Nghiễm Nhân đưa Trầm Tư Tuyết ra xe ngựa chờ sẵn bên ngoài mới quay lại, thấy Lệnh Thiên Liễm điều động quân lính, ám vệ đi tìm nàng khắp nơi, nàng còn nghĩ hắn phải bận rộn giúp vị hoàng đế kia thu dọn tàn cuộc chứ!"Vương gia, xin lỗi vừa nãy ta đi lạc." Nàng cười cười, nói dối không hề chớp mắt, có vẻ rất thuần thục.Lệnh Thiên Liễm vừa thấy nàng như trút được gánh nặng, căng thẳng trong đáy mắt còn hơn là chỉ huy thiên quân vạn mã đánh trận, hắn cẩn trọng xem xét người nàng mấy lần, thấy nàng thật không sao mới yên tâm ôm nàng vào lòng, mùi hương sộc vào trong mũi khiến hắn hơi chau mày.Hắn ôn nhu nói: "Nàng không sao là tốt rồi, ta đưa nàng hồi phủ."Ra đến ngoài cung, từ xa đã thấy cỗ xe ngựa hoa lệ, một đôi nam nữ bước xuống, cũng không lấy làm lạ nếu ánh mắt không thoáng giao nhau, nữ nhân kia nhìn thấy nàng thập phần kinh sợ.Nàng đột nhiên có chút hiếu kì hỏi hắn: "Bọn họ là ai vậy?""Là nhị vương gia và vương phi." Lệnh Thiên Liễm lãnh khí trả lời nàng, ánh mắt vô cùng phức tạp.Nghiễm Nhân cảm thấy không khí như bị đóng băng, không hiểu tại sao hắn lại tức giận? Nàng hỏi sai điều gì sao?Nàng vụn trộm liếc nhìn đôi nam nữ kia thêm lần nữa, dù gì cũng là nhân vật truyền kì.
Thì ra đây là vị yêu mỹ nhân hơn giang sơn, nhìn hắn phong thái tuấn dật, từng cử chỉ cho thấy yêu chiều thê tử hết mực, nữ nhân kia cũng kiều diễm không kém, có điều thân thể quá yếu đuối, sợ rằng dùng chút sức lực cũng sẽ làm nàng ta đau.
Một nữ nhân chói gà không chặt như thế, lại có thể cùng lúc làm điên đảo hai nam nhân quyền uy trong thiên hạ.
Không nghĩ đến Nhị Vương Gia vì nàng bằng lòng mang tiếng cướp thê của hoàng huynh, thậm chí giao nộp binh quyền làm một vương gia hữu danh vô thực, chỉ để tiêu dao tự tại bên mỹ nhân.
Thà làm uyên ương không thành tiên.Đúng với câu uyển điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!Trong suốt quá trình trở về Lệnh Thiên Liễm đều giữ im lặng, nàng mấy lần muốn mở miệng nói chuyện với hắn nhưng thấy hắn đều nhắm mắt, không có ý cùng nàng tán ngẫu.
Về đến Thất Phủ hắn phân phó hạ nhân đưa nàng về Lưu Ly Các còn hắn thì đi hướng ngược lại về Phong Các."Vương gia bị làm sao vậy?" Nàng nhịn không được hỏi Phong Du và Phong Di."Chúng nô tỳ rất ít khi thấy biểu hiện này của vương gia, bình thường vương gia có không vui cũng đều che giấu hỉ nộ, nay lại thập phần sát khí, sợ là xảy ra chuyện vô cùng nghiêm trọng..." Phong Di cung kính trả lời nàng, nhưng cũng không dám đón bừa tâm tư của Lệnh Thiên Liễm.Phong Du thấy tình hình có vẻ trầm trọng cũng lên tiếng an ủi nàng.
"Có lẽ do chuyện của hoàng cung xảy đến đột ngột khiến tâm tình của vương gia không vui, vương phi đừng quá lo lắng ạ."Bọn họ ít nhiều cũng biết đến chuyện này có liên quan đến Nhị Vương Gia, tuy nhiên một chữ cũng không dám nhắc đến trước mặt nàng! Bọn họ thật không dám nhiều lời, sợ nói sai sẽ khó giữ mạng!Nàng trở về nội thất tắm rửa, ngâm mình trong dục bồn suốt một buổi, nghĩ mãi không thông mình đắc tội hắn khi nào? Lòng tự nhiên vô cùng khó chịu, hắn không để ý đến nàng làm nàng hoảng loạn như vậy sao?Một khắc trước còn cuống cuồng tìm nàng, một khắc sau lạnh nhạt vô tình là vì cớ gì? Hay hắn nghi ngờ chuyện hoàng hậu có liên quan đến nàng? Nếu hắn biết nàng cứu hoàng hậu ra không để hoàng đế có cớ diệt trừ Trầm Thị, hắn sẽ như thế nào?Nhưng hắn không thể nhanh như vậy biết được, cùng lắm là nghi ngờ, vậy sao lại tức giận, sát khí ngút trời?Trong đầu nàng vô cùng hỗn loạn cùng bất an.Nghiễm Nhân không ngủ được liền lén chạy đến Phong Các, tìm kiếm một hồi thì thấy thư phòng của hắn còn sáng đèn, nàng không dám đến gần chỉ lẳng lặng ngồi trên mái hiên nhìn hắn.Bóng dáng hắn phản chiếu qua khung cửa sổ, nàng thấy hắn đang tập trung xử lý công vụ, thần sắc lạnh băng không có vẻ ôn nhu ngày thường, có đôi lúc hắn dường như suy nghĩ việc gì đó không thông, mày kiếm khẽ chau lại, nàng thật muốn vươn tay nhu hoà nó ra, thật muốn cùng hắn phân ưu.Mùa thu vào ban đêm có vẻ lạnh, nàng ngước nhìn trời cao, đêm nay ánh nguyệt cũng lười nhác ẩn mình trong rạng mây đen, khiến cho muôn nơi ảm đạm, cô tịch.Mỗi ngày đều đặn trôi qua, trời mọc trời lặn, hoa nở hoa tàn, chỉ có lòng người bồn chồn không yên.
Nghiễm Nhân buồn bực không vui, hiếm khi thấy nàng hỉ nộ thất thường như vậy, cứ nằm dài trên nhuyễn tháp.Đến Mị Nguyệt trước nay trầm lặng, ít nói cũng nhịn không được hỏi nàng thấy chỗ nào không khoẻ?"Các ngươi nói xem có phải Lệnh Thiên Liễm nghi ngờ chúng ta rồi không?"Nghiễm Nhân đem sự tình ở hoàng cung kể rõ từ đầu đến chân cho bọn họ nghe, không bỏ sót một chi tiết nào, kể cả việc nàng gặp phu thê Nhị Vương Gia kia...Mị Vũ và Mị Nguyệt vừa nghe đến Lệnh Thiên Duật liền khai thông đầu óc, hỏi sao Thất Vương lại tránh mặt suốt mấy ngày qua...!Đây là ôm theo hủ giấm a!Hắn vẫn không buông được việc Nghiễm Nhân từng là người của Lệnh Thiên Duật, nếu hắn chấp nhất đến vậy tại sao còn chọn nàng?Bọn họ thật sự không biết vì sao hắn đối tốt với Nghiễm Nhân như vậy.
Mị Nguyệt Lâu xưa nay nổi tiếng về mạng lưới tình báo, nhưng cũng không điều tra ra được động cơ của Lệnh Thiên Liễm đối với nàng là gì?Mị Vũ không biết nói sao cho nàng hiểu..."Chủ tử, dù cho vương gia có nghi ngờ đi chăng nữa thì cũng không có bằng chứng, về hoàng hậu ta cũng sắp xếp ổn thoả rồi."Ngập ngừng một lát, Mị Vũ cắn môi nói."Vương gia là vì không thích Nhị Vương, nên sau này người không muốn chọc giận hắn thì đừng nhắc đến Lệnh Thiên Duật a..."Nhị Vương Gia là Lệnh Thiên Duật? Vì sao nàng không biết?Cái tên này cho nàng cảm giác quen thuộc mà xa lạ.
Như thể đã từng nghe qua ở đâu, nhớ lại bóng dáng nam nhân kia, nàng chỉ thấy phong thái của hắn không thấy rõ dung mạo, lòng nàng có cảm mơ hồ không rõ..."Trước đây ta từng có quen y, hoặc là từng gặp gỡ?" Nàng đem khúc mắc trong lòng hỏi bọn họ, nàng biết chỉ có bọn họ mới cho nàng đáp án.Khoảng không rơi vào trầm lặng, tựa hồ từng cánh hoa rơi cũng có thể nghe ra tiếng động.Lần này Mị Nguyệt đánh liều kể cho nàng nghe hết chân tướng sự việc, mối quan hệ giữa nàng và Lệnh Thiên Duật, kể cả việc Lệnh Thiên Liễm muốn giải cổ trùng giúp nàng...Thật ra nàng không phải vương phi gì cả, nàng là người của Lệnh Thiên Duật!.
Danh Sách Chương: