Ngày đại thọ diễn ra, đúng như dự đoán Vô Thụy Trí mang cô và Vô Thanh Tuyết cùng đến tham dự.
Vô Thụy Trí đưa cô và Vô Thanh Tuyết đi chào hỏi các vị quan tướng có mặt trong bữa tiệc hôm nay.
Sau khi cùng cha đi chào hỏi, cô quay trở lại vị trí của mình.
Vị trí của mọi người trong bữa tiệc hôm nay là do đích thân hoàng thượng sắp xếp, vị trí của cô được sắp xếp cạnh bên Anh Ninh công chúa.
Lễ đại thọ hôm nay của hoàng thái hậu có mặt rất nhiều sứ giả và thái tử đại diện cho các nước láng giềng, và tất nhiên cũng có cả Thần Từ Vũ, hoàng tử Thần quốc đến tham dự.
Từ Vũ cứ nhìn cô rồi mỉm cười khiến cô cảm thấy bối rối.
Nhìn thấy vậy, Mặc Tề Dịch liền đến bên cạnh cô trò chuyện, cố tình chắn ngang ánh mắt của Từ Vũ nhìn vào người phụ nữ của mình.
- Nàng đến rồi!
- Ừm, ta mới đến, Anh Ninh đâu?
- Muội ấy chạy đến chỗ mẫu phi sửa sang cho chỉnh chu rồi.
- Anh Ninh công chúa rất để tâm đến bài múa này _ cô cười nhẹ.
Anh Ninh giống như cô của kiếp trước vậy, lúc học được gì cũng chạy đến khoe với bố mẹ, đặc biệt là bố cô, mặc dù ông rất ghét nhảy múa nhưng lại rất ủng hộ khi cô muốn theo học.
Ông còn đặc biệt mời cô giáo riêng về để chỉ dạy cho cô.
Nghĩ đến đây, cô bỗng rưng rưng, nước mắt như muốn rơi xuống thì Mặc Tề Dịch lên tiếng gọi cô.
- Vô tiểu thư?
- !!!
- Nàng nghĩ gì mà u sầu như thế?
- Không có, ta chỉ đang nghĩ Anh Ninh chắc chắn sẽ múa rất tốt thôi.
- Vậy sao?
- Ừm.
- Hừm, muội ấy chắc chắn sẽ làm tốt thôi _ Mặc Tề Dịch thở nhẹ, mỉm cười.
Thật ra trong lòng chàng chỉ sợ cô gái ấy buồn bã mà thôi, nếu không có gì thì tốt rồi.
Lúc này, chợt nhận ra ánh mắt của Thần Từ Vũ vẫn đang đăm chiêu nhìn Vô Ưu, Tề Dịch liếc mắt cảnh cáo như muốn nói rằng đây là người của hắn, không cho phép bất cứ ai nhìn nàng quá lâu.
Thấy ánh mắt đáng sợ của Mặc Tề Dịch, Thần Từ Vũ đánh mắt sang chỗ khác né tránh.
Trước khi lễ mừng thọ bắt đầu là phần dâng quà của các sứ giả, thái tử các nước và thái tử, công chúa cùng các quần thần có mặt ngày hôm nay.
Các món quà xa xỉ bắt đầu được mang lên, nào là thủy tinh ngũ sắc, trang sức nạm ngọc, cây vàng, nhân sâm...v...v...đến lượt Vô Thanh Tuyết, nàng ta tặng hoàng thái hậu bức tranh "hoa mai mùa đông" một bức họa rất nổi tiếng và xa xỉ.
- Bẩm hoàng thái hậu, bức tranh này con đã cho người lặn lội tìm và mang về cho bằng được để tặng cho người, chúc người mãi mãi trường thọ giống như cây mai trong bức tranh vậy, bão giông không gục ngã.
- Được được, tốt lắm _ hoàng thái hậu gật đầu ưng ý.
Nàng ta nhìn Vô Ưu tỏ vẻ rồi lên giọng mỉa mai
- Tỷ tỷ à, ta nghe nói tỷ muốn tặng thái hậu món quà đặc biệt, không biết có hay không cho bọn ta có thể được chiêm ngưỡng.
Cô biết nàng ta đang khiêu khích cô, cô vẫn bình tĩnh từ từ đứng dậy bước lên phía trước.
- Bẩm thái hậu, hoàng thượng, đúng là thần nữ có một món quà đặc biệt muốn tặng cho hoàng thái hậu.
- Hửm? Là gì thế? _ thái hậu hỏi.
- Cái này...!_ cô ấp úng khó nói nên lời, thấy vậy thái hậu mới nói tiếp.
- Ngươi cứ nói.
- Bẩm, thần nữ biết lúc trước thái hậu đã từng là nữ tướng chinh chiến nên người có một vết sẹo trên trán cần dùng phấn để che....
Khi cô nói đến đây, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về cô, đây là điều cấm kị mà hoàng thượng đã cấm không được nhắc đến.
Vô Thanh Tuyết nghĩ lần này cô chắc chắn tiêu rồi, kiểu gì hoàng thượng cũng sẽ nổi giận và phạt cô cho mà xem, trong lòng nàng ta vui như nở hoa, nghĩ rằng cô sẽ bị lôi ra ngoài.
Cảm nhận được áp lực, cô ngưng lại giữa chừng nhìn thái hậu.
- Ngươi cứ nói tiếp.
- Nên thần nữ có làm ra một loại sáp giúp xóa đi vết sẹo, mong hoàng thái hậu hãy nhận tấm lòng của thần nữ.
- Ngươi nghĩ ta sẽ thích?
- Bẩm thái hậu, thần nữ không dám nghĩ, chỉ là thay vì nói ra lời hay tiếng đẹp thì thần thích tự mình làm ra hơn.
Nó sẽ hiệu quả hơn là nói những lời chúc vô ích.
- Hahaa....đúng là con gái của Thanh Lam, ăn nói rất khéo léo
- Người biết mẫu thân ta?
- Tất nhiên, lúc trước Thanh Lam cũng giống như ngươi bây giờ vậy, ăn nói không cần để ý người khác nhưng cũng rất khéo léo, tự do tự tại không mất lòng ai nên mới có danh xưng là mỹ nhân thiên hạ.
- Thẫn nữ thay mẫu thân đa tạ lời khen của thái hậu.
- Không cần khách khí như vậy.
- Vâng.
Thấy cô không trở về chỗ ngồi, hoàng thái hậu thắc mắc
- Ngươi còn chuyện gì sao?
- Không ạ, chỉ là...
- Chỉ là?
- Thật ra Anh Ninh công chúa vì muốn trong đại tiệc mừng thọ của người, nhảy một bài tặng cho người nên đã nhờ thần hướng dẫn một bài múa đặc biệt, công chúa đã bỏ công sức tập luyện rất lâu, không biết thái hậu có thể xem xét không?
- Được, được, vậy thì hãy dùng điệu múa để mở tiệc đi, thế nào?
- Đa tạ thái hậu.
Nhìn thấy Mặc Tề Dịch ngồi vào chỗ đánh đàn, mọi người mắt tròn mặt dẹp ngơ ngác, tam vương gia nổi tiếng lạnh lùng của họ bây giờ trở nên ôn nhu khi ngồi trước chiếc đàn như thế kia? Sau đó, Tề Dịch đánh đàn, Vô Ưu và Anh Ninh thay nhau thể hiện bài múa, đúng như tên của nó, điệu múa mang hai phong cách song song, Anh Ninh thì thể hiện sự đáng yêu, ngây thơ của mình trong cách múa, còn cô thể hiện sự trưởng thành, quyến rũ, mang chút u mê, cả hai người hai tính cách trái ngược nhau, một người mang ánh mắt trong veo, vui tươi, một người mang ánh mắt mờ nhạt, chính chắn.
Cả hai người cùng nhau thể hiện phối hợp cùng tiếng đàn của Mặc Tề Dịch lúc cao lúc trầm khiến mọi người bị cuốn hút vào màn biểu diễn đó.
Đúng như Anh Ninh nói, đó là bài múa đặc biệt nhật trên thế gian này....
Danh Sách Chương: