Sáng hôm nay Thần phi trông đã có phần tươi tỉnh, ngồi thưởng trà cạnh hồ sen. Những loại mức và bánh được bày biện lên bàn, đủ màu đủ sắc. Chiếc quạt trên tay ả cung nữ không ngừng phe phẩy, tạo ra một luồng gió mát hòa vào cái không gian trong vắt của buổi sớm ban mai.
Dương phi cùng hầu cận từ xa đang chậm rãi bước đến, gương mặt vẫn nhuốm niềm sầu não. Thần phi thấy thế đưa tay che miệng cười:
- Tỉ tỉ sáng sớm đi dâu mà tư dung nhìn như người có đám tang vậy, hay là vào cùng ngồi thưởng trà với muội.
- Tỉ không rảnh, hẹn dịp khác! - Dương phi đáp gọn lỏn, định quay bước đi.
- Hãy khoan! Cần gì phải nóng vội thế chứ. Muội biết tỉ đang áy náy chuyện gì trong lòng, muội chỉ muốn giảng hòa thôi!
Dương phi cười khì:
- Tại sao phải áy náy? Mà muội nói muội biết, vậy cho hỏi đó là chuyện gì? - Dương phi không còn ngần ngại nữa mà đỉnh đạc đi vào.
- Thì chuyện hôm qua có người bị hoàng thượng nặng nhẹ giữa chánh điện, chỉ vì đi hạ độc người khác!
Giọng điệu của Thần phi không nặng nề nhưng lại như con dao găm xuyên qua tim người khác. Với cá tính thường ngày của Dương phi, không cần phải nói, chắc chắn đã nổi trận lôi đình. Nhưng nàng đã va chạm nhiều lần, nên cũng rút ình một bài học.
- Vàng thật không sợ lửa, huống hồ gì mình không làm thì cho dù có ai làm gì đi chăng nữa cũng không quan trọng. Hôm qua trong chánh điện, hoàng thượng chỉ đang bàn luận giáo lý, chứ chẳng nặng nhẹ ai hết!
- Ồ! Hóa ra là vậy! Ra... muội nói sai rồi! - Thần phi cười to. - Là bàn luận giáo lý, không phải nặng nhẹ.
- Hạng người chuyên đi thả lưỡi câu trong cổ họng người khác, sớm muộn cũng sẽ chẳng tồn tại lâu bền!
- Vậy sao? Hay là có người cảm thấy day dứt về những gì mình đã làm nên mới nói như vậy. Người ta chưa tính sổ với mình là phần phước lắm rồi, còn ở đó vênh mặt.
- Vênh mặt còn đỡ hơn tự kiêu tự đắc. Ỷ mình đang mang thai nhi nên lúc nào cũng cố tình làm ra vẻ ta đây!
Thần phi nâng chung trà lên uống rồi hừ một tiếng:
- Không cần phải nói quanh co dài dòng nữa, hôm đó rõ ràng muội đã nhắc tỉ là xem chừng Cửu Trùng Thảo có độc, vậy mà tỉ không nghe, để đến giờ đây xảy ra cớ sự này. - Thần phi thở dài buông lời khích tướng. - Là do tỉ tự làm tự chịu thôi!
- Tự làm tự chịu? - Dương phi ánh mắt dò hỏi. - Hay là có người chủ ý bỏ độc vào, bất chấp tính mạng con mình để hãm hại người khác?
Thần phi tức giận đứng dậy:
- Tỉ muốn nói gì thì cứ nói hoạch toẹt ra đi, cần gì phải úp úp mở mở.
Dương phi cười nhạt, đôi mắt nhìn thẳng vào Thần phi:
- Chẳng lẽ ta nói vậy ngươi còn không hiểu? Đầu óc thâm sâu giỏi dàn kế hại người mà sao bây giờ còn chưa thông suốt?
- Tỉ không có chứng cứ, đừng bừa bãi vu oan người khác.
- Là chưa có, chứ không phải không có! Bộ mặt thật của ngươi sớm muộn gì cũng bị vạch trần.
Thần phi quay mặt đi, đôi mắt liếc nhìn phía sau, giọng đanh lại:
- Nếu tỉ tự tin như vậy thì cứ tự nhiên.
Dương phi phất nhẹ tà áo vàng, ra hiệu cho cung tì đi theo mình. Thần phi ngoái nhìn, ánh mắt đầy niềm căm phẫn, dù thế nào, nàng cũng không bao giờ chấp nhận chịu thua. Đây chỉ mới là bước khởi đầu, mọi chuyện vẫn còn ở phía trước.
******************
- Bẩm báo nương nương, có quan thái y cầu kiến! - Cung tì của Dương phi bước vào báo tin.
Nàng ngồi trên ghế, tay nâng từng mũi kim thêu hình chim phượng hoàng đang tung cánh. Giờ thì chỉ có những việc thêu thùa thế này mới giúp nàng vơi bớt đi nỗi buồn chán thôi. Nàng hỏi bằng giọng bực dọc:
- Ông ta đến đây làm gì?
- Dạ nô tì không rõ!
Nàng gật đầu:
- Cho vào đi!
Quan thái y từ ngoài cửa bước vào, chuẩn bị cúi đầu hành lễ thì Dương phi nói:
- Không cần đâu, khanh đến tìm bổn cung có chuyện gì?
Sắc mặt của quan thái y không được tự nhiên cho lắm.
- Thật ra... - Ông ngập ngừng. - Hạ thần đến vì chuyện của Thần phi!
- Là sao?
Quan thái y ngoảnh cổ trông ra cửa, như để trông chừng một điều gì. Khi cảm thấy có đôi chút yên tâm, ông lên tiếng:
- Chuyện nương nương hạ độc Thần phi, hạ thần không tin nương nương là người làm chuyện đó.
- Vậy thì thế nào?
- Dạ... - Quan thái y lúng túng không dám nói.
- Khanh có chuyện gì khó nói sao?
- Nếu hạ thần nói ra điều này, mong nương nương giữ kín bí mật giúp hạ thần. Chuyện này có liên quan đến Cửu Trùng Thảo.
Dương phi mừng rơn, đó là điều mà bấy lâu nay nàng luôn chờ đợi, để có được một lời giải thích thật sự với hoàng thượng.
- Thế... thế có phải là có bằng chứng gì không?
- Dạ...
Dương phi thấy quan thái y cứ chần chừ mãi mới nói:
- Được rồi, ta sẽ giữ bí mật cho khanh!
- Dạ... thật ra... buổi sáng hôm qua, Thần phi có đến tìm hạ thần, còn mang theo một lá Cửu Trùng Thảo nữa.
Dương phi sửng người:
- Thần phi mang đến đó làm gì?
- Thần phi muốn hỏi về công dụng của... Cửu Trùng Thảo.
Dương phi mở tròn mắt, nàng như phát giác ra được điều gì.
- Khanh cảm thấy có gì khả nghi sao?
- Lúc đó hạ thần có kiểm tra, lá Cửu Trùng Thảo đó... vốn không có thuốc độc. Hạ thần tò mò hỏi là ai biếu thì Thần phi nhắc nhửo hạ thần không được nghĩ đến chuyện này.
Dương phi mặt đầy phẫn nộ:
- Trong hoàng cung này ngoài bổn cung ra còn ai tặng Cửu Trùng Thảo cho Thần phi nữa. Rõ ràng là nó không có độc, chắc chắn là do ả dựng chuyện.
- Hạ thần vốn không muốn xen vào, chỉ sợ gây mất lòng với Thần phi, xin nương hiểu cho.
Dương phi cười trấn an:
- Bổn cung sẽ không nói khanh ra đâu mà lo, yên tâm đi!
- Nhưng nương nương, tất cả những chuyện đó vẫn chưa đủ khả năng chứng minh nương nương trong sạch, nương nương định thế nào?
Gương mặt Dương phi có phần điềm tĩnh lại, nàng nói:
- Bổn cung tự lo liệu được rồi, khanh có thể lui.
Quan thái y thừa biết việc mình chỉ dám đứng phía sau là vô cùng hèn nhát, nhưng lòng người khó đoán, ai biết Thần phi rồi đây sẽ làm gì, ông cũng vì bản thân và gia đình mình mà thôi. Ông cúi đầu khe khẽ nói:
- Dạ, hạ thần cáo lui!
Quan thái y khép nép rời khỏi phòng. Hơi gió hòa lẫn với mùi trầm hương ngan ngát, thoang thoảng quyện theo từng lớp không khí. Mây mờ ảo như sương, diễm lệ kiêu kì, những chấm bụi mờ bay lảo đảo trong không gian phía trước.
******
Dương phi cùng Ngọc Dao thưởng hoa bên vườn thượng uyển, gương mặt nặng trĩu nỗi ưu tư. Ngọc Dao thấy thế lên tiếng hỏi:
- Chuyện Thần phi bị động thai, tỉ đã điều tra được gì chưa?
- Chứng cứ còn mù mịt quá. Nếu như kẻ đó chịu đứng ra làm nhân chứng, tình hình có lẽ sẽ khả quan hơn.
- Kẻ đó là ai?
Dương phi ậm ừ:
- Tỉ... không tiện nói! Nhưng tỉ sẽ không bao giờ để người ta xem thường sự trong sạch của mình. Tỉ nhất định phải tìm ra bằng chứng. Chắc chắn Thần phi là kẻ dàn ra mọi chuyện chứ không ai khác.
Ngọc Dao gật gù:
- Người có thể dối người nhưng không thể dối lòng.
- Muội nói vậy là...
- Muội có kế này, nếu Thần phi thật sự là kẻ chủ mưu, nhất định sẽ không thể nào giấu giếm được.
- Kế gì vậy?
Ngọc Dao nhìn quanh giây lát rồi ghé vào tai Dương phi nói nhỏ. Đôi mắt nàng nhìn vào khoảng trống xa xăm. Một nụ cười hé nở, không phải là giả tạo. Nó là nụ cười tin tưởng, của sự hi vọng.
- Được, cứ làm theo những gì muội nói.
******
Dương phi tổ chức một buổi tiệc trà nhỏ ở cung của mình. Cả Bùi quý nhân, Ngọc Dao và Thần phi đều được mời đến tham dự. Thần phi dù chẳng ưa gì Dương phi nhưng cũng miễn cưỡng đến dự. Dương phi cười tươi cho người dọn bánh mứt và loại trà trứ danh lên, niềm nở:
- Dạo này hiếm khi cả bốn tỉ muội chúng ta cùng nhau nồi chung bàn, cùng nhau thưởng trà trò truyện vui vẻ. Dịp này cũng là để khắt chặt tình đoàn kết của tỉ muội chúng ta.
- Cùng nhau xây dựng hậu cung là trách nhiệm của tất cả mọi người. Nhưng tỉ tỉ là người có nhiều kinh nghiệm, bọn muội còn phải học hỏi. - Bùi quý nhân góp lời.
- Người ta thường bảo hậu cung xưa nay nhiều sóng gió. Nhưng muội thiết nghĩ nếu tất cả phi tần cùng đồng tâm hiệp lực, nội bộ đừng mâu thuẫn lẫn nhau, thì sẽ không có chuyện đáng tiếc xảy ra. - Ngọc Dao nói.
Dương phi mỉm cười:
- Lời của hai muội quả thật rất chí lí. - Rồi quay sang Thần phi. - Thế còn muội thì sao?
Thần phi đáp gọn lỏn:
- Ai sao muội vậy!
- Tốt! Vậy hãy cùng uống hết chung trà để thể hiện sự đồng tâm hiệp lực của chúng ta.
Rồi Ngọc Dao và Bùi quý nhân nâng chung trà lên uống hết. Dương phi liếc nhìn Thần phi, bắt gặp ánh mắt đầy nghi hoặc. Thần phi dường như đang e dè điều gì nên chỉ nâng chung trà lên mà không dám uống. Dương phi giục:
- Muội uống đi chứ! Muội sao vậy?
Thần phi ghé mắt nhìn vào chung trà của Dương phi.
- Vậy sao tỉ không uống?
- Tỉ là người mở buổi tiệc trà hôm nay, tỉ muốn các muội thưởng thức trước rồi mới đến lượt tỉ.
- Nhưng mà... - Thần phi ngập ngừng.
- Đây là loại trà hảo hạn bậc nhất Đại Việt đấy, không phải trà thông thường đâu, muội cứ nếm thử để biết mùi vị của nó.
- Muội... muội thấy hơi mệt trong người, muội về cung trước. - Thần phi toan bỏ đi thì Dương phi ngăn lại:
- Ấy khoan đã, loại trà này còn có công dụng bồi bổ sức khỏe, nếu muội mệt thì càng phải uống. - Dương phi khích tướng.
- Muội đã nói là muội không uống! - Thần phi phẫn nộ. - Trong trà rõ ràng có độc.
Dương phi che miệng cười, ánh mắt rộ lên niềm chiến thắng:
- Vậy sao? Làm sao muội biết?
Thần phi lớn tiếng:
- Trong trà có mùi độc dược.
- Có phải mùi của nó giống hệt mùi của loại độc dược được tẩm lên Cửu Trùng Thảo không?
Thần phi sửng người, lắp bắp:
- Tỉ... tỉ...
Ánh mắt Dương phi trở nên sắc lạnh. Gương mặt thánh thiện ban nãy đã được thay bằng vẻ kiêu hãnh khiến người ta e dè:
- Ngươi luôn tỏ ra ngây thơ, cho rằng mình là người bị hại, vốn không biết gì về loại độc đó, vậy mà bây giờ ta mang nó bỏ vào trong trà, ngươi lại nhận ra, thế là sao?
- Muội... muội chỉ nhận ra mùi của nó, vì muội đã từng đốt Cửu Trùng Thảo xông ngửi mà.
- Vậy thì càng không đúng, lúc tẩm vào Cửu Trùng Thảo nó đã mất mùi rồi còn gì!
- Nhưng mà...
- Khó nói lắm sao? - Dương phi cười đắc thắng. - Ngươi tưởng ta không có kế gì vạch trần ngươi được à? Đây chỉ là thuốc bổ, không phải độc dược, nhưng nó có mùi giống loại độc dược đó.
- Cái gì? - Thần phi hốt hoảng. Hóa ra buổi tiệc trà hôm nay không phải đơn thuần là để tụ hội cả bốn phi tần, mà là mưu kế do Dương phi dàn ra. Ngay lúc này, Thần phi mới cảm thấy choáng váng, chỉ một bước sai sót, nàng đã mang cả phần thắng đặt vào tay đối phương.
- Chuyện ngày hôm nay không chỉ có ta, mà Ngọc Dao và Bùi quý nhân đều ở đây làm nhân chứng. Ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát. Ngươi đúng là quá độc ác. - Dương phi trừng mắt. - Bất chấp tính mạng con mình để đạt thành mục đích. Ngươi thừa biết bất cứ một phi tần nào nếu động đến long duệ của hoàng thượng, nhẹ thì đày vào lãnh cung, nặng thì bị xử lăng trì, nên ngươi cố tình hãm hại ta.
Biết mình đã rơi vào bẫy, Thần phi vẫn cố gắng tháo gỡ:
- Các người... các người hùa nhau ức hiếp ta. - Thần phi nói trong hoảng sợ.
- Nếu như ngươi không bày ra thì đâu phải có chuyện này. Là ngươi tự chuốc lấy, còn kêu ca gì nữa?
Thần phi hít thật sâu cố trấn tĩnh lại mình rồi nói:
- Các người muốn nghĩ sao cũng được,muội không khỏe, muội phải về cung!
Thần phi lấp vấp nói rồi nhanh chóng quay bước trở ra. Dương phi định đuổi theo thì Ngọc Dao ngăn lại:
- Đừng tỉ tỉ! Dừng lại ở mức đó được rồi, làm quá không tốt đâu!
- Nhưng rõ ràng ả ta...
- Chuyện gì cũng nên có mức độ của nó, chúng ta cũng nên để cho Thần phi con đường lui
Lúc bấy giờ Dương phi mới nhận ra Ngọc Dao nói hoàn toàn đúng. Dồn người khác vào đường cùng, hành động đó chẳng khác gì một kẻ tiều nhân. Cuộc chiến trong chốn hậu cung này đến bao giờ mới kết thúc. Có lẽ chỉ khi nào một trong hai người, nàng và Thần phi có một người chịu thua cuộc.
Danh Sách Chương: