khi tôi quá tự cao hay không?".
“Có một chút!"
"Lấy ví dụ xem nào.”
Dean nuốt nước bọt: "Ví dụ như, anh toàn cười nhạo tôi vì không có người yêu. Quý tiên sinh, tôi đang đợi người con gái trong mộng của mình!"
"Xin lỗi, Dean! Từ bây giờ tôi sẽ không giới thiệu bất kỳ ai cho cậu nữa, cậu cứ tiếp tục ôm cây đợi thỏ đi!”
"Nhưng việc Giám đốc Khương không muốn gặp anh cũng chỉ là ý kiến chủ quan của anh mà thôi. Anh đã thử hỏi qua cô ấy chưa? Biết đâu cố ấy muốn giữ anh lại…”
Quý Đông Đình nhắm mắt, giả vờ ngủ. Cả đêm không chợp mắt khiến tâm trí anh rối loạn. Tối hôm qua đụng là anh hơi mất bình tĩnh!
"Quý tiên sinh, anh có muốn xuống máy bay không?”
Quý Đông Đình không nói gì.
"Cất cánh rồi đấy!"
Quý Đông Đình lườm Dean một cái.
Tình yêu là thứ hao tổn tâm sức, tiền bạc và thời gian nhất trên đời! Dưới con mắt của nhà đầu tư, tình yêu chắc hẳn là thứ không đáng đầu tư nhất vì nó quá mạo hiểm. Thế nhưng, vẫn có không ít người nguyện hy sinh vì tình yêu, cho dù có bị tổn thương sâu sắc cũng không rút ra được bài học.
Có lẽ, trong lần đầu tư này, Quý Đông Đình đã quá khinh suất rồi!
Thời kỳ Bắc Hải biến động nhất cũng chính là lúc Khương Kỷ Hứa xin từ chức. Cô đã nhận lời tháng sau sẽ chuyển đến làm việc tại khách sạn Mester. Lục Tự viết giúp cô một lá thư giới thiệu rất hay, trước khi trao cho cô, anh còn đùa giỡn: "Thật ra tôi vẫn đang đợi cô từ chức. Thế nên, lá thư giới thiệu này tôi đã viết xong từ lâu rồi."
"Hóa ra Tổng Giám đốc Lục trước nay vẫn luôn giả vờ khen tôi ư?" Khương Kỷ Hứa mỉm cười.
"Cô là nhân viên do tôi đích thân kèm cặp. Tôi hy vọng cô có thể tiến xa hơn nữa. Tôi giống như là đang thả diều vậy, tôi muốn con diều bay cao hơn nhưng lại không nỡ buông sợi dây trong tay ra."
Thấy Khương Kỷ Hứa cúi đầu, vờ như không hiểu ý mình, Lục Tự nhún vai: "Khi cô tới Mester, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất đừng có đục khoét Thịnh Đình của tôi!”
Đây đúng là một vấn đề lớn! Khương Kỷ Hứa cười nói: "Tôi sẽ không khoét đâu!"
Lục Tự đứng dậy, giơ tay ra: "Làm cho tốt nhá!”
Khương Kỷ Hứa bắt tay Lục Tự: "Cảm ơn Tổng Giám đốc Lục!"
Khách sạn Mester thực ra cũng là một khách sạn năm sao, nhưng không thể sánh được với Thịnh Đình. Chủ tịch của Mester không tập trung kinh doanh khách sạn, dẫn tới việc “cấp cao làm việc chậm chạp, cấp trung ai cũng lề mề, cấp cơ sở thì lòng người bất định" như lời Lục tự nhận xét.
Thật ra, lúc mới xin nghỉ việc, Khương Kỷ Hứa không vội vã gửi hồ sơ tới Mester mà kiên nhẫn chờ đợi bên đó chủ động hẹn gặp cô thêm lần nữa. Không nằm ngoài dự đoán của Khương Kỷ Hứa, chỉ một tuần sau, Mester chẳng những tìm đến cô mà còn đưa ra mức đãi ngộ cao hơn hẳn lần trước. Chiêu này cô đã học được từ Quý Đông Đình... Ôi trời, cô lại nhớ tới người đàn ông đó rồi! Nhưng cũng may là dạo này cô đã không còn ảo tưởng anh vẫn luôn ở bên cạnh mình như mấy ngày đầu sau chia tay nữa rồi.
Mester vốn xuất thân từ Tập đoàn bất động sản nên phúc lợi khá tốt, toàn bộ nhân viên cấp Giám đốc đều được cấp chỗ ở miễn phí, cứ hai người chung một căn hộ. Khương Kỷ Hứa rất may mắn khi người được phân ở cùng cô vì sắp kết hôn nên đã ra ngoài thuê nhà. Với tính cách của cô thì ở một mình sẽ tốt hơn.
Khương Kỷ Hứa chuyển khỏi khu nhà cũ. Chẳng biết có phải là vì nơi đây đã lưu lại quá nhiều kỷ niệm với Quý Đông Đình hay không mà cô cảm thấy cực kỳ quyến luyến. Tuy sống ở đó có rất nhiều bất cập, nhưng cô vẫn không nỡ rời xa căn nhà đã gắn bó suốt ba năm qua. Lục Tự từng nói, chính thói quen đã khiến cô cứ mãi chần chừ không chịu rời khỏi Bắc Hải Thịnh Đình. Còn bây giờ, cô đã chuyển chỗ làm, có lẽ cuộc sống của cô cũng chính thức bước sang một trang khác.
