Cô ấn vào bộ đàm giả dạng thành dây chuyền trên cổ: "Đội trưởng, nhiệm vụ hoàn thành, tôi rút đây!" Sau đó nhanh chóng tiến vào phòng vệ sinh, đóng cửa, khóa chốt, xả vòi nước hết cỡ, chậu rửa mặt trong phút chốc ngập đầy.
Nữ tử liền đầm mặt chìm vào làn nước, cơ mặt dần buông lỏng, qua một lát mới dùng khăn bông nhẹ nhàng lau khô, đồng thời nhấn xả hết nước trong chậu rửa dù nước từ miệng vòi vẫn ào ào chảy xuống. Cô ngồi lên bồn vệ sinh nghỉ ngơi, tay không ngừng day trán xoa nắn, thở dài như được trút bỏ gánh nặng.
Nữ tử nháy mắt đôi ba lần rồi lấy son môi, khều nhẹ phía trong nắp son, mẩu giấy gấp nhỏ lộ ra; lại nhấn tiếp bên hông, một đoạn nhỏ ruột bút mực nhẹ bật ra. Nữ tử bắt đầu ghi:
- Lần dùng thứ hai, thời gian sử dụng vượt quá 30'. Tác dụng phụ xuất hiện gồm choáng nhẹ, mất thăng bằng nhẹ, hốc mắt có hiện tượng nóng rát, ngứa và tầm nhìn bắt đầu mờ ngắt quãng. Hiện đã tiến hành làm mát được 5'. Có thể tiếp tục liều thứ ba.
Hoàn tất chữ cuối cùng, cô nhanh chóng đóng lại son môi giấu vào túi trong áo lót, lại lấy từ trong ví ra một lọ nước nhỏ mắt thon dài, bé tí, liều lượng bên trong vừa đủ dùng lần cuối. Nhỏ xong về sau, nữ tử tiếp tục lấy ra một thứ gì đó giống như quẹt khò nhắm chuẩn vào miếng nhãn dán quảng bá thương hiệu thuốc nhỏ mắt, hay chính xác hơn là thứ ẩn bên dưới nó, một bịch nhỏ dầu lửa.
"Hình ảnh vừa đứt đoạn, đây là liều AFP thứ ba rồi, vẫn tốt chứ sếp?" Âm thanh phát ra từ miếng dán nhỏ xíu trong tai nữ tử.
"Ổn." Nữ tử bình tĩnh trả lời, nhìn lọ nước bị tiêu huỷ hoàn toàn mới yên tâm đeo lên kính râm, xách ví ra khỏi nhà nghỉ rồi chóng khuất dạng sau con hẻm nhỏ. Ngoài trời lúc này, tiếng mưa ào ào át cả tiếng xe.
Cùng lúc, tại một góc khuất tầm mắt trong trường, một bóng đen cũng phai mờ theo.
Không lâu sau, hai thân ảnh một nam một nữ lặng lẽ áp sát một ngõ rẽ trong con hẻm. Cả hai nhìn nhau gật đầu liền lập tức xông ra nhưng đã thấy nữ tử vui vẻ chờ họ.
"Bonjour!" Nữ tử ngậm cây kẹo mút, rạng rỡ tươi cười chào hỏi như gặp lại bạn cũ lâu năm. Còn chưa dứt lời, hai quả bom mặt ngoài xám tối không dễ chú ý, chen lẫn giữa vô số hạt mưa từ trên cao thẳng tắp phóng xuống, đã cách đỉnh đầu cặp nam nữ này không tới vài inch. Nữ tử bắt chuẩn thời cơ rút ra ống phi tiêu chớp nhoáng nhắm vào đùi đối phương mà thổi, đồng thời kích hoạt bom trói nhả lưới.
Đối phương dù bất ngờ vẫn kịp làm ra phản ứng né tránh phi tiêu. Chỉ là đáng tiếc bom trói thành công trúng mục tiêu cùng lúc tự động sốc điện khiến cả hai tê liệt ngã xuống, mũi phi tiêu trượt mục tiêu, cắm xuống đất, ánh sáng xanh nhấp nháy vài đợt rồi lập tức xịt ra một lượng khí nén gây mê sặc sỡ màu hồng phấn.
Nữ tử mặt không biểu tình thong thả ngậm kẹo mút, trong tay từ lúc nào đã cầm chắc khẩu cold pis mini, chính đang giương nòng nhắm về phía đối phương, tuỳ thời bóp cò.
Khí nén nhanh chóng tán đi, lộ ra hai thân ảnh nằm bất động trên nền đất, mặc cho mưa gió xối xả. Nữ tử chậm rãi tiến tới, nòng súng thời khắc chĩa vào đầu mục tiêu, sau khi kích hoạt lưới điện thêm một lần, xác nhận đối phương tạm thời mất đi năng lực hành động. Nữ tử mới lôi từ trong ví ra một loại ống trụ đen nào đó, đỉnh trụ nham nhở giống như dấu vết bị gãy bể, vạch mang tai người nữ rồi đóng vào, nom giống lấy mẫu xét nghiệm.
"Bốn mắt chết bầm, còn đó không? Hình như là loại thám thính chưa biết, xem ra cần phải nâng cấp lần nữa." Nữ tử nhìn vào kết quả lỗi trên ống nghiệm, nói.
"Xác nhận! Còn nữa, sếp làm ơn đừng gọi bốn mắt chết bầm nữa được không? Trái tim bé bỏng của anh dễ tổn thương lắm." Quân Tử hồn nhiên trưng ra một bộ tổn thương sâu sắc, miệng ngồm ngoàm nói.
".. Gì cơ?" Nữ tử hỏi lại, nghiêng người né góc đâm chết người của kẻ địch đồng thời kích hoạt lưới trói sốc điện toàn công suất. Gã nam vạm vỡ này mới rốt cuộc lâm vào hôn mê, thất bại trong gang tấc.
Trong căn cứ, Quân Tử thông qua kính áp tròng tam trọng mà nữ tử đã nhỏ trước đó nhìn rõ ràng tên nam tử đang bị điện giật kết hợp với âm thanh tạch tạch tạch phát ra liên tục từ tai nghe truyền đến, tuyệt đối không hề dễ chịu.
Nữ tử lại bồi thêm chút quyền thuật, toàn bộ nhắm vào cằm, má, mắt.
"Sếp, địch bất tỉnh rồi thì đâu cần.." Quân Tử nuốt nước bọt, nhỏ nhẹ nói.
"Cẩn tắc vô áy náy, hơn nữa tự dưng thấy ngứa tay. Nãy mới nói gì, nghe không rõ?" Nữ tử dùng lực càng thêm mạnh.
"Ờ.. dạ báo cáo sếp, nhiều khả năng đối phương không chỉ có hai người. Báo cáo hết!" Quân tử nghiêm túc nói.
Nữ tử dừng tay trầm ngâm rồi tiến tới dùng ống nghiệm đóng vào mang tai đối phương.
Nhìn vào kết quả xét nghiệm, là loại hình cận chiến, cường hóa thân thể đơn giản, không có gì đặc thù, khá yếu. Kỳ lạ!
"Đội trưởng!" Nữ tử nhíu mày, nhấn vào dây chuyền.
"Xong rồi, rút!" Âm thanh từ bên kia phát ra.
"Bên đây xuất hiện loại hình chưa biết, hiện tại nên tiến hành hành đóng gói hay chỉ lấy mẫu nhập kho?"
"Có ký hiệu nhận biết nào trên người không?"
"Hoàn toàn không có!"
"Rút!"
"Rõ!" Nữ tử nhận lệnh, thập phần cảnh giác nhanh chóng thu thập rồi rút lui. Trên đường về còn không quên nhắc: "Mập chết bầm, ba tháng tiếp theo không lương!"
Quân Tử trong căn cứ vừa thở phào liền đứng hình. Nhân viên xung quanh cũng nhịn không nổi bắt đầu khúc khích.
"Cười cái gì? Chỗ làm hay chỗ chơi, muốn trừ lương có đúng không?" Quân Tử nghiêm mặt lớn tiếng.
Tất cả nhân viên cũng không dám quá mức, đều lo quay lại ai làm việc nấy.
Nữ tử bồi thêm một câu: "Mập, chút nữa ra bãi tập huấn."
Lần này Quân Tử sụp đổ hẳn: "Kìa sếp!"
"Sao, chưa đủ đúng không?" Nữ tử vui vẻ hỏi.
"Dạ báo cáo sếp, đủ rồi!" Quân Tử bất đắc dĩ trả lời.
Nhân viên xung quanh vai run bần bật nỗ lực không cười thành tiếng để tránh bị vạ miệng như ai kia.
Tối đến.
Trải qua một loạt chuyện ban sáng, Farh nhào lên giường, chỉ muốn ngủ thiếp đi. Trong mê man, Farh cùng Tiến lần lượt kí tên vào sổ lao động công ích, cả hai phải lên trường lao động hai tiếng vào mỗi sáng ngày cuối tuần.
Cảnh tượng vuột qua, Farh thấy lại thời điểm bản thân vung nắm đấm "chào hỏi" Phong, tốc độ nhanh đến hoa mắt. Chợt hắn nhận ra biểu hiện của bản thân dần biến trở nên ác liệt, nét mặt vặn vẹo, dữ dằn và bắt đầu như có như không nhìn ngược lại hắn. Đột nhiên, "Farh ác liệt" quay phắt sang nhìn chằm chằm, mặt đối mặt với hắn, biểu cảm trên gương mặt đau đớn, phẫn nộ tột cùng. Farh giật bắn cả mình, đạp lùi lại nửa bước rồi như bị hút vào đôi mắt ấy.
Giây phút tiếp theo mọi thứ xung quanh quỷ dị chảy ra sền sệt một màu đỏ máu, Farh bản năng muốn làm ra giãy dụa hoặc quay người bỏ chạy, nhưng cơ thể như hóa cứng thành khúc gỗ, chết trân tại chỗ, cứ như vậy dần dần bị đầm lầy dịch máu nhấn chìm trong vô vọng, thời gian tưởng chừng như vô tận dài ra.