• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Hửm? Đường Hạo ước chiến Đường Thanh Bằng, còn nói một chiêu liền chiến thắng hắn?"
"Qua cuồng vọng đi, Đường Hạo bị nước vào não sao? Đường Thanh Bằng cũng không phải là cái loại bỏ đi Đường Chi Hổ, hắn là tồn tại Túy thể đỉnh cao Tầng 3."
"Đúng đấy, cũng không biết Đường Hạo đến cùng nghĩ như thế nào, hắn có thể sống quá mười chiêu của Đường Thanh Bằng cũng đã là cực hạn rồi, cũng dám nói khoác không biết ngượng một chiêu đả bại Đường Thanh Bằng?"
Nghe được âm thanh Đường Hạo hét to, trên luyện vũ trường như bị nổ tung.
Đám người một bên trào phúng Đường Hạo không biết tự lượng sức mình, một bên không ngừng hướng về địa phương Đường Hạo hai người chạy đến.
Trong khoảng thời gian ngắn, chung quanh Đường Hạo hai người bu đầy người.
"Như thế nào, không dám đáp ứng?" Đường Hạo cười nhạt nhìn về phía khí Đường Thanh Bằng, trong mắt là sự tự tin mạnh mẽ.
"Tiểu tử, ngươi muốn chết."
Đường Thanh Bằng sắc mặt âm trầm, phảng phất có thể chảy ra nước, hắn nhìn càng ngày càng nhiều người đối với mình chỉ chỉ trỏ trỏ, cảm giác mặt mũi của mình hoàn toàn vứt sạch.
Mặc kệ mọi người có phải hay không nghị luận Đường Hạo cuồng vọng cùng không biết lượng sức, nhưng Đường Hạo trước mặt nhiều người như vậy coi rẻ khiêu khích mình, không thể nghi ngờ là đối với uy tín của mình khiêu khích trực tiếp nhất.
Hắn trầm giọng, chậm rãi rút kiếm ra.
"Ngươi đã muốn chết, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi!"
"Một chiêu, xem ai bị chém rụng dưới thân kiếm!"
Đường Thanh Bằng một tiếng giận hô, khí huyết chấn động, một kiếm toàn lực đánh xuống!
XÍU...UU! !
Không khí như một mảnh màn sân khấu lập tức bị xé mở một cái lỗ to lớn, tiếng nổ bén nhọn đùng đoàng vang lên, Đường Thanh Bằng một kiếm Nộ Trảm xuống.
Liệt Không trảm, Phàm Giai cao phẩm vũ kỹ, là tuyệt kỷ sở trường của Đường Thanh Bằng.
Đường Thanh Bằng một kiếm chém ra, đã có người che mắt, Đường Hạo đã xong.
Hắn không có khả năng tiếp được một chiêu này.

Một kiếm này, dù cho võ giả mới vào Túy thể tầng 4 cũng không dám nói nhất định tiếp được, Đường Hạo hắn làm sao có thể ngăn được?
"Đường Hạo hắn bị sợ choáng váng rồi."
Mọi người chứng kiến Đường Thanh Bằng một kiếm đã đưa ra được một nữa mà Đường Hạo lại không có chút động tác nào, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, rõ ràng là bị sợ choáng váng.
"Đi chết đi !"
Đường Thanh Bằng một tiếng nhe răng cười, trường kiếm lại thêm một phần lực, lập tức chém đến đỉnh đầu Đường Hạo.
Hắn đã mơ hồ nghe thấy được, Đường Hạo máu tươi bắn ra, một khắc này tươi đẹp biết bao.
Lúc này, Đường Hạo động!
Khi Đường Thanh Bằng chém xuống một kiếm, đáy mắt Đường Hạo ánh sáng u lam lóe lên, khí thế hung hăng của Liệt Không trảm đột nhiên trở nên chậm chạp.
Giống như bị kéo dài ra, quỷ tích trường kiếm chém xuống, Đường Hạo có thể thấy rõ ràng.
Khi trường kiếm trảm đến đầu, kiếm thế đã đạt tới nhất thịnh, đồng thời, cũng là thời điểm sơ hở nhất.
Thịnh cực tất suy! Ngay tại lúc này!
Đường Hạo nghiêng người, thân kiếm chấn động, một kiếm Kinh Phong động !
Ông, Đường Hạo một kiếm ra, một cơn gió lốc xoáy lên ở mũi kiếm, nhanh chóng mà ra!
OÀ..ÀNH!
Một tiếng nổ vang, một thân ảnh chật vật bay ngược mà ra.
"Phốc." Khóe miệng Đường Hạo tràn ra một ngụm máu tươi, hắn nắm kiếm tay run nhè nhẹ, có thể thấy ánh mắt của hắn đang cười.
Tùy ý cười, Đường Hạo nhìn đám người chung quanh đờ đẫn, vui vẻ phá lên cười.
"Đùng!"
Đường Thanh Bằng rơi xuống đất, vẫn không nhúc nhích hôn mê rồi.
"Tê, Đường Thanh Bằng thua?"

"Làm sao có thể? Đường Hạo thật sự một chiêu liền thắng hắn? Quá hoang đường!"
Mọi người hướng ánh mắt nhìn Đường Hạo đã triệt để thay đổi, chẳng ai ngờ rằng Đường Hạo vậy mà thật sự một chiêu liền đánh bại Đường Thanh Bằng.
Đây chính là Túy thể Tầng 3 đỉnh phong!
Nghĩ đến ngày hôm qua Đường Hạo còn phát ngôn bừa bãi, ngoại tộc thi đấu khiêu chiến Đường Chi Long, mọi người còn cười nhạo hắn không biết lượng sức, hôm nay xem ra chẳng biết hươu chết về tay ai.
Vốn ôm tâm lí chuẩn bị chế giễu Đường Hạo bị Đường Chi Long hành hạ, mọi người đã bắt đầu chăm chú mong đợi hai người long tranh hổ đấu rồi.
Đường Hạo lắc lắc cánh tay đau nhức, từng bước một đi về hướng Đường Thanh Bằng đang hôn mê bất tỉnh.
"Hắn muốn làm gì, chẳng lẻ muốn đuổi tận giết tuyệt?"
Ánh mắt mọi người co rụt lại, tâm tư lại nhấc lên.
Chỉ thấy Đường Hạo đi đến trước mặt Đường Thanh Bằng. Ngồi xổm người xuống, thò tay nhổ ra máu tươi chấm trám Đường Thanh Bằng, viết lên khuôn mặt hắn vài chữ to rồng bay phượng múa -- Cười người chớ vội cười lâu!
Tựa như rồng, khoa trương mà bá đạo, như là đối với tên thiếu niên lãnh khốc này, vô luận ai tới khiêu khích đều phải trả giá thật lớn!
Cuối cùng, Đường Hạo cũng không thèm liếc nhìn Đường Thanh Bằng giống như con chó, quay người rời khỏi Luyện Võ Trường.
"Chữ thật bá đạo, kiếm cũng thật bá đạo, Đường Hạo này không thể đụng!"
Nhìn thân ảnh Đường Hạo chậm rãi rời đi, mọi người nghị luận ầm ĩ.
"Ha ha, thật đúng là cái thằng thú vị."
Không ai chú ý trong góc, một nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt diễm nhìn bóng lưng Đường Hạo nghiền ngẫm mỉm cười.
Nếu có người thấy một màn như vậy, nhất định sẽ sợ nói không ra lời.
Đây đúng là thiếu nữ không màn mọi sự, đúng là nội tộc thiên tài, Đường An Phỉ.
Nàng thấy Đường Hạo từng bước một ly khai Luyện Võ Trường, ngón tay vòng quanh tóc, ánh mắt lộ ra một tia hiếu kỳ.
"Hi vọng về sau ở bên trong tộc thi đấu cũng có thể chứng kiến thân ảnh của ngươi, mặc dù rất không có khả năng, ha ha."

Đường An Phỉ cười khẽ một tiếng, thân thể khẽ động, biến mất không còn tăm tích.
Lúc này Đường Hạo đã về tới nhà, hắn vừa mới vào, liền thấy Vũ Ngưng bày biện bát đũa.
"Ca, ngươi đã trở về?"
Con mắt Vũ Ngưng sáng ngời, duyên dáng gọi to một tiếng, cứ giữ chặt tay Đường Hạo: "Ca, nhanh thành thật khai báo, ngươi khi nào đã trở nên lợi hại như vậy."
Đường Hạo cười sờ sờ mũi Vũ Ngưng:"Tiểu nha đầu, ca lúc nào mà không lợi hại?"
"Lại quẹt mũi, xấu quá đấy."
Vũ Ngưng kiều rên một tiếng, mắt to Tức giận trừng hắn: "Khoác lác là lợi hại nhất! Hừ, ta mới không để ý tới ngươi."
Đường Hạo nhẹ giọng cười cười, Vũ Ngưng vẻ mặt đáng yêu luôn làm cho người khác cảm thấy ôn hòa, mặc dù nàng không là thân muội muội của mình, nhưng Đường Hạo nguyện ý dùng tánh mạng bảo vệ nàng vui vẻ.
"Ca ca đã đột phá đến Túy thể Tầng 3, còn không lợi hại?"
Đường Hạo Ủy khuất nhìn lấy Vũ Ngưng, làm bộ buồn bã giận dữ nói.
"Oa, ca ca ngươi thật sự đột phá?" Vũ Ngưng cao hứng nhảy dựng lên: "Vậy ngươi có thể đi Thú Vân Đoạn lâm đi bắt ma thú về ăn! Ngươi sẽ không quên đi chứ?"
"Đương nhiên sẽ không quên, ngươi tên quỷ tham ăn, cũng không sợ không gả đi được!"
Đường Hạo thò tay nhéo nhéo không mặt nhỏ nhắn của Vũ Ngưng, trong lòng hơi động.
Hắn hiện tại là Túy thể Tầng 3, xác thực có thể đi Thú Vân Đoạn lâm săn giết ma thú rồi.
Không chỉ có chút ít thịt ma thú ăn, cũng có thể tôi luyện vũ kỹ của mình, cũng có thể đi bán tài liệu ma thú kiếm tiền mua đan dược phụ trợ mình tu luyện.
Một công ba việc, Đường Hạo đã không thể chờ đợi được phải đi Thú Vân Đoạn lâm đại khai sát giới rồi.
Theo phụ thân cùng Vũ Ngưng ăn cơm trưa, Đường Hạo phải đi Thú Vân Đoạn lâm tâm tư càng cấp bách.
Hạ quyết tâm, Đường Hạo hướng về bảo khí phố trấn Nham Tuyền đi đến.
Thú Vân Đoạn lâm cũng không phải là một chỗ du ngoạn, bên trong nguy cơ trùng trùng, hắn phải làm tốt chuẩn bị vẹn toàn.
Thuốc trị thương cùng vũ khí, là đồ vật thiết yếu.
Ra cửa nhà Đường gia, qua ba con phố, chuyển cái ngoặt là tới thị trường giao dịch lớn nhất thị trấn.
"Thật náo nhiệt!"
Đường Hạo nhìn đường phố người ta lui tới, không chỉ có cảm khái nói.

Hai bên đường phố thương phẩm rực rỡ muôn màu làm choáng váng ánh mắt của Đường Hạo, hắn thấy tên đều mới lạ vô cùng còn đồ thiệt giả lại một mực nhìn không ra.
Cũng may hắn cũng không có ý định ở đây chọn lựa đồ vật, bảo khí phố giá rẻ đại danh từ lâu như sấm bên tai.
Hắn lướt qua đám người, thẳng đến lầu các phồn hoa nhất mà đi.
Vừa vào cửa, thân người đã bị bảo khí phố to lớn hùng vĩ chấn một chút.
Da ma thú không biết tên trực tiếp bày khắp mặt đất, đạp lên nhu hòa, mềm mại, thư thích lại thoải mái dễ chịu.
Hắn mới vừa đi vào, đã gặp một tiểu tử Thanh Y đi tới.
"Khách quan ngài khỏe chứ, không biết ngài tại bảo khí phố muốn chọn thứ gì?"
"Mang ta đi nhìn kiếm của nơi này, thiết kiếm tầm thường là tốt rồi." Đường Hạo nhìn hắn gật gật đầu, thuận miệng nói ra.
"Mời ngài tới bên này, kiếm của bảo khí phố là nổi danh rắn chắc, dùng bền, không chỉ có sắc bén, giá cả còn công đạo."
Tiểu tử thanh y dẫn đường, không ngừng giới thiệu các loại kiếm, giá cả cùng tình huống chi tiết.
"Liền thanh kiếm nầy rồi."
Đường Hạo chọn lấy một bả kiếm tinh lóng lánh, khẽ vuốt một lưỡi kiếm một chút, quả nhiên sắc bén dị thường, hơn nữa giá cả có thể trong phạm vi tiếp nhận.
"Giúp ta chọn mấy cái phi tiêu cùng một ít thuốc trị thương."
Tiểu tử thanh y chu đáo phục vụ, Đường Hạo rất nhanh mua đồ vật, kết sổ sách, còn lại liền cho tiểu tử thanh y tiền boa.
Bất kể nói thế nào, người phục vụ thập phần đúng chỗ, một ít còn sót lại làm phí phục vụ đáng giá.
"Đa tạ khách quan, ngài đi thong thả. Chào mừng ngài lần sau quang lâm."
Tiểu tử thanh y cười như một đóa hoa, cung kính đưa Đường Hạo tiễn tới cửa.
"Ân."
Đường Hạo nhẹ gật đầu, vừa hướng cửa ra vào một bước đã bị một người đụng phải.
"Ôi!!! A, đại cữu ca ngài cũng ở đây."
Một thanh âm ‘kinh hỉ’ vang lên.
Sắc mặt Đường Hạo phát lạnh, âm thanh lạnh lùng nói: "Lăng Nhị thiếu bối cảnh quá sâu, ta không với nổi, tránh ra!"
"Ta hôm nay sẽ không để cho ngươi đi thì sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK