Bà không được sủng ái, cũng không có thể diện, thân thể không khoẻ, bị Đại phu nhân đưa đến Nam viện hẻo lánh nhất để tĩnh dưỡng. Nam viện, thật ra được tách ra từ Đại Tạp viện để hạ nhân ở, khoảng cách đến chính viện, đúng là một vạn tám nghìn dặm, mà sát tường Nam viện, chính là Đại Tạp viện bọn nha đầu ở ồn ào huyên náo.
Hán Hoa dẫn theo vài nha đầu chậm rãi đi vào, nàng biết vừa tới giờ Dậu thì nữ chính sẽ đến đây, cho nên nàng cũng canh chuẩn thời điểm Lý Vị Ương ra tay giết Triệu ma ma mới thong thả tới. Bởi vậy bên trong Nam viện không có ai trông coi, hẳn là hai nha hoàn đã trợ giúp nữ chính xử đẹp bà Triệu rồi.
"Gần đây Trường Nhạc nghe nói bệnh tình của Thất di nương không tốt nên mới ghé qua..."
"Tam muội? Sao muội lại ở đây?" Hán Hoa tỏ vẻ kinh ngạc đi vào phòng, nhìn vết tích vừa được lau dọn qua dưới sàn thì khóe môi hơi nhếch lên.
Trong mắt Lý Vị Ương chợt lóe lên tia kinh ngạc rồi vụt tắt, vẻ mặt đau buồn nắm tay Thất di nương.
"Hôm nay muội..." Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng động kỳ quái.
Bùm một tiếng, sắc mặt của Thất di nương đang ngồi trên giường từ kinh hoảng biến thành trắng bệch, gần như không tin được vào tai mình, nắm thật chặt tay Lý Vị Ương: “Vị Ương, con nghe thấy không!”
Thúy Nhi cũng sợ hãi không kém, nhưng vẫn giữ được im lặng, chỉ là cơ thể run rẩy đã tiết lộ tâm tư của nàng ta.
Hán Hoa cười nhẹ nhìn Lý Vị Ương một cái, sau đó đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía bên kia hồ sen, thấy sau núi giả mơ hồ có bóng người, sau đó lại có mấy hòn đá liên tiếp bay xuống nước, phát ra tiếng bùm bùm.
“A! Bên núi giả có vài người. Vị Ương, muội với ta cùng đi ra ngoài xem sao.” Nói xong, nàng quay qua phân phó tỳ nữ:
"Hồng Quế, mau chóng mang thuốc bổ mà ta đưa cho ngươi dâng lên cho Thất di nương uống. Đây là một chút tấm lòng của Trường Nhạc, mong Thất di nương đừng từ chối."
Tỳ nữ lập tức kính cẩn bưng khay tiến vào đi đến cạnh giường.
"Mời Thất di nương dùng."
Thấy Lý Vị Ương nhìn chằm chằm chén thuốc bổ, đang muốn mở miệng nói chuyện, Hán Hoa liền dịu dàng nói:
"Tam muội mau đi ra ngoài xem với tỷ đi. Ở đây đã có hai nô tỳ hầu hạ đút cho Thất di nương uống thuốc rồi."
Trong lòng Lý Vị Ương lạnh lẽo, tuy nàng không tin Lý Trường Nhạc lại có lòng tốt như vậy, nhưng nàng lại chắc chắn một điều, Lý Trường Nhạc cũng không phải người ngu ngốc hạ độc trong thuốc trên danh nghĩa của nàng ta.
Ra khỏi cửa Nam viện, Hán Hoa và Lý Vị Ương được Thúy Nhi chỉ đường đi xuyên qua hồ sen, tới gần hàng núi giả được xây bằng đá Thái Hồ. Từ chỗ này nhìn về cửa sổ duy nhất của Nam viện ở xa xa, thì chỉ nhìn thấy bên đó là một bãi cỏ lau, rậm rạp cao hơn nửa người, không nhìn thấy rõ tình hình phía đối diện, biết chuyện Triệu ma ma bị vứt xuống hồ không bị lộ, Lý Vị Ương và Thúy Nhi đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không ngờ một tỳ nữ bên người Lý Trường Nhạc lại tinh mắt thấy được tấm áo choàng gấm màu đỏ nổi trên mặt nước liền vội vàng la lên:
"Tiểu thư, là Tam thiếu gia."
Lý Mẫn Đức, là con nuôi của Tam thẩm Chu thị! Bảy năm trước, Tam lão gia Lý Tiêu Hà nhiễm bệnh bỏ mình, Tam phòng không có người kế thừa, nên đã truyền tin ra ngoài nói muốn tìm con nuôi, lúc đó Đại phu đã nghĩ tìm một đứa nhỏ thuộc Lý thị để khống chế Tam thẩm, tương lai kế thừa đồ cưới khổng lồ của Chu thị cùng tài sản Tam phòng, Nhị phu nhân cũng tính toán như vậy, hai người đã đấu tranh lẫn nhau một thời gian. Ai ngờ tính tình Chu thị tuy rằng dịu dàng, lại chẳng phải là đồ nhát gan, dưới sự giúp đỡ của lão phu nhân, thương nghị với mọi người đưa Chu Mẫn Đức trong nhà bà con thân tộc ở xa đến.
"Ngươi mau nhảy xuống cứu Tam thiếu gia lên." Tuy rằng biết bơi, nhưng nàng lấy thân phận Lý Trường Nhạc cứu mạng Lý Mẫn Đức đã là cực hạn. Tưởng thị có biết, cũng chỉ nghĩ là nàng vì có Lý Vị Ương bên cạnh nên mới phải giữ vững thanh danh. Đó chính là nguyên nhân tại sao Hán Hoa lại phải dẫn theo nữ chính đến đây.
Tỳ nữ này được Hán Hoa đặc biệt nói với Tưởng thị sau vụ tai nạn ngã xuống ao. Trong phủ Thừa tướng không thiếu hồ nước sâu, nếu chẳng may nàng bị người khác xô đẩy, bên cạnh lại không có nô tỳ biết bơi lội thì chẳng phải nàng sẽ gặp nguy hiểm. Nghe nữ nhi nói, Tưởng thị làm sao không lo, vội vàng kiếm bốn nô tỳ thành thạo bơi lội qua cho Hán Hoa.
Nhìn nam chính được cứu lên bờ, Hán Hoa không chờ Lý Vị Ương đi tới đã bảo nô tỳ đi thông báo với lão Lý và Tam phòng Chu thị rằng Tam thiếu gia lỡ chân trượt xuống nước. Còn chu đáo sai một nô tỳ khác mau đi mời đại phu. Bản thân thì ngồi xổm xuống, đặt tay lên lồng ngực của cậu nhóc nhấn mạnh theo quy luật cấp cứu người chết đuối.
Bởi vì vẫn còn hai nô tỳ đứng che chắn góc nhìn, Lý Vị Ương chỉ có thể nghe thấy tiếng ho khan của Lý Mẫn Đức.
Biết bản thân cứu kịp thời thì nam chính sẽ không chết, nhưng thấy cậu nhóc tỉnh lại, Hán Hoa cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lý Mẫn Đức quay đầu lại, ánh mắt tối đen sáng ngời, sáng như sao trên trời, lông mi dài mịn nhẹ nhàng rung động, vẫn còn dính bọt nước, như những hạt ngọc bị vỡ. Trái tim Hán Hoa đột nhiên đập nhanh hơn, cảm thấy gương mặt trước mắt còn sáng chói hơn cả ánh nắng.
Khuôn mặt của cậu nhóc thật sự không thua kém Long Đằng. Một nam chính trong thế giới khác mà nàng đã cảm thấy rất đẹp rồi.
Đứa nhỏ này có một đôi mắt động lòng người, không cười cũng ẩn tình, da thịt trắng nõn bị ánh mặt trời chiếu xuống nhìn như trong suốt. Nếu là một nữ hài tử, chỉ sợ không hề thua kém dung sắc tuyệt diễm của nguyên chủ. Huống chi, hiện giờ nam chính mới chỉ có mười tuổi,
Đôi mắt như thuỷ tinh của Lý Mẫn Đức chợt loé.