Môn chủ cũng bị kinh động bởi chuyện này, đệ tử bình thường chết thì cho chấp pháp đường điều tra. Nhưng dính dáng tới cao tầng môn phái thì không còn đơn giản như vậy. Tại đại điện nghị sự các trưởng lão và môn chủ đã tập trung ở đây thảo luận. Chưa ngồi ấm chỗ, một đệ tử chạy vào thông báo hồn đăng của đệ tử hạch tâm Tần Lãnh đã tắt.
Nghe tin này, các trưởng lão lại ồn ào lên, nhất là Hoa Thanh. Có thể nói hiện tại không ai dám chọc lão, con gái chết, đệ tử chết nốt. Hiện tại Hoa Thanh điên cuồng rồi, việc này chứng tỏ là nhằm vào bản thân, đối tượng nghi ngờ tập trung tại các lão đối đầu. Không cần biết đối phương có phải thủ phạm không, Hoa trưởng lão chỉ dâu mắng hòe, ra tay đánh người, làm loạn hết cả lên.
Người bị đánh đương nhiên phải đánh lại, hơn nữa quan hệ cũng không tốt đẹp gì làm cho đại điện nghị sự thành chiến trường. Đến mức môn chủ không chịu được phải ra lệnh cho các trưởng lão khác bắt giữ Hoa Thanh, tự tay phong bế tu vi, nhốt lão điên này lại,
sau đó ra lệnh điều tra chi tiết vụ việc này.
Vô Danh về đến nơi thì thấy các đệ tử tấp nập chạy tới chạy lui, hỏi thăm mới biết là do mình gây ra. Hắn cũng không để ý mà đi trả nhiệm vụ lãnh linh thạch ban thưởng. Ở Bùi gia toàn người phàm, không để ý lắm đến thủ đoạn làm linh thạch biến mất của hắn, nhưng tại môn phái thì không được. Hắn về phòng mình, cảm giác một lúc không có ai chú ý mới lấy linh thạch ra hấp thu.
Linh thạch mất hết linh khí biến thành đá thường, công pháp đặc biệt hoặc tiền bối tu vi thâm hậu có thể chấn vỡ thành bụi phấn. Nhưng chắc chắn không có ai có thể như Vô Danh làm biến mất hoàn toàn, bởi vậy hắn phải cẩn thận tránh tai mắt của người khác.
90 viên linh thạch hóa thành năng lượng, hắn cảm thấy vẫn chưa đủ để tăng lên Trúc Cơ đỉnh phong.
Nhiệm vụ còn lại linh thạch khá ít, phải làm rất nhiều lần mất thời gian. Vô Danh đánh chủ ý qua đan dược, pháp bảo, tâm pháp của hắn có thể làm được. Cái này lại phải xem năng lượng hấp thu từ nguyên liệu chênh lệch thế nào với năng lượng cần để tạo ra thành phẩm. Trời cũng đã tối, bên ngoài còn náo loạn, thôi thì ngủ một giấc, có gì ngày mai tính tiếp.
Sáng hôm sau, Vô Danh chạy tới Đan các, lấy 10 viên linh thạch hạ phẩm còn dư mua một nhóm linh thảo nguyên liệu và một viên '' Thuần nguyên đan ''. Trở về phòng, hấp thu toàn bộ xong, hắn có kết luận, năng lượng hai bên hơn kém không nhiều. Chuyện này làm tính toán của hắn thất bại. Tuy rằng tinh hoa trong đan dược ít hơn trong linh thảo luyện ra nó.
Nhưng đừng quên là trong quá trình luyện đan có hỏa khí, kết đan còn có hấp thu linh khí từ ngoài, chưa nói đến tiêu hao thần thức của đan sư tác động. Kết quả đôi khi đan dược còn có tinh hoa nhiều hơn linh thảo nguyên liệu. Vô Danh cũng không muốn mất công đi Khí đường, quay đi quay lại vẫn là thành thật đi cống hiến đường tiếp nhiệm vụ mới.
Hắn nhìn mãi cũng không có cái nào nhiều linh thạch, đang tính rời đi thì xuất hiện một nhiệm vụ mới. Rất nhiều người xúm lại định nhận, nhưng khi đọc qua, toàn bộ chạy hết không ai lưu lại. Vô Danh thấy kỳ quái nên tới xem, được tới 50 linh thạch lại là nhiệm vụ tuần hoàn mỗi ngày làm một lần. Chấp sự cống hiến đường thấy hắn nhận nhiệm vụ này liền khuyên
- Sư đệ nên suy nghĩ lại đi, Hoa trưởng lão hiện tại điên điên khùng khùng. Tuy rằng bị phong ấn tu vi, nhưng mà ai xuất hiện trước mặt đều bị lão nhớ mặt đòi giết. Chẳng lẽ sư đệ không sợ sau này chết oan uổng?
- Không sao!
Thấy không khuyên được, chấp sự sư huynh này đành thôi. Vô Danh hiện tại đã Trúc Cơ hậu kỳ nhưng hắn cũng không muốn thành đệ tử hạch tâm. Mục đích của hắn đã đạt được, chỉ cần xử lý lão già Hoa Thanh này là chấm dứt hậu hoạn, sau đó rời đi Hoa Linh môn. Nhiệm vụ hắn nhận đúng là đưa cơm cho Hoa trưởng lão.
Bị phong ấn tu vi, không thể tuần hoàn linh khí, Kim Đan tu sĩ cũng thấy đói như người thường. Hoa Thanh bị nhốt tại một hang động sau núi không có người trông coi, nhưng thi thoảng lại có một đạo thần thức của một vị trưởng lão quét qua đề phòng hổ xổng chuồng.
Vô Danh mang hộp cơm mới tới gần đã bị chú ý.
Tu vi Trúc Cơ trở lên là có thần thức, hắn lại không có. Người khác có thể than thân trách phận nếu bị vậy, nhưng hắn không hề bận tâm. Qua miêu tả từ các cuốn sách trong tàng thư các, hắn cảm thấy việc thần thức ngày càng lớn theo tu vi, quét một lần là có một đống tin tức nhồi vào đầu không hay ho gì.