Nhưng bọn hắn mới rời khỏi Dụ Lĩnh Trấn nửa ngày, đã có tin tức đưa tới trên tay thiên hộ Lăng Tiêu Vệ - Hạ Tinh Cẩm, "Theo ý đại nhân, đám thuộc hạ đều đã kiểm tra rõ ràng tất cả các y quán tại Nam Châu thành và Dụ Lĩnh Trấn, ngay cả các đại phu khám dạo đi khắp hang cùng ngõ hẻm đều đồng loạt hỏi qua, chỉ có Khang Bình y quán tại Dụ Lĩnh Trấn ngày hôm qua, đại phu đã chẩn trị cho một người bị kiếm gây thương tích."
Hạ Tinh Cẩm mới tiễn thánh giá đi xong, lúc này nghe cấp dưới báo cáo, cũng không nghỉ ngơi, lập tức cưỡi ngựa chạy đến Dụ Lĩnh Trấn, khi đoàn người đến nơi, trời đã tối đen.
Bên trong Khang Bình y quán đèn đuốc sáng trưng, lão đại phu râu tóc hoa râm nhìn vị đại nhân trẻ tuổi đang ngồi ở ghế thái sư kia, thật cẩn thận đáp lời: "Thảo dân làm nghề y mấy chục, bệnh hoạn hoặc ngoại thương do vật gì gây ra, thảo dân tuyệt sẽ không phán đoán sai, tiểu công tử kia xác thực là chịu vết thương do kiếm gây ra."
"Tiểu công tử?"
Hạ Tinh Cẩm giương mắt, "Xem ra tuổi tác hắn không lớn?"
"Trên mặt trên người hắn dính không ít bùn, lúc ấy thảo dân cố trị thương cũng không nhìn bộ dáng hắn nhiều, nhưng giọng nói của hắn là rất trẻ tuổi." Lão đại phu làm nghề y nhiều năm, sao lại không biết đạo lý biết nhiều một chuyện biết thiếu một chuyện, lúc ấy hắn đã biết thiếu niên kia cổ quái nguy hiểm, cho nên cũng hoàn toàn không chú ý nhiều đến tướng mạo của hắn, nhờ đó, cũng có thể tránh tai họa không cần thiết.
"Xem ra là hắn cố ý che giấu." Thuộc hạ bên cạnh Hạ Tinh Cẩm cúi người xuống, thấp giọng nói, "Đại nhân, người này vô cùng khả nghi."
Hạ Tinh Cẩm im lặng, chỉ rũ mắt suy tư một lát, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía lão đại phu kia, hỏi, "Khi ngươi trị thương cho hắn, có chú ý tới chỗ quái dị nào khác không?"
"Thảo dân thật sự không chú ý, hắn chỉ gọi muội muội hắn tiến vào, để thảo dân chẩn bệnh cho nàng." Lão đại phu hồi tưởng lại chuyện hôm qua, tận lực nói ra thêm nhiều chi tiết.
"Muội muội?" Hạ Tinh Cẩm nhạy bén chú ý tới hai chữ này.
"Này...... cũng do thảo dân suy đoán thôi, kỳ thật cũng không biết cô nương kia có phải tiểu muội hắn không, chỉ là nhìn tuổi cũng rất nhỏ." Lão đại phu đáp.
"Ngươi còn nhớ dáng vẻ của nàng không?" Hạ Tinh Cẩm chống một tay trên đầu gối, trầm giọng hỏi hắn.
Lão đại phu lắc đầu, "Hai người bọn họ hẳn là bị té ngã vào vũng bùn trên đường, đều rất dơ bẩn, trên mặt cô nương kia càng đầy bùn hơn."
"Này cũng không biết, kia cũng không biết, lão già ngươi biết kết cục nếu lừa gạt chúng ta không hả?" Thuộc hạ trẻ tuổi bên cạnh Hạ Tinh Cẩm không kìm chế được, nghiêm mặt quát lớn.
"Không dám, thảo dân không dám lừa gạt đại nhân!" Hai đầu gối lão đại phu mềm nhũn quỳ xuống, học đồ bên cạnh hắn thấy thuộc hạ trẻ tuổi kia rút lưỡi đao bên hông ra, cũng "Bùm" một tiếng quỳ xuống, hắn đỡ lấy cánh tay sư phụ mình, vội kêu oan, "Đại nhân minh giám! Hôm qua người trong y quán nhiều, tiểu nhân cùng sư phụ thật sự không chú ý nhìn cẩn thận người đó, sư phụ chẩn bệnh cho cô nương, lại viết phương thuốc rồi bốc thuốc, đúng rồi, tiểu công tử kia còn mua thêm vài vị thuốc, sau đó bọn họ lập tức rời đi!"
"Làm càn."
Thuộc hạ kia còn muốn phát tác, lại nghe Hạ Tinh Cẩm ngồi ngay ngắn trên ghế bình đạm một tiếng, hắn lập tức nuốt lời sắp sửa nói xuống, cúi đầu im lặng.
Y quán yên tĩnh trở lại, thầy trò hai người căn bản không dám giương mắt nhìn vị đại nhân trẻ tuổi, ngũ quan đoan chính kia, một lát sau, chỉ nghe hắn bỗng nhiên lên tiếng, "Cô nương bị bệnh gì?"
"Nàng kia cũng coi như bị mắc một loại 'bệnh nhà giàu', mặc xiêm y vải thô ráp sẽ bị nổi mẩn đỏ, nhưng ta bắt mạch cho nàng, phát hiện nàng còn có chút chứng bất túc, lại còn bị nhiễm phong hàn." Lão đại phu nói đúng sự thật.
Chợt nghe hai chữ "mẩn đỏ", Hạ Tinh Cẩm còn chưa có phản ứng gì, nhưng nghe đến nửa câu sau của lão đại phu, hai mắt hắn hơi gợn sóng, sau một lúc lâu, hắn nói: "Vậy thiếu niên kia mua thêm thuốc gì, ngươi viết tên thuốc ra cho ta."
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Đêm khuya, trong Khang Bình y quán chỉ còn một ngọn đèn dầu, mấy người mặc áo bào xanh đứng đầy nhà đều đã rời đi, lão đại phu cùng học đồ mồ hôi lạnh đầy lưng, ngồi ở phòng trong lấy lại tinh thần.
"Sư phụ, cũng không biết hai người kia đến tột cùng đã phạm vào chuyện gì, nhưng đừng có liên luỵ hai chúng ta......" Học đồ vẫn còn hoảng hồn, sắc mặt trắng bệch.
Lão đại phu dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, thấp giọng thở dài, "Mấy quan gia này không dễ chọc, tiểu công tử hôm qua cũng không dễ chọc, hôm nay nếu ta nói chuyện không lưu lại đường sống, mấy quan gia đó bắt được tiểu công tử kia còn đỡ, nếu không bắt được, hắn là người sống bạt mạng trong giang hồ, chưa chắc sẽ không quay lại tìm ta và ngươi trả thù a......"
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Thục Thanh cách Dụ Lĩnh Trấn khoảnh nửa tháng lộ trình, Thương Nhung chưa bao giờ thử qua đoạn đường màn trời chiếu đất nào giống như vậy, hai người bọn họ có thể ở tại khách điếm, hoặc trên đường đi nếu gặp miếu hoang cũng có thể qua loa ở tạm.
Phong trần mệt mỏi, nếu Chiết Trúc hứng khởi, còn sẽ lên đường chẳng kể ngày đêm.
"Lăng Tiêu Vệ nếu không có thủ đoạn nào, sao có thể được thiên tử ưu ái, ngươi và ta đã đến y quán, có lẽ đã bị bọn họ kiểm tra thực hư một lần rồi."
Hắn chỉ lạnh nhạt một câu như vậy, Thương Nhung lập tức không tiếc ôm tuyết cưỡng chế cơn buồn ngủ, thậm chí còn thúc giục hắn đi nhanh chút.
Mặt nạ chỉ có thể che lấp màu da lại không thể thay đổi ngũ quan, mấy ngày này nàng cũng vẫn luôn dựa vào mấy đường vẽ của thiếu niên trên mặt nạ, mới có thể né tránh được vài lần kiểm tra tại các giao lộ.
Nhưng mấy ngày trước đây, những quan binh kiểm tra người qua đường hiển nhiên càng thêm chú ý đôi nam nữ trẻ tuổi kết bạn cùng lên đường, việc này càng thêm khẳng định suy đoán của Chiết Trúc.
May mà, bọn họ đã gần đến biên giới Thục Thanh, mà mật lệnh Nam Châu còn chưa được đưa đến quan phủ Thục Thanh.
Đêm này gió thổi mỏng manh, cũng không có tuyết rơi, Thương Nhung ngồi trên tảng đá, trước mặt là một đống than củi bắn đốm lửa tung tóe, khiến nàng nghiêng người né tránh.
Thiếu niên chán đến chết, dùng một cây gậy gỗ khều khều đống lửa đang cháy, giương mắt nhìn nàng an an tĩnh tĩnh ngồi ở chỗ đó ăn chân thỏ nướng.
Thương Nhung thình lình nghe hắn cười một tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
"Khi còn ở Dụ Lĩnh Trấn, ngươi còn cảm thấy mùi tanh khó chịu." Ánh lửa vàng cam chiếu vào khuôn mặt hắn.
Thương Nhung nghe vậy, cúi đầu nhìn chân thỏ trong tay, "Hình như ăn thêm vài lần, đã không còn ngửi thấy mùi tanh."
Dọc theo đường đi này, Chiết Trúc thường thích mua chút đồ ăn vặt, nàng dựa vào đó, ép buộc mình phải ăn thêm vài lần thịt, dần dần, vậy mà cũng không còn ngửi được loại mùi tanh tưởi, khiến người khó chịu như lúc ban đầu nữa.
Nàng lại ăn một miếng chân thỏ hắn nướng, nói, "Chẳng những không tanh, còn rất thơm."
Trong giọng nói nàng còn mang theo chút mờ mịt khó hiểu, mà chính nàng cũng không ý thức được, khiến cho đôi môi thiếu niên thoáng cong lên, nhưng hắn lại không nói lời nào.
Nơi đây trước sau đều không thôn trấn, chỉ có linh tinh vài ba trạm dịch chuyên dùng cho quan viên lui tới, hoặc sai dịch đưa công văn, cho nên tối nay Thương Nhung cũng chỉ đành ăn ngủ ngoài trời trong núi rừng cùng hắn.
Nhưng mà đang vào mùa đông, trong rừng cũng không biết có bao nhiêu con vật đang đói đỏ mắt, Thương Nhung dựa vào tảng đá bên cạnh đống lửa cũng không dám vào ngủ, bởi vì nàng thường xuyên có thể nghe được một ít động tĩnh rất nhỏ.
"Ngủ không được?"
Tiếng nói như gió mát thoảng qua.
Nàng tính ngửa đầu lên theo phản xa, nhưng đống lửa kia đã không còn lửa khói, mảnh bóng cây trên đầu là bóng đen dày đặc, ánh trăng mờ ảo, nàng làm sao cũng tìm không được nửa góc áo của thiếu niên.
Chợt nghe cành lá rung động, mảng tuyết không hề báo trước nện vào trán của nàng, một mảnh lạnh thấu, nàng còn chưa kịp phủi đi, thân ảnh kia đã uyển chuyển nhẹ nhàng đi xuống vòng lấy eo nàng, phi thân lên trên.
Thương Nhung ngồi ở trên cây, ôm chặt lấy thân cây thô to, khi hốt hoảng ngẩng đầu, ánh trăng xuyên qua kẽ lá dừng trên mặt thiếu niên, lông mi thon dày của hắn tạo thành một bóng đen thật đậm trên mí mắt, hắn nói, "Ngủ đi."
Trên người nàng bọc hai cái áo choàng lông tơ chắn chắc, hắn tiện tay kéo mũ áo choàng nàng lên, che lấp hơn phân nửa khuôn mặt nàng, bên tai ngẫu nhiên có tiếng lá lay động sàn sạt, Thương Nhung dựa vào thân cây không dám động đậy, lại nghe thiếu niên bên cạnh đã không còn động tĩnh gì.
Hắn như vậy, thật sự có thể ngủ được sao?
Thương Nhung nghiêng mặt đi, lúc này hắn đã ra khỏi ánh sáng loang lỗ, ẩn mình hoàn toàn vào bóng đêm, nàng một chút cũng không dám tùy ý nhúc nhích, lại sợ mình ngủ quên ngã xuống, nhưng cuối cùng, nàng vẫn không thắng nổi mệt mỏi.
Trong lúc mơ ngủ, nàng luôn cảm thấy mình giống như một tảng đá treo trên không trung, nhưng vẫn ổn định vững chắc, rớt cũng rớt không được, sau đó ánh mặt trời trong vắt kích thích mí mắt, Thương Nhung mệt mỏi mở mắt ra, lại phát hiện có một thân dây leo cột nàng dính vào trên thân cây to lớn.
Buồn ngủ nhất thời tiêu tán, nàng vừa xoay đầu, thiếu niên đang ngồi ôm cánh tay trên thân cây bên cạnh đang liếc nhìn nàng.
"Ngủ ngon không?"
Thiếu niên rất có hứng thú hỏi nàng.
Thương Nhung nhìn hắn, mày hơi nhăn lại.
Nàng lẳng lặng biểu đạt mình đang nổi giận, được hắn ôm xuống cây, rửa mặt với chút nước ít ỏi, đến khi cùng hắn cưỡi chung một con ngựa lên đường, trên đường đi nàng một câu cũng không nói.
Trong khi hai người yên tĩnh, tiếng bụng nàng kêu réo phá lệ rõ ràng, sống lưng hơi cứng đờ, nàng cũng không quay đầu lại nhìn thiếu niên phía sau.
Nàng không nghe thấy hắn cười, chỉ nghe hắn nhạt giọng nói, "Hôm qua ngươi thực tham ăn, hiện đã không có gì để ăn."
Thương Nhung bỗng nhớ tới mấy khối điểm tâm trong bao xiêm y đã bị nàng ăn, gương mặt nàng mơ hồ đỏ lên, mới muốn nói chút gì đó, thiếu niên lại chợt túm dây cương, con ngựa hí vang một tiếng, dừng bước trong sơn đạo.
Nàng vừa nhấc đầu, phát hiện phía trước cách đó không xa có mấy tên đại hán chân dẫm bùn lầy, ném mấy cổ thi thể cả người đầy máu xuống dưới vách núi phía bên phải.
Cùng lúc đó, mấy người khác đang vội vàng nhấc cái rương trong bùn lên xe ngựa, nghe thấy phía sau mơ hồ truyền đến tiếng ngựa hí vang, bọn họ đồng loạt quay đầu lại.
Sơn đạo có không ít tuyết ướt dầm dề, tầm mắt hai bên bỗng dưng chạm vào nhau.
"Chiết Trúc......"
Thương Nhung thấy những người đó di chuyển, đao cầm trong tay đều dính máu, nàng lập tức quay đầu lại nhìn lên hắn, mặt mày tuấn tú của thiếu niên lạnh băng, môi lại ngầm giương lên.
Hắn vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, mắt lạnh nhìn đám sơn phỉ hơn mười người đang cầm đao bước đến, chờ bọn họ đến gần, khoảnh khắc kia khi lưỡi đao vụt trong không khí sắp xả xuống, hắn từ từ mở miệng, "Chư vị nếu có thể giữ lại tánh mạng hai người bọn ta, ta sẽ viết thư cho cha mẹ trong nhà hậu tạ các ngươi ba vạn lượng."
Quả nhiên, lưỡi đao mang theo gió phất qua tóc mái của thiếu niên, lại bỗng nhiên ngừng lại.
Đại hán cầm đầu thân hình cường tráng, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, đôi mắt hung hãn đánh giá trên dưới đôi thiếu niên thiếu nữ này một phen, ngay sau đó, ánh mắt hắn dừng trên vòng eo nhỏ hẹp của thiếu niên, đai ngọc khảm vàng thật là xinh đẹp vô cùng.
"Ba vạn lượng bạc trắng?" Hắn mở miệng, tiếng nói thô thiển.
Chiết Trúc không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
"Ngươi biết võ?" Đại hán kia chú ý tới tua kiếm gắn lên nhuyễn kiếm của hắn.
Chiết Trúc lắc đầu, nhẹ giọng than, "Không biết, chỉ là vật dùng để trang trí khi ra bên ngoài thôi."
Lời nói này, đại hán kia lại nhìn kỹ hai người bọn họ, ngay sau đó không biết nhỏ giọng nói với người bên cạnh cái gì, ước chừng vẫn thắng không nổi dụ hoặc của ba vạn lượng bạc, hắn quay đầu lại, "Các ngươi xuống ngựa, về trại cùng chúng ta."
Bất luận là ở bờ sông Ngư Lương hay là ở tiểu viện trong núi, Thương Nhung đều đã thấy được thân thủ Chiết Trúc, mười mấy tên sơn phỉ này hẳn không phải đối thủ của hắn, nhưng vì sao hắn lại......
Khi được Chiết Trúc đỡ xuống ngựa, nàng nhịn không được kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng hỏi, "Chiết Trúc, ngươi muốn làm gì?"
"Không phải ngươi đang đói bụng sao?"
Chiết Trúc rũ đôi mắt xuống nhìn nàng, ý vị thâm trường nói:
"Vừa lúc đi làm khách."
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
nhamy111: bạn sát thủ này dễ xương thật 😁