Khương Kỷ Hứa mất cả buổi chiều để sắp xếp đồ đạc của Quý Đông Đình vào một chiếc thùng to. Người đàn ông ngang ngược ấy mới sống ở đây không bao lâu mà đâu đâu cũng thấy bóng dáng của anh. Quần áo, đồ dùng còn chưa bóc nhãn, các sản phẩm kỹ thuật số, thiết bị chiếu phim gia đình, hai chai rượu vang đang uống dở... Khương Kỷ Hứa thầm nghĩ, dù cô bán rẻ chỗ đồ này cũng có thể sống thảnh thơi trong vài năm tới. Cảm giác đi thu dọn đồ lặt vặt của người bạn trai giàu có chẳng khác nào đang nhặt được tiền. Những thứ này rõ ràng Quý Đông Đình không cần đến nữa, vậy mà Khương Kỷ Hứa vẫn bảo quản rất cẩn thận, cô thậm chí còn để băng phiến vào thùng rồi niêm phong kỹ càng.
Nhân viên dọn nhà chỉ vào chiếc thùng to ngoài phòng khách: "Khương tiểu thư, cái này cũng chuyển đi phải không?"
Khương Kỷ Hứa gật đầu. Cô đang không biết phải làm sao với chiếc giường lớn trong phòng ngủ, đem tặng thì không được mà bán đi cũng chẳng xong. Cô thật sự muốn bỏ lại nhưng anh chàng dọn nhà cứ tiếc rẻ thay cô: "Cái này đắt đấy! Mua hàng cũ cũng phải mấy chục nghìn. Khương tiểu thư thật sự không dùng nữa à?"
"Không cần nữa!" Khương Kỷ Hứa quả quyết. Cho dù có chuyển đến nhà mới chắc cô cũng chẳng thể tiếp tục ngủ trên đó. Quý Đông Đình thật đáng ghét, đã chia tay rồi mà còn khiến cô phải đau đầu suy nghĩ thế này!
Tất cả đồ đạc đã được chuyên lên chiếc xe tải đỗ dưới sân nhà. Khương Kỷ Hứa nhìn lên tầng sáu, do dự một lát rồi nói với nhân viên chuyên đồ: "Có thể giúp tôi đem chiếc giường theo được không?"
"Đương nhiên là được!" Cậu nhân viên rất nhiệt tình: "Nếu Khương tiểu thư không cần, tôi còn định hỏi xin cô đấy!"
Khương Kỷ Hứa thật sự rời khỏi Bắc Hải Thịnh Đình bằng một bữa tiệc chia tay vui vẻ. Trong phòng karaoke, An Mỹ cao hứng nói: "Tổng Giám đốc Lục, tối cũng muốn xin nghỉ việc!"
Lục Tự cười rất tươi: "Được thôi, nhưng cô tìm được công việc khác chưa?"
An Mỹ khoác tay Khương Kỷ Hứa: "Đương nhiên là tôi đi theo Giám đốc Khương rồi!"
“Thật vô dụng! Cô là thú cưng của Khương Kỷ Hứa đấy à?" Lục Tự không hề kiêng nể.
An Mỹ bị tổn thương, gục lên vai Khương Kỷ Hứa: "Chỗ dựa của em vừa đi mất là em lập tức không được hoan nghênh nữa rồi, hu hu... “
"Ha ha... Cô có bao giờ được hoan nghênh đâu!" Bác Hoàng bồi thêm một câu khiến An Mỹ càng đau hơn.
“Được rồi, được rồi! Đợi công việc ổn định, chị nhất định sẽ xin cho em rời khỏi Thịnh Đình!" Khương Kỷ Hứa đã quên mất lời hứa "không đục khoét" hôm trước rồi.
Lục Tự mim cười: "Ngoài bác Hoàng đầu bếp ra, những người khác cô cứ khoét thoải mái!"
Khương Kỷ Hứa ngượng ngập: "Tổng Giám đốc Lục à, thật ra người tôi muốn đưa đi nhất chính là bác Hoàng đấy!"
Bác Hoàng ưỡn ngực: "Tổng Giám đốc Lục cứ yên tâm! Lão Hoàng tôi là người có khí chất, xin thề sẽ trung thành với Thịnh Đình, tuyệt đối không bị sắc đẹp mê hoặc!"
"Ôi, trời! Ai thèm dùng sắc đẹp mê hoặc một lão già như bác cơ chứ!" An Mỹ nhân cơ hội "báo thù" bác Hoàng.
Tất cả mọi người cùng cười vang. Kể từ sau khi chia tay Quý Đông Đinh, chưa lúc nào Khương Kỷ Hứa được cười đùa thoải mái như thế này. Ngoài ra, hôm nay cũng là lần đầu tiên cô được thưởng thức giọng hát của Lục Tự. Anh hát dễ nghe hơn Quý Đông Đình nhiều. Ôi, cô lại nhớ tới cái người đàn ông phiền toái, đó rồi! Khi ra đi, anh dường như đã mang theo một góc tâm hồn cô, nhưng công việc và tình bạn chắc chắn sẽ giúp cô lấp đầy khoảng trống trong trái tim mình.
Một năm sáu tháng sau, Khương Kỷ Hứa từ Giám đốc bộ phận kinh doanh đã được thăng chức thành Tổng Giám đốc của Mester. Đồng thời, với chính sách khuyến khích nhân viên nắm cổ phần, cô cũng trờ thành một cổ đông nhỏ của khách sạn ấy.