Nhóc Okita đứng trong đình viện, hơi nghiêng người chạm mặt với Tiểu Đậu ở phòng trong.
Gió nổi lên, hiu hiu phất vạt áo yukata màu nhạt cùng mấy sợi tóc trên trán cậu ta.
Bên dưới vầng sáng, đầu tóc cậu có màu như sữa bò pha hơi nhiều mật ong, nhợt nhạt mà ngọt ngào. Trên khuôn mặt thanh tú nghiêng nghiêng ấy, hai mắt đỏ rực không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
Thực sự là hết sức... Duy mỹ.
---- Làm cho Đậu nhi nhìn ngây ngẩn một hồi.
Ui cha...
Làm cho màn sơ ngộ với Kondou - san hoàn toàn sánh không kịp cũng chẳng sao chứ? (:3 っ)3
Tiểu Đậu phục hồi tinh thần, đang nghĩ nên nói cái gì đây. Nhóc Okita đã đi trước xoay người chính diện đối mặt cô, bước lên bậc thềm rồi đứng ở cạnh cửa.
Bóng từ mái hiên che lại nửa khuôn mặt cậu ta, hàng lông mày thanh tú dưới tóc mái nhóc Okita chậm rãi nhíu lại.
Trên gương mặt của một đứa bé trai non nớt đáng yêu kia lại lộ vẻ âm u không hợp tuổi.
''Ngươi là ai.''
Cậu ta vừa quay người lại, Tiểu Đậu mới nhìn rõ tay phải cậu còn cầm một bộ quần áo, xem vóc người thì không thể nào là của tên này được. Bản thân bộ đồ cũng thật không có chỗ nào đặc biệt, có điều nơi bả vai bị cắt ra một lỗ thật dài...
Chẳng qua Okita còn chưa đợi Tiểu Đậu trả lời, một tiếng kêu gọi xa xa truyền đến: "Okita tiền bối, cậu ở đâu?"
Nhóc Okita lập tức lộ ra biểu cảm thiếu kiên nhẫn, nhẹ nhàng "hứ" một tiếng, trực tiếp ném quần áo trong tay xuống hành lang rồi nhanh chóng chạy vào phòng, kiễng chân khép cửa lại. Quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Đậu còn đứng không nhúc nhích, cậu ta hung tợn nói khẽ: "Im lặng, đừng cản trở."
Cùng với tiếng bước chân ngoài cửa từ xa đến gần, một bóng người in trên cửa giấy, tiếp đó dừng lại, khom lưng nhặt lên bộ đồ. Trầm lặng hồi lâu, người đó mở miệng nói: "... Tiền bối, là cậu cắt hỏng nó phải không?"
Tiểu Đậu để ý thấy giọng nói người kia có chút khàn khàn kỳ quặc.
Okita Sougo không lên tiếng.
Người ngoài cửa lặng im một lát, "Tiền bối, tôi biết cậu ở trong đó. Nếu cậu không ra thì tôi đi vào."
Rầm một tiếng, cửa giấy bị kéo ra.
Một thiếu niên thân hình gầy gò đứng ngoài cửa, trên người mặc bộ thường phục màu tím sẫm, tóc đen cột đuôi ngựa cao, tóc mái nửa che con mắt hẹp dài, giữa hai lông mày hơi đông lạnh. Lại thêm bộ mặt đang kiềm nén tức giận khiến khí chất của hắn vì thế mà có vẻ khó gần. Tầm mắt dời xuống, hắn ngay mặt đối diện với nhóc Sougo cũng đang ngước đầu nhìn lại.
Tiểu Đậu đánh giá đối phương...
Ừm, là Hijikata - kun thời niên thiếu nha...
---- Tên của nhân vật có thể công lược sẽ xuất hiện khi tiến vào tầm nhìn cái gì, thật là tiện lợi (...).
Thảo nào hồi nãy nghe âm thanh có chút là lạ, hẳn là anh ta đang ở thời kỳ biến thanh rồi...
Lúc trước ở trụ sở Shinsengumi, cô từng xa xa gặp qua Hijikata - kun vài lần, chỉ là chưa bao giờ bắt chuyện mà thôi.
Sougo bị bắt tại trận vẫn cứ mạnh miệng, "Khứu giác tên chó săn nhà ngươi vẫn khá là bén nhạy đấy."
"Đó là bởi vì tiền bối ngụy trang quá dở tệ, bóng đều chiếu hết vào trên cửa." Hijikata mặt không biểu cảm nói.
Dù sao vẫn là con nít không biết giữ chừng mực, Sougo bắt đầu ngang ngược: "Đây là thái độ nói chuyện của ngươi đối với tiền bối sao!!"
Hijikata cầm y phục đưa vào giữa hai người, "Như vậy thì tiền bối, xin cậu giải thích thử xem tại sao phải cắt hư y phục của tôi?"
"Cắt hư? Cắt hư chỗ nào, gần đây khí trời nóng bức, ta đây là đang giúp ngươi thay đổi thiết kế."
"Cái lỗ lớn như vậy mà gọi là thay đổi?"
"Như vậy thì gió lùa dễ dàng hơn, vừa khéo giúp cho cái thân thể vừa thấy mayonnaise liền khô nóng lên của ngươi giải nhiệt luôn."
Huyệt thái dương của Hijikata nhảy nhảy, trực tiếp đưa tay bắt lấy cổ áo nhóc Sougo xách lên: "Ồ thật sao? Vậy tôi cũng nên cho tiền bối giải nhiệt mới được."
Sougo vùng vẫy oang oang kêu loạn: "Buông tay!!"
Trong lúc hai bên lôi lôi kéo kéo, Hijikata vô tình ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới Tiểu Đậu một mực ở bên vây xem. Hắn không khỏi sửng sốt, động tác trên tay cũng ngừng: "Cô là..." Dừng một chút, giọng điệu khôi phục trạng thái không có bằng trắc: "Là Kondou tiên sinh mới mang về..." Nói được nửa câu, sắc mặt hắn cứng ngắc, dường như không muốn nói thêm nữa, qua loa gật đầu tỏ ý với cô liền xách Sougo như xách con gà con đi ra ngoài.
Tiểu Đậu mờ mịt chốc lát ---- Thái độ này của Hijikata - kun là thế nào?
Thôi kệ, tạm thời không đếm xỉa, dù sao cũng cũng không phải đối tượng chủ công (...).
Tiểu Đậu bắt đầu thu dọn nơi ở sắp tới, thuận tiện sửa sang lại kế hoạch tác chiến.
Nghĩ tới bộ đồ bị cắt hỏng lúc nãy, cô luôn có một loại cảm giác như... Nỗi ưu thương của quả trứng.
Okita tiểu ca, thật đúng là từ nhỏ quậy đến lớn... Tuổi còn nhỏ, nội tâm đã vặn vẹo như bánh quẩy Thiên Tân, ngay cả kết thúc HE đều đen đến nỗi vắt ra nước, như thế nào đạt BE... Đúng là một vấn đề ha?
Vừa nghĩ tới hai chữ "Hắc hóa", cô lại không khỏi rùng mình.
... Nếu không thì, trước tiên thử đi con đường cảm hóa tên nhóc quỷ?
Ừm, trước nên quen thuộc hoàn cảnh mới, đứng vững gót chân (phóng thích quầng sáng Thánh Mẫu) rồi bàn tiếp.
Có em gái đọc giả muốn hỏi, quầng sáng Thánh Mẫu là có ý gì?
Mấy vị bằng hữu, các bạn đã quên thiết định của Sakashi Mame rồi sao?
... Chính là một đóa hoa loli thân thế nhấp nhô, người người thương xót, thuộc thể loại chữa lành ấy, ha ha ha. (→w→)
Đang lúc Tiểu Đậu còn suy tư, bỗng chốc kim đồng hồ yêu đương từ trong tay áo tuột ra. Tiểu Đậu ở một giây trước khi đồng hồ rơi xuống đất đã nhanh tay lẹ mắt bắt được. Ngay sau đó mặt đồng hồ sáng ngời, trên không trôi nổi mấy cái chữ nhỏ màu vàng.
[Tìm thấy xung đột trình tự.
Số liệu trở về không.]
Chết tiệt, lại gì nữa đây!?
Tiếng nói của N' hợp thời vang lên: [Do tự tiện bóp méo quy tắc nên tuyến thời gian lùi về vạch xuất phát, cái hôn mà cô lấy được ở 'tương lai' cũng sẽ không được tính vào. Nếu như cô muốn ghi vào số liệu của Okita lần nữa, vậy cần phải...] Hắn ngập ngừng, [Thật khó nói... Kỳ thực cô không có thứ này hỗ trợ cũng được.]
Tiểu Đậu đã hoàn toàn tê cứng: Bây giờ ngài đổi thành kiểu tri tâm ca ca cũng vô dụng thôi được không vậy?
... Ôi chao, cạn lời.
...
Đến buổi chiều, hảo thiếu niên Harada Ryouta đưa hành lý còn lại của Tiểu Đậu đến võ đường. Sau khi Tiểu Đậu sắp xếp sơ sơ hành lý, liền hăm hở theo sát Ryouta - san đi võ đường luyện kiếm đằng trước, chuẩn bị trước quen mặt cái đã.
Tới nơi cô mới phát hiện lúc này là giữa giờ nghỉ ngơi, tất cả mọi người đang ôm đao chợp mắt. Kondou cười ha hả để Tiểu Đậu đi vào, các đệ tử vừa nhìn thấy một bé loli xinh tươi bước đến thì rất phấn chấn, dồn dập tỏa ra ánh sáng thân thiện.
Được các vị tiền bối đại ca ca lấy vuốt sói xoa đầu cái gì, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe rước (...) cái gì, là điều đương nhiên thôi.
Chỉ là chuyến này trọng điểm của Tiểu Đậu không phải tăng độ yêu thích hàng loạt. Thừa dịp đang tiến hành nghi thức vuốt sói xoa xoa, cô nháy mắt tìm kiếm bóng dáng Okita tiểu ca khắp nơi.
Không thấy người đâu?
Không biết nên nói NPC chuyên nghiệp cỡ nào đây, nghi vấn trong đầu cô chuyển qua một vòng, một gã đệ tử từ ngoài đi tới: "Anh Kondou, bọn họ đã nhấc thùng nước hai tiếng rồi. Khí trời quá nóng, Sougo tuổi còn nhỏ..."
Kondou long hai tay vào tay áo, biểu cảm chưa biến. "Cậu ấy cần biết kiểm điểm."
Tên đệ tử kia hơi lưỡng lự, "Nhưng Hijikata cậu ấy không phải có chút vô tội..."
"Đồng môn lục đục, không có ai đúng ai sai, cùng tội như nhau!" Kondou nghiêm túc lên, tiếng nói thô lỗ cũng ẩn chứa uy nghiêm, "Đã là đồng môn, sau này chính là huynh đệ, mọi chuyện gánh vác bình đẳng, đây chính là đạo nghĩa! Mấy đứa đều phải nhớ cho kĩ!"
Mọi người lẫm liệt đáp lại.
Chờ Kondou đi đầu trở về trong sân, Tiểu Đậu nghe có đệ tử thở dài lẩm bẩm: "Nói thì nói như thế, nhưng Hijikata cũng thực hơi bị oan uổng. Dù sao lần này lại là Sougo gây rối, cắt hỏng quần áo mà thầy Kondou đưa cậu ấy... Thật sự muốn phạt đến giữa trưa ngày mai sao? Gần đây mặt trời không phải là giỡn chơi đâu."
Đệ tử bên cạnh nói tiếp: "Đồ lòng dạ đàn bà. Từ trước đến giờ thầy Kondou luôn lấy phương pháp của bậc đại trượng phu để bồi dưỡng, cậu xem xem Toshi gai góc ngày trước du côn ra sao, hiện tại thành hình dáng gì là biết rồi."
Tiểu Đậu không chút biến sắc tiếp thu lượng thông tin ấy, ngẩng đầu lên, "Cái đó..."
Lực sát thương của cái giọng trẻ con trong veo này rất lớn, hai đệ tử nghe tiếng liền cúi đầu: "Làm sao vậy Mame - san?"
Tiểu Đậu chuyên nghiệp dùng tốc độ của loli nói chuyện: "Hai người bọn họ, bị xử phạt ở đâu vậy?"
...
Sau khi hỏi rõ nơi sân hai tên bị phạt đứng chỗ nào, Tiểu Đậu chậm rãi đi tới.
Nói đi thì nói lại, thân thể một đứa trẻ thực yếu ớt... Liên tiếp đi một quãng đường xa, lúc này cô đã mệt đến gần chết rồi.
Trước đã hỏi kĩ N', tuyến thời gian không thể nhảy qua. Okita còn nhỏ, chuyện này có ý nghĩa là cô còn rất nhiều thời gian dạy dỗ tên nhóc đáng ghét này, đồng thời cũng mang ý nghĩa là cô cũng "từ từ lớn lên".
... Thế sự xoay vần cái gì, đúng là nhức nhối.
May mà N' từng nói, bất luận trong game qua bao lâu, thời gian bên ngoài đều là đóng băng.
Có điều cho dù tạm ngưng lại, cũng khó chống lại những lúc nhớ nhà sẽ có tý xíu xao động...
Tâm tình Tiểu Đậu lại không ổn nữa rồi.
Thế là vẫn duy trì tâm tình không ổn lắm này, cô đứng ở trước cửa viện, nhìn hai vị như nước với lửa kia đang bị phạt trong sân.
Hai bóng người một cao một thấp, mỗi người xách bốn cái thùng đựng đầy nước to to nhỏ nhỏ, có vẻ khá phí sức. Điểm duy nhất giống nhau chính là gạch đá dưới chân cả hai đều rất khô ráo, không tràn một giọt nước.
Nghe nói là muốn đứng tới trưa mai, bị mặt trời nướng một phát mới coi như phạt xong?
Xem tình cảnh này, Tiểu Đậu nheo mắt lại, nhìn thấy nhóc Okita sắp không chịu được nữa mà cánh tay hơi run rẩy.
Thế nào mình lại cảm thấy... Khá là hả hê nhỉ?
Ừm, như vậy thì một lần hiểu rõ triệt để... Chắc cũng không sao?
Sửa đổi kịch bản một tý, vấn đề không lớn, ha ha.
Ngay sau đó xao động-Đậu nhấc chân thoáng dùng sức giậm một cái trên phiến đá, tạo ra tiếng động, rồi nghiêng người sang vờ như đi ngang qua cửa.
Thế là thiếu niên Hijikata và nhóc Okita đồng thời nhìn phía cửa, thấy được Tiểu Đậu "đang đi ngang qua".
Hijikata - kun khá có lễ phép, khẽ gật đầu ra hiệu với bé loli mới mặt không thay đổi quay đầu trở lại. Ngược lại, người bạn nhỏ Okita nhướng mày, trong ánh mắt chất đầy mũi nhọn trừng lại cô.
Sakashi Mame cuống quít hơi thi lễ, sau đó rời đi. Đến trước cửa viện, cô lại quay đầu lại liếc mắt nhìn mới đi đi ra ngoài.
Tiếp đó cô quả quyết trở về căn phòng mình, rửa mặt rồi nằm xuống chuẩn bị ngủ (...).
N' lên tiếng: [Còn tưởng rằng cô sẽ hỏi han chốc lát mới đi.]
Tiểu Đậu cuộn người vào chăn, "Trưa mai nói tiếp."
[Tại sao?]
Tiểu Đậu: "Biết nguyên lý thuần dưỡng động vật không?"
[Nguyên lý gì?]
"Không có chuyện thuần hóa khi ăn no, tất cả đều bỏ đói bỏ khát mới thuần. Con người cũng giống vậy, giáo dục khi đói bụng luôn luôn hữu hiệu hơn giáo dục lúc vỗ về." Đậu nhi ung dung nói, "HIện giờ chỉ là ngày đầu tiên. Đợi đến trưa mai, thời điểm tên nhóc vừa đói vừa khát lại thêm mệt mỏi sẽ tới, lực sát thương mới đủ lớn."
[Rành quá đấy.]
"... Khi còn bé, anh tôi chính là dùng chiêu này sửa hết tật xấu của tôi." Đậu nhi đánh ngáp, "Không nói nữa, ngủ."
...
Một đêm đi qua, sáng ngày tiếp theo.
Đánh thức Tiểu Đậu ăn điểm tâm chính là hảo thiếu niên Ryouta, cậu ấy còn kín đáo đưa cho cô một bao quần áo: "Mẹ bảo anh đưa cho em đấy."
Cô mở ra xem, là một bộ kimônô cỡ nhỏ chất liệu bình thường nhưng được may vá khéo léo.
Tiểu Đậu nhìn Ryouta đang cười đến nhẹ nhàng khoan khoái, lại so sánh với thằng nhóc hay sinh sự Okita...
Cái này gọi là con nhà người ta (...).
Nhưng mà nói tới nói lui, quần áo làm thật đúng lúc. Nếu cô trang bị lên người thế nào cũng thuộc tính mị lực +10, không thể nghi ngờ sẽ vì xác suất qua ải tăng cao không ít.
Cô thay xong quần áo rồi ăn cơm chung, lại cử hành nghi thức "được chư vị đại ca ca dùng vuốt sói xoa đầu". Ăn xong, Tiểu Đậu nhắm ngay Kondou mà đi theo, hỏi rõ hạn cuối chịu phạt cụ thể của hai người đó.
Mấy gái đọc giả lại muốn hỏi, Kondou - san sẽ không thắc mắc tại sao Đậu nhi phải quan tâm chuyện này?
Ha ha, đã quên Đậu loli tự mang thuộc tính Thánh Mẫu rồi à? Đáp án đương nhiên là đồng môn hữu ái, chuẩn bị đưa đi cho hai vị sự quan tâm ấm áp như gió xuân rồi.
Sau khi thu hoạch được một khuôn mặt từ phụ vui mừng cộng thêm một lần phục vụ vuốt sói từ Kondou - san, Tiểu Đậu bình tĩnh kéo cao độ thiện cảm của quý vị trên võ đường. Thẳng tới khi giữa trưa mặt trời chói chang nhất, lúc này cô mới chọn đúng thời gian phạt ước chừng còn hai mươi phút, mang theo ấm trà lắc lư đến nơi hai kẻ chịu phạt.
Tối hôm qua còn tạm, bây giờ là lúc ánh nắng mãnh liệt, cả hai bên rõ ràng chẳng phải dễ chịu. Hijikata - kun vẫn đứng nghiêm, có điều phía sau lưng đã thấm một tầng mồ hôi. Phía bên trái, Sougo lảo đà lảo đảo, nước trong hai cái thùng đã rớt một mảng.
Tiểu Đậu bình tĩnh đi tới trước mặt hai người.
Tóc trước trán tên nhóc quỷ Sougo đều ướt đẫm, hai mắt lờ đờ nửa híp vì mồ hôi. Nhìn thấy Tiểu Đậu thì sửng sờ, cậu ta nhận ra đó là con bé ngày hôm qua từng có gặp mặt một lần, "Lại là ngươi... Ngươi tới làm gì."
Hai người này từ hôm qua đến giờ đều trong trạng thái không ăn không uống. Nên lúc nói chuyện, cổ họng nhóc Sougo đều khàn khàn.
Ô kìa. Không dễ chịu đúng không Okita tiểu ca.
... Thế nhưng sao trong lòng Đậu gia lại có nho nhỏ thư thái nhỉ.
Ha ha... (→v→)
Châm chích thì ra châm chích, việc vẫn phải làm. Thế là Đậu chuyên nghiệp đưa hai tay thắt vào nhau ra vẻ bối rối, mở miệng ----