• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y nhìn nhìn nàng, rất chân thành, rất tha thiết nói: “Cảm ơn A Phỉ.”

Vân Phỉ cũng không biết sao y lại biết tên thân mật của mình, xấu hổ đến nỗi ước gì có thể vung tay tát một cái, đập bẹp nụ cười tươi rói trên mặt y.

May mà y rề rà cả buổi trời, cảm khái xong xuôi thì cuối cùng cũng chịu uống rượu.

Nhưng, chỉ uống có một hớp!

Chẳng phải đàn ông đều thích uống một hơi hết sạch ly sao? Lò mò lề mề như đàn bà làm quái gì chứ?

Lửa giận trong lòng Vân Phỉ đang cháy hừng hực, gần như mắt cũng sắp nổ đom đóm, nhưng sợ y nghi ngờ, nàng không dám thúc giục nữa, chỉ có thể tiếp tục duy trì nụ cười ngọt ngào, nhìn y bằng ánh mắt mong đợi thiết tha.

Có một ly rượu mà uống nửa ngày chưa xong, nàng chịu hết nổi rồi, đành phải thở dài một tiếng thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng: “Úy công tử, huynh uống rượu chậm thật đấy.”

Y nhìn nàng một cái, ung dung thong thả nói: “Bởi vì rượu ngon thì phải từ từ mà thưởng thức chứ.”

Thưởng thức cái đầu ngươi ấy! Vân Phỉ sốt ruột đến nỗi gan ứa máu, nhưng mặt thì vẫn giữ nụ cười tươi tắn ngọt ngào.

Mong mỏi mãi cuối cùng thì y cũng uống xong ly rượu, mặt nàng cười đến nỗi sắp đơ luôn.

Úy Đông Đình gật đầu: “Quả nhiên là rượu ngon.”

Vân Phỉ hớn hở rót tiếp một ly nữa, đưa cho y bằng hai tay, cười ngọt ngào như ướp mật: “Vậy huynh uống thêm một ly nữa đi.”

“Được.” Úy Đông Đình nhận lấy ly rượu, đang định đưa lên môi thì bỗng nhắm mắt lại, hình như là hơi choáng váng.

Vân Phỉ không ngờ thuốc mê của Tống Kinh Vũ lại có tác dụng nhanh như vậy, mừng thầm trong bụng.

Úy Đông Đình nghi hoặc hỏi: “Vân tiểu thư, sao rượu này hơi kỳ lạ?”

Vân Phỉ cười hì hì, nói: “Đương nhiên là lạ rồi, nó là rượu cha ta đã cất giữ rất nhiều năm mà, hương vị khác hẳn với những loại rượu bình thường.”

“À, thế thì...” Còn chưa nói xong, Úy Đông Đình đã gục lên bàn.

Vân Phỉ há hốc mồm. Thuốc mê này cũng mạnh thật đấy, mới một ly mà đã khiến y ngã gục. Nàng chưa yên tâm, bước tới đẩy nhẹ vào y. “Úy công tử?”

Y nằm trên bàn không nhúc nhích, nàng đẩy mấy cái xong thì dùng sức véo vào cánh tay y, véo mạnh đến nỗi có thể khiến người ta phải nhảy dựng lên, thế nhưng y vẫn không hề có phản ứng gì.

Vân Phỉ vui đến nỗi suýt nữa là cười thành tiếng. Đúng là tốt quá, mọi việc đều thuận lợi một cách lạ thường.

Nàng tận mắt nhìn thấy y nhét tờ giấy tiết đào vào trong áo, nhưng y nằm gục lên bàn nên rất khó lấy. Nàng đi vòng quanh y, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đành phải cúi người xuống thò tay từ dưới cánh tay y, mò vào vạt áo trước.

Ngón tay nàng thật sự chạm được tờ giấy kia, nàng mừng thầm trong bụng, đang định rút nó ra thì Úy Đông Đình bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đè cổ tay nàng lại ngay.

Nàng cả kinh, thầm than là đã mắc mưu, nhưng còn chưa kịp giãy giụa thì cánh tay đang nắm chặt tay nàng đã nhấc lên, nàng thuận thế ngã lên đùi y.

Vân Phỉ càng cảm thấy hoảng hốt hơn. Úy Đông Đình hơi cúi người xuống, gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, trong đôi mắt đen như mực của y phản chiếu dáng vẻ bối rối lo sợ của nàng.

“Vân tiểu thư đang định sàm sỡ ta sao?”

Giọng của y hơi trầm, rõ ràng là một câu nói đùa nhưng dường như lại có một sức mạnh áp bức nào đó ép tới. Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận. Đúng là xui xẻo, ám khí của nàng được giấu trong tay áo bên phải, nhưng cổ tay phải lại bị y bắt lấy, lúc này có muốn dùng ám khí bắn y thì cũng không nhúc nhích được.

Dù sao thì kế hoạch của nàng cũng đã bị y vạch trần, nàng cũng không cần khách khí nữa mà gọi với ra ngoài cửa sổ: “Tống Kinh Vũ.”

Rầm một cái, cửa sổ bị đánh bật ra, rồi một bóng người lao tới nhanh như gió, ngay lập tức tiến tới phía sau Úy Đông Đình, sức gió theo tới làm ngọn nến trước mặt Vân Phỉ gần như sắp tắt.

Úy Đông Đình lập tức thả Vân Phỉ ra, phản công lại một chưởng, một sức mạnh cực lớn như dời núi ập tới làm Tống Kinh Vũ giật mình, nhanh chóng né qua một bên.

Úy Đông Đình tung người lên, đá một đá về phía vai phải của Tống Kinh Vũ, sức như ngàn cân.

Tống Kinh Vũ không ngờ lại gặp phải kẻ địch mạnh đến thế nên lập tức dốc toàn lực ra chiến đấu. Trong phòng quá nhỏ, khó di chuyển nên hai người đánh mấy chiêu mà vẫn không phân được cao thấp.

Vân Phỉ thầm hối hận, nàng nên mang thêm vài người theo. Vì chuyện này cũng không quang minh lỗi lạc gì, nàng không tin được những người khác nên chỉ dẫn Tống Kinh Vũ theo, không ngờ võ công của Úy Đông Đình lại cao đến thế.

Nàng sợ gây tiếng ồn làm nhiều người tới nên vội nói nhỏ: “Tốc chiến tốc thắng.”

Tống Kinh Vũ tưởng rằng dùng tay không là có thể bắt được Úy Đông Đình, nhưng sau khi giao chiến mới biết hoàn toàn không thể. Công lực của đối phương cao hơn hắn, cho nên hắn rút thanh kiếm nhỏ trong tay áo ra, đâm thẳng tới.

Một luồng sáng như ánh chớp hướng thẳng vào ngực trái Úy Đông Đình, đâm vào nơi nguy hiểm nhất.

Úy Đông Đình nhảy lùi về phía sau, bay người lên, hai chân đặt trên bàn lấy thế, từ bên hông rút ra thanh Thái A bảo kiếm mềm mại như bước nhưng sắc bén đến nỗi cắt được sợi tóc thổi qua.

Một luồng sáng trắng bật ra từ tay y, như thể giao long rời khỏi biển. Vân Phỉ chỉ cảm thấy có một luồng gió mạnh thổi tung những sợi tóc hai bên má nàng, người lung lay một cái, đã bị y ôm vào trong lòng.

Kiếm của Tống Kinh Vũ bị người nàng chặn lại, chỉ chần chừ trong giây lát nhưng Úy Đông Đình đã chiếm được thời cơ.

Thanh Thái A từ trên đầu nàng xuyên tới, mạnh như sấm, nhanh như chớp, Vân Phỉ còn chưa kịp nhìn thấy y ra tay thế nào thì kiếm đã đặt tại cổ Tống Kinh Vũ.

Vân Phỉ khó mà hình dung được tốc độ của thanh kiếm, càng khó mà tin được Tống Kinh Vũ – đệ nhất cao thủ của phủ châu mục lại bị y hạ gục.

Cuộc chiến long trời lở đất bỗng nhiên chấm dứt, ánh nến trên bàn bị kiếm khí làm cho lay động chập chờn. Thanh kiếm trong tay Úy Đông Đình sáng loáng, toát ra khí lạnh đến ghê người, dường như chỉ cần run nhẹ một cái là có thể cắt đứt cổ họng Tống Kinh Vũ.

Trong phòng im ắng không một tiếng động, ai nấy đều đứng im như tượng, chỉ có kiếm khí là lởn vởn khắp nơi.

Vân Phỉ bừng tỉnh khỏi cơn kinh ngạc, vội vàng nói: “Ngươi mau buông tay xuống, đừng làm hại huynh ấy.”

Úy Đông Đình ngước mắt lên, nói: “Sao ta lại giết hắn, chẳng qua ta chỉ muốn cho nàng xem võ công của ta thôi.” Y thu kiếm lại, như cười như không: “Không biết Vân tiểu thư có hài lòng với võ công của ta hay không?”

Mặt Vân Phỉ đỏ bừng, nói với vẻ khinh khi: “Ngươi đúng là mặt dày. Võ công có cao hơn nữa thì ta cũng sẽ không gả cho người.”

“Tại sao?”

Vân Phỉ hừ một tiếng. “Bởi vì người ngươi muốn cưới là tiểu thư của phủ châu mục chứ không phải ta. Cho dù cô ta có là Trư Bát Giới thì ngươi cũng sẽ cưới.”

Y nghiêm nghị nói: “Nếu quả thật là Trư Bát Giới thì chắc chắn ta sẽ không cưới.”

Vân Phỉ cười lạnh. “Ta không tin.”

“Ta nghe nói châu mục phu nhân dẫn con gái lên Tịnh Thổ Tự trên Liên Hoa sơn nên mới đến xem xem.” Nhớ tới tình cảnh ngày hôm ấy, Úy Đông Đình hơi nheo mắt lại, cười nhạo nàng: “Nói ra thì cũng thật trùng hợp, Trư Bát Giới là Thiên Bồng nguyên soái. Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, nàng cũng đứng trong nước...”

Vân Phỉ vừa xấu hổ vừa giận dữ, rất muốn nhào tới đánh y, nhưng lại sợ y tiếp tục kể ra chuyện xấu ngày hôm ấy nên vội vàng nói với Tống Kinh Vũ: “Huynh ra ngoài đợi ta.”

Tống Kinh Vũ thu kiếm lại, ánh mắt u ám hơn, rồi ra ngoài cửa đứng đợi.

Úy Đông Đình xăn tay áo lên, nhìn chỗ vừa bị nàng ngắt véo, than thở: “Sức cũng không vừa, véo mạnh thế này cơ đấy.” Nói xong, y đưa cánh tay trần qua trước mặt nàng. “Nàng xem, bầm tím hết trơn rồi.”

Hứ, ai thèm nhìn da thịt của ngươi chứ. Vân Phỉ đỏ mặt, thụt lùi vài bước, trừng đôi mắt sáng long lanh, nói: “Nếu ngươi đã sớm tính kế, muốn gì thì mau nói ra đi. Vân Phỉ ta tuy chỉ là một cô gái nhưng thích thẳng thắn, lẹ làng chứ không thích vòng vo tam quốc. Trừ chuyện hôn sự ra, những chuyện khác đều có thể ngồi xuống thương lượng.”

Y thả tay áo xuống, im lặng nhìn nàng, trong mắt hiện lên chút âm trầm sâu xa, dường như đang nghĩ xem nên đặt điều kiện gì thì tốt.

Vân Phỉ đã chuẩn bị tinh thần, chờ y được nước làm tới, nhưng y chỉ ung dung ngồi xuống, một lúc thật lâu mà không nói tiếng nào.

Căn phòng chìm trong yên ắng, yên ắng tới mức làm nàng thấy sốt ruột.

Nàng không nhịn được mà lên tiếng: “Nếu ngươi tới cầu hôn với cha ta thì ông ấy cũng sẽ không đồng ý, chi bằng hãy lấy tiền rồi đi đi. Muốn bao nhiêu thì ngươi cứ nói ra.”

Úy Đông Đình nhướng mắt lên, nhìn cằm chằm vào nàng: “Nếu như cha của nàng đồng ý thì sao?”

Giọng của y có vẻ rất tự tin như đã dự liệu trước, khẳng định rất chắc chắn. Vân Phỉ nhanh chóng trả lời y: “Dù vậy thì ta cũng sẽ không đồng ý.”

“Tại sao?”

Vân Phỉ thầm nghĩ: ở bên cạnh một người đàn ông lòng dạ sâu xa khó lường như ngươi, e là nằm mơ cũng phải ráng mà mở mắt, đề phòng bị tính kế, như thế thì mệt lắm. Nhưng những lời này đương nhiên là không ai thích nghe, nàng sẽ không nói ra để chọc giận y, cho nên cố mà giữ trong lòng, chỉ lòng vòng nói một câu không đâu vào đâu. “Bởi vì ngươi rất giống cha ta.”

Ta sẽ không giẫm vào vét xe đổ của mẹ mình, tìm một người đàn ông như vậy, cuối cùng rơi vào cảnh tình và tiền đều không còn.

Rất giống cha ta? Úy Đông Đình nhíu mày: “Ý của nàng là tuổi của ta quá lớn?”

Nàng hùa theo ý của y, sai cho sai luôn, nên vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, ngươi hơn ta tới gần mười tuổi lận.”

Y không nhịn được mà cãi lại: “Bảy tuổi.”

Nàng cố tình thở dài: “Vậy cũng lớn hơn nhiều quá.”

Úy Đông Đình: “.....” Có nhiều đến thế sao?

Vân Phỉ lập tức dùng ánh mắt hậu bối ngưỡng mộ tiền bối nhìn y rồi bồi thêm một câu: “Ta có thể gọi ngài một tiếng thúc thúc không, ngài sẽ không để ý chứ?”

Y liếc nàng một cái: “Sao lại không?”

Nàng ngây thơ chớp mắt: “Ta mới mười lăm tuổi, đối với ta mà nói, người hai mươi tuổi trở lên đều già hết.”

Tống Kinh Vũ ở ngoài cửa nghe thế thì lập tức như bị trúng tên, trái tim nát tan thành hai mươi ba mảnh.

Úy Đông Đình xoa trán, vừa tức giận, vừa tức cười: “Lẽ nào lớn hơn nàng vài tuổi không tốt sao?”

Vân Phỉ: “Đương nhiên là không tốt rồi.”

“Tại sao?”

Vân Phỉ không nén được, tay chống cằm, thở dài một hơi: “Người lớn tuổi thì mưu mô nhiều, tính kế người khác mệt mỏi lắm.”

Câu trả lời lần này làm Úy Đông Đình hết sức bất ngờ, nhìn nàng không giống đang nói đùa. Tuy nàng tinh ma ranh mãnh nhưng lại rất nghiêm túc, rất thật tình. Lòng y bỗng chấn động, chợt cảm thấy lúc này giọng nói và thần sắc của nàng không hề giống một thiếu nữ mười lăm tuổi. Vẻ ưu thương thấp thoáng trên đôi mày thanh tú kia khiến người ta phải rung động.

Y im lặng một lát rồi đưa cho nàng tờ giấy tiết đào trong lòng, trầm giọng nói: “Thôi được rồi, chuyện này dừng tại đây.”

Vân Phỉ hoàn toàn không ngờ chuyện này lại kết thúc như vậy nên vui mừng khôn xiết, lập tức đem tờ giấy tiết đào tới trước ngọn đèn đốt quách cho xong. Cuối cùng thì trái tim đang phập phồng lo lắng kia cũng được bình yên. Nhìn ngọn lửa đỏ đang bùng cháy, đôi má nàng bất giác hiện lên hai cái đồng tiền. Nàng nghiêng đầu sang cười với Úy Đông Đình. “Cảm ơn huynh.”

Nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng kia còn rực rỡ hơn cả pháo hoa bắn trên bầu trời đêm.

Cánh cửa làm bằng gỗ mun vang lên một tiếng nhỏ, bóng người mặc quần áo màu xanh lục nhạt đã lách mình ra khỏi cửa.

Khi Úy Đông Đình thoát khỏi nụ cười đẹp hơn hoa, sáng hơn trăng kia thì trong phòng đã không còn bóng dáng giai nhân đâu nữa, chỉ còn lại mùi hương của rượu hoa lê lượn lờ như khói, khiến người ta say đắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK