Cảnh Viên luôn cảm thấy mình là người đặc biệt giỏi quản lý cảm xúc, ít nhất nàng chưa bao giờ thất thố trước mặt bất kỳ ai, phương pháp giáo dục từ nhỏ làm cho nàng chịu đựng tốt hơn người bình thường, nửa năm sau khi người kia mất đi, cha mẹ nàng và quản gia mang những vật kỷ niệm cất hết đi, sợ nàng nhìn vật nhớ người, nhưng vẫn sẽ có đồ vật bị sót lại, dù sao người đó cũng đã thâm nhập vào máu thịt nàng, hoàn toàn nhập vào cuộc sống của nàng, thỉnh thoảng lấy cái này cái kia hoặc là mở cửa, nàng tưởng như có thể nghe thấy giọng nói của người kia, cho dù là thế, nàng cũng chưa một lần khóc trước mặt cha mẹ mình.
Nàng còn tưởng rằng cả đời này sẽ như vậy, không mất bình tĩnh trước mặt ai, khóc lóc thảm thiết, cũng không có chuyển biến cảm xúc quá dữ dội.
Thì ra không phải, nàng đã đánh giá quá cao bản thân mình, Cố Khả Hinh nói đúng, là người thì sẽ có thất tình lục dục.
Nàng là người, người bình thường.
Cảnh Viên cúi đầu vò mép khăn giấy, khăn giấy bị nàng xoắn lại biến dạng, cuộn thành một đống, Cố Khả Hinh hỏi: "Em còn muốn khóc sao?"
Cô nói xong không hề keo kiệt dang rộng hai tay: "Có thể cho em mượn một cái ôm.
"
Cảnh Viên giương mắt, Cố Khả Hinh đang mặc một chiếc váy màu be, ngắn tay, kiểu dáng đứng đắn, là loại váy thường thấy trên phố, váy ôm sát, càng làm cho khuôn ngực của cô thêm xinh đẹp, váy chiết eo, eo thon, váy dài đến đầu gối, để lộ bắp chân thẳng tắp thon dài, không có tất chân, làn da trắng nõn, nhẵn mịn, chân đi một đôi giày bệt.
Một chiếc váy bình thường như vậy mặc trên người Cố Khả Hinh ngược lại không tầm thường, bản thân cô giống như một món quà đắt tiền bày trong tủ kính mà người ta chỉ có thể ngắm nhìn, ngay cả chiếc hộp bình thường chứa đựng cô cũng trở nên quý giá vô cùng, khiến người ta không dám chạm tay vào làm cô nhúng chàm.
*
*ở đây là quý giá đến mức sợ chạm tay vào sẽ làm cô bị nhiễm bẩn
Cảnh Viên trầm mặc.
Cố Khả Hinh ở bên cạnh tư thế tao nhã thoải mái, hai tay dang rộng, chờ được người ôm, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt, mặt mày cất chứa vô số dịu dàng, cứ như vậy thản nhiên nhìn nàng, làm cho nàng sinh ra loại ảo giác thâm ý dạt dào.
Cảnh Viên cắn môi, áp chế cảm giác mê hoặc Cố Khả Hinh mang lại lùi về sau một bước, triệt để vạch ra khoảng cách, Cố Khả Hinh bật cười: "Em sợ tôi sao?"
Cảnh Viên lắc đầu: "Không có.
"
Nàng cúi đầu nói: "Cố tiểu thư đối với mọi người đều tốt như vậy sao?"
Dường như từ lúc mới quen biết đến nay, cô đối với bất kì ai đều ôn hòa lễ độ, ngay cả nhân viên công tác trên phim trường cũng khen không hết lời, nhắc tới liền khen, trải qua ba ngày ở đoàn phim, nàng chưa từng nghe thấy bất cứ ai nói không tốt về Cố Khả Hinh.
Cô giống như người đại diện cho sự hoàn mỹ, tất cả từ ngữ ca ngợi dán lên người cô đều không ngoa, Cảnh Viên lại một lần nữa nghi ngờ người mình nhìn thấy đêm đó có phải Cố Khả Hinh hay không, chẳng lẽ, người say, là nàng?
Cảnh Viên hốt hoảng, Cố Khả Hinh vẫn cười nhạt: "Đương nhiên không phải đối với tất cả mọi người đều tốt.
" Khóe miệng cô ngậm ý cười, lông mày sẫm màu, ánh mắt sáng ngời: "Tôi chỉ tốt với một số người.
"
Một số người.
Người nào?
Điều này cũng không có cách nào trả lời.
Cảnh Viên định thần lại, còn chưa kịp mở miệng thì cửa đã bị gõ vang: "Khả Hinh.
"
Là Tô Anh, nàng nói: "Đạo diễn Kỳ tìm hai người.
"
Cố Khả Hinh đứng dậy nói với Cảnh Viên: "Nếu em còn muốn ở một mình, tôi sẽ nói với đạo diễn Kỳ giúp em.
"
Cảnh Viên siết chặt khăn giấy đứng dậy, thản nhiên nói: "Không cần.
"
Cố Khả Hinh gật đầu đi về phía trước, Cảnh Viên ở phía sau nghèn nghẹn: "Cố tiểu thư.
"
Giọng nói rất trầm, lảnh lót, giống như một nốt nhạc gõ vào trong lòng, tự động chuyển thành tiếng nhạc, Cố Khả Hinh đứng thẳng người, người phía sau nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chị.
"
Cố Khả Hinh mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng: "Không cần khách sáo.
"
Cô quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng: "Chúng ta là cộng sự.
"
Cảnh Viên lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp từ một người xa lạ, nàng có chút không thích ứng được, theo bản năng muốn chạy trốn, Cố Khả Hinh không cho nàng thời gian nghĩ ngợi lung tung, đưa nàng ra khỏi phòng nghỉ.
Sau cảnh quay vừa rồi, Kỳ Liên đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Cảnh Viên, thái độ cũng tốt hơn rất nhiều, chỉ còn thiếu chưa hỏi han ân cần, anh ta quay xong một cảnh còn cố ý hỏi hai người: "Cảm thấy thế nào?"
Cảnh Viên tự biết đối diễn cùng hình tượng nhân vật hiểu biết không rõ bằng Cố Khả Hinh, nàng cũng sẽ vô thức nhìn về phía Cố Khả Hinh, Cố Khả Hinh chú ý tới ánh mắt của nàng, buồn cười nói: "Em thấy thế nào?"
"Có thể thử trước xem.
" Cảnh Viên nói: "Chắc là không thành vấn đề.
"
Cố Khả Hinh ngầm đồng ý, giọng điệu dung túng: "Được, theo ý em.
"
Không khí giữa hai người có điểm thay đổi kì diệu, Kỳ Liên là đạo diễn, một chút chuyển biến nhỏ cũng có thể dễ dàng nhìn ra, nhưng anh ta cũng không nói nhiều, nhân vật của Cố Khả Hinh và Cảnh Viên ngay từ đầu đã trên tình bạn dưới tình yêu, nếu thật sự có một chút ám muội như này thì không thể tốt hơn, hơn nữa còn khiến người ta thấy được cảm giác CP, trước đó có không ít đạo diễn vì muốn trau dồi hiểu biết và cảm giác CP mà để hai diễn viên chính ở một mình với nhau mấy tháng, tình huống kiểu này bây giờ cũng ít đi nhiều, nhưng để tăng cảm giác CP cho diễn viên chính thì lại có ti tỉ cách, MV của anh ta thực ra không cần thiết có loại cảm giác yêu đương của CP, nhưng nếu có thể thì ai lại chê.
Vả lại —— anh ta vẫn hy vọng rằng cảnh hôn ngày mai, Cảnh Viên có thể tự mình đóng, cảnh diễn ngày hôm nay làm anh ta có nhận thức mới về Cảnh Viên, nếu cảnh hôn ngày mai Cảnh Viên có thể tự mình xuất trận, khẳng định sẽ rất cháy bỏng!
Anh ta có dự cảm, hơn nữa còn gấp rút muốn chứng kiến dự cảm này.
Kỳ Liên âm thầm tính toán trong lòng, kéo theo vẻ mặt nhìn màn hình giám sát cũng vui vẻ hòa nhã, không xoi mói bắt bẻ như thường ngày, giám chế bước tới bên cạnh, bị anh ta kéo xuống ngồi ở trước màn hình giám sát: "Thế nào? Có cảm giác CP hay không?"
Trong máy quay, Cảnh Viên đang ngồi ở mép giường, Cố Khả Hinh ngồi ở bên cạnh nàng, hai người im lặng, đàn dương cầm đã được chuyển ra ngoài, cả căn trở nên trống trải, Cố Khả Hinh mấp máy khóe môi nhưng không phát ra âm thanh, cô chỉ hơi nghiêng đầu, tầm mắt rơi vào ngón tay Cảnh Viên.
Trong mắt hiện lên vẻ thương tiếc, đau lòng, máy quay lại gần, biến đổi trong ánh mắt Cố Khả Hinh được quay lại toàn bộ không sót lại gì, giám chế mỉm cười: "Cũng không tệ lắm.
"
"Còn phải nói.
" Kỳ Liên vẻ mặt tự hào: "Người tôi chọn mà lại.
"
Anh ta nói tiếp: "À đúng rồi, Tống Khê nói buổi tối đến xem một chút, còn đến không?"
MV lần này là để phối hợp với ca khúc mới của Tống Khê, cô ấy định tối nay qua xem tiến độ cùng hiệu quả nhưng cô ấy lại quá bận, không thấy bóng người cũng không ngoa, giám chế nói: "Nói sau đi, không chắc chắn có thể đến.
"
Kỳ Liên gật đầu, tầm mắt quay lại màn hình giám sát.
Hai tràng diễn tiếp theo đều NG vì phải đổi góc quay, độ ăn ý của Cố Khả HInh và Cảnh Viên ngày càng tốt, phối hợp ngày càng nhuần nhuyễn, Kỳ Liên nhìn màn hình suy nghĩ, hai người này muốn diễn xuất có diễn xuất, muốn ăn ý có ăn ý, muốn cảm giác CP có cảm giác CP, nếu có thể hợp tác trong một bộ phim truyền hình hoàn mỹ, rating nhất định sẽ chạm đỉnh!
Anh ta sờ cằm, càng nghĩ càng thấy khả thi.
Hai tràng diễn qua đi một ngày quay phim cũng kết thúc, sớm hơn nhiều so với thời gian dự kiến, dù gì thì Kỳ Liên đã dành toàn bộ thời gian cho cảnh Văn Bắc mất kiểm soát, ai biết được cảnh này quay một lần đã qua, sau khi quay xong anh ta nói với Cố Khả Hinh: "Kết thúc sớm, mọi người có thể đến vùng lân cận đi dạo.
"
Gần thành phố điện ảnh có rất nhiều danh lam thắng cảnh, mỗi kỳ nghỉ đông đến nghỉ hè hàng năm đều có rất nhiều người đến du lịch, Cố Khả Hinh đã ở đây bốn năm năm, hầu hết các thắng cảnh ở đây đều đã thấy qua, cũng không có hứng thú mấy nhưng cô vẫn nói: "Được, tôi sẽ hỏi Cảnh Viên có muốn đi chung hay không.
"
Kỳ Liên nghe vậy nở nụ cười: "Ở cửa Đông có một cái hồ ước nguyện cũng không tồi, nếu có hứng thú thì có thể đến xem.
"
Hồ ước nguyện thường không thể tránh khỏi liên quan đến nam nữ si tình, tình yêu sẽ làm cho một ao nước cũng trở nên khác biệt, bình thường mang bạn bè đi đến hồ ước nguyện, ít ít nhiều nhiều cũng có chút ý tứ, người thông minh ắt sẽ không vạch trần, Cố Khả Hinh hiểu ẩn ý của Kỳ Liên, cô khẽ cười: "Cảm ơn đạo diễn Kỳ, tôi sẽ nói với Cảnh Viên.
"
Kỳ Liên xua tay: "Đi tẩy trang đi.
"
Trong phòng hóa trang, Cảnh Viên vừa mới thay quần áo xong, đang ngồi tẩy trang trước bàn trang điểm, chị Vân nhìn thấy Cố Khả Hinh đang tiến vào lên tiếng chào hỏi: "Khả Hinh.
"
Cố Khả Hinh cười nhẹ đi đến bên người chị, cúi đầu xuống liền nhìn thấy đường nét khuôn mặt thanh tú của Cảnh Viên, nàng khá gầy, khung xương nhỏ nhắn, từng nét tỉ mỉ lộ ra, khí chất lại lạnh lùng, nàng như một mỹ nhân cổ điển bước ra từ trong tranh, Cố Khả Hinh trầm trồ vài giây nói: "Cảnh Viên, lát nữa có bận gì không?"
Cảnh Viên mở mắt ra, một đôi mắt đẹp trong veo, nàng đáp: "Không bận gì cả, chị muốn đối diễn à?"
Đầy đầu đều là kịch bản.
Cố Khả Hinh bật cười: "Không phải, đạo diễn Kỳ nói hiếm khi buổi quay kết thúc sớm như vậy, để chúng ta đi chơi ở lân cận, nếu em rảnh thì mình cùng đi chơi.
"
Nói xong, cô không đợi Cảnh Viên trả lời đã tiếp tục: "Tiện thể thảo luận về cảnh quay ngày mai.
"
Một câu chặn lại lời từ chối của Cảnh Viên, giải pháp của Cố Khả Hinh đối với cục cưng ngoan ngoãn này chính là lấy thảo luận kịch bản làm việc công, Cảnh Viên im lặng vài giây, ngập ngừng: "Được rồi.
"
Từ khi gia nhập đoàn phim Cố Khả Hinh đã giúp nàng rất nhiều, mời một bữa cơm tối coi như cảm ơn cô cũng được, Cảnh Viên đã định như vậy, Cố Khả Hinh ở phía sau đã tiến vào phòng thay đồ.
Khi cô đi ra Cảnh Viên đang ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, đầu cúi thấp, lông mi hơi rũ xuống, Cố Khả Hinh vừa nhấc mắt đã ngắm ngay đến sườn mặt nàng, đường nét uyển chuyển, tinh xảo như một tác phẩm điêu khắc của người nghệ sĩ, không chút khuyết điểm, ngay cả góc độ của ánh mặt trời rơi trên chóp mũi nàng cũng vừa vặn, dáng chiều tà nằm xuống bên cạnh nàng, thêm vào một tia sáng êm dịu, hình tượng Cảnh Viên như thế này cô chưa được thấy bao giờ, Cố Khả Hinh đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt sâu xa.
Chị Vân cười nói: "Khả Hinh, tẩy trang đi.
"
Cố Khả Hinh nghiêng đầu nói: "Chị Vân, chị đứng lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, để em tự làm đi.
"
"Không mệt không mệt.
" Chị Vân đứng cả một ngày, thật ra chị cũng thấy rất mệt, nhưng khi nghe Cố Khả Hinh nói như vậy, chị vẫn cảm thấy được quan tâm, đặc biệt ấm lòng, ngay cả động tác cũng nhanh nhẹn tháo vát: "Một chút cũng không mệt, trang điểm cho các em ấy à, rất thoải mái.
"
Cố Khả Hinh cười nhạt, vừa mớ ngồi xuống, điện thoại của cô vang lên, tiếng nhạc ở trong môi trường yên tĩnh đặc biệt chói tai, Cố Khả Hinh vươn tay lấy điện thoại trong túi ra, nhìn cái tên trên màn hình, dừng lại hai giây, nhấc máy: "Chị Mạc.
"
Tốc độ nói của Mạc Ly rất nhanh, như sấm rền gió cuốn: "Khả Hinh à, buổi tối mấy giờ kết thúc quay?"
Cố Khả Hinh nhìn đồng hồ: "Đã xong rồi.
"
"Sớm vậy à?" Bên kia lẩm bẩm một tiếng, sau đó nói: "Cũng vừa đẹp, buổi tối tám giờ em đến quán trà nhỏ gặp Cận Kỳ.
"
Ánh mắt Cố Khả Hinh xuyên qua gương trước mặt nhìn về phía người đang ngồi trên sô pha, Cảnh Viên nghe được nhạc chuông của cô ngẩng đâu, nhìn thẳng vào cô, mặt không biểu tình, vẫn lạnh lẽo buồn tẻ như trước, ncô nhìn cảnh viên trong gương mấy giây, đáp ứng: "Được.
"
Mạc Ly lại nói: "Các em ăn cơm xong.
" Nàng hơi dừng lại, tựa như ra quyết định, nói: "Em đi khách sạn với cô ta.
"
Vẻ mặt Cố Khả Hinh ngơ ngẩn hai giây, quai hàm căng chặt, cô chớp chớp mắt mấy cái, người trong gương đã sớm bình thường trở lại, không đợi Cố Mạc Ly nhắc lại, Cố Khả Hinh đã thỏa hiệp: "Được.
"
- --------------------------------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cảnh Viên: Cố lão sư đang làm gì thế?
Cố Khả Hinh: Đi khách sạn.
Cảnh Viên: Đi khách sạn làm gì?
Cố Khả Hinh: Thuê phòng.
Cảnh Viên: Thuê phòng làm gì?
Cố Khả Hinh: Làm em.
Cảnh Viên:! !
Editor: muốn thì làm lẹ đi chị, đừng có để truyện chậm nhiệt nữa =)))))
ùm mọi người ạ, đừng để cái tên chương đánh lừa, giữ tâm trí tỉnh táo đi =))))).
Danh Sách Chương: