Nhan Hoan còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bên cạnh chợt truyền đến âm thanh kỳ quái, hé mắt nhìn lên, một cô gái áo quần hở hang đang bị một người đàn ông ôm chặt, trắng trợn giày vò không coi ai ra gì, còn phát ra âm thanh rất khó nghe, càng ngày càng có xu hướng mãnh liệt hơn.
Bây giờ người ta ai cũng điên cuồng như vậy sao?
Nhan Hoan hơi đỏ mặt, cúi đầu thấp hơn, trán dán lên lồng ngực cường tráng như tường đồng vách sắt của Tiêu Trạch, khó khăn hít thở giữa mùi hương đàn ông nam tính và mùi rượu nồng, tim đập thình thịch, cảm giác tốc độ đi xuống của thang máy sao chậm quá, như tra tấn người khác.
Mà Tiêu Trạch đang say thì ngược lại rất hưởng thụ quá trình này.
“Ding” một tiếng, cuối cùng cũng tới tầng một, Nhan Hoan thầm thở dài nhẹ nhõm.
Đoàn người nối đuôi nhau đi ra, Amy tới dìu Tiêu Trạch, ba người ngồi vào chiếc Aston Martin màu bạc. “Đi đâu?” Nhan Hoan ngồi trên ghế lái nhìn Tiêu Trạch qua kính chiếu hậu, hỏi.
“Bệnh viện trung tâm.” Tiêu Trạch nói.
“Ông chủ, hay là cứ đưa anh về trước đi.” Amy nói.
Nhan Hoan khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi nhà hàng. Trên đường đi, không khí trong xe rất nặng nề, Tiêu Trạch ngả đầu vào cửa sổ xe, nhắm mắt nghỉ ngơi. Amy chăm chú nhìn Nhan Hoan trên ghế lái.
Buổi tối ít xe cộ hơn nhiều so với ban ngày, Nhan Hoan lái xe vừa nhanh vừa vững vàng, tăng tốc, năm phút sau đã tới cổng bệnh viện, Amy kéo chiếc áo khoác đang đắp trên người Tiêu Trạch, nhẹ giọng nói với Nhan Hoan: “Số 29 Ngọc Cẩm Hiên, làm phiền cô rồi.”
Vị nữ thư ký này vừa xinh đẹp vừa lễ phép, không phải loại phụ nữ đáng ghét kia, Nhan Hoan gật đầu đồng ý.
Chiếc xe màu bạc sang trọng lao nhanh như gió, rẽ vào khu nhà giàu, dừng lại trước cửa một biệt thự kiểu châu Âu xa hoa.
Nhan Hoan nói: “Này, đến rồi.”
“…”
Nhan Hoan ngước nhìn người đàn ông đang ngủ say qua kính chiếu hậu, bất đắc dĩ cởi dây an toàn, xuống xe, sau khi mở cửa hàng ghế sau, trông thấy Tiêu Trạch đang hít thở đều đều, cô nhẫn nại nói: “Đến rồi.”
Tiêu Trạch ngủ rất say, không có phản ứng.
“Này.”
“…”
Nhan Hoan cúi người định đánh thức anh ta, bất ngờ bị vẻ mặt lúc ngủ của anh ta thu hút. Giữa ngũ quan góc cạch rõ ràng, nơi khiến người ta có ấn tượng nhất chính là đôi mắt, sâu thẳm như xoáy nước đen cuốn lấy người đối diện, lúc này anh ta đang nhắm mắt, cặp mày rậm lưỡi mác, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng vốn bị hào quang của đôi mắt che lấp, giờ đây đột ngột trở nên rõ ràng, hóa ra cũng đẹp đến như vậy.
Vào lúc cô đang tập trung tinh thần quan sát, Tiêu Trạch đang say ngủ bỗng mở mắt. Hai cặp con ngươi đen đối diện nhau, phản chiếu hình ảnh đối phương trong đồng tử trong vắt, trái tim Nhan Hoan bỗng đập “thình thịch” mãnh liệt.
Nhìn nhau giây lát, mí mắt Tiêu Trạch nặng nề hạ xuống, Nhan Hoan vỗ về cảm xúc bất an trong lòng mình, xị mặt nói: “Trạch thiếu, về đến nhà rồi.”
Tiêu Trạch từ từ mở mắt, nhắm ngay tiêu cự, lắc lắc đầu để tỉnh táo hơn một chút, nhưng hơi rượu xộc lên não, càng lắc càng đau, tay ấn vào huyệt thái dương, vịn cửa xe.
Nhan Hoan lui lại để anh ta đi xuống.
Tiêu Trạch cầm áo khoác, bước chân loạng choạng, đi về phía cửa.
“Anh cứ thế mà đi à.” Nhan Hoan lạnh lùng mở miệng, “Xe của tôi đâu?”
Tiêu Trạch lảo đảo xoay người, lắc lắc đồng hồ, “Tôi nhớ hình như cô đến muộn một phút.” Đúng là anh uống rất nhiều, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
“Một phút! Được, anh độc lắm.” Nhan Hoan sập mạnh cửa sau của chiếc Aston Martin, “Nói đi, anh còn muốn thế nào nữa?”
“Mai làm lái xe cho tôi một ngày nữa.”
“Không được, tôi còn phải đi làm.”
“Vậy thì buổi tối.”
Nhan Hoan lừ mắt nhìn anh ta, cắn răng, ngồi vào ghế lái, khởi động xe phóng đi.
…
Ban ngày bận rộn nhiều việc, bận đến nỗi quên cả chuyện chiếc GTR, lúc được nghỉ Nhan Hoan mới có thời gian nhớ đến chiếc xe thân yêu của mình. Trong quán ăn, cô lấy điện thoại ra tìm số Tiêu Trạch, nghĩ gì lại đặt xuống.
Phải nói gì với anh ta?
Trạch thiếu, hôm nay anh không cần lái xe sao?
Thôi đi! Nhan Hoan ngẩn người nhìn chằm chằm màn hình di động.
Chưa tới một phút sau, màn hình di động sáng lên, hiển thị số điện thoại của Tiêu Trạch.
Nhan Hoan vội nghe máy, “Alô?”
“Năm phút nữa, tầng hai T98, hi vọng lần này cô không đến muộn.”
“Tôi không vào được.” Cô không có thẻ khách VIP, làm sao đi vào được.
“Lần trước cô vào bằng cách nào.”
Nhan Hoan bị hỏi thẳng nên chột dạ, lần trước trong tình thế cấp bách, cô nói dối là bạn gái của anh ta nên mới vượt qua được bảo vệ.
Lúc này, nhân viên phục vụ bê bát mì tới, nói: “Mì của quý khách.”
Nhìn bát mì thơm phức đầy sắc màu trước mặt, Nhan Hoan cắn răng, “Hi vọng lần này đồng hồ của anh chạy theo giờ Bắc Kinh.”
Năm phút phóng như bão tố tới T98, người bình thường không thể nào làm được, nhưng đối với Nhan Hoan thì dễ như ăn bánh.
Trước cổng T98, không ít khách khứa ra ra vào vào, tất cả đều cầm thẻ VIP.
Nhan Hoan đi đến, vừa định nói với hai bảo vệ to cao ở cửa cô là lái xe của Tiêu Trạch, một trong hai người đã nhận ra cô: “Nhan tiểu thư, mời vào.”
Nhan Hoan thoải mái đi vào, chắc hẳn trước đó tên kia đã dặn dò.
Trong ánh đèn neon lập lòe của T98, Nhan Hoan xuyên qua đám người, vừa lên cầu thang bỗng bị một tên đàn ông nhàm chán cản lại. “Tiểu thư, một mình à?” Ánh mắt tên đó liếc qua Nhan Hoan rồi nhìn theo cô gái trẻ trung xinh đẹp ăn mặc thời trang vừa đi lên tầng hai.
“Tôi đang vội, làm ơn tránh ra.” Nhan Hoan nói với giọng khó chịu.
“Vội vã đi đâu vậy, tôi mời cô uống một ly, thế nào.” Tên đàn ông tiến lên chèn ép.
Nhan Hoan liếc qua đồng hồ, Tiêu Trạch gia hạn trong năm phút, nếu không bị tên này cản đường thì bây giờ đã đến nơi rồi. Vươn tay túm cổ áo hắn ta, kéo đến trước mặt, “Muốn mời tôi uống rượu à? Được, tôi cho anh cơ hội này.”
Tên đàn ông bị động tác bất ngờ ngoài dự đoán của Nhan Hoan làm cho giật mình, máy móc bị cô túm cổ lôi đến quầy bar.
“Margarita [1], vị tiên sinh này thanh toán, cảm ơn.” Nói xong với người pha rượu, Nhan Hoan quay người đưa lưng về phía quầy bar, lạnh lùng nhìn đám trai gái phóng túng đến đây mua say.
[1] Một loại cocktail của Mexico pha chế từ Tequila và Cointreau (loại rượu hương cam hoặc chanh).
So với cocktail pha chế, cô thích Tequila nguyên chất hơn, tinh khiết và cay thơm nồng, uống nhiều sẽ khiến đầu óc ngây ngất, vô cùng sảng khoái. Nghĩ đến lát nữa còn phải lái xe, nên uống nhẹ một chút.
Gương mặt tên đàn ông từ đầu đến cuối vẫn đầy vẻ ngạc nhiên, nhận ly rượu người pha chế đưa tới, uống một ngụm, nói: “Lần đầu tới đây chơi?”
Nhan Hoan liếc hắn một cái, không trả lời. Tên đó không nói gì nữa, tiếp tục uống.
Nhan Hoan cầm chiếc ly đế cao người pha chế đặt trên quầy bar, đưa lên môi khẽ nhấp, điện thoại chợt reo lên, là Tiêu Trạch.
Mới vậy đã không chịu được sao?
Lại nhấp một ngụm nữa, liếm môi dưới, lúc này mới đưa điện thoại lên tai.
“Cô đang ở đâu?” Giọng đàn ông du dương trầm thấp rõ ràng truyền đến.
“Tầng dưới.” Nhan Hoan ngước mắt nhìn tên đàn ông mời cô uống rượu, nói: “Vốn có thể đến đúng thời gian, nhưng đột nhiên xuất hiện một anh đẹp trai mời tôi uống rượu.”
“Cô đồng ý?” Dù âm thanh trong quán bar rất ồn ào, Nhan Hoan vẫn có thể nghe ra được sự không vui trong giọng nói của anh ta.
“Không muốn phụ ý tốt của anh.” Cô không ngốc, biết rõ đây là trò anh ta bày ra.
Nhưng, Tiêu Trạch, tại sao anh phải làm như vậy? Chỉ để được lái GTR thêm một ngày sao?
“Lên đây.” Tiêu Trạch ra lệnh.
Bên tai truyền đến tiếng bí bo máy bận, Nhan Hoan buông chiếc ly rỗng.
…
Nghĩ đến người đàn ông phía sau cánh cửa chạm trổ hoa văn, Nhan Hoan bỗng cảm thấy muốn nổi cáu. Cánh cửa gỗ hoa lệ đập vào vách tường phát ra âm thanh rất lớn, thành công thu hút ánh mắt mọi người.
Một ánh mắt sắc bén thâm trầm tuyệt đối không thua Tiêu Trạch đang nhìn chằm chằm không chớp vào Nhan Hoan, người đàn ông mảnh khảnh, gương mặt lạnh lùng, mặc trang phục toàn một màu đen, toát lên cảm giác lạnh lẽo như cách xa người khác cả ngàn dặm, lạnh đến nỗi Nhan Hoan muốn phát run.
Bạch Diệc Phong dựa vào quầy bar, nhếch miệng: “Mỹ nữ, đừng lần nào cũng xuất hiện bằng phương thức kinh hoàng này, nếu không tôi sẽ cho rằng cô có thù oán với cánh cửa đó. Giới thiệu với cô người anh em này, Hạ Thiệu Nhiên.”
Bạch Diệc Phong hất cằm về phía người đàn ông băng giá, nói: “Nhiên, đây là cô nàng mà Tiêu Trạch không đuổi kịp!”
Hạ Thiệu Nhiên để cho Tiêu Trạch chút mặt mũi, chỉ gật đầu với cô, coi như bắt chuyện, sau đó ánh mắt lại chuyển sang màn hình, không để ý tới bất kỳ ai.
“Ha ha!” Bạch Diệc Phong lên tiếng giải thích: “Cậu ta chính là kiểu như vậy đấy, đừng để ý!”
Nhan Hoan không định tới gần khối băng, ánh mắt nhắm trúng Tiêu Trạch đang ngồi trong góc thưởng thức ly rượu, say sưa nhìn quả táo đỏ trong khay hoa quả đặt trên bàn, cô thẳng lưng đi tới.
Tiểu Bạch lấy ra hai chiếc ly rỗng, với chai rượu vang trong tủ, chậm rãi rót ra ly, nhìn hai người trong góc như đang xem trò vui.
Nhan Hoan đứng lại trước mặt Tiêu Trạch, nói: “Xin lỗi, tối nay tôi không thể lái xe.”
“Tôi không thích nhờ người khác.” Tiêu Trạch đặt ly rượu xuống, đôi chân dài bắt chéo.
Nhan Hoan ngồi xuống, “Tôi uống rượu.”
“…” Ánh mắt Tiêu Trạch lơ đãng quan sát đôi má không hề có một chút hồng.
“Không tin à?” Nhan Hoan đảo mắt nhìn xung quanh, khẽ cắn môi, đột nhiên ghé sát vào anh, há miệng hà một hơi.
Hương rượu tinh khiết xen lẫn một chút hương thơm ngọt ngào tươi mát đập vào mặt, Tequila, chanh, còn có mùi táo, ba mùi hương này kết hợp với nhau không ngờ lại mê người đến vậy, lông mi Tiêu Trạch hơi rung rung, lập tức cảm thấy đầu nóng bừng.
Nhan Hoan ngồi lại chỗ của mình, vuốt nhẹ mái tóc dài, nói: “Tôi không muốn vì uống rượu lái xe mà bị phạt tiền hay tạm giam gì đó.”
Mái tóc vừa dài vừa đen vừa bóng kia làm người ta ngứa tay!
Ngón tay luồn vào sẽ có cảm giác gì?
Vò rối lên sẽ thành như thế nào?
Mái tóc lộn xộn cộng với ánh mắt mơ màng, cô ấy như vậy sẽ mê người đến mức nào?
“Vậy ngồi đây cho tỉnh rượu rồi lát nữa chở tôi.” Tiêu Trạch cầm ly rượu đứng dậy, không cho cô cơ hội phản bác, đi thẳng đến chỗ Tiểu Bạch.
Nhan Hoan dữ tợn nhìn anh, bực tức ngồi dựa vào sô-pha. Lần trước đến vội đi cũng vội, không có thời gian nhìn xem gian phòng bao này như thế nào, bây giờ thì có thể từ từ thưởng thức một chút.
Bên trái cánh cửa gỗ chạm trổ là tủ rượu bày rất nhiều rượu Tây cao cấp và các loại ly thủy tinh rất đẹp, ở bức tường bên phải là dàn âm thanh nổi đắt tiền, màn hình tinh thể lỏng để chế độ câm nhưng hình ảnh vẫn đang chiếu, bộ sô-pha cao cấp của Ý được ngăn cách bằng một mảnh rèm màu tím mơ mộng, bảng phi tiêu, bàn bi-a, sân golf trong nhà, đúng ra căn phòng bao này phải gọi là phòng giải trí cỡ nhỏ mới phải.
Bên quầy bar, Tiêu Trạch nhìn theo hướng ánh mắt cô, khẽ nhấp một ngụm rượu.
Tiểu Bạch nói: “Tôi mà là cậu thì đã lao thẳng vào cô ấy rồi.”
“Tôi phải có lời khen phương thức suy nghĩ bằng nửa thân dưới của cậu thật dứt khoát nhanh gọn đấy nhỉ.” Tiêu Trạch nói.
“Cảm ơn đã khen.” Bạch Diệc Phong cười cực kỳ vô sỉ, “Chưa nghe câu đó bao giờ à, nếu không bùng nổ trong yên lặng thì sẽ tiêu tan trong yên lặng [2], kìm nén lâu quá, sẽ hỏng đấy.” Tên này còn chưa nói xong, mắt đã lưu manh ngắm vào bộ phận nào đó.
[2] Bất tại trầm mặc trung bạo phát, tựu tại trầm mặc trung tiêu vong – một câu trong “Kỉ niệm Lưu Hòa Trân Quân” của Lỗ Tấn, có ý cảnh tỉnh, không nên tiếp tục im lặng nữa.
Dưới cái nhìn sắc bén như dao của Tiêu Trạch, Tiểu Bạch thu hồi ánh mắt bỉ ổi, đảo quanh căn phòng bao trống trải, bấm điện thoại, chỉ vài giây sau đầu bên kia đã có người nghe máy, Tiểu Bạch như thể sợ ai đó không nghe được, giọng đặc biệt to, “Gọi mấy em gái xinh đẹp cho Trạch gia của chúng tôi giải sầu.”