“Hoàng thượng?” Hồng Tụ bị dọa đến nổi chậu nước trên tay cũng sắp đổ.
Tiêu Dư An hoàn hồn lại: “A?”
“Hoàng thượng người làm sao vậy? Ngủ không tốt sao?” Hồng Tụ lo lắng hỏi.
Tiêu Dư An đâu phải chỉ là ngủ không tốt, mà là cả đêm hắn căn bản không có ngủ!
Hết cách, bên cạnh không có tiếng hít thở, Tiêu Dư An không thể nào ngủ được.
Thức khuya hại thân a hại thân, Tiêu Dư An vò vò huyệt thái dương, đứng dậy để Hồng Tụ giúp mình thay y phục.
Tiêu Dư An là người rất giỏi điều tiết tâm trạng của mình, thức khuya khiến trong lòng hắn lấp đầy nỗi hoang mang, cho nên hắn quyết định tìm chút việc gì đó để phân tán sự nôn nóng.
Ví dụ như đi xem xem nam chính, rồi đi xem xem nữ chính, cảm nhận một chút cảm giác tắm trong hào quang nhân vật chính là một trải nghiệm như thế nào.
Nam chính Án Hà Thanh đang trị thương trong Thái y điện, dùng xong bữa sáng, Tiêu Dư An hớn hở chạy đến Thái y điện.
Trời vừa mới sáng, thời gian còn sớm, sáng sớm đầu đông lạnh ý bức người, Thái y điện hương thuốc dày đặc, trung ương đại điện, dãy dãy dưới quầy thuốc, một vị lão thái y mặt một cái bào dày lúc có lúc không gật gà buồn ngủ.
Nghe thấy âm vang, lão thái y ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Dư An, vội vàng quỳ xuống hô to hoàng thượng.
Lão thái y vừa quỳ, cánh tay già và chân già bắt đầu có tiếng kẹt kẹt kêu lên, dọa đến Tiêu Dư An vội vàng đỡ y lên: “Hôm qua người từ nhà lao đưa đến đâu?”
“Hồi hoàng thượng, trọng nội thất, vừa mới uống xong Ma phí tán*, có lẽ là đang ngủ say.” Lão thái y trả lời
(*tựa như một loại thuốc gây mê từ một hỗn hợp rượu và thảo dược)
“Đưa ta đi xem thử.”
Lão thái y mắt nhìn đoàn thị vệ và tì nữ đi theo Tiêu Dư An, trên mặt lộ ra chút khó xử: “Hoàng thượng, nội thất nhỏ, e rằng không thể chứa hết nhiều người như vậy.”
Tiêu Dư An đem Hồng Tụ và Dương Liễu An xách ra: “Vậy ta chỉ đem hai người này.”
Lão thái y không dám trì hoãn nữa, nhanh chóng dẫn ba người đi đến nội thất.
Bên trong nội thất quả thật rất nhỏ, một chiếc giường hầu như chiếm trọn căn phòng, và trên giường nằm một người, Tiêu Dư An đè nén sự kích động trong tim, từ từ đi đến đó.
Là nam chính a, là Án Hà Thanh a, một đêm khởi chiến với mười cô gái, không phải đã trêu ghẹo được gái, thì là đi trên con đường ghẹo gái, đồng thời là NAM! CHÍNH! đi ghẹo hết gái khắp thiên hạ này a!
Nhưng mà lúc nhìn thấy khuôn mặt của hắn, Tiêu Dư An rất sững sờ.
Con người trước mặt này không còn là vẻ nhếch nhác trong nhà lao, quần áo cũng đã thay một bộ trung y sạch sẽ, tay chân quấn băng vải cầm máu, cả con người nhìn rất sạch sẽ mát mẻ, nhưng mà không biết do sự cố nào đó, trên mặt của hắn bôi một lớp than đen, căn bản không thể nào nhìn rõ dung mạo ban đầu.
Lão thái y thấy Tiêu Dư An nghi hoặc, hoang mang giải thích: “Đây là dù hắn thà chết cũng phải bôi lên.”
Tiêu Dư An suy nghĩ một chút kịch bản nguyên tác, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Trong nguyên tác, quân vương thiêu niên cũng giống như Tiêu Dư An, đem Án Hà Thanh thả ra khỏi nhà lao, Án Hà Thanh biết được ý đồ của quân vương thiếu niên, cho nên kiên trì dùng than bôi đen dung mạo, một ngày, quân vương thiếu niên nhớ ra Án Hà Thanh, hiếu kỳ mà đến, nhưng sau khi quân vương thiếu niên nhìn thấy khuôn mặt đen như ma này của Án Hà Thanh, chán ghét không thôi, thế là từ đó không hỏi về chuyện của Án Hà Thanh nữa.
Án Hà Thanh cũng từ đó mà thoát khỏi số phận có khả năng trở thành cấm luyến.
Hồng Tụ rất lanh lợi, trên mặt Tiêu Dư An để lộ tiếc nuối, lập tức nhìn rõ mồn một: “Hoàng thượng, nô tỳ đi lấy thau nước đem mặt hắn rửa sạch?”
“Không cần đâu, không sao.” Tiêu Dư An vẫy vẫy tay.
Dù sao cũng không cần gấp, trước sau cũng sẽ thấy mặt Án Hà Thanh trong như thế nào.
Người trên giường, mặt dù hơi nhíu mày, nhưng mà hơi thở chậm dài, an nhàn bình tĩnh.
Tiêu Dư An nghĩ có lẽ sau vài ba năm, con người giả ngủ bình tĩnh trước mặt mình này, có thể đem mình sống sờ sờ mà đâm tới chết, lại có chút cảm khái vạn lần, sau khi cảm khái trong lòng đột nhiên tung ra một điều không hài lòng.
Tại sao lại có thể ngủ ngon như vậy! chính mình hôm qua cả đêm không ngủ được!
Không phải họa chia ít chỉ sợ chia không đều, Tiêu Dư An thấy không phải họa chia không đều, mà là hắn ôm trọn họa, Tiêu Dư An thở dài, trong lòng nghĩ nếu sau này bên cạnh mình không có tiếng thở… …
Đợi đã, tiếng hít thở?
Tiêu Dư An liếc nhìn Án Hà Thanh đang ngủ say, rồi lại khoa tay múa chân do lớn nhỏ của chiếc giường, rồi gật gật đầu hài lòng, đem Án Hà Thanh đẩy sang một bên giường, sau đó Tiêu Dư An nằm xuống.
HẮN NẰM XUỐNG!!!
Ba người còn lại ngu người một giây, Lão thái y bị dọa đến bủn rủn lập tức quỳ Tiêu Dư An: “Hoàng thượng?”
“Không cần kinh ngạc như vậy, chưa thấy qua người buồn ngủ quá ngồi xuống đất cũng có thể ngủ sao?” Tiêu Dư An long tốt an ủi lão thái y.
Lão thái y trong lòng gào thét: Chưa thấy qua a! đúng thật là chưa thấy qua a!
“Hoàng thượng, đây, đây, đây?” Dương Liễu An cũng bó tay.
Cũng may là còn một Hồng Tụ hiểu lý lẽ, nàng đỡ lão thái y lên đối với Dương Liễu An nói: “Dương thị vệ, hôm qua hoàng thượng ngủ không ngon, cho nên mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi cứ ra bên ngoài cửa nội thất canh giữ đi.”
Tiêu Dư An nhịn không được mà cảm thán: không hổ danh là thị nữ mà quân vương thiếu niên chỉ điểm! Thật là biết nhìn mặt đoán ý người a!
Dương Liễu An nhìn Tiêu Dư An, nhìn người gật gật đầu, lập tức tuân chỉ, đi ra khỏi nội thất.
Tiếp đến là Hồng Tụ đưa lão thái y ra ngoài, một bên giúp Tiêu Dư An cởi đồ chỉnh lại chăn đệm, một bên khuyên giải: “Hoàng thượng, nơi đây giường chiếu ẩm ướt, người muốn kẻ này, sao lại không để người mang hắn tới Tẩm cung?”
Tiêu Dư An: “... …”
… … cô nương!! Ngươi sai rồi, lời hồi nãy ta nói là lời an ủi thôi! Ta thật sự chỉ đơn thuần là muốn ngủ thôi, cầu ngươi đừng nhắc tới chuyện cấm luyến nữa! Đây là nam chính đó, ta sợ xẻo thịt thôi không đủ, còn bị gọt thành nhân côn nữa đây này!
Tiêu Dư An trong lòng có chút mệt mỏi, trong lòng mệt mỏi thì chỉ muốn ngủ, dứt khoát lười giải thích, nằm trên giường nhắm mắt rồi ngủ.
Hồng Tụ quả thật không nghĩ tới Tiêu Dư An là thật sự muốn ngủ, sau khi hơi thoáng mắt trợn tròn, giúp người đắp chăn gọn gàng, nhẹ nhàng bước ra khỏi nội thất.