• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44.

Thời điểm Đường Sơ đưa hắn tới có nói hắn thật sự đã đánh Lục Bán, chẳng qua là không nghiêm trọng đến nỗi đến bệnh viện như thế, y nói vậy để hắn chuẩn bị tâm lý một chút, gặp mặt thì nhất định phải nhìn sắc mặt chị dâu.

Nhìn sắc mặt là nhìn cái quái gì? Hắn chỉ sợ mặt cũng chẳng có mà nhìn, ở cửa chần chừ nửa ngày mới cất chìa khóa đi, kết quả lại chờ được người giao hàng.

Nhìn thấy cô gái kia hắn mới biết bản thân để ý đến “Vợ chưa cưới” này đến mức độ nào. Khi nghe giáo sư Lục nhắc tới rõ ràng hắn chỉ là cảm thấy hoài nghi, thật sự thấy người rồi, hắn mới bị ngọn lửa mang tên đố kị dứt khoát đốt khô lý trí, bao nhiêu phong độ được tích trữ đều ném ra sau ót… May mà sau khi cô gái kia giải thích hiểu lầm thì không quá để ý, ngược lại là hắn, cảm thấy xấu hổ rất lâu, dự định có thời gian rồi sẽ mời người ta ăn cơm đưa quà tạ lỗi.

Sau khi đưa Lục Bán vào nhà hắn trước tiên pha một ly sữa bò, chăm chú nhìn người nọ uống xong thì ghé đầu qua hôn một cái lên vết thương ở khóe môi anh, đau lòng nói: “Này là em… làm sao?”

Lục Bán chỉ nói: “Hai ngày là ổn.”

Đường Nhận lại đưa tay đến bên cổ Lục Bán thử nhiệt độ, sau đó nhíu mày: “Sao lại hơi nóng, còn bị thương đâu à?”

Lục Bán không trả lời, anh nhìn chằm chằm Đường Nhận một lúc, vẻ mặt thành thật hỏi hắn: “Có phải em lại tới giờ uống thuốc không?”

Đường Nhận bị hỏi đến ngẩn ra: “Gì?”

Lục Bán lập tức giễu cợt: “Sao người khác nói gì em cũng tin vậy? Em dễ đe dọa vậy sao? Sao công ty còn chưa phá sản?”

Đường Nhận bị hỏi đến nhảy dựng, rất không có cách nào: “Còn người khác, đó là cha anh!”

Vẻ mặt Đường Nhận phức tạp nhìn anh.

Lục Bán: “Em nói đi!”

Yên lặng một hồi, Đường Nhận mới mở miệng: “… Em rất sợ.”

Lục Bán cảm thấy anh có thể sẽ bị người này chọc tức chết: “Em nghĩ thế nào? Ngay cả một chút tín nhiệm với anh em cũng không có?”

Đường Nhận lại hỏi: “Vậy còn anh?”

Lục Bán: “Anh cái gì?”

Đường Nhận cười khổ nói: “Em nói muốn sinh con với người khác anh tin ngay? Anh cũng chấp nhận? Đối với em anh không hề luyến tiếc chút nào sao?”

45.

Không hề luyến tiếc chút nào?

Hỏi đến vấn đề này thì lửa giận trong lòng liền trực tiếp đốt thủng ngực Lục Bán, Đường Nhận vĩnh viễn sẽ không biết, buổi tối hôm ấy lúc hắn xoay người bỏ đi đã bỏ quên vài thử ở nhà.

Thứ đó trào ra trong mắt anh, yên lặng không một tiếng độc rơi trên sàn nhà, cũng nặng nề nện vào lòng anh.

Chính anh cũng không dám tin, một câu nói của Đường Nhận có thể khiến anh đau đến mức này.

Anh bỗng nắm lấy cổ áo Đường Nhận, kéo người qua hung hăng chặn cái miệng hay mở của hắn lại. Vết thương ở khóe môi thấm nước bọt, đau như lửa đốt, nhưng anh hoàn toàn không để ý, anh còn có thể giống như không chút kiêng kỵ gì mà hôn môi người này, dù đau đớn gấp trăm ngàn lần đi nữa cũng có thể vì cảm giác này tiêu trừ trong vô hình.

Nụ hôn nóng bóng bất ngờ khiến Đường Nhận hốt hoảng một giây, ngay sau đó hắn liền chặt chẽ giữ lấy cái ót Lục Bán, để cho nụ hôn này càng trở nên sâu hơn, chọc người nghẹt thở, khắc cốt triền miên. Hắn chen chân vào giữa hai chân Lục Bán, dính sát người Lục Bán, dùng sức ấn anh vào trong ngực minh. Trong thời gian nửa tháng hắn nhớ người này nhớ đến sắp điên rồi, thậm chí còn làm chuyện ngu xuẩn giống như nhiều năm trước —— lặng lẽ, đi theo sau anh, chỉ muốn nhìn anh thêm mấy lần. Chỉ khác là nhiều năm trước hắn chỉ tò mò, nhưng lúc này đây, là để giảm bớt nhớ nhung vô bờ bến.

“…Nhớ anh, em rất nhớ anh…” Môi hôn kẽ hở, hắn chống môi anh, từng lần từng lần nói ra nỗi lòng, hắn chưa bao giờ hà tiện biểu đạt tình cảm của mình với Lục Bán, hắn hận không thể từng giây từng phút nói cho anh nghe, để anh biết hắn có bao nhiêu khao khát với anh, cần bao nhiêu, hắn muốn thời thời khắc khắc đâm vào nơi mềm yếu kia của anh, để anh mềm lòng, ép buộc anh ở lại bên cạnh mình.

Phần xương bả vai của Lục Bán không may bị đè đau, nhưng anh cũng không đoái hoài nhiều như thế, Đường Nhận thế này anh không cách nào buông tay, không muốn buông tay, thậm chí còn muốn giam hắn vào trong thân thể mình, giấu vào nơi sâu nhất, không có gì có thể khiến họ tách rời.

Ngón tay anh chui vào kẽ hở áo sơ mi người nọ, vọt thẳng đến đầu v* mẫn cảm mà vân vê, dán vào thân thể bỗng run rẩy từng trận của hắn, khiến cho lửa giận và lửa dục của hắn càng đốt càng mạnh, cuối cùng thiêu cháy toàn thân.

“Đại… Đại ca, anh, ưm —— anh có được không…” Đường Nhận vẫn còn sót lại chút lý trí, hắn cảm giác thân thể Lục Bán càng lúc càng nóng, không chỉ bởi vì động tình, mà tình trạng của anh còn không tốt.

“Anh đang sốt!”

Thế nhưng Lục Bán cũng không nói lời thừa thãi, ngón tay anh linh hoạt cởi ra từng cúc áo sơ mi Đường Nhận, lột quần áo hắn xuống. Từ môi hắn gặm cắn tới cằm, trái cổ, cuối cùng ngoạm lấy viên thịt bị anh về đến cứng lên vào trong miệng.

“Đệt ——” Đường Nhận sợ hãi kêu một tiếng, một bên đầu v* của hắn hơi mẫn cảm, mỗi lần bị chơi như vậy phía dưới đều nhất trụ kình thiên[1].

“Anh lên cơn sốt rồi… Nghỉ một lát đi, để em, để em làm… Em làm…”

Lục Bán mở mắt liếc nhìn Đường Nhận, anh dùng răng nanh nhẹ nhàng ma sát điểm mẫn cảm, sau khi nghe được một tiếng rên rỉ thì tàn nhẫn hút mấy cái, mới nhả ra nói: “Không cho.”

46.

Người này có thể mang cho hắn khoái cảm vô thượng, đương nhiên là Đường Nhận rất sẵn lòng nằm xuống hưởng thụ. Năm đó Lục Bán không biết trước đây hắn cũng chạm qua đàn ông, hắn làm 1. Lúc ấy chỉ đơn thuần là muốn chơi đàn ông, không hề động đến ý nghĩ sẽ xác định quan hệ với ai. Thật ra đối với đàn ông mà mình cảm thấy không quá hứng thú thì hắn còn chẳng buồn tự mình ra tay, càng thích nằm dài ra đó để người khác dùng miệng hầu hạ hắn, bản thân mình thì thoải mái làm sao. Khi ấy không làm 0 vì một là hắn không thích bị người lạ chạm lung tung vào nơi bí mật nhất, còn hai là hắn cảm thấy làm 0 sẽ đau, sẽ không thoải mái, để cho người khác trông thấy Đường đại thiếu gia hắn đau đến oa oa kêu loạn, thì có chút mất mặt…

Không nghĩ tới.

Sau khi hắn có được Lục Bán thì mới biết làm 0 cũng có thể thoải mái đến mức nào, làm 1 vốn không cách nào sánh bằng. Giờ phút này tuy rằng hắn rất muốn người đang tàn nhẫn xỏ xuyên mình nhớ đến khắc cốt ghi tâm, đẩy mình lên tới đỉnh điểm, nhưng nghĩ tình trạng thân thể của Lục Bán hắn lại vô cùng đau lòng, bèn khăng khăng nói: “Xin anh, nằm xuống để em làm…”

Lục Bán vốn không có thời gian để ý đến.

Anh ấn người ngã trên ghế salon, cởi thắt lưng hắn, kéo quần, bảo bối đang dựng thẳng lập tức bật ra ngoài, anh vân vê chất lỏng phun ra ở chóp đỉnh vài cái, thấm ướt ngón tay, sau đó không để người ta có thời gian chuẩn bị đã dứt khoát tìm đến nơi quen thuộc, cắm một ngón tay vào.

“A —— đệt…  Như vậy… Gấp như vậy?”

Lục Bán bực bội không lên tiếng, ngón tay ra vào ở miệng huyệt sít chặt.

Bản thân con người Đường Nhận hết súc lười biếng, bình thường ở nhà hay ở phòng làm việc đều nằm bẹp trên ghế salon, bởi vậy hai người bọn họ mới sắm loại ghế salon sang trọng thoải mái cực lớn bằng da thật. Nhưng mặc dù như thế, thì người đàn ông cao lớn chen chúc ở một nơi vẫn có chút miễn cưỡng…

Sau lưng Lục Bán rất đau đớn, anh đoán nếu như bây giờ mình nằm xuống có thể sẽ không đứng dậy nổi, hiển nhiên không thể đáp ứng yêu cầu của Đường Nhận, anh cũng không muốn lãng phí thể lực thay đổi vị trí, thế là nâng một chân Đường Nhận lên khoác lên lưng ghế salon, đầu gối mình thì đè lên một cái chân khác của hắn, dùng cách thức tiết kiệm sức lực để thân thể hắn mở rộng đến mức lớn nhất với mình.

Mỗi một tấc trên thân thể này anh đều rõ như lòng bàn tay, anh gặm cắn đầu v*, liếm láp xương quai xanh, đưa ngón tay ở nơi mẫn cảm trong thân thể kia đưa đẩy cọ xát, sau mấy chục lần thì thuận lợi tiến vào hai ngón tay ba ngón tay. Vật kia của Đường Nhận ngẩng cao đầu, có chút thất thần đòi hỏi anh: “Phía trước, phía trước cũng muốn… Đại ca, sờ… Mau sờ… sờ phía trước!”

Lục Bán lại nói: “Tự mình sờ.”

“Không được… Em muốn anh… Anh sờ mới thoải mái, hức a…” Đường Nhận vừa nói vừa kéo kéo khóa quần Lục Bán, thả da thịt đã sớm nóng như sắp ra ngoài, móng tay gẩy gẩy khẽ chóp đỉnh, gẩy ra chỉ bạc dính ướt, sau đó nắm chặt vuốt ve xoa nắn, cười nói: “Tay em quý báu như vậy… Chỉ có thể… Chỉ có thể dùng để hầu hạ bảo bối này của anh.”

“…” Lục Bán thở to hổn hển mấy tiếng, vật trong tay hắn lại phồng lên không ít.

“Được rồi…” Đường Nhận thấy anh một chút cũng không có ý định muốn đổi vị trí, đành phải thuận theo tự nhiên, thúc giục anh: “Vào đi, nhanh lên, tàn nhẫn chút…”

“… Tàn nhẫn chút?” Lục Bán chậm rãi rút ngón tay ra, đỡ đồ vật của mình ma sát xung quanh miệng huyệt mềm ướt.

“Em con mẹ nó.” Đường Nhận nắm cổ áo Lục Bán kéo đầu anh qua hung hăng hôn, “Muốn anh muốn đến điên rồi, tàn nhẫn, tàn nhẫn làm…”

Lục Bán kéo tay Đường Nhận đặt lên đỉnh đầu, ngón tay chen vào giữa kẽ ngón tay hắn, một tay đỡ vật của mình, nhắm ngay vị trí, tàn nhẫn đâm vào.

Thân thể Đường Nhận bỗng trở nên căng thẳng cực kỳ, chặt chẽ bao lấy anh, vô cùng sảng khoái, anh hít sâu một cái, động tác còn chưa bắt đầu, cái tay chống trên đỉnh đầu Đường Nhận bỗng bị chụp lấy kéo đến trước mặt.

Đường Nhận giống như nhớ đến cái gì, kinh ngạc nhìn tay Lục Bán, trên mặt vốn xuân ý dồi dào chợt biến sắc, hắn hỏi ——

“…Nhẫn đâu rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK