• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Chương 9: Dây thừng đỏ của Nguyệt Lão 9

Tạ Nhất cảm thấy, kể từ lúc trói chung một chỗ với Thương Khâu, ngày ngày đều bị vây trong trạng thái mộng mị, không có một ngày không mộng mị.

Những cô nàng xinh đẹp kia nghe được lời nói của Thương Khâu, rất ngạo kiều rút chân của mình về, tự mình đi ăn cơm, cũng không đùa giỡn Thương Khâu nữa.

Tạ Nhất mắt thấy thời gian đã sắp đến, vội vàng chuẩn bị cùng Thương Khâu đi ra cửa, lúc hai người ra cửa, vừa vặn thấy có người vào cửa, liền thuận tiện chào hỏi một cái.

Vóc người của người đi vào cửa cao gầy, mặc một thân trường bào màu xanh, cho người ta cảm giác hoà nhã thân thiện, hai mắt hẹp dài, môi mỏng, khẽ mím môi, tựa như lúc nào cũng đang mỉm cười.

Trong tay người đàn ông áo dài xanh này còn cầm một cây quạt lớn, cây quạt làm bằng lông chim, hơi phe phẩy.

Một người khác thân hình cao lớn, cũng không thể coi như là loại hình bắp thịt đầy đủ, thế nhưng có thân cao một thước tám, thoạt nhìn dáng vẻ hiên ngang, tự mang một luồng chính khí nghiêm nghị, còn có chút tác phong kiêu ngạo.

Hai người ngồi xuống, người đàn ông cao lớn nói: "Khổng minh tiên sinh có dám đánh cuộc một lần với Công Cẩn [1] hay không?"

Người đàn ông ào dài xanh cười híp mắt nói: "Đánh cuộc? Đô đốc muốn đánh cuộc gì?"

Người đàn ông cao lớn còn chưa nói ra khỏi miệng, người đàn ông áo dài xanh đã cười nói: "Nếu Đô đốc lượng đổ [đánh cuộc] âm luật*, sợ là thắng cũng không anh hùng, người trong thiên hạ ai chẳng biết ai không hiểu, Đô đốc rượu quá ba tuần, vẫn có thể chu lang cố khúc**, lượng là tự ti."

[Là chỉ luật lữ của âm nhạc. Luật lữ là ống luật lữ, làm bằng trúc, dùng để chỉnh âm cao thấp trong âm nhạc, sau này dùng từ "luật lữ" để gọi chung về âm luật]

[Chu lang cố khúc, thành ngữ Trung Quốc. Ban đầu chỉ nghiệp âm nhạc của Chu Du, về sau chỉ người am hiểu âm nhạc hí khúc. Chu lang cố khúc sớm đã không chỉ có chỉ thưởng thức với âm nhạc, nó còn có thể là nam nữ đang nhớ nhau, thậm chí chỉ người yêu, cũng có thể giả bộ luyến tiếc lẫn nhau...]

Người đàn ông cao lớn nói: "Vậy ngươi nói coi, đánh cuộc gì đây?"

Người đàn ông áo dài xanh cười híp mắt nói: "Không bằng... Vậy liền đánh cuộc món ngon nào được bưng lên đầu tiên, đã dùng hương liệu gì?"

Người đàn ông cao lớn nhất thời có chút hơi khó xử, người đàn ông áo dài xanh cười híp mắt dùng quạt lông điểm một cái lên đôi môi mỏng của mình, cười khẽ: "Đô đốc nhưng đừng coi thường mỹ sắc [sắc đẹp] trong miệng này."

Tạ Nhất nghe hai người kia nói chuyện, nhất thời cảm thấy càng lờ mờ hơn, đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn hai người kia, Thương Khâu đã lôi dây thừng đi ra quán cơm đêm khuya.

Tạ Nhất "Ôi" một tiếng, thiếu chút nữa bị kéo ngã, vội vàng đuổi theo cũng đi ra ngoài, lập tức nhỏ giọng nói: "Bên trong kia... Kia lại là Khổng Minh tiên sinh, lại thêm Đô đốc, là, là ai hả?"

Thương Khâu không dừng bước, đi nhanh về phía trước, chỉ quay đầu lại liếc mắt nhìn Tạ Nhất, ánh mắt kia rất ý vị sâu xa, rõ ràng viết sáu chữ lớn —— không học thức, thật là đáng sợ!

Tạ Nhất vừa nhìn thấy vẻ mặt của Thương Khâu, rõ ràng là một gương mặt tê liệt, thế nhưng mặt tê liệt này lại còn khinh bỉ người ta, Tạ Nhất đương nhiên biết Khổng Minh tiên sinh và Đô đốc là ai, nhưng... Thời gian này có phải có hơi rối loạn hay không?

Thương Khâu thấy cậu khó hiểu, nói nhàn nhạt: "Ừm, sau quỷ môn quan thì tốt rồi."

Tạ Nhất: "..." Rõ ràng là tiếng Trung hợp tiêu chuẩn, thế nhưng tại sao mình nghe không hiểu!

Hai người đi ra quán cơm đêm khuya, chuẩn bị đi tới địa chỉ của chị Trương nói.

Địa chỉ cách nơi này cũng không quá xa, lại là nửa đêm, thành thị này không lớn, không có xe buýt ban đêm nào cả, hai người chuẩn bị đi bộ tới, địa chỉ này Tạ Nhất chưa từng đi qua, không quá quen thuộc.

Trên đường cũng không có người đi đường, hai người chỉ có thể nhìn số đường tự mình mò mẫm.

Chợt nghe được tiếng "Meo meo meo meo ——", Tạ Nhất theo bản năng nhìn túi quần Thương Khâu, dù sao tiếng chuông điện thoại di động của anh ta chính là tiếng mèo con kêu.

Chẳng qua tiếng kêu meo meo này cũng không phải tiếng chuông, trước một cửa tiểu khu có vài mèo con vây quanh, đang không ngừng kêu meo meo meo meo, xem ra đang đói bụng.

Thương Khâu đi tới tiểu khu đó nhìn, lại quay đầu nhìn lại dọc đường, vẫy tay nói: "Đi."

Tuy rằng Tạ Nhất quen biết Thương Khâu thời gian không lâu, thế nhưng cũng biết Thương Khâu muốn đi làm gì, Thương Khâu nhất định là muốn đi tới cửa hàng tiện lợi đã đi ngang trên đường, mua thức ăn cho mèo, dù sao Thương Khâu rất thích mèo.

Hai người quả nhiên vào cửa hàng tiện lợi, mua chút thức ăn cho mèo rồi đi ra, còn mua một chậu thức ăn, sau đó đi trở về, mấy con mèo con đang ở chỗ này kêu meo meo meo meo, Thương Khâu đi tới, ngồi xổm xuống, đem thức ăn cho mèo đổ vào trong chậu.

Mèo con là lần đầu tiên thấy bọn họ, không biết có phải sợ người lạ hay không, bởi vậy co người lại, thiếu chút nữa quay đầu bỏ chạy, Thương Khâu quỳ trên mặt đất, đem thức ăn cho mèo đẩy qua, sau đó thì từ từ lùi lại, Tạ Nhất ngồi xổm ở bên cạnh anh ta, qua trong chốc lát, mèo con này đã kéo qua đây, bắt đầu meo meo meo meo ăn thức ăn cho mèo, còn phe phẩy cái đuôi nhỏ, được gọi là đáng yêu.

Thương Khâu lúc này mới chậm rãi đi qua, đưa tay vuốt ve mèo con, những con mèo con này vui vẻ ăn, cũng không sợ người lạ nữa, nũng nịu kêu meo meo meo meo, dường như cảm thấy vuốt ve của Thương Khâu rất thoải mái vậy.

Tạ Nhất còn chưa từng nhìn thấy người đàn ông có lòng yêu thương như thế, dù sao cũng là đàn ông mà, cũng muốn mặt mũi, có người bản thân đã không thích thứ gì dễ thương làm nũng, có người thì vì mặt mũi, không thích thứ đáng yêu làm nũng, mà Thương Khâu không giống, rõ ràng là một mặt liệt.

Tạ Nhất nhìn anh ta đút đồ ăn cho mèo con, nói: "Anh thích động vật như thế, sao không nuôi một con trong nhà?"

Thương Khâu rất nhanh thì đứng lên, vỗ tay một cái, sau đó từ trong túi lấy ra một tờ khăn giấy ướt, mở bao ra chùi chùi tay, lập tức ném vào trong thùng rác bên cạnh, nói nhàn nhạt: "Tôi dị ứng với lông động vật, không thể tiếp xúc lâu với mèo được."

Anh ta nói xong, ngẩng đầu lên nhìn bảng số nhà, Tạ Nhất còn kinh ngạc nói: "Anh dị ứng lông của động vật? Như này đi, chờ nhà tôi trang bị lại xong rồi, đem những con mèo nhỏ này nuôi trong nhà tôi, anh có thể đến xem mỗi ngày."

Tạ Nhất cười nói xong, còn ngẩng đầu nhìn Thương Khâu, ánh mắt lộ ra mong đợi, Thương Khâu lại cùi đầu nhìn cậu một lát, nhướng mi lên, không nói gì.

Bản thân Tạ Nhất tự biên tự diễn dường như có hơi chút buồn nôn, nhất thời nổi da gà cả người, ho khan một tiếng, nói: "Chúng ta đi nhanh đi, sắp đến mười hai giờ rồi."

Thương Khâu lại nói: "Đã tới rồi."

Anh ta nói xong, nâng nâng cằm, ý bảo Tạ Nhất đi nhìn bảng số nhà, Tạ Nhất lập tức giật mình, nói: "Đến rồi, trong tiểu khu? Cư dân tòa nhà?"

Tạ Nhất còn tưởng rằng đại tiên nước Vu Hàm kia có một cửa tiệm gì đó, nào ngờ lại đang trong tiểu khu, trách không được vẫn tìm không thấy.

Một tiểu khu cũ kỹ hoang vắng, đã hơn mười hai giờ rồi, phần lớn tầng nhà đã tắt đèn, toàn bộ tiểu khu lâm vào trong một bầu không khí trầm lặng vắng vẻ, căn bản không có một chút tiếng động.

Cửa có phòng bảo vệ, thế nhưng bác bảo vệ đã ngủ, vốn không ai trông cửa, hai người trực tiếp đi vào, cũng không bị gặng hỏi, tìm được số nhà, bước vào tầng lầu.

Giống hệt tòa nhà hoang trong phim kinh dị vậy, toàn bộ hàng hiên âm trầm, tường bị hơi thở ẩm ướt ăn mòn, mặt trên loang loang lổ lổ, tường cũng bị bong tróc, lộ ra màu xi măng xám âm trầm bên trong.

Góc tường của hành lang chất đầy rác thải sinh hoạt, vào ngày lập hè tản ra từng đợt mùi kỳ lạ, Thương Khâu nhăn mi lại, trên mặt lạnh lùng thường ngày lại thêm một chút không nhịn được, có thể nhìn ra, Thương Khâu còn hơi có chút khiết phích.

Hai người theo thang lầu đi lên, tay vịn thang lầu đã loang lổ phai màu, có nơi còn nứt ra, bọn họ đi tới lầu hai, Tạ Nhất thấp giọng nói: "Chính là lầu hai."

Thương Khâu không nói chuyện, giơ tay lên một cái, tay mang găng tay da màu đen chỉ về phía trước, Tạ Nhất thấy một căn phòng trước mặt, vậy mà không đóng cửa, khép hờ cửa, bên trong tối om.

Hai người nhẹ giọng đi tới, Tạ Nhất cảm giác ở đây như nhà ma vậy, có hơi âm u tĩnh mịch, kỳ lạ không nói nên lời.

Thương Khâu đưa tay ngăn cản Tạ Nhất, ý bảo cậu theo ở phía sau, mình thì đi ở phía trước, đi tới, rủ mắt nhìn cửa phòng mở được một nửa, chậm rãi đưa tay, đẩy cửa ra "Kẽo kẹt ——" một tiếng.

Bên trong đen ngòm, Thương Khâu đẩy cửa ra, đứng ở cửa không đi vào ngay, lập tức nói: "Bên trong không có ai."

Anh ta nói xong, còn bổ sung một câu, nói: "Cũng không có người chết."

Tạ Nhất nghĩ thầm, nửa câu sau cũng không cần bổ sung, nơi này vốn như một tòa nhà ma, nói như vậy nữa, trong lòng cậu có chút sợ hãi.

Hai người đi vào trong, tối om cũng không biết đèn ở chỗ nào, Tạ Nhất mới vừa đi một hai bước, cảm giác cổ chân đột nhiên bị nắm lấy, cơ thể chợt nghiêng, hơn nữa nơi này có chút âm trầm, thiếu chút nữa la lên.

"Bộp!" một tiếng, phản ứng Thương Khâu bên cạnh rất nhanh, nắm lấy hông của Tạ Nhất, đem người kéo vào trong lòng, cùng lúc đó tay nhấn một cái, đèn treo trên trần nhà chợt sáng lên.

Tạ Nhất cảm thấy được có thứ gì đó túm lấy cổ chân của mình, cúi đầu nhìn, lại là dây thừng đỏ!

Dây thừng đỏ đầy đất, giống như máu vậy, đan vào nhau thành lưới lớn như máu, phủ trên mặt đất, tản ra lộn xộn, Tạ Nhất cúi đầu nhìn, đánh vào thị giác mãnh liệt này như khiến cậu có hơi tê dại đầu óc.

Thương Khâu đem cậu đỡ dậy, Tạ Nhất nhanh chóng cũng tự mình đứng lên, nói: "Cảm ơn."

Trong phòng chỉ có dây thừng đỏ đầy đất, mất trật tự không chịu nổi, giống như từng bị người đánh cướp vậy, ngăn tủ bàn rớt xuống đất, giấy tờ cũng bị cắt nát ném xuống đất, ngay cả thủy tinh cũng vỡ nát.

Tạ Nhất giật mình nói: "Đây... Đây là bị đập bảng hiệu rồi?"

Thương Khâu nhìn quanh một vòng, nói: "Người chạy rồi."

Tạ Nhất: "Người chạy rồi?! Vậy nói rõ hắn ta tuyệt đối có quỷ á."

Người đi nhà trống, trên mặt đất còn một đống mất trật tự, thoạt nhìn như là hủy thi diệt tích vậy, đại tiên nước Vu Hàm này tuyệt đối có chuyện, chẳng qua người cũng chạy rồi, giờ bọn họ cũng không có mục đích, không biết đuổi theo như thế nào.

Thương Khâu đi vào trong, hai người đem tờ giấy rơi lả tả nhìn một chút, rất khó chắp vá, cắt quá nát, cho dù có thể chắp vá, cũng không biết có phải thứ có ích gì không.

Tạ Nhất có chút khổ não, nghĩ tới tiểu Chu là bởi vì mình mới đi cầu dây thừng đỏ, mà mình cũng chính miệng đồng ý với tiểu Chu, nếu quả như thật không tra ra được nguyên do, trong lòng cậu rất khó bình tĩnh trở lại, mặc dù Tạ Nhất thoạt nhìn hiền hoà, cũng không ngờ lại là người ngọt ngào.

Thương Khâu vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói: "Đi trước."

Tạ Nhất cũng đứng lên, chuẩn bị rời đi, chỉ là cậu đột nhiên dừng lại, vội ngồi xổm xuống, lấy tay bới dây thừng đỏ và mảnh vụn trên đất, Thương Khâu nói: "Cẩn thận đâm tay."

Tạ Nhất đem dây thừng đỏ trên đất bới lên, thình lình phát hiện trong đống mảnh vụn, có một tấm hình xé rách, tấm hình bị xé rách, chỉ còn lại có một cái đầu của một người đàn ông.

Tạ Nhất đem ảnh chụp cầm lên, lập tức cau mày, dáng vẻ không hiểu lắm, như có điều suy nghĩ, nói: "Người đàn ông này... Hình như nhìn rất quen mắt?"

Chỉ là cậu nói không nên lời, dường như đã từng gặp ở đâu rồi, rõ ràng ngay trên đầu lưỡi mà, lại nói không nên lời.

"Reng reng reng ——"

Một trận âm thanh bén nhọn vang lên, Tạ Nhất giật mình một cái, lúc này mới ý thức được là tiếng chuông điện thoại di động của mình, vội vàng đem điện thoại di động móc ra, biểu hiện thông báo là chị Trương.

Đã hơn nửa đêm, chị Trương đột nhiên gọi điện thoại sang đây, không biết chuyện gì, Tạ Nhất vội vàng tiếp nhận điện thoại.

"Tạ Nhất!!! Tạ Nhất!! Cứu mạng —— Cứu chị!!"

Tạ Nhất nghe trong điện thoại truyền ra tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, bị dọa sợ đến mông lung, nói: "Chị Trương?! Chị làm sao vậy? Chị đang ở đâu?!"

Giọng nói của chị Trương khóc thê thảm, nói: "Cứu chị! Cứu chị —— là tiểu Chu!! Tiểu Chu tới!! Tiểu Chu muốn giết chị —— cô ấy muốn giết chị!!"

Tạ Nhất giật mình nói: "Tiểu Chu?"

Thương Khâu cau mày: "Nữ quỷ kia?"

Anh ta nói xong, lập tức đem điện thoại di động của Tạ Nhất lấy qua, trầm thấp khàn khàn nói: "Cô đang ở đâu?"

Chị Trương gào khóc, nói: "Tôi ở nhà, tôi ở nhà... Không không không, đừng —— cứu mạng, cứu ——"

"Răng rắc!!!"

Theo một tiếng vang thật lớn, âm thanh trong điện thoại di động đột nhiên cắt đứt, điện thoại di động biểu hiện —— trò chuyện kết thúc.

Thương Khâu híp mắt nhìn, nói: "Đi."

Tạ Nhất vội vàng muốn đi theo Thương Khâu, vừa lúc đó, đột nhiên liếc nhìn vế phía tấm hình bị xé rách trong tay.

Tạ Nhất "Bộp!!" một tiếng, đột nhiên bắt lấy cánh tay của Thương Khâu, Thương Khâu vừa muốn đi ra, quay đầu nghi hoặc nhìn Tạ Nhất.

Trên mặt Tạ Nhất có chút bừng tỉnh, ánh mắt của cậu ở trong phòng cũ kỹ mờ tối, giống như là một đôi bảo thạch bùng cháy màu lửa, sắc mặt có chút ngưng trọng, từ từ nâng lên tấm hình trong tay, âm thanh thoáng cái khàn khàn nói không lưu loát: "Thương Khâu, có chuyện này tôi muốn nói trước với anh."

Loại vẻ mặt nghiêm túc này của Tạ Nhất rất khó nhìn thấy, Thương Khâu híp mắt nhìn, cau mày nhìn chằm chằm Tạ Nhất, giọng nói ngược lại rất bình thản, nói: "Cái gì?"

———

[1] Xem tại Chú thích nhân vật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK