Việc đầu tiên Trương Đạt Dã làm sau khi mở mắt ra chính là nhìn mu bàn tay trái của mình, con số bên trong vòng tròn đã biến thành 7%, cậu hoàn toàn không biết con số này ở đâu ra nữa.
Mấy ngày này tự nhiên tăng lên 1% một cách khó hiểu, rõ ràng là cậu không làm gì đặc biệt, lẽ nào là mặt trời có thể sạc điện?
Trương Đạt Dã ngáp một cái rồi bắt đầu kể về ác mộng của cậu cho Tom nghe: “Tao kể cho mày nghe, tối qua tao mơ thấy mình biến thành bọ cạp tinh, sau đó bị anh em Hồ Lô đè dưới đỉnh núi bảy màu, ngọn núi đó quá nặng, đè nặng khiến tao không thở nổi…”
Bình thường Tom khá hứng thú với những câu chuyện mà Trương Đạt Dã kể, nhưng hôm nay nó lại không chú ý đến những gì cậu nói một cách bất thường.
Tom dụi dụi mắt, rồi lại chớp mắt thật mạnh, miệng dần dần mở to.
“Sao vậy, Tom?”
“Ya ô~~~~”
Tom reo hò lên một tiếng, bắt đầu thực hiện động tác nhào lộn một vòng ngay tại chỗ, xoay một vòng dọc theo mép ván gỗ, rồi hào hứng nhảy lên người Trương Đạt Dã.
Nó giật giật quần áo của cậu và chỉ về một phương hướng nào đó.
Trương Đạt Dã nhìn theo hướng tay của Tom, trên mặt biển màu xanh lam xuất hiện một vùng màu xanh lá cây!
Là tán cây! Tức là có đất liền!
Khuôn mặt của Trương Đạt Dã ngay lập tức lộ ra niềm vui sướng, cuối cùng cũng sắp kết thúc chuyến phiêu lưu rồi!
Trương Đạt Dã lập tức reo hò một tiếng, bế Tom giơ lên cao: “Đi! Chúng ta chèo qua đó!”
Tom và Trương Đạt Dã nằm bò ở hai bên ván, dùng tay quạt nước một cách hết sức phấn khởi.
Theo lý mà nói với cánh tay nhỏ ngắn của Tom thì hiệu suất quạt nước lẽ ra rất thấp, nhưng Tom gần như đã biến cánh tay thành một cái cánh quạt.
Thấy mình càng ngày càng gần hòn đảo nhỏ, Trương Đạt Dã nhận thấy có điều gì đó không ổn, vì cậu nhìn thấy có một vách núi cao lớn ở cách xa hòn đảo nhỏ.
Toàn thân vách núi này có màu đỏ, cao vút trong mây, hoàn toàn không thấy rõ đỉnh núi ở đâu, mà nhìn ngang cũng không thấy được bờ.
“Không phải chứ?” Trương Đạt Dã nghĩ đến một chuyện đáng sợ.
Vì Trương Đạt Dã bị thất thần nên động tác quạt nước cũng chậm lại, nhưng động tác của Tom không dừng nên tấm ván quay thành vòng tròn tại chỗ.
Vừa rồi Tom còn đang hưng phấn dần dần bĩnh tĩnh lại, nhìn Trương Đạt Dã, biểu cảm trên mặt rõ ràng là đang nói: “Cậuw thế mà lại phân tâm trong lúc đang quạt nước!”
“Ah, xin lỗi Tom, tao đã phân tâm.” Trương Đạt Dã nói, “Chúng ta có thể đã đến một nơi không thể lường được, tiếp theo nên cẩn thận một chút, từ từ tiến lại gần, lát nữa nếu có xảy ra nguy hiểm thì nhớ chuẩn bị sẵn sàng rút súng bất cứ lúc nào.”
Tom chớp chớp mắt, như thể nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, gật gật đầu trong suy tư.
Một người một mèo tiếp tục tiếp cận về phía đảo nhỏ.
Có lẽ cái này gọi là nhìn núi làm ngựa chết*, từ lúc buổi sáng cho đến giữa trưa, bọn họ mới dần dần nhìn rõ cảnh tượng trên đảo nhỏ.
*khoảng cách nhìn không xa, kì thực lại làm cho ngựa chạy mệt mà chết.
Đập vào mắt đều là cây cối cao lớn, trên thân cây có đánh số màu trắng, thần kỳ là, những bong bóng đủ kích cỡ không ngừng nổi lên trên mặt đất, bay lên cao, dưới ánh nắng chiếu rọi đủ màu sắc, nhìn rất đẹp.
Trong mắt Tom, nơi này quả thật là một hòn đảo xinh đẹp như trong truyện cổ tích.
Mà trong mắt Trương Đạt Dã thì không phải vậy, cảnh tượng như vậy khiến cậu nhớ đến một nơi trong ký ức tên là quần đảo Sabaody, mà vách núi khổng lồ phía xa kia có lẽ là Lục địa đỏ.
Đây là… thế giới trong anime One Piece!
Trong tiềm thức của Trương Đạt Dã vốn cho rằng không thể, nhưng khi nhìn thấy Tom đang ở bên cạnh quạt nước, cậu lại thấy hình như cũng chẳng có gì là không thể…
Vua Hải Tặc à… kết thúc nửa đoạn trước của Grand Line (Đại Hải Trình), quần đảo Sabaody hay còn gọi là quần đảo Bong Bóng Xà Phòng.
Một nhóm hải tặc trải qua thử thách sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt sẽ đổ bộ xuống nơi này. Nhóm thợ săn tiền thưởng thường xuyên lượn lờ trong vùng đất màu xám bắt đầu xắn tay áo hăm he, thậm chí còn có cả đám tội phạm và dân buôn người cũng tụ tập về đây...
Số của Trương Đạt Dã và Tom cũng rất may mắn, trôi dạt trong Đại Hải Trình suốt năm ngày mà không gặp phải trường hợp thời tiết khắc nghiệt nào, lại còn thuận lợi tìm được một hòn đảo thích hợp cho con người sinh sống.
Thế nhưng vận số trước sau của bọn họ lại chênh lệch không ít, thế nên mới lạc trôi đến nơi nguy hiểm thế này.
Trương Đạt Dã hít một hơi thật sâu, chuyện tới nước này cũng chỉ đành lên bờ trước rồi tính. Nói gì thì nơi này cũng có dân thường định cư, hoàn cảnh chắc không đến mức không thể sống nổi đâu nhỉ.
Đầu tiên, Trương Đạt Dã đưa mắt quan sát một vòng xung quanh.