Chương 9: Nghiên cứu hoa huyệt
Diệp Lệ Thành suy nghĩ một chút, sau đó xoay người để cô nằm dưới thân mình. Nguồn nhiệt rời đi khiến Thẩm Ngữ bất mãn giãy giụa sau đó cô lại tiếp tục ôm anh thêm lần nữa. Dưới tình thế cấp bách nên Diệp Lệ Thành đành đưa tay xuống chỗ khe hở giữa hai cánh hoa của cô, cứng nhắc cọ xát, lần đầu tiên giúp phụ nữ an ủi.
“Ưm…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái phát ra tiếng rên rỉ, tay chân dần dần thả lỏng không giãy giụa nữa.
Thấy cô vẫn còn ở trong mộng thì Diệp Lệ Thành yên lòng, anh dùng một tay chống đầu tò mò quan sát biểu cảm của cô trong bóng đêm.
Mọi khoái cảm đều được cô thể hiện rất rõ, không che dấu chút nào.
Anh chưa từng thấy qua khung cảnh phụ nữ động tình, kinh nghiệm mà anh có cũng chỉ từ trên người Cố Uyển Như. Lúc bình thường Cố Uyển Như không có quá nhiều phản ứng, lúc nào cũng giống như đang làm cho xong nhiệm vụ vậy, cho nên đây là lần đầu tiên Diệp Lệ Thành nhìn thấy biểu cảm chân thật nhất của một người phụ nữ khi họ động tình.
Thật sự thoải mái như vậy sao? Anh không khỏi hoài nghi bản thân, vì để nghiệm chứng nghi ngờ của mình, anh thoáng tăng thêm lực độ một chút.
“A ưm…”
Cô gái cong eo lên, cơ thể run rẩy kịch liệt một chút, một lát sau thì ngón tay của anh đặt tại chỗ kia đã dính đầy chất lỏng nhớp nháp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Lệ Thành chính là nhanh chóng rút tay ra, nhưng lúc đang rút thì anh lại vô tình đè lên hạt đậu nhỏ đang dựng thẳng, cô hét lên một tiếng, cả người run rẩy theo tiếng hét, bỗng có một dòng nước ấm phun ra, văng lên cổ tay anh.
Đây là phản ứng gì vậy!?
Diệp Lệ Thành sợ tới mức vội vàng bật đèn lên để xem xét tình huống, anh thấy cả người cô đã phiếm hồng, gương mặt hồng đến mức không ngờ, hai nụ hoa ở ngực đã dựng thẳng lên giống như đang chờ đợi người khác liếm mút. Vùng mu trơn bóng láng mịn, giữa hai chân còn có vài vết nước uốn lượn.
Diệp Lệ Thành sờ ngực cô, anh vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác mềm mại của nơi này, nhưng bây giờ anh lại hứng thú với chỗ riêng tư mới vừa ra nước của cô hơn.
Anh giương mắt nhìn cô một chút, có lẽ là do lúc nãy ngủ không ngon nhưng bây giờ được ấm áp nên đã chìm vào giấc ngủ sâu rồi.
Diệp Lệ Thành hoàn toàn yên lòng, anh tách hai chân cô ra, ngồi vào giữa tự mình nghiên cứu.
Hai mảnh cánh hoa của cô đầy đặn, màu sắc rất đẹp, múp míp như bánh bao vậy.
Đẹp hơn Uyển Như. Người đàn ông thầm nghĩ, lúc này anh chỉ đang nhìn Thẩm Ngữ như đang nghiên cứu một món đồ chơi mới nên cũng không thể tránh việc so sánh “chất lượng” giữa “đồ chơi cũ” và “đồ chơi mới”.
Nghĩ xong anh không khỏi bật cười, anh còn chưa từng xem kỹ vùng kín của vợ mình như vậy.
Vợ anh hay xấu hổ, nơi đó được ‘cỏ đen’ rậm rạp che đậy, cộng với việc bình thường đều tắt đèn rồi mới làm nên anh cũng chỉ nhìn sơ có vài lần. Ngay cả hình dạng của nó như thế nào thì anh cũng không rõ lắm, anh chỉ biết đại khái cái nơi anh cần để đưa vào thôi.
Tuy rằng anh rất yêu vợ nhưng anh không thể không thừa nhận rằng nơi này của Thẩm Ngữ khiến anh cảm thấy rất hứng thú, nhẵn nhụi không có lông, màu nhạt, nhìn còn sạch sẽ và thuận mắt hơn so với vợ anh.
Giữa hai cánh hoa lộ ra một khe hở nhỏ, Diệp Lệ Thành đưa tay đẩy một mảnh cánh hoa ra làm lộ ra thịt non màu hồng nhạt. Thịt non dính một lớp nước, ánh đèn rọi lên lớp nước đó khiến cho nó càng thêm mê người, thần kỳ hơn là nơi đó chẳng có mùi lạ nào cả mà còn tỏa ra một hương thơm ngòn ngọt.
Diệp Lệ Thành cảm thấy miệng lưỡi khô, cảm giác muốn nếm thử chợt trỗi dậy, nhưng nghĩ hành động này chính là đang cưỡng ép người ta nên anh đành ép cái cảm giác này xuống.
Anh đặt ngón trỏ ngay khe hở, ngón tay anh có thể che đi phân nửa độ dài, tiểu huyệt không dài như ngón tay anh mà nó lại nhỏ đến mức khiến anh bất ngờ.
Diệp Lệ Thành bắt đầu cử động ngón tay, anh phát hiện mỗi khi móng tay anh cọ vào hạt đậu thì âm thanh rên rỉ của cô sẽ lớn hơn một chút, vì thế Diệp Lệ Thành đưa ngón tay liên tục ấn vào hạt đậu nhỏ đó.
Thẩm Ngữ khó chịu mà vặn vẹo mông, cô muốn trốn khỏi cơn khoái cảm này.
Diệp Lệ Thành ngại chơi không đã nên liền ngồi lên đùi cô, lầm bầm cảnh cáo một câu, “Đừng nhúc nhích!”
Đôi chân đang lộn xộn lập tức dừng lại.
Đang hứng thú nghiên cứu tiểu huyệt Thẩm Ngữ nên Diệp Lệ Thành cũng không nghĩ nhiều, anh còn cho rằng Thẩm Ngữ chỉ là vô tình dừng lại mà thôi.
Còn nếu không phải thì anh cũng không thèm để ý, làm ra động tĩnh lớn như vậy thì làm sao Thẩm Ngữ có thể ngủ được, có lẽ là do muốn dẫn dụ anh nên mới giả vờ ngủ mà thôi.
Tuy tiểu huyệt đầy đặn ướt át ‘ngon miệng’ đang ở trước mặt nhưng Diệp Lệ Thành cũng chỉ bẻ ra nhìn thôi chứ không có suy nghĩ muốn làm tình hay gì cả. Không bàn đến tình yêu anh dành cho vợ thì trước sự chứng giám của lương tâm, anh không thể vô duyên vô cớ làm loại chuyện này với Thẩm Ngữ được. Trong quan niệm của anh, trinh tiết của phụ nữ là rất quan trọng.
Tiểu huyệt của cô chưa trải sự đời nên vẫn còn mang màu hồng nhạt, chính điều đó đã khiến cho người đàn ông càng thêm tò mò mà đưa tay vào trong tìm hiểu.
Anh cũng quan sát thấy âm đế của cô cực kỳ mẫn cảm, anh tự thôi miên rằng anh chỉ đang giúp cô mà thôi nhưng thật ra là do lòng hiếu kỳ của anh đang lấn át thì đúng hơn, anh cũng quên luôn cả việc cô đã từng cao trào một lần.
Diệp Lệ Thành dựa vào bản năng đàn ông mà bắt đầu xoa nắn hạt đậu, vừa xoa vừa quan sát biểu cảm của cô, không ngờ là một lúc sau cô bắt đầu run rẩy, rên rỉ đứt quãng, nơi đó cũng bắt đầu chảy nước.
Đây là cao trào sao?
Diệp Lệ Thành kinh ngạc nhìn ngón tay mình, dễ dàng như vậy sao? Thế có nghĩa là anh cũng có thể khiến cho Uyển Như cao trào?
Nghĩ như vậy xong tâm tình Diệp Lệ Thành rất thoải mái, anh tự cho mình một cái cớ rằng: Xem đi, anh làm như thế này chỉ là do muốn khiến Uyển Như cao trào mà thôi.
Cơn cao trào khiến Thẩm Ngữ mất không ít sức lực, cơ thể cô dần dần ấm lại sau đó thật sự ngủ say, còn khăn trải giường dính đầy dâm thủy và cục diện rối rắm này thì quăng lại cho Diệp Lệ Thành.
***
Mưa to suốt đêm, đến lúc sáng thì mưa cũng chỉ nhẹ đi chứ không dứt hẳn.
Đêm qua lăn lộn tốn không ít thời gian nên Diệp Lệ Thành dậy trễ hơn so với bình thường một tiếng, lúc ảnh tỉnh dậy thì đã là bảy giờ rưỡi.
Điều khiến cho anh bất ngờ là lúc vừa tỉnh lại thì anh thấy một cục trắng mịn đang nằm trên tay, cúi đầu nhìn thì thấy cục trắng mịn nằm trong ngực mình chính là Thẩm Ngữ.
Anh nhanh chóng rút tay ra, đứng dậy mặc quần áo, bực dọc chính mình thế mà lại ngủ quên. Rửa mặt xong anh đứng nhìn cô một chút, quần áo của cô vẫn còn ướt nên đương nhiên là không mặc được, nhưng cũng không thể hong khô nó nhanh. Nếu để Thẩm Ngữ mặc áo sơ mi của mình, bị người khác nhìn thấy thì cũng không ổn cho lắm.
Lúc Diệp Lệ Thành đang phát sầu thì Thẩm Ngữ cũng đã tỉnh giấc, cô yên lặng nhặt áo sơ mi lên, mặc vào rồi mới đi ra ngoài.
Không đợi Diệp Lệ Thành mở miệng, cô cầm quần áo còn đang ướt sũng nước rồi nói: “Hôm nay em xin nghỉ buổi sáng nha chú Diệp.”
“Hửm?” Diệp Lệ Thành chưa kịp phản ứng.
Cô ngượng ngùng nắm chặt quần áo, “Em có việc phải về nhà một chuyến, giữa trưa em sẽ tới.”
Lúc này Diệp Lệ Thành mới nâng mắt lên nhìn cô, vừa nhìn là đã lập tức rời mắt đi, anh không được tự nhiên nói: “Được rồi, hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi.”
Cả người cô trần truồng và chỉ mặc mỗi áo sơ mi của anh, khung cảnh này quá là ái muội rồi.
Đàn ông chính là như thế, ban ngày ra vẻ quân tử, ban đêm thì lại không ngăn được những suy nghĩ dơ bẩn.
“Không cần đâu, giữa trưa em đến được.” Thẩm Ngữ nói, cô đi đến phòng tắm thay quần áo, khi ra ngoài thì trên tay còn cầm theo chiếc túi đựng áo sơ mi cô vừa mặc, “Em sẽ giặt sạch áo sơ mi rồi trả cho chú.”
Nói xong thì cô nhanh chóng rời đi như đang sợ anh từ chối.
Danh Sách Chương: