Trình Úc không nghĩ tới Lâm An Lan xông vào chỉ để hỏi điều này, hắn nhanh chóng đáp, "Cha mẹ không yêu nhau.
Họ cũng không yêu anh.
Còn cha mẹ Cố Thư Vũ tuy bận rộn nhưng luôn quan tâm cậu ta.
Vậy nên anh diễn sẽ không được."
Lâm An Lan thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ hóa ra là như vậy.
"Em còn tưởng do em chưa đủ tốt, làm anh cảm thấy em không yêu anh" Lâm An Lan thở phào nhẹ nhõm.
"Sao thế được?" Trình Úc đến gần, sờ sờ mặt của anh, hôn anh một chút, "Em lúc nào cũng tốt hết."
Lâm An Lan chậm rãi nở nụ cười.
Trình Úc vuốt tóc anh, "Được rồi, trong này toàn hơi nước, em ra ngoài chơi trước đi."
Lúc này Lâm An Lan cũng cảm thấy không khí ngột ngạt, gật đầu nói, " Thế em ra trước"
"Ừm."
Lâm An Lan nhìn hắn, đột nhiên kéo hắn xuống, ngẩn đầu hôn lên môi Trình Úc.
Trình Úc ôm eo anh, ngậm mút hồi lâu mới lưu luyến không rời mà buông ra, để anh ra ngoài.
Hắn thấy Lâm An Lan đi ra ngoài mới đóng cửa lại, mở vòi sen.
Hắn thật sự không hợp với Cố Thư Vũ, loại nhân vật được yêu thương thế này.
Sao Trình Úc hắn lại quên mất, không chỉ Lâm An Lan không thích hắn, cả cha mẹ cũng chả hề yêu hắn.
Người như hắn, đúng là không xứng để Lâm An Lan diễn Cố Thư Vũ với hắn.
Trình Úc tắm nhanh.
Nhưng hắn không ra ngoài mà ngồi lại một chốc.
Giờ phút này hắn thật sự muốn đốt một điếu thuốc.
Cũng may là hắn không mang thuốc lá vào.
Mà thôi, hắn cũng không nghiện thuốc lá, ngồi một lát, hắn lại đi ra như bình thường.
Vẫn là một Trình Úc ôn nhu lại biết chăm sóc, cực kì đáng tin cậy mà Lâm An Lan biết.
Còn bốn ngày nữa là hết hạn thử kính, nhưng Trình Úc vẫn bình tĩnh nghỉ thêm một ngày, rồi mới cùng Tôn Mạnh đi thử vai.
Đạo diễn Trương vẫn rất đón chào Trình Úc, thấy hắn đến, cười nói, "Tôi còn tưởng cậu không đến chứ?"
Trình Úc cười cười, "Sao thế được chứ.
Chẳng qua là trong nhà có chút chuyện nên không kịp tới."
Trương đạo cũng không so đo điều này, nói hắn, "Cậu thử vai Cố Thư Vũ đi."
Đây rõ ràng là câu khẳng định.
Nhưng mà Trình Úc lắc đầu, " Tôi muốn thử vai Cảnh Hoán."
Trương đạo kinh ngạc, "Tiểu Trình, tôi đã thông báo với người đại diện của cậu là để cậu thử vai Cố Thư Vũ mà."
"Tôi biết chứ.
Nhưng tôi vẫn thích nhân vật Cảnh Hoán hơn một ít"
"Cảnh Hoán nhân vật này cũng được.
Nhưng cậu nên biết rằng, dù nói phim này có ba nhân vật chính.
Nhưng suy cho cùng Cảnh Hoán và Tôn Hân Hân đều được Cố Thư Vũ khơi ra.
Đóng vai trò chủ đạo, liên kết các nhân vật, vừa là khởi đầu cũng là kết thúc.
Vậy nên vai diễn này có nhiều cảnh quay nhất và cũng là quan trọng nhất.
Sau này có khả năng chỉ trao giải cho nhân vật này, Cảnh Hoán lại không quá chắc đâu."
"Tôi biết." Trình Úc rất bình tĩnh, "Tôi không để ý những thứ này."
Trương đạo kinh ngạc nhìn hắn, có chút bất ngờ.
Ông và Trình Úc cũng chưa từng hợp tác, chẳng qua là lúc liên hoan phim có nói mấy câu.
Vậy nên ông cảm thấy Trình Úc rất hợp đóng nhân vật quý công tử.
Sau khi cầm kịch bản này, không hiểu sao ông lại nghĩ ngay tới Trình Úc- hắn hẳn sẽ rất hợp với vai Cố Thư Vũ.
Vì thế, ông đã xem phim của hắn, liên lạc với đạo diễn từng hợp tác với hắn.
Khi chắc rằng Trình Úc có năng lực nghiệp vụ cao, dù hot nhưng không kiêu ngạo, thích hợp hợp tác mới dám gửi lời mời thử vai.
Không nghĩ tới, đối phương nam chính 1 Cố Thư Vũ mà lại chọn nhân vật Cảnh Hoán.
Dù hắn biết đây không phải nhân vật tốt nhất hoặc có thể nhận thưởng.
Trương đạo hơi kinh ngạc, ông tưởng minh tinh thời buổi này chỉ để ý đến số cảnh quay và khả năng nhận giải.
Không ngờ còn có ngoại lệ.
Trương đạo cảm thấy ngạc nhiên, rồi lại có chút thưởng thức hắn khó giải thích được.
"Vậy cũng tốt, " Trương đạo cười nói, "Vậy thì Cảnh Hoán đi."
Trình Úc gật đầu, dựa theo yêu cầu của ông, thử diễn tâm lý của Cảnh Hoán.
Trương đạo rất hài lòng, nhưng không trực tiếp cho hắn kết quả, mà chỉ nói, "Có thể, có kết quả tôi sẽ liên hệ cậu."
"Được." Trình Úc nói xong, quay người đi ra ngoài.
Tôn Mạnh liền vội vàng nghênh đón, "Thế nào?"
"Không biết, chờ kết quả đi." Trình Úc bình tĩnh nói.
"Cũng không có vấn đề." Tôn Mạnh an ủi hắn cũng an ủi mình, "Trương đạo hôm trước còn gọi nhắc thử vai.
Hẳn là vai này chắc chắn thuộc về cậu nên mới nhắc thế."
Trình Úc nhàn nhạt, "Ừm."
Hắn đi tới cuối hành lang, chỉ thấy có người từ một bên khác đi tới trước mặt mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Trình Úc cảm thấy buồn nôn.
Hắn phảng phất dường như chưa thấy đối phương, không thèm liếc nhìn một cái, nhanh bước bỏ đi.
Nhưng là đối phương lại chuyên môn vòng trở về, lùi lại mấy bước, chặn đường của hắn.
"Mày cũng tới thử vai à?" Tưởng Húc hỏi.
"Chó ngoan không chắn đường." Trình Úc đạm mạc nói.
Tưởng Húc cười một tiếng, "Mày nói mình đấy à? Hên là Tiểu Lan không tới đây, uổng công mày bắt mùi chạy lại đây rồi."
Gã nói đến Lâm An Lan, Trình Úc đột nhiên nở nụ cười.
"Lâm An Lan đâu?" Hắn biết mà còn hỏi.
Tưởng Húc không tự chủ sửng sốt một chút, không hiểu sao đột nhiên hắn hỏi như vậy, Lâm An Lan bây giờ không phải là cùng với hắn sao? Hắn đang giả bộ hồ đồ cái gì?
Hay là, hắn cố ý giả bộ?
Tưởng Húc nhếch mép, như dĩ vãng trả lời: "Trong xe tao đấy.
Cậu ấy nghe tiếng mày, không muốn ra mặt nên trốn trong xe tao đó.
Tao còn không hiểu sao cậu ấy không lại, chậc, vẫn là Tiểu Lan của tao thông minh."
Trình Úc nghe gã ba hoa, huênh hoang, không quá nắm chắc liệu gã có biết Lâm An Lan ở cùng mình không.
Nhưng biểu hiện lúc này chứng tỏ gã không định đoạt lại Lâm An Lan.
Như vậy đủ rồi.
Trình Úc không thèm để ý gã, tống Tưởng Húc ra như đẩy một đống rác rưởi.
Tưởng Húc cảm nhận được sự khinh bỉ ấy, toang túm Trình Úc lại nhưng bị ném lùi ra sau.
"Cút."
"Rầm" một tiếng, Tưởng Húc đụng tường.
Gã hăng tiết, xông lên muốn đấu tay đôi với Trình Úc.
"Mày muốn bầm mặt thử vai hả?" Trình Úc chụp được nắm đấm của gã.
Tưởng Húc cười khẽ, trong mắt tràn đầy trào phúng, "Mày dám hả? Mày đánh tao thì Tiểu Lan giận đấy nhá?"
Trình Úc không tự chủ siết chặt nắm đấm của Tưởng Húc, "Cũng được đó, như vậy tao sẽ gặp được Lâm An Lan đó.
Mà mày dám để em ấy gặp tao không?"
Tưởng Húc trầm mặc.
Trình Úc cười nhạo một tiếng, "Mày không muốn."
Hắn nói xong, bỏ qua nắm đấm của Tưởng Húc, đi về phía trước.
Tưởng Húc quay đầu lại nhìn hắn, thầm nghĩ, quả nhiên là giống như con chó thật.
Gã phủi quần áo, chỉnh đốn tâm tình, bước chân vào trường quay thử vai.
Tưởng Húc đẩy cửa ra, đi vào, vừa hay gặp cả Trương đạo và biên kịch
Gã lễ phép gật gật đầu, lần lượt hỏi thăm, sau đó bắt đầubiểu diễn.
Kết thúc biểu diễn, gã giả bộ lơ đãng nói, "Tôi lúc nãy còn gặp phải Trình Úc đó."
"Cậu ấy hả, cũng tới thử kính." Trương đạo nói.
"Cậu ta thử vai nào vậy? Cũng giống như tôi, là Cố Thư Vũ sao?"
"Cũng không phải." Trương đạo đáp, "Hắn thử vai Cảnh Hoán."
Tưởng Húc ngẩn ra, thiếu chút nữa bật cười.
Gã đè nén xuống cười nhạo trong lòng mình, lễ phép nói cám ơn, mãi cho đến khi đi ra văn phòng, gã mới không nhịn được thấp giọng nở nụ cười.
Cảnh Hoán, dĩ nhiên là Cảnh Hoán!
Này cũng thật là hợp với Trình Úc đây, mà không biết, nếu như mình thử vai thành công diễn Cố Thư Vũ, Trình Úc diễn Cảnh Hoán.
Khi đó, Trình Úc sẽ trông thế nào đây?
Hắn đại khái hủy hợp đồng ha.
Dù sao thì gã không tin Trình Úc dám diễn cảnh yêu đương với mình.
Tưởng Húc không kìm lòng được nở nụ cười, thậm chí có chút hi vọng, Trình Úc có thể thử kính thành công.
Trình Úc cùng Tôn Mạnh đến bãi đậu xe ngầm, đột nhiên nghe có người gọi hắn, "Trình ca."
Hắn nghi hoặc quay đầu lại, liền thấy gương mặt có phần quen thuộc.
Tạ Huy chạy bước nhỏ tới, đứng ở trước mặt Trình Úc, lễ phép cúi đầu, lại hỏi, "Trình ca anh cũng thử vai sao?"
Trình Úc nhìn mặt của y, bãi đậu xe ngầm không tính là sáng sủa, khiến người trước mặt tựa như người hắn đặt trong lòng.
Trình Úc không rõ, "Cậu cảm thấy mình xấu lắm ư?"
Tạ Huy sửng sốt một chút, lúng túng nói, "Tại sao vậy ạ? Là em làm sai chỗ nào sao?"
"Nếu không xấu, sao lại muốn hóa trang người khác? Cảm thấy mình không dễ nhận ra ư?"
Tạ Huy trong nháy mắt lúng túng hơn, cúi đầu đáp, "Là bọn họ giúp em trang điểm."
"Lớn rồi, nên tự có suy nghĩ của mình thôi."
Hắn nói xong, đang chuẩn bị tiếp tục đi tới xe của mình, lại đột nhiên mẫn cảm phát hiện cái gì, quay đầu lại phía sau nhìn.
"Làm sao vậy?" Tôn Mạnh hỏi hắn.
"Bên kia có người." Trình Úc nhìn chằm chằm hướng kia, bình tĩnh nói: "Chụp hình."
Tôn Mạnh vội vã đi tới, chỉ thấy một nữ sinh.
"Xin lỗi, xin lỗi." Nữ sinh liên tục áy náy, "Em vừa mới gặp nên muốn chụp ảnh khoe một chút thôi ạ."
Tôn Mạnh thấy vậy, kiểm tra điện thoại, trong hình Trình Úc thân thể như ngọc, cúi đầu, bởi vì ánh đèn sáng lên, làm cho hắn có chút cô tịch cùng tối tăm không nói ra được.
"Có được không ạ?" Nữ sinh nhỏ giọng nói.
Tôn Mạnh bất đắc dĩ, "Lần sau đừng như vậy.
Nếu gặp đoàn đội khác có khi còn thu điện thoại đấy."
"Đã biết." Nữ sinh thấp giọng nói.
Tôn Mạnh đi tới bên người Trình Úc, nói cho hắn việc này, "Không lo lắng, chính là chụp chơi."
Trình Úc cũng không để ý nhiều hơn nữa, cất bước đi đến xe của mình.
Hắn lên xe, dựa vào ô tô, tâm lý lại có chút phiền.
"Tưởng Húc thành công, tôi sẽ không diễn." Hắn nói với Tôn Mạnh.
Tôn Mạnh biết hắn và Tưởng Húc hai bên đều nhìn không vừa mắt, bởi vậy cũng không khuyên hắn, gật đầu biểu thị, "Biết đến."
Trình Úc nhắm chặt mắt lại, chợp mắt lên.
Tưởng Húc chuẩn bị tiến vào thang máy, vừa vặn gặp phải Tạ Huy đi ra.
Gã kinh ngạc nhìn Tạ Huy, Tạ Huy lễ phép cùng gã chào hỏi, " Chào Tưởng ca."
"Thử kính?"
"Ừm."
"Vai nào?" Tưởng Húc hỏi.
"Cố Thư Vũ." Tạ Huy thành thực nói.
Tưởng Húc sửng sốt một chút, liền không báo trước nhẹ giọng nở nụ cười.
Tạ Huy không rõ vì sao, người đại diện của y nhíu nhíu mày.
Tưởng Húc khoát tay với họ, "Không phải cười cậu đâu, là nhớ lại một chuyện thôi."
Gã nhìn người có dung mạo khá giống Lâm An Lan - Tạ Huy, vỗ vỗ vai y, "Chúc cậu thành công."
"Cảm tạ." Tạ Huy lễ phép nói.
"Không cần khách khí." Tưởng Húc nói xong, tiến vào thang máy.
Gã đóng cửa thang máy, lúc này mới không nhịn được lần thứ hai nở nụ cười.
Trình Úc thử kính Cảnh Hoán, Tạ Huy thử kính Cố Thư Vũ, đây thật là buồn cười quá, hắn thở dài, nhẹ giọng nói, "Này có lẽ chính là mệnh đi Trình Úc, trong thực tế ngươi không chiếm được Lâm An Lan, coi như là trong phim ảnh, ngươi cũng chỉ có thể gặp phải một cái giả Lâm An Lan."
"Mày cũng thế thôi, chỉ xứng với thứ thay thế như Tạ Huy."
Tưởng Húc lần thứ hai cười hả hê, chỉ cảm thấy bộ phim này dù là gã hay Tạ Huy thử vai thành công đều cực kì buồn cười.
Nghĩ tới ở đây, không khỏi nghĩ tới Lâm An Lan.
Giờ đã cách lúc Lâm An Lan rời đi hơn một tháng, gã gửi tin nhắn nhưng Lâm An Lan vẫn ném gã vào danh sách đen.
Lâm An Lan còn giận mình ư?
Thế nhưng Lâm An Lan đi đến chỗ Trình Úc, dựa theo mình nói đi tới nhà Trình Úc.
Mặc dù khi đó rất tức giận, rời đi rất quyết tuyệt, nhưng là Tiểu Lan vẫn là dựa theo lời mình nói đi theo Trình Úc.
Giống như trước mỗi một lần cãi nhau ầm ĩ như vậy, không quản Lâm An Lan có bao giận, cuối cùng, đều vẫn sẽ tha thứ gã, đem gã từ trên mặt đất kéo lên.
Tưởng Húc rất rõ ràng, gã là đặc thù của Lâm An Lan.
Bọn họ chỉ có nhau, cho nên bọn họ tín nhiệm lẫn nhau, ỷ lại lẫn nhau.
Lâm An Lan sẽ không thật sự giận gã, cũng sẽ không cùng gã so đo tính toán được mất.
Lần thứ hai lấy điện thoại ra, Tưởng Húc nhắn tin cho Lâm An Lan: 【 còn đang tức giận sao? 】
Màn hình nhanh chóng hiện thị: Tin nhắn đã gửi, nhưng đối phương từ chối nhận tin.
Tưởng Húc thở dài, xem ra vẫn còn giận.
Cũng không biết khi nào Tiểu Lan hết giận.
Tưởng Húc có chút nhớ nhung anh, muốn cùng anh trò chuyện, thời gian dài như vậy không có Lâm An Lan ở bên cạnh, chính gã cũng rất cô quạnh.
Nhưng là, vẫn chưa phải lúc.
Gã cất điện thoại, thầm nghĩ, thêm một chút nữa.
Chỉ một chút nữa thôi, khi Trình Úc thực sự tin tưởng Lâm An Lan, không còn bất ngờ trước sự chuyển biến thái độ của Lâm An Lan.
Sẽ không nghi ngờ tới mình.
Cho nên, gã phải cho Lâm An Lan một chút thời gian.
Chỉ là, khổ cho Tiểu Lan rồi.
.
Danh Sách Chương: