Ở bên này ba người đang lén lút gườm nhau, thì ở bên kia Phù Dung đã hoàn toàn vạch trần Như Ý. Lão thái thái nghe xong, sắc mặt vẫn bình tĩnh, miệng mím lại, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, nói: “Việc này coi như xong, sau này không cho ai nhắc lại nữa… Tuyên Tử bất kính với người lớn, phạt chép kinh thư ba lần. Phù Dung chăm sóc không cẩn thận, trừ một tháng lương!”
“Bà nội, Tuyên Tử còn nhỏ tuổi, xin bà giơ cao đánh khẽ!” Tống Thế An lo lắng xin xỏ cho Tuyên Tử. Nhưng dáng vẻ của lão thái thái như muốn nói ‘ý ta đã quyết rồi’.
Không biết Tống Thế An nhớ ra cái gì, cũng không nói thêm nữa, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tuyên Tử đầy vẻ đau lòng.
Tô Đường cũng hơi nghi hoặc, việc này như vậy là xong sao? Thật đúng là tiếng gió thì to nhưng mưa lại nhỏ mà! Rõ ràng là Như Ý cô nương kia âm thầm gây chuyện, lão thái thái lại chỉ phạt Tuyên Tử và Phù Dung là thế nào?
Không xuống tay với thủ phạm chính, là vì muốn nhân nhượng cho khỏi phiền hà hay là — trong lòng có vướng mắc gì đó?
Lão thái thái xem như là chủ của nhà này, trong quý phủ còn có ai có thể khiến bà e ngại chứ? Nếu là nhân nhượng cho khỏi phiền hà, chẳng lẽ lão thái thái không nên đòi công bằng cho cô cháu dâu mới vừa bước qua cửa là nàng đây sao? Dù gì nàng cũng coi như là một nửa người bị hại, ít nhất trong mắt người khác, thì mấy câu chống đối đó của Tuyên Tử cũng thực sự khiến nàng không biết cư xử thế nào rồi!
Chẹp chẹp chẹp, nước cờ này rất mơ hồ, khiến người ta khó mà nhìn thấu được!
Dường như lão thái thái cũng hiểu tâm sự của Tô Đường, chờ Phù Dung dẫn Tuyên Tử lui ra, bà liền nói với Tống Thế An: “Còn không mau đỡ vợ cháu đứng dậy đi, quỳ làm cái gì!”
Tô Đường rất muốn để tên mặt lạnh này hậu hạ nàng, nhưng nhìn hắn tự đứng dậy còn không thèm liếc nhìn nàng một cái, Tô Đường đành phải từ bỏ hy vọng. Nàng vốn định đứng thẳng dậy thật hiên ngang, nhưng lại quên mất chuyện chân mình đang mềm nhũn, lại bị quỳ lâu, nên vừa đứng dậy đã lảo đảo như sắp ngã. Lần này thì Tống Thế An có không muốn đỡ cũng phải đỡ.
Tô Đường nhoẻn miệng cười với Tống Thế An, rất vô tội.
Hình ảnh này lọt vào mắt lão thái thái, thì chính là khung cảnh hai vợ chồng hòa thuận yêu thương, sắc mặt bà cũng giãn ra, lại trở về vẻ hiền từ ban đầu, nói với Tống Thế An: “Cháu bận gì thì cứ làm đi. Hôm nay bà nội rảnh rỗi, để vợ cháu ở đây trò chuyện với ta là được rồi.”
Tống Thế An liếc nhìn Tô Đường một cái, không biết là cảnh cáo hay là có ý gì.
Tô Đường vẫn dùng vẻ mặt vô cùng vô hại tươi cười với hắn, nhưng trong lòng lại thoáng hồi hộp — nói chuyện gì?? Có chuyện gì đâu mà nói? Vì sao phải đuổi mặt lạnh đi?!
Chờ Tống Thế An đi khuất, lão thái thái cho các nha hoàn xung quanh lui xuống, chỉ giữ lại Cẩm Tú và Hỉ Thước, cũng ra hiệu cho Tô Đường tới ngồi bên cạnh.
Tim Tô Đường bật nảy lên, sao giống chuẩn bị nói bí mật gì thế?!
Lão thái thái nhấp một ngụm trà, rồi kéo tay nàng qua, nhẹ nhàng nói: “Bé con à, để cháu phải chịu uất ức rồi.”
Tô Đường không ngờ bà lại dùng câu này để dạo đầu, cũng không rõ ý bà thế nào, nên chỉ cười không đáp lời.
Lão thái thái tiếp tục nói: “Bây giờ cháu cũng là người của Tống gia chúng ta, là nữ chủ nhân của phủ tướng quân, có một số việc cũng phải nói để cháu biết rõ ràng.”
“Bà nội, bà cứ nói đi ạ.” Tô Đường đáp ngắn gọn, cũng vểnh tai lên chờ nghe.
“Bốn cô nương ở Tây Uyển, là do Hoàng thượng ban cho Thế An…” lão thái thái chậm rãi nói ra lai lịch của bốn người này. Mà sau khi bà nói xong, Tô Đường xem như cũng hiểu được chuyện vừa rồi rốt cuộc là thế nào.
Bốn cô nương kia, là tân tú nữ của mùa xuân năm nay, không biết tên cũ là gì, nhưng sau khi nhập cung, vì dung mạo của mình mà rất được Hoàng thượng sủng ái, cũng được ban thưởng cho bốn cái tên “Cát Tường, Như Ý, Như Thi, Như Họa”.
Sau khi Tống Thế An bị gọi về từ biên cương, hắn vẫn luôn theo phái chủ chiến, hy vọng có thể dẫn một đội quân của quốc gia ra, đánh bại hoàn toàn nước Diên, nhưng Hoàng thượng cùng rất nhiều các đại thần khác đều không đồng ý, nguyên nhân là quốc khố bị thâm hụt. Vì muốn thuyết phục Tống Thế An, tiểu Hoàng đế vừa đ.ấ.m vừa xoa, cuối cùng hạ quyết tâm ban bốn mỹ nhân mình yêu thương nhất cho Tống Thế An, định dùng làm mỹ nhân kế.
Ai ngờ Tống Thế An lại không sa đà vào sắc đẹp, từ chối không được, đành phải nhận về, sau đó đẩy qua Tây Uyển, rồi không quan tâm đ ến nữa.
Vì thế, tình huống khó xử lại xuất hiện, trên thánh chỉ của tiểu Hoàng đế có viết là “Ban thưởng bốn vị mỹ nhân”, nhưng những mỹ nhân này vào phủ Tướng quân có thân phận gì? Nếu Tống Thế An sủng hạnh, cũng thành thị thiếp, coi như là chủ nhân. Nhưng Tống Thế An lại trốn tránh như tránh tà, thì phải tính thế nào đây? Nếu nói là nha hoàn, rốt cuộc cũng vẫn là do Hoàng thượng ban cho, lại là bốn người được Hoàng thượng sủng ái nữa! Vì thế, bốn vị cô nương này, chủ không phải chủ, tớ không phải tớ, khiến từ trên xuống dưới của Tống gia đều rất khó xử. Cuối cùng, không biết làm sao, đành phải tôn kính như thượng khách, kính trọng nhưng không dám gần.
“Vốn tưởng rằng có thể sống yên ổn, ai ngờ lại xảy ra việc hôm nay. Ôi…” Nói xong, lão thái thái lại thở dài, chẳng biết phải làm sao.
Nghe bà kể, Tô Đường vốn vô cùng hứng khởi, nhưng thấy mặt lão thái thái ưu sầu như vậy, nàng đành phải thu lại tâm tình của mình, làm ra vẻ sầu lo theo. Tiếc là… nàng chẳng hề có cảm giác lo lắng gì cả. Trong lòng nàng còn đang thầm so đo chuyện khác — thì ra mặt lạnh kia nuôi bốn mỹ nhân à? Ha ha ha, còn không bị chìm trong sắc đẹp á, đùa cái quái gì thế, bà đây bị hắn húc đến giờ vẫn còn đau đây này! Có điều, vì sao không ai nói với nàng việc này chứ? Trong nhà đã có con trai riêng rồi, giờ còn thêm bốn mỹ nhân trẻ đẹp nữa, hôn sự này thật rối loạn!
Tô Đường càng nghĩ, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu. Mệt mỏi thật!
Lão thái thái lại nói tiếp: “Tuy đã xảy ra chuyện thế này, nhưng dù sao cũng là do Hoàng thượng ban xuống, bà nội cũng không thể hỏi tội nàng ta được, nên đành phải để cháu chịu ấm ức.”
Tô Đường khẽ gật đầu, ra vẻ hiểu rồi. Là Hoàng thượng ban, nên dù biết chủ mưu cũng không thể phạt được, đành phải mắt nhắm mắt mở dàn xếp cho ổn thỏa, đây chính là đánh chó phải ngó mặt chủ đây mà!
Thấy nàng như vậy, lão thái thái khẽ cười: “Bé ngoan, bà biết cháu là người rộng lượng biết chăm sóc người khác mà!”
Tô Đường nghe bà nói vậy liền ngẩng đầu lên, định phản bác gì đó, nhưng cuối cùng chỉ chớp chớp mắt ra vẻ một cô nương hiền thục khôn khéo — còn lâu nàng mới rộng lượng nhé, chỉ là lười phải tính toán với các nàng ấy thôi, dù sao nàng cũng chỉ là tướng quân phu nhân một tháng, gây chuyện nhiều làm gì? Không sợ phiền à?!
Chỉ là —
“Bà nội, Như Ý cô nương kia là người lợi hại nhất trong bốn người ạ? Tô Đường nhỏ giọng hỏi.
Hình như lão thái thái không ngờ Tô Đường lại hỏi về vấn đề này, nên hơi giật mình.
Tô Đường cười rất ung dung: “Bà nội, tuy cháu dâu cũng lười phải tính toán với mấy người này, nhưng cũng không thích người ta cứ không ngừng tìm tới gây phiền phức cho mình. Biết người biết ta một chút vẫn tốt hơn, đến lúc đó, đối phó cũng dễ hơn một chút, phải không ạ?”
Nói xong, nàng nhìn chăm chú biểu cảm trên mặt lão thái thái, miệng nàng vẫn nở nụ cười, giọng nói mềm mại dịu dàng, nhưng gai nhọn trong những lời nói của nàng thì lại hiển hiện rõ ràng, cũng không biết lão thái thái có nuốt trôi không. A ha, hình như trước giờ người lớn đều thích những cô gái hiền lương thục đức, ngoan ngoãn nghe lời thì phải. Chỉ là, bây giờ làm sao nàng có thể ngoan ngoãn được chứ, nếu bây giờ không thể hiện thái độ, tức là chấp nhận chịu thua để mặc người ta đàn áp, Tống gia của bà sợ bốn vị kia, vì sao nàng cũng phải nín nhịn cho qua chứ?! Người ta đã tuyên chiến rồi, dù nàng không chủ động đối đầu, thì cũng vẫn phải đề phòng thật cẩn thận mới được!
Tô Đường thầm oán: nhìn lão thái thái cũng có vẻ là một người tài ba, uy phong cũng dọa được hết mọi người trong phòng phải quỳ xuống, sao lại bó tay không biết làm sao với bốn vị “quà được ban” này chứ?
Cứ tưởng lão thái thái nghe nàng nói vậy sẽ biến sắc, ai ngờ bà lại liếc Cẩm Tú đứng bên cạnh rồi cùng cười.
“?” Sao lại thế này? Tô Đường không đoán nổi ý bà.
Lão thái thài cười nói: “Trong bốn người kia, Như Ý cô nương cũng coi như là lợi hại nhất. Ba vị cô nương còn lại xuất thân nghèo đói chỉ có nàng ấy là xuất thân từ gia đình quan lại ở Giang Nam, là một người rất có chủ kiến…”
Lão thái thái chỉ mới nói qua như vậy, Tô Đường đã hiểu ngay, nhớ đến mấy lời Phù Dung vừa nói, nàng cũng dần mường tượng ra Như Ý cô nương này.
E là vị cô nương này không cam lòng bị lạnh nhạt trong phủ tướng quân, biết Tống Thế An rất cưng chiều con trai riêng, nên nàng ta mới bắt đầu làm thân với Tuyên Tử, cũng tìm hiểu chuyện mẹ đẻ của Tuyên Tử khắp nơi, nàng ta đoán rằng, có lẽ Tống Thế An cực kỳ yêu mẹ đứa bé này, nên mới cưng chiều cậu nhóc như thế. Đến lúc đó, nàng ta cũng học tập một chút, hy vọng có thể lọt vào mắt tướng quân. Chỉ là, chuyện mẹ Tuyên Tử là một điều cấm kỵ, không ai chịu nói. Hơn nữa, Tuyển Tử cũng chẳng thích thú gì nàng ta, cuối cùng nàng ta cũng chỉ tự làm mất thể diện của mình thôi. Đến khi nghe thấy Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn cho Tống Thế An, nàng ta lại bắt đầu có ý xấu…
Tô Đường nghĩ vậy, lại cũng cảm thấy thương thay cho vị Như Ý cô nương này. Cứ tưởng nhận được ân sủng của Thánh thượng, sau này có thể một bước lên trời. Ai ngờ lại bị Hoàng thượng ban cho mặt lạnh như một món quà. Nàng ta nghĩ lùi tiếp một bước, dù sao tướng quân cũng không vợ cả vợ bé, tương lai có làm tướng quân phu nhân cũng đủ rạng rỡ mặt mày, ai ngờ lại tính toán thất bại, đến giờ, tự dưng lại nhảy ra một tướng quân phu nhân khác…
May mà ta không tính đảm nhiệm vị trí này lâu dài, nên không tính toán với cô. Nói cách khác, không gây phiền phức cho cô mới là lạ! Hừ hừ! Mong là một tháng này cô ngoan ngoãn, an phận, đến lúc ta đi rồi, cô còn có thể thế thân ta làm tướng quân phu nhân! Nếu cô mù quáng muốn gây sự với ta, thì bà đây nhất định sẽ đuổi cô ra khỏi nhà — Tô Đường hung tợn nghĩ!
Đầu chợt lóe lên, Tô Đường nghĩ ra một việc — Từ trên xuống dưới Tô gia đều giữ kín như bưng chuyện của mẹ đẻ Tuyên Tử! Đó là nhân vật thế nào mà ngay cả một mật thám như Chu di nương cũng không thể điều tra được lai lịch nhà mẹ đẻ của Tuyên Tử là thế nào?!
Có điều, hình như không thể hỏi vấn đề này trước mặt vị chủ nhân này được. Dường như Tô Đường đã tìm ra nguyên nhân vì sao lão thái thái lạnh nhạt với Tuyên Tử rồi. Có lẽ là có liên quan đến nhà mẹ đẻ. Câu nói vừa rồi của Tuyên Tử cũng khiến lão thái thái vô cùng giận dữ, chẳng những gì Tuyên Tử không biết kính trọng người lớn, mà có lẽ vì cậu bé nhắc đến người “mẹ” kia của mình chăng!
Tô Đường hơi nheo mắt lại, sự tò mò lại xông ra.
Lão thái thái ghét mẹ đẻ Tuyên Tử, mà mặt lạnh lại có vẻ rất thích mẹ đẻ của Tuyên Tử. Người phụ nữ đó có thể khiến cho cả hai bà cháu đứng ở hai cực yêu và hận, e cũng không phải cây đèn cạn dầu!
Tiếc thật — lại c.h.ế.t mất rồi!!!
Nghĩ vậy, Tô Đường cũng hơi nhụt chí, trong lòng bắt đầu thấy chua chua.
“Cháu đang nghĩ gì vậy?”
Lão thái thái đột nhiên hỏi, ngắt đứt dòng suy nghĩ miên man bất tận của Tô Đường, nhận ra mình đang nghĩ đến xuất thần, nàng gượng cười rồi nhanh chóng suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, ánh mắt nhìn thoáng qua bên Cẩm Tú đang cười hiền hòa đứng đó, liền có chủ ý.
Tô Đường hơi duỗi người, cười khanh khách nói: “Vừa rồi cháu dâu đang nghĩ xem đêm nay nha hoàn của cháu nên ở đâu ạ.” Việc này còn chưa hỏi rõ ràng đâu!
Nghe nàng hỏi vậy, lão thái thái và Cẩm Tú lại nhìn nhau cười khiến Tô Đường thầm tức giận, vì sao hai người này cứ tỏ ra như đã lường trước hết vậy?
Cẩm Tú hành lễ với Tô Đường, nói: “Việc này phải trách nô tỳ làm việc không chu đáo ạ. Có điều, xin phu nhân hãy nghe nô tỳ nói hết nguyên nhân.”
Tô Đường nhướng mày, chẳng lẽ họ đã biết chuyện này từ trước rồi?
“Phòng ở của Hỉ Thước, nha hoàn của phu nhân, đã được chuẩn bị ổn thỏa từ trước rồi, ngay ở căn phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ của phu nhân thôi. Nghe nói phu nhân chỉ có một nha hoàn, nô tỳ sợ cô ấy đến nhà người lạ ngại ngùng, nên mới cố tình cử nha hoàn Mẫu Đơn sang để làm bạn với cô ấy, giới thiệu cho cô ấy nghe chút chuyện trong phủ. Xưa nay Mẫu Đơn vẫn làm việc rất ổn thỏa, nên sau khi phân phó xong, nô tỳ liền chạy đi lo việc khác. Cứ tưởng chuyện này không có vấn đề gì, ai ngờ sáng nay, một nha hoàn khác là Hương Lan đến nói với nô tỳ rằng đêm qua Hỉ Thước đứng một mình ở ngoài cửa phòng không có ai sắp xếp chỗ ngủ, nên Hương Lan đã đưa cô ấy đến phòng mình ngủ tạm một đêm. Nô tỳ nghe xong đã biết ngay là không ổn, vội sai người đi tìm Mẫu Đơn, ai ngờ lại không thấy cô ấy đâu, huy động hết mọi người đi tìm, cuối cùng mới thấy cô ấy ở chỗ Như Ý cô nương trong Tây Uyển.”
Lại là Như Ý cô nương của Tây Uyển à?!
Đúng là âm hồn bất tán mà!!!
Danh Sách Chương: