Cô ngồi trầm ngâm lắng nghe từng giai điệu. Dường như đã lâu rồi cô không nghe nhạc nhỉ? Đây là một bài hát rất hay, cô cảm thấy nó rất buồn, buồn da diết.
“Tôi chỉ là một kẻ thất bại”
Qua bao năm tháng, cuối cùng cô cũng chỉ là một kẻ thất bại trong trò chơi của người khác, hóa ra từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nhận ra bản thân mình hèn kém đến mức độ nào.
Điện thoại dần chuyển qua những bản nhạc không lời, nhưng trong khối óc đã mơ hồ kia, từng câu, từng chữ, thậm chí là giai điệu của “Loser” vẫn cứ quanh quẩn trong đầu cô. Những giai điệu thắm thiết, cả đời khó có thể quên. Những giai điệu làm cho cô lần đầu xúc động trong suốt nữa năm sống trong cô đơn.
Một lúc sau, hai mắt cô khép lại, chìm vào trong những nốt nhạc du dương, cô lại bật bản nhạc “Loser” một lần, hai lần, thậm chí là cả hàng chục lần, cô nghe mãi, nghe mãi. Dường như cô đang tự nhốt mình vào một thế giới tâm tối khác.
Cho đến khi hai bên tai cô đau nhói, cô mới chịu mở mắt. Trần Khánh Minh đang cầm headphone của cô. Gương mặt lạnh lẽo chỉ liếc sang cô một cái rồi lặng lẽ mở miệng: “Công ty tôi không trả lương cho những kẻ ăn không ngồi rồi.”
“Tôi làm xong hết rồi, trả lại cho tôi.” Hàn Ngọc lạnh lẽo liếc anh một cái. Có lẽ đây là lần đầu tiên từ khi Trần Khánh Minh nhậm chức, cô mới mở miệng nói chuyện với anh. Nhận thấy sự khác thường của cô, gương mặt Trần Khánh Minh ửng đỏ rồi bước vào phòng.
Dạo gần đây, Hàn Ngọc không thích mùi cà phê, thậm chí là ngửi thôi cô cũng cảm thấy khó chịu. Buổi sáng, buổi trưa cô đều đặn pha cho mình một tách trà nóng đặt bên cạnh bàn làm việc của mình, quả nhiên điều đó làm cô thấy dễ chịu hơn.
Trần Khánh Minh có hẹn với đối tác trong phòng làm việc. Anh gọi cô pha cà phê, cô không buồn mở miệng, đây vốn là trách nhiệm. Hàn Ngọc bình thản đặt hai tách cà phê lên bàn, chuẩn bị quay ra để hít thở không khí trong lành thì bị anh kéo lại, bảo này, bảo nọ. Hàn Ngọc rốt cục không chịu được nữa, cô bèn giả bộ nói chóng mặt, muốn ra ngoài nghỉ ngơi.
Nhận thấy thái độ bất thường của cô, Trần Khánh Minh hơi lo lắng, anh nhìn theo bóng Hàn Ngọc cho đến khi cánh cửa đóng lại mới quay sang Lưu Vân. Anh ta hơi mỉm cười nhìn Trần Khánh Minh khẽ thì thầm: “Cô ấy hình như không thích mùi cà phê.”
Bắt đầu ngày hôm đó, ngày nào Trần Khánh Minh cũng gọi cũng bốn năm lần mang cà phê lên. Lúc trong phòng còn cố ý giữ cô lại mè nheo thứ này, thứ nọ. Anh thật là thâm độc.
Mấy ngày gần đây, Hàn Ngọc cảm giác mình giống như một đứa sai vặt chính hiệu của Trần Khánh Minh, mặc dù đội lớp thư ký nhưng thực chất cũng là sai vặt, nhưng anh càng ngày càng quá đáng với cô.
Mỗi lần ký duyệt văn kiện nào đó, Trần Khánh Minh đều bắt cô ngồi trước mặt anh đọc cho anh nghe rồi mới chịu ký. Hoặc là anh ăn trưa không tự mình vác xác đi mà bắt cô bụng đói đi mấy cây số mua về cho anh. Kết quả vừa vặn về đến nơi đã hết giờ nghĩ trưa.
Anh là giám đốc quyền cao chức trọng, còn cô chỉ là thường dân thấp cổ bé họng làm sao dám so đo. Cô có hôm bụng đói cả ngày không được ăn uống mà phải đi làm một đống việc. Hơn cả một tuần nay, đến mùi tra như thế nào, cô còn không biết nữa là.
“Alo, giám đốc.” Cô đã đắp chăn đi ngủ, vậy mà Trần Khánh Minh vẫn không buông tha giờ nghỉ ngơi của cô, đúng là bốc lột sức lao động quá mà.
“Tôi cần sổ sách chi tiêu tháng trước, cô nhanh chóng mang đến công ty, tôi cho cô hai mươi phút.”
Hàn Ngọc lặng lẽ mang sổ sách đi mà không chút than phiền, đây chính là cuộc sống cô lựa chọn cơ mà. Sau đó, cô lập tức vác xác đi đến công ty. Trong công ty, vẫn còn một số nhân viên làm ca đêm đi đi lại lại, Hàn Ngọc bước lên văn phòng giám đốc, tay xoay đấm cửa. Trong phòng tối đen như mực, cô với tay bật đèn, không có ai cả.
Cô lập tức gọi xuống văn phòng bảo vệ mới biết, thì ra Trần Khánh Minh không hề đến công ty. Hóa ra cô bị anh xỏ mũi dắt đi. Hàn Ngọc đương nhiên tức giận, nhưng cô mặc kệ, chơi xong anh sẽ chán, cuộc sống bình yên vcủa cô sẽ nhanh chóng trở lại thôi.
Một lần khác, cô đang ở siêu thị mua sắm vào cuối tuần, Trần Khánh Minh lại bảo cô đem văn kiện đến. Hàn Ngọc trong lòng còn ấm ức chuyện lần trước, cô mỉm cười: “Được”. Rồi tiếp tục dạo quanh siêu thị tận năm vòng. Sau đó về nhà bảo Phương Nghi nấu một bữa cơm ngon lành. Cuối cùng là trèo lên giường ngủ một giấc thật đã.
Kết quả cuối tháng nhận lương, tiền lương của cô mất đi một nữa. Đúng là chèn ép quá rồi.
Hàn Ngọc nhớ đến có một lần viết đơn xin nghỉ việc. Cô trong lòng tức tối, lập tức thu dọn đồ đạt lái xe về nhà lục tìm cái đơn, sau đó hùng hổ đến công ty quăng tờ đơn vào mặt Trần Khánh Minh. Thái độ vẫn lạnh nhạt như thường lệ: “Đây là đơn xin nghỉ việc của tôi thưa giám đốc.”
Trần Khánh Minh đương nhiên mặt biến sắc, giơ tay cầm lấy tờ đơn viết bằng tiếng Việt rành rẽ, nội dung ngắn gọn, hàm xúc. Sau đó, anh mỉm cười, thản nhiên quăng tờ giấy vào sọt rát, miệng nhuếch lên đầy thách thức: “Đây là Pháp, cô viết bằng tiếng Việt đương nhiên không chấp nhận được.”
Hàn Ngọc đương nhiên tức giận, cô giận đến mức trong đầu hiện lên cảnh tượng cô dùng tay xé Trần Khánh Minh ra hàng trăm mãnh. Thật ấu trĩ, đã từng yêu anh tha thiết, tại sao lại đến nông nỗi này, rốt cục là tại sao?
Hàn Ngọc mỉa mai trong lòng, cô quay lại bàn làm việc thì nghe tiếng anh oang oang vọng tới: “Cô bỏ làm giữa chừng, vi phạm quy định của công ty, lương tháng này trừ một nữa.”
Lại trừ lương? Đi trễ bị trừ lương, không muốn làm thêm giờ bị trừ lương, không pha cà phê cho giám đốc đại nhân bị trừ lương. Thậm chí mở miệng nói lí lẽ, bị anh cho là trả treo với cấp trên cũng bị trừ lương. Con người này…. Muốn dùng tiền ép chết cô đây mà.
Hàn Ngọc không quan tâm, lần này, cô ngồi xuống bàn, viết rành mạch đơn xin nghỉ việc bằng tiếng Pháp, sau đó trở vào phòng quăng lên bàn anh. Tờ giấy vừa đặt xuống liền bị quăng vô sọt rác, cô định mở miệng hỏi lý đo, anh lập tức nhấc điện thoại giả bộ có người gọi tới mà không quan tâm cô.
Hàn Ngọc đương nhiên không muốn mất thời gian dây dưa với anh, cả ngày đó cô phô tô hàng chục tờ đều bị anh ném cho đầy sọt rác. Trần Khánh Minh quả thật quá khốn kiếp..
Đây chính là cuộc sống bình yên mà cô đã lựa chọn sao? Cô thật sự cho mình là đúng sao?
Khoảng thời gian trước, Hàn Ngọc dằn vặt suy nghĩ suốt nữa tháng liền. Trần Khánh Minh? Đã bao lâu rồi anh không còn ý nghĩa trong lòng cô, dường như là chưa bao giờ thì phải. Cô thừa nhận mình trốn tránh. Vì sao ư? Sáu năm của cô chỉ trong một ngày là đổ bể hết, cô liệu còn can đảm để bước tiếp nữa không?
Cô đến Pháp, là muốn quên đi anh. Bao nhiêu năm qua yêu anh sâu đậm như vậy. Không thể một lời nói bỏ đi là có thể bỏ được. Cô cũng muốn mạnh mẽ như những người phụ nữ khác, hoặc là bất chấp tất cả giành lại Trần Khánh Minh, hoặc là tuyệt tình hủy bỏ anh và hạnh phúc của anh.
Nhưng, cô không làm được những điều đó. Anh quay về bên cô, cho cô một niềm hy vọng quá lớn. Nhưng rồi thì sao, kết quả trèo càng cao ngã càng đau, tất cả niềm tin của cô, trong những ngày ngắn ngủi đều sụp đổ, đều tan biến như những dòng bọt biển trắng xóa, có rồi lại mất, thử hỏi, cô có đau không.
Đối diện với nó, cô cảm giác mình quá mệt mỏi, cô nhận ra trước giờ, chung quanh cô chưa hề yên tĩnh như cô nghĩ. Lúc này đây, cô cần sự bình yên hơn tất cả, cần tránh xa anh, tránh xa những thứ làm cô đau đớn, chỉ có như vậy, cô mới cảm nhận được, những ngày tháng vô lo, vô ưu mới có thể quay trở về bên cạnh cô.