Mưa bụi Giang Nam
“Bạch huynh!”
Nam Cung Du vội vàng đuổi tới lương đình, thì phát hiện thấy người ngồi giữa lương đình kia đúng là Bạch Nhược Phong.
“Du vương gia, đã lâu không gặp.” Bạch Nhược Phong ngẩng đầu, hướng Nam Cung Du cười.
“Còn tiếng ‘Bạch huynh’ này của Du vương gia thì Bạch mỗ không dám.”
Nam Cung Du vội hỏi lại: “Ngươi biết Anh Sóc ở đâu sao?”
“Du vương gia làm gì phải nóng vội như vậy, ngồi xuống uống chén trà đã nào.”
Bạch Nhược Phong châm một ly trà, đưa đến trước mặt Nam Cung Du.
“Ngươi đến tột cùng là người phương nào?” Nam Cung Du đột nhiên lấy kiếm chỉ vào Bạch Nhược Phong.
Bạch Nhược Phong nhẹ nhàng đẩy kiếm ra, hỏi ngược lại: “A nha a nha, ta ở trong này ba ngày chờ vương gia, đây là đạo đãi khách của vương gia sao?”
“Ngươi thiết kế để gặp Anh Sóc, sau đó đêm trừ tịch lại bắt hắn đi, ý ngươi muốn thế nào?” Đã sáng tỏ người mang Nam Cung Anh Sóc chính là người trước mắt, Nam Cung Du trực tiếp hỏi.
“Ha hả, Du vương gia quả nhiên thông minh, bất quá ngày đó ta xác thực là lạc mất gia phó, không nghĩ tới vì như vậy mà lại gặp được Sóc vương gia, ta còn đang muốn nương vào cái thân phận gì mà đi bái phỏng, thật là đem cho ta một cơ hội tốt. Về phần vì cái gì,” Bạch Nhược Phong đem trà cấp Nam Cung Du uống một hơi cạn sạch, nói tiếp: “Cái này ngươi đợi gặp người kia thì hỏi đi, tâm tư chủ thượng của chúng ta hạ nhân sao có quyền hỏi.”
“Chủ thượng? Người kia? Ngươi…” Một cái lảo đảo, Nam Cung Du một tay bám lấy thạch bàn một tay dùng kiếm để trụ vững.
“Ha hả, Du vương gia tuy rằng thông minh, đáng tiếc a đáng tiếc, sơ suất quá, trước khi cầm phi tiêu lên sẽ không đoán trước mà lau độc sao?”
Bạch Nhược Phong đột nhiên đem mặt tiến đến bên tai Nam Cung Du, nói nhỏ: “Bất quá vương gia yên tâm, chính là mê dược nho nhỏ mà thôi, chính là… Không biết mê dược có ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng Du vương gia không?”
Sau khi nghe được câu này, Nam Cung Du trừng lớn hai mắt: “Ngươi…”
Ôm lấy Nam Cung Du đã hôn mê, Bạch Nhược Phong nhanh chóng biến mất vào trong bóng đêm.
*
“Tiểu Sóc, đợi đã.”
Nam Cung Hãn La cùng Tử Thanh nhanh chóng đuổi theo Nam Cung Anh Sóc.
“Tiểu Sóc, ngươi đi trước một mình không có vấn đề gì sao?” Tử Thanh từ trong ngực lấy ra viên thuốc nhỏ, giao cho Nam Cung Anh Sóc rồi nói: “Đây là huyết anh, nếu tìm được tiểu Du rồi thì mang viên thuốc mở ra, phát ra mùi đặc biệt làm bồ câu có phản ứng, đến lúc đó chúng ta sẽ biết vị trí của ngươi.”
Nam Cung Anh Sóc cẩn thận đem thu mấy viên thuốc vào.
“Đúng rồi, tiểu Sóc, ngươi cũng biết đại khái phương hướng của bọn họ đi?” Nam Cung Hãn La hỏi một câu.
Nam Cung Anh Sóc gật đầu nói: “Tuy không thấy tướng mạo cảu bọn chúng nhưng theo lời nói thì đại khái hiểu rằng bọn chúng sẽ đi về hướng nam hoặc là hướng đông.”
“Hai phương hướng?” Nam Cung Hãn La cả kinh nói.
“Ân.”
“Nói như vậy là việc này do Nhị hoàng tử của Thiên Triều gây nên ngươi cũng biết được từ trong miệng bọn chúng?” Tử Thanh thật sự cảm thấy tình hình có chút phức tạp.
“Đúng vậy.”
“Tiểu Sóc, ngươi đi về phía nam tìm kiếm, chúng ta đi phía đông tìm, có tin tức gì thì dùng bồ câu liên hệ. Về phần nơi này, liền giao cho hoàng thúc phụ trách đi.” Nam Cung Hãn La phân phó.
Nam Cung Anh Sóc cùng Tử Thanh không có dị nghị gì.
“Nhị hoàng huynh, Tử Thanh đại ca, vậy ta đi trước.”
“Ân, đi đường cẩn thận.” Nam Cung Hãn La dặn dò một câu.
“Giá- -“
*
Giang Nam đẹp,
Phong cảnh cũ từng quen,
Mặt trời trên sông hồng thắng hỏa,
Xuân đến nước sông lục như lam.
Làm sao có thể quên Giang Nam.*
*Bài từ “Ức Giang Nam” (Nhớ Giang Nam) của Bạch Cư Dị. Gió tạm dịch (bậy)
Giang Nam quả nhiên là danh bất hư truyền a.
Cho dù là Sóc vương gia đang một mình vội vã lên đường cũng kìm lòng không đậu mà cảm khái.
Từ cửa bắc Linh Châu chạy một tháng, mới vừa đến Giang Nam đã thấy vẻ đẹp của Giang Nam hiện lên trước mắt.
Nếu như không phát sinh chuyện như vậy, nói không chừng có thể cùng Du lên kế hoạch đến nơi này đạp thanh đâu.
Tháng hai, đúng là lúc mà vạn vật hồi sinh, Giang Nam lộ ra xuân ý tuy không phải dào dạt, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được hi vọng mới sinh mệnh mới.
Nghĩ như vậy, Nam Cung Anh Sóc liền một trận đau lòng, cục cưng hiện tại cũng hơn sáu tháng rồi đi, không nói đến Du mang thai giai đoạn trước đây rất vất vả, riêng là lúc này đĩnh một cái bụng, khiến cho Sóc vương gia khổ sở không thôi.
Hoàn hảo hắn nghe được không phải là tin giả, người đứng sau màn tất cả chính là Nhị hoàng tử của Thiên Triều quốc, mà quân vương Thiên Triều quốc nhận được tín hàm của hoàng huynh cũng đã hướng đến nơi này. Chính là, vì sao lại ra tay với Du, chẳng lẽ là vì nguyên nhân Hiên Viên thị sao?
Nếu thật sự như vậy, hay là cái Nhị hoàng tử kia muốn làm phản?!
Nam Cung Anh Sóc bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, nắm chặt dây cương, hắn tuyệt đối sẽ không để Du biến thành quân cờ trong tay Nhị hoàng tử kia! Chính là Giang Nam lớn như vậy, biết tìm như thế nào đây?
Cây ngô đồng,
Mưa canh ba,
Bất ngờ ly tình chính là khổ.
Một chiếc lá,
Một âm thanh,
Mưa thềm vắng rơi đến sáng.
*Bài từ “Canh lậu tử” (Đồng hồ nước) của Ôn Đình Quân. Gió tạm dịch(bậy)
Sóc vương gia cảm thấy hiện giờ mình rất giống nữ tử trong bài từ khuê oán này vậy.
Bắt đầu từ phía tây, sau khi tìm kiếm nửa tháng, đã tìm khắp một nửa Giang Nam mà vẫn không thấy Du. Ban đầu còn ôm hi vọng rằng Du cùng Lý bá đã nhận được tin tức của hắn mà quay về phủ, không nghĩ tới Du đã thực sự rơi vào tay bọn họ.
