Những ngày không có điện thoại cũng không khó chịu như Tô Cẩn Du đã nghĩ, chớp mắt, anh đã ở đây hơn 1 tháng.
Mùa hè đến thời điểm nóng nhất, nóng như lò lửa vậy, cả thôn yên tĩnh, lác đác vài con chim bay trên trời.Kỳ nghỉ hè mà chị Hai mong chờ đã tới.“Mẹ ơi, con muốn đến nhà cô Út được không?” Mùa hè năm ngoái, Tô Nhị Ni và Tô Cẩn Du đi đến nhà dì Út chơi gần nửa tháng, không chỉ được ăn ngon mà còn có quần áo mới.Điều tồi tệ nhất là con gái của cô Út Lý An Nhiên không thích cô ta.“Con cũng muốn đi!” Tô San đợi cả tháng trời, đã chờ đến lúc này, cô ta nhất định phải đi lên Huyện.Cô ta nhớ rất rõ vụ phá hủy tòa nhà hai tầng không có người ở trong Huyện vào năm 2000, đào sàn nhà lên được 2 vạn đồng, sự kiện này gây chấn động vào thời gian đó, hầu như mỗi người đều thảo luận về 2 vạn đồng này, nên Tô San rất ấn tượng về việc này.Em đi làm gì chứ! Tô Nhị Ni nghĩ như vậy, nhưng cô ấy không nói ra: “Nếu em đi thì chị sẽ không đi…Đi nhiều quá ồn ào chú Út không thích.”Nhị Ni hiểu chuyện làm cho mẹ Tô rất thích: “Ngày mai Nhị Ni cùng Cẩn Du sẽ ngồi xe ngựa của nhà bác Hai, còn con thì ở nhà giặt chăn với mẹ, em trai con bảo đắp chăn thấy ngứa.”Tô Cẩn Du đang nằm trên giường đất nghe được, đang kéo hận thù cho anh à, anh lo lắng muốn chết, cũng may cốt truyện phát triển như cũ, cơ hội anh lấy lòng Tô San đã đến rồi.Buổi chiều, mấy đứa nhỏ đang chơi trong sân, Tô San tiến đến bên cạnh Tô Cẩn Du: “Cẩn Du, em đi nói với mẹ cho chị và em cùng đi lên nhà dì Út nha, lên đó chị mua đồ ăn ngon cho em, muốn ăn gì cũng được, nhưng em đừng nói cho mẹ biết là chị nói vậy với em nha.”Tô Cẩn Du gật đầu, mặt giả bộ như bị dụ dỗ: “Em đi nói với mẹ, em muốn cùng với chị Ba lên Huyện.”Trong tiểu thuyết, Tô Cẩn Du đã nói với mẹ theo cách này cho nên Tô San không được đi, cuối cùng cô ta “lén lút” đi lên Huyện, đồng thời Tô San càng ghét mẹ Tô và Tô Cẩn Du.Lần này, Tô Cẩn Du nhất định phải làm tốt chuyện mà chị ta giao cho.Tô Cẩn Du chạy vào phòng, mẹ Tô đang đánh giày cho Tô Cẩn Du dưới ánh đèn mờ.
Mỗi lần Tô Cẩn Du đi lên Huyện, mẹ Tô đều cố gắng để cho anh ăn mặc lịch sự nhất.
Con trai mà, không thể để bị cười chê.“Mẹ ơi, có thể dẫn theo chị Ba cùng đi nhà cô út không ạ?”Mẹ Tô đặt đôi giày trong tay xuống, ôm lấy Tô Cẩn Du vào lòng: “Chị Ba nói với con à?”Sự thông minh của mẹ Tô, Tô Cẩn Du biết, anh đã suy nghĩ kỹ cách đối phó: “Không có, chỉ là con cảm thấy từ trước đến nay chị Ba chưa được đi lên Huyện bao giờ…Cũng không được đi học…Con thấy chị Ba rất đáng thương…”Mẹ Tô lại chú ý sai trọng điểm: “Trẻ con, nói chuyện văn vẻ, đáng thương, con biết cái gì là đáng thương không, ai dậy con vậy?”“Học anh Cẩn Hoa ạ, anh ấy nói như vậy, chị Ba chưa từng được đi lên Huyện, cũng chưa từng được đi học, thật là đáng thương.” Tô Cẩn Du sợ mẹ Tô không để tâm, lại nói một lần.Hóa ra nghe từ Cẩn Hoa…Mẹ Tô cười yêu thương: “Được, cho chị Ba đi cùng con.”Dù sao đều là con của mình, sao không thương, Tô Cẩn Du nghĩ như vậy.Mấy ngày sau, vào buổi sáng, ba Tô bế ba đứa trẻ lên xe ngựa đến nhà chú Hai: “Đến nhà cô Út nhớ phải ngoan nghe không.”“Cha ơi, con sẽ nhớ cha đó.” Tô Cẩn Du người nhỏ xíu ngồi bên cạnh Tô Nhị Ni, nói với giọng trẻ con, bộ dạng như thế này của anh làm cho mắt của cha Tô ươn ướt.Con đường từ thôn ra Huyện không xa, lái xe đến đó mất hơn nửa tiếng, nhưng ngồi xe ngựa mất 3 tiếng.
Tô Cẩn Du cảm thấy ngồi xe ngựa cũng rất vui, còn mát mẻ.Khi đến Huyện đã hơn 9 giờ sáng, chú Hai đưa ba đứa trẻ đến nhà ga, rồi nhanh chóng rời đi.
Ông còn muốn đi mua đồ nữa, ở lại thêm một chút sẽ phải ăn cơm ở đây, tiền ăn một bữa bằng tiền cho nhà bọn họ ăn được mấy ngày.Tô Cẩn Du ngồi ở ven đường, vô vàn cảm xúc, đây là Huyện trong truyền thuyết, anh đã được đi lên Huyện rồi.“Chị ơi, cô Út khi nào tới ạ?” Hiện tại Tô Cẩn Du đã có thể đóng vai trẻ con rất thuần thục, hằng ngày không có việc gì cứ than vãn vài câu, nói vài câu ngốc nghếch.“Sắp rồi đến, ở đây chờ một lát.” Chị Hai sửa sang lại tóc để trông gọn gàng hơn.Nhưng vừa quay đầu, nhìn sang em gái bên cạnh, Nhị Ni cảm thấy có chỗ nào đó rất lạ.Cô ta mặc màu áo sơ mi màu hồng phấn và quần tây đen, rõ ràng vẫn là bộ dáng khi ở trong thôn, nhưng dù nhìn như thế nào cứ cảm thấy xinh đẹp, khuôn mặt nhìn bình thường không có điểm nào nổi bật trở nên dễ nhìn hơn nhiều.Nhị Ni không biết nhưng Tô Cẩn Du biết rất rõ, đây là hào quang, khí chất của nữ chính trong truyền thuyết.Có khí chất, thì cho dù diện mạo bình thường, ăn mặc mộc mạc cũng có thể nổi bật giữa đám đông, nói cách khác cho dù dung mạo thế nào thì cũng thu hút được nam chính.Còn về khí chất này, Tô San nên cảm tạ Tằng Thương Thủy và mẹ của anh ấy, hai mẹ con nhà này cực kỳ nghiêm khắc đối với lời ăn tiếng nói của Tô San, làm cho Tô San từ một cô thôn nữ quê mùa tốt hơn không ít, đáng tiếc vẫn là chưa đủ triệt để, nếu không Tô San cũng sẽ không rơi vào kết cục ăn nhờ ở đậu nhà mẹ đẻ.Đợi một lát, thì cô Út tới, còn dẫn theo con trai cả của mình tới, là Lý Ứng Hiếu cùng tuổi với chị Cả, năm nay 14 tuổi.
Khác với thiếu niên 14 tuổi ở nông thôn, Lý Ứng Hiếu mặc áo sơ mi trắng, quần jean sành điệu, chân đi giày vải màu trắng, rất tuấn tú, mũi cao thẳng, môi mỏng thanh tú, tuổi còn nhỏ nhưng đã rất quyến rũ..
Danh Sách Chương: