• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vân Nghiên 

Đêm đã khuya, trên đường phía tây hoàng