Lý bá như thế nào vậy?
Biết rõ là mình căn bản không thể trách Lý bá, nhưng trong lòng Nam Cung Anh Sóc vẫn không thể tránh khỏi lên án mạnh mẽ hắn.
Phiền muộn nhìn mưa bụi bên ngoài, Nam Cung Anh Sóc thở dài.
Tháng ba, mưa không ngừng rơi.
Đẩy ra một phiến cửa sổ, nghĩ muốn thổi đi phiền muộn trong lòng.
Thấy một trận lạnh lẽo đánh úp lại, Nam Cung Anh Sóc đánh cái rùng mình, vừa muốn đóng cửa sổ, trong lúc vô tình nhìn thấy một nam tử gầy gò che ô đi trong mưa.
Sườn mặt kia, rõ ràng là Du!
Nam Cung Anh Sóc hưng phấn mà hô to lên một tiếng, ô cũng không cầm liền lao ra khỏi khách ***.
*
Nhưng là khi Sóc vương gia đứng trước mặt Nam Cung Du, đột nhiên kích động không nói thành lời.
Nam Cung Du đầu tiên là cảm thấy kì lạ vì sao một người lại đứng trước mặt y, chờ tới lúc nhìn rõ người nọ, trong con ngươi đen như mực tràn đầy kinh hỉ.
“Anh Sóc” cúi đầu thở nhẹ một tiếng.
“Du- -“
Phác ôm lấy Du, không để ý đến ánh mắt kì quái của người trên đường, nức nở nói: “Ô ô… Du, ta rất nhớ, rất nhớ ngươi.”
Nam Cung Du ‘Ân’ một tiếng, xem như đáp lại hắn. Nột, ta cũng nhớ ngươi.
Ôm trong chốc lát, sợ Du sẽ cảm thấy không được thoải mái, tuy rằng thập phần lưu luyến hương thơm thản nhiên trên người Du, Nam Cung Anh Sóc vẫn là buông y ra.
“Du, chúng ta vào trong thôi, bên ngoài trời rét.” Nam Cung Anh Sóc lôi kéo Nam Cung Du vào trong phòng khách ***.
“Anh Sóc, ngươi-“
“Du, ngươi-“
Hai người đồng thời mở miệng.
“Ngươi nói trước đi.” Nam Cung Du nằm ở trên giường, nhìn mặt hắn, mặt mang ý cười nói.
“Ta… muốn hỏi ngươi và cục cưng sống được không?” Nam Cung Anh Sóc nghiêng người sờ bụng Nam Cung Du. So với trước to ra thật nhiều, không hỏi y tình hình thu được tờ giấy đêm đó, không hỏi y chạy trốn như thế nào, không hỏi y vì sao đi trên đường như vậy , chỉ muốn biết y nhiều ngày như vậy sống có tốt không?
“Hoàn hảo.” Nam Cung Du nhẹ nhàng cười, cầm tay hắn.
“Du, thực xin lỗi, đã làm ngươi cùng cục cưng chịu khổ.” Quay lại nắm tay Du, Nam Cung Anh Sóc đau lòng nói.
“Ách…” Nam Cung Du nhàn rỗi than nhẹ một tiếng.
“Làm sao vậy, làm sao vậy, có phải là cục cưng nháo ngươi hay không?” Nam Cung Anh Sóc phủ tay lên bụng y, cảm giác được cục cưng ở bên trong động đến lợi hại.
Ân? Như thế nào lại có cảm giác cái gì đó cứng rắn chật căng? Nam Cung Anh Sóc c ởi bỏ y phục của Nam Cung Du, dĩ nhiên là bó bụng gắt gao!
Hoang mang rối loạn bỏ xuống bó buộc, bụng càng thêm tròn tròn hiện ra trước mặt.
Nam Cung Anh Sóc một tiếng chưa chi, cúi đầu xuống trấn an thai nhi đang xao động.
Nam Cung Du ở trong lòng thở dài một hơi, bắt lấy tay đang phủ trên bụng y, an ủi nói: “Ta không sao đâu.”
Lời chưa nói ra, Nam Cung Du lại phát hiện trên mu bàn tay có chất lỏng lạnh lẽo.
*
“Cái gì?! Bạch Nhược Phong dĩ nhiên là thủ hạ của Nhị hoàng tử kia?!”
Buổi tối, hai người ôm nhau ở trong ổ chăn, kể cho nhau nghe chuyện mình gặp phải.
Nam Cung Anh Sóc không thể tin mà kêu lên.
“Nhưng mà, vì sao sau khi hắn đưa ngươi đến nơi này rồi lại thả ngươi ra?” Nam Cung Anh Sóc đối với Bạch Nhược Phong không hiểu rõ, như vậy nói, chẳng lẽ cái Nhị hoàng tử kia không muốn đoạt vị?
“Ai biết được.” Nam Cung Du nhớ đến ngày đó để cho y đi, Bạch Nhược Phong tự thì thầm với chính mình nói câu: “Ha hả, mục đích của y đã đạt được rồi.” liền mang theo một đám thủ hạ, xoay người rời đi.
Ánh nắng chiều ta đem bóng dáng họ kéo ra thật dài, Nam Cung Du hoảng hốt phát hiện bóng dáng Bạch Nhược Phong là cô đơn như thế.
“Bọn họ không làm gì ngươi chứ.” Nam Cung Anh Sóc đứng dậy muốn kiểm tra.
Nam Cung Du đè lại tay lộn xộn của hắn, nói: “Ta không phải đang hảo hảo ở trước mặt ngươi sao?”
“Vậy vì sao…” vì sao không liên hệ cùng chúng ta, vì sao không có trở về?
Mặt Nam Cung Du hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Ta… không mang ngân lượng.”
*
Ai ai? Nam Cung Anh Sóc bật cười khúc khích không ngừng.
Nam Cung Du trừng mắt liếc hắn một cái, còn không phải do ngươi làm hại!
“Du, ngươi sẽ không đi làm công đi?” trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh Du bụng bầu đi làm, khẩn trương nói.
“Ngươi cảm thấy ta như vậy còn có thể làm sao?” Nam Cung Du chỉ vào bụng mình nói, “Ta mang cầm thanh kiếm, ít nhất có thể duy trì một thời gian.”
Nam Cung Anh Sóc lúc này mới chú ý thấy bội kiếm tùy thân của y đã biến mất.
Nếu không tìm được, về sau Du làm sao bây giờ?
Nghĩ lại đến mà sợ, Nam Cung Anh Sóc gắt gao ôm lấy y, về sau cũng không bao giờ… cùng Du ly khai, ân, không bao giờ xa nhau nữa.
Ngày hôm sau.
Nam Cung Anh Sóc đem mở viên huyết anh mà Tử Thanh đưa cho, đưa cho một con bồ câu, đem tờ giấy đã viết hảo buộc lên chân nó, thông báo cho Tử Thanh bọn họ.
Không biết hoàng huynh ở bên kia thế nào.
Đem chuộc bội kiếm của Du từ tiệm cầm đồ trở về, Sóc vương gia đếm số bạc còn lại của mình.
Luôn trụ ở khách *** cũng không phải là biện pháp, thứ nhất là tiêu dùng khá nhiều, thứ hai là ngư long hỗn tạp, là nơi dễ xảy ra chuyện, đối với Du cùng cục cưng không hảo.
Ở trong thành vòng vo vài ngày, Nam Cung Anh Sóc tìm thấy một nông gia tiểu viện xa xôi yên lặng , gia chủ cũng không phải là người tham tài, nghe nói Nam Cung Anh Sóc cùng thê tử sắp sinh bởi vì thiên tai mà phải chuyển tới vùng này, liền đem đất bán cho hắn, không chỉ như thế, còn thật nhiệt tình giới thiệu bà mụ ở phụ cận, Sóc vương gia nghe được từng trận hắc tuyến.
“Du, thế nào? Nơi này không tồi đi.” Nam Cung Anh Sóc đắc ý hướng Nam Cung Du khoe ra phòng ở mà mình coi trọng.
Nam Cung Du buồn cười nhìn hắn một bộ dạng tiểu nhân đắc chí, theo ý hắn, gật gật đầu khen: “Ân, không tồi.”
Vui tươi hớn hở mang cái ghế đi ra, đem Nam Cung Du ngồi lên trên, Sóc vương gia xắn ống tay áo, cầm lấy khăn lau, nói với Du: “Du, ngươi nghỉ ngơi ở đây, ta đi quét tước phòng là được rồi.” Vừa nói xong liền xách thùng gỗ lên, đi vào buông trong.
Nam Cung Du ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, nhìn hắn bận rộn đi tới đi lui.
“Hô—mệt chết ta, mệt chết ta.” Quét tước cả ngày, Nam Cung Anh Sóc cảm thấy được xương sống thắt lưng đau đến rút gân, không khỏi hoài niệm đến những ngày còn trong phủ.
Ai, có tên hạ nhân đấm lưng cũng tốt a.
Buổi tối, Nam Cung Du tự mình xuống bếp, nấu những món ngon nhất khao Sóc vương gia vất vả.
Nhớ rõ lúc ở trong trù phòng giúp Du trông bếp, nhìn Du thuần thục nấu nướng, tròng mắt Nam Cung Anh Sóc thiếu chút nữa rơi xuống.
Du khi nào thì học được nấu ăn, vì cái gì hắn không biết?!
Trên bàn cơm, đồ ăn mỹ mỹ hương hương bày ra, Nam Cung Anh Sóc vui rạo rực muốn ăn, Du quả nhiên là thượng đắc thính phòng hạ đắc trù phòng*, hiền ‘Thê’ tiêu chuẩn a, hắc hắc.
*Là nói về người phụ nữ trong gia đình, ngày xưa người phụ nữ bị bó buộc trong khuôn phép phong kiến, chỉ có thể ở dưới bếp mà làm cơm cho chồng con, đó là “Hạ đắc trù phòng”, nhưng sau đó khi giải phóng nữ quyền thì người phụ nữ đã có thể ra phòng khách cùng chồng tiếp đãi khách, đó là “Thượng đắc thính phòng”. Người phụ nữ vừa có thể giúp chồng ngoại giao lại vừa có thể nấu ăn ngon quán xuyến việc trong nhà là người phụ nữ đảm đang ^^
“Ngươi một mình cười cái gì vậy?” Nam Cung Du thấy Nam Cung Anh Sóc cười ngây ngô liền hỏi.
“Không có gì, không có gì.” Sóc vương gia liền vội vàng nhét một ngụm đồ ăn vào miệng, che dấu.
Chê cười, nếu Du mà biết thì còn phải nói.
Ân, kỳ thực trải qua lại sinh hoạt này cũng không tồi a, ít nhất có thể cảm nhận được cảm giác làm ‘Trượng phu”, hắc hắc.
Lại nghe Nam Cung Du nhẹ nhàng cười, chỉ vào mặt hắn: “Nơi này dính cơm.”
Nam Cung Anh Sóc cảm giác mình bị cười nhạo, trên mặt loạn lau một trận.
“Không có mà, không có mà.”
“Ai—“ Nam Cung Du di người đến gần, lau đi hạt cơm còn sót lại trên mặt Sóc vương gia.
Đại khái là vì nguyên nhân mang thai, hô hấp của Du có chút nặng nề, hơi thở ấm áp phun lên mặt hắn, Nam Cung Anh Sóc cảm thấy một cỗ nhiệt lưu chảy xuống.
Nhưng mà nhìn bụng lớn của Du, không cam lòng mà thở dài.
Vì Du cùng cục cưng, vẫn là nhẫn nhẫn đi.