• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi về nhà, bà Mận răn đe thị Thơm một hồi. Đến tận sáng hôm sau, trước khi thị mang cá ra ngoài bán, bà lại làm thêm một tràng dài, để đề phòng bất trắc.

"Đường quang mày không đi, cớ sao cứ đâm vào bờ vào bụi thế hở con?"

"U...u không..."

"Im đi."

Bà cầm gậy quật thị một cái thật đau, gương mặt già nua hiện rõ nét bi thương. Ánh mắt yếu ớt nhìn thị như van xin.

"Nó không tốt với mày đâu con. Tỉnh táo lại đi."

Phan Tư Mẫn, Trần Trọng và Phan Đình Lâm đứng ở ngoài. Vốn định đến giải thích chuyện hôm qua, cậu biết bà Mận khó tính sẽ không dễ dàng chấp nhận cậu làm con rể bà. Ai mà ngờ, cửa ải này khó qua hơn cậu nghĩ.

"Anh, hay mình đi về đi."

"Mày với thằng Trọng về trước đi."

Thấy anh mình như vậy, Phan Tư Mẫn chẳng thèm quan tâm nữa. Mệnh ai người ấy lo, chuyện của nàng, nàng còn lo chưa xong nữa là. Hơi đâu mà lo chuyện kẻ khác. Cơ hội đến, Phan Tư Mẫn lập tức cầm tay áo Trần Trọng đi khỏi.


"Mẫn, còn cậu cả?"

Bị nàng kéo đi như vậy, dù thích lắm nhưng vẫn ngoái đầu lại quan tâm đến Phan Đình Lâm.

"Kệ anh ta. Dại gái cho lắm vào."

Nàng chắc chắn, Phan Đình Lâm có ngày chết vì gái. Nói thì nói vậy, hai người liền núp vào bụi chuối nhà bà Mận xem kịch.

"Mẫn, cô có nghĩ bà Mận sẽ đánh cậu cả không?"

"Đương nhiên rồi."

Bà Mận chua ngoa có tiếng trong thôn, làng trên xóm dưới, già trẻ lớn bé gặp bà đều lảng tránh. Động vào y như động đến bà chằn lửa.

Một lúc sau, Phan Đình Lâm mặt đối mặt với mẹ con bà Mận. Người đàn bà này vừa nhìn đã không ưa cậu. Lớn tiếng nói: "Sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này? Cậu cả có việc gì ạ?" Nghe được hàm ý mỉa mai, Phan Đình Lâm câm nín.

"Dạ."

Cậu khúm núm gật đầu, bà Mận tương lai sẽ là mẹ vợ cậu, nên cậu phải biết điều chút. Không nên chấp nhặt với bà.


"Chẹp chẹp chẹp."

Phan Tư Mẫn núp trong bụi chuối quan sát tình hình, chóp chép miệng, ánh mắt không tin được. Ông anh nàng ở nhà như ông tướng vậy mà bây giờ có khác gì con cún không cơ chứ?

"Mẫn, Trọng thấy cậu cả hơi lạ."

"Tương tư vào ai mà chả vậy."

"Ồ."

Nhắc đến chuyện này, nàng nhìn thẳng vào mắt Trần Trọng. Sao chàng có vẻ như ngây thơ thế nhỉ? Bộ vẫn chưa biết yêu là gì sao? Chẳng lẽ Trần Trọng vẫn chưa có tí cảm xúc gì với nàng sao?

Càng nghĩ, Phan Tư Mẫn càng thấy hụt hẫng. Nàng cứ nghĩ, với sắc đẹp của mình, Trần Trọng ít nhiều gì cũng phải có chút gì đó. Ai ngờ... xem ra bấy lây nay nàng tự biên tự diễn một mình rồi.

Nhưng mà, ngẫm lại, nếu chàng chưa có tình cảm với ai, tức là nàng có cơ hội. Tranh thủ phải tóm gọn được Trần Trọng trong lòng bàn tay, tránh đêm dài lắm mộng. Mấy ả trong làng này đáo để lắm, thấy Trần Trọng cái hoá hổ đói đổ vồ lấy chàng.


Chốn bồng lai tiên cảnh nọ...

"Chào mừng ông Tơ và bà Nguyệt thực tập."

Ông Tơ, bà Nguyệt lúc này vẫn chỉ là thần tiên se duyên sơ cấp.

"Nhiệm vụ của hai người bây giờ là sắp xếp lại tơ hồng mà Nguyệt Lão tiền nhiệm đã thắt nhầm."

Đảm đương nhiệm vụ se duyên, vốn chỉ có một người là Nguyệt Lão thôi. Nhưng Ngọc Hoàng thấy một mình Nguyệt Lão thì làm không xuể nên đến nhiệm kỳ này đã tuyển thêm cả ông Tơ và bà Nguyệt. Đợi sau khi qua thời gian thực tập nếu làm tốt sẽ thay thế Nguyệt Lão.

Ông Tơ hì hục tháo rồi thắt, tháo rồi thắt, tơ hồng tháo và thắt đâu có đơn giản. Ấy thế mà bà Nguyệt lại ung dung ngồi uống trà, tán chuyện với thần Gió. Ông Tơ bất lực, cam chịu làm một mình. Căn bản, ông cãi không lại bà.

Hết chịu nổi, lượng dây tơ thắt nhầm còn quá nhiều, ông bèn đứng dậy ra chỗ bàn trà nói cho rõ ràng.
"Nguyệt, bà mau làm việc đi! Lười biếng như vậy, tôi sẽ bẩm báo để bà bị loại luôn, không cần thực tập thực tiếc gì nữa đâu."

"Ông nói cái gì cơ?"

Bà Nguyệt quay lại, gương mặt ửng đỏ, nói còn hơi ngọng. Ông Tơ bất giác quay sang nhìn thần Gió, thấy cô ta tủm tỉm cười liền biết. Bà Nguyệt bị thần Gió lừa uống rượu rồi. Mỗi lúc bà Nguyệt uống say đều rất kinh khủng. Thôi xong, toang rồi.

"T..t...tôi..."

Thần Gió ánh mắt đầy mong chờ, dường như cô ta rất thích nhìn cảnh hai ông bà gây chiến. Bà Nguyệt vô tình cầm cây quạt lên, quạt thật mạnh về phía ông Tơ, bất cẩn, lao đao thế nào lại bị lệch.

"KHÔNG!!!!!!!!"

Tiếng thét chói tai vang lên. Cả ông Tơ và thần Gió đều đang rất hoảng sợ. Đó là quạt tạo gió. Xui xẻo thế nào lại quạt đúng về phía Nhân Duyên thụ, gió như lốc, như bão ùa vào, muốn thổi bay cả gốc rễ của nó, chứ đừng nói là dây tơ hồng treo lủng lẳng mềm yếu trên cây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK