Chính là hành vi dùng áo lông bao bệnh nhân bị bác sĩ quở trách cho thông suốt, hiện tại không phải mùa đông lạnh giá, bao như vậy không bệnh cũng muốn thành bệnh.
Khi đưa Tần Việt vào khám, Triệu Tuấn nội tâm còn thực nhấp nhô, nghĩ rằng mình kỹ thuật không sai, cũng làm trơn, không làm y chảy máu, không đến nỗi bị thương nghiêm trọng như thế đi?
Mãi đến khi kiểm tra kết quả xong Triệu Tuấn mới yên lòng, nguyên lai Tần Việt là bị cảm mạo thông thường, hơn nữa trong lòng bị đả kích quá lớn, mà không hảo hảo nghỉ ngơi, bao nhiêu bệnh tật liền phát tới rào rạt.
Không biết Tần Việt biết mình nhất thời nói bậy nhưng lại được việc thực, có hối hận nói sai rồi hay không.
Tần Việt ở trong bệnh viện nằm hai ngày, cuối cùng ý nghĩ thanh tỉnh, có thể chạy có thể nhảy. Nhưng bác sĩ còn lo lắng, bắt y nằm viện quan sát vài ngày, không cho về.
Cách ngày Triệu Tuấn liền đem theo quần áo lại cho y tắm rửa.
Hai người còn không có quên hận thù đêm đó, đều tự nghiêm mặt không ai nói lời nào.
Triệu Tuấn ngồi đó cảm thấy không thoải mái, hỏi: “Còn thiếu gì? Ta ngày mai mang vào đây cho ngươi.” Ngữ khí nhưng thật ra lại bình thản, không có ý nào không tốt.
Tần Việt đã sớm không muốn ngồi yên trong bệnh viện, từ đáy lòng cảm thán: “Nếu có máy tính thì tốt rồi.”
“Ngươi thế kia mà lại siêng năng thế.” Triệu Tuấn đứng lên, “Không có việc gì thì ta đi.”
“Triệu Tuấn…” Tần Việt muốn nói lại thôi, y cảm thấy chuyện tối hôm đó Triệu Tuấn nên có lời giải thích với mình. Dù sao cũng ở chung một nhà, y cảm thấy Triệu Tuấn tuy rằng cá tính ngạo một chút, nhưng tuyệt đối không phải loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Nhưng lúc chạm phải ánh mắt đối phương, đủ loại nhục nhã sáng hôm đó lại nảy lên trong lòng, y không khỏi đem nửa câu sau định nói nuốt xuống.
Triệu Tuấn tựa hồ hiểu được, hắn hơi hơi vuốt cằm, “Chờ ngươi xuất viện về nhà nói sau.”
Về nhà…
Tần Việt lúc ban đêm nằm ở bệnh viện đang nằm truyền nước tiêu độc trên giường, nghe tiếng động cách vách tường, đột nhiên rất tưởng niệm cái bộ dáng loạn bất tao kia của mình, rồi lại tự mình quen thuộc cốt tử lý (*) bước đến giường.
(Kiểu như quen thuộc đến thâm căn cốt tủy)
Giữa trưa hôm sau, Triệu Tuấn ngoài dự đoán lại tới, còn mang theo laptop của hắn.
“Đã lâu không dùng, cho ngươi mượn.”
Tần Việt nhìn thái độ Triệu Tuấn có chút không được tự nhiên, lại cố ý làm ra vẻ thật lạnh nhạt, có chút không hiểu mà thụ sủng nhược kinh.
Hai người mặc dù ở cùng một mái nhà, nhưng đều tự phân chia thật rõ ràng. Triệu Tuấn dường như thực chán ghét người khác chạm vào đồ gì của hắn, cũng như chán ghét người khác xen vào cuộc sống hắn. Đem máy tính của mình cho Tần Việt mượn, đã muốn xem như nhượng bộ rất lớn.
“Cảm ơn.”
Triệu Tuấn giúp Tần Việt cắm dây điện vào mạng, Tần Việt trước tiên định mở web nhìn xem trang viết văn của mình thế nào, ba ngày này không biết có người nào thúc giục chương mới hay không.
Nhưng Triệu Tuấn còn cạnh bên, hắn lại không chút hảo ý mà nhìn chằm chằm màn hình, y đành phải cố gắng hạ xúc động làm bộ bình tĩnh, lui mà tiến đăng nhập chương trình chat.
Không nghĩ tới vừa mở ra liền nhảy lên một cái yêu cầu thêm bạn tốt, tên viết ── Băng Nặc, hình đại diện là một gương mặt tóc dài áo choàng nữ tính.
Triệu Tuấn hồ nghi nhìn y một cái: “Bạn trên mạng?”
“Không biết.” Tần Việt không biết ma xui quỷ khiến sao mà phủ nhận.
Không nghĩ tới yêu cầu thêm bạn tốt liên tiếp nhảy tới, toàn bộ phòng bệnh đều có thể nghe được tiếng động tích tích máy tính truyền ra. Tần Việt thật có lỗi nhìn người xung quanh, lại nghe thấy tràn ngập yêu cầu thêm bạn.
Lúc này tên kia viết: biên tập tổ trưởng.
“…”
Tần Việt lập tức thêm đối phương vào bạn bè.
Triệu Tuấn biết y có việc muốn tán gẫu, lấy cớ hút thuốc tránh ra.
Cùng lúc đó Băng Nặc phát ra cái cửa sổ tán gẫu: ngươi ngừng ba ngày là muốn tìm chết sao?
Cho dù cách màn hình, Tần Việt cũng cảm giác được sát khí dày đặc, không hổ là biên tập tổ trưởng, lực uy hiếp thật không phải người thường có thể so sánh.
Một kiếm kinh tình: báo cáo biên tập, ta phát sốt, hiện tại đang ở trong bệnh viện.
Băng Nặc: ngươi là người S thị đi? Bệnh viện nào?
Tần Việt sửng sốt, vẫn là tỉnh lại nói: bệnh viện Kiến Quốc.
Băng Nặc: Ngươi chờ chút!
Một kiếm kinh tình: Chờ chút, đây là ý gì?
Đối phương gửi đến hình mặt bất đắc dĩ.
Tần Việt nhìn chằm chằm màn hình sửng sốt ba giây ── này, đây là muốn tới thăm bệnh? Chắc là mình suy nghĩ nhiều quá. Biên tập tổ trưởng một ngày kiếm bạc tỷ, nắm trong tay toàn thủ hạ đại thần, như thế nào sẽ đến quản chuyện một tiểu lâu la như mình.
Nghĩ như thế, Tần Việt liền thoải mái.
Thừa dịp không có Triệu Tuấn, y lập tức vào trang web quen thuộc liền tìm được truyện của mình. Y vừa thấy liền cao hứng, hơn mấy chục cái trả lời, mấy cái đầu đều là thúc giục.
Không kiêng ăn dưa chuột: tác giả đại đại ngươi còn trở về hay không đây!
Kho tàu tào phở: ngừng ba ngày có chuyện gì sao?
Cứu mạng: mọi người không cần chờ, tác giả nhất định là cùng bạn trai đi OOXX.
…
Đến đây vẫn coi như hài hòa, Tần Việt tự động xem nhẹ các bình luận, vui tươi hớn hở đi tiếp xuống dưới.
Thổi qua: Đã lặn xuống nước hồi lâu, nhưng đến đây ta không thể không ngoi lên nói, Một kiếm kinh tình đại đại vẫn là trở về viết truyện Võ hiệp đi, loại hiện đại không thích hợp với ngươi… Trời ạ! Ta cho tới bây giờ chưa thấy qua ai trong nước ta viết văn như thế này! Thịt văn gì vậy a!
Muốn nói hai câu: Không còn sức để mắng nữa, quần đều muốn cởi ra rồi ngươi liền đối xử với ta như thế?
Ta xem thấu được bản chất ngươi: kỳ thật đây là đam mỹ văn đi, mấy nữ chính đều phân tán hết như thế, nam chính mỗi ngày cùng bằng hữu chung một chỗ, thực khả nghi. Mọi người không cần ầm ỹ, nam chính cùng nam phụ mới là tình yêu chân thật!
Khẩu Hồ: Khác phái luyến chết rồi!
Thản nhiên đản đau: LS là làm sao nói vậy? (LS là comment phía trước)
Luận nam chính kê kê có bao nhiêu lớn: kỳ thật nam chính là ED (*), nếu không hắn sao có khả năng đến bây giờ cũng chưa bắt Rosemary cùng nhau?! Mỗi ngày chỉ ấp ấp ôm một cái mà không có bước tiếp theo… Thật sự là đủ!
(Khụ! Theo ta search bác GG thì ED là yếu sinh lý, hoặc liệt d**ng, hay là các bệnh rối loạn cái ấy ấy nha =))))))
Giận ngã Durex: ta cá một xe dưa chuột, tác giả nhất định là xử nam!
…
Tần Việt biểu tình phức tạp xem hết các bình luận, cuối cùng đầu đầy hắc tuyến đóng lại màn hình.
Ta nhất định phải đào hố! Cho đáng! Y trong lòng rít gào.
Dù sao làm thế nào cũng đều không viết được nội dung làm cho người ta vừa lòng, không bằng về sau lại viết loại truyện võ hiệp mà mình am hiểu, cho dù đề tài nhàm chán, tốt xấu còn có điểm được yêu thích, không đến nỗi giống như bây giờ người gặp người ghét.
Tần Việt thở dài đem máy tính khép lại. Vừa kịp lúc Triệu Tuấn hút thuốc xong đi đến.
“Thời gian không còn sớm, ta còn phải về công ty đi làm.”
Tần Việt đem máy tính đưa cho hắn: “Cảm ơn ngươi, ta dùng xong rồi.”
Triệu Tuấn có chút kinh ngạc, “Ngươi không cầm để xem phim?”
“Không cần.” Y sợ quản không được mình lại tự đi lên xem mấy cái bình luận ngược tâm này.
Triệu Tuấn cũng không nhiều lời, đem máy tính bỏ vào túi bước đi.
Đến cầu thang, hắn không cẩn thận đụng phải một nữ nhân. Đối phương bước lui lại mấy bước, mím miệng nhỏ giọng nói thực xin lỗi.
Triệu Tuấn nhìn nàng áo choàng cùng tóc dài, cảm thấy giống như đã từng biết qua, nhưng thời gian gấp quá không kịp suy nghĩ kĩ, lại nói hắn đối với nữ nhân cũng không hứng thú gì nhiều.
Nữ nhân xoa xoa bả vai bị đụng đau, lại thản nhiên cười cười nhìn mấy người xung quanh, dọc theo hành lang tìm được phòng 308, hướng về phía đại thúc ở giường bệnh gần cửa hỏi: “Xin hỏi ở đây người nào là Tần Việt?”
“Tiểu gia hỏa ở kế cửa sổ kia hình như họ Tần.”
Nữ nhân cảm ơn đại thúc, hướng Tần Việt đi qua.
“Một kiếm kinh tình.”
Bị người khác hô lên bút danh, Tần Việt ngạc nhiên quay đầu. Nhưng mà người xuất hiện này thật làm cho y cảm thấy không thể tưởng tượng được.
“Là ngươi!”
Nữ nhân trên mặt vẫn là tươi cười thản nhiên, “Chúng ta lúc trước đã gặp qua sao? Ta là biên tập Băng Nặc.”
“Đúng vậy, ngươi là Tiểu Băng, ngươi không nhớ chuyện buổi tối thứ Sáu? Ngươi…”
Băng Nặc đang tươi cười cuối cùng xuất hiện một tia co rút, “Đợi chút! Chúng ta đi ra ngoài nói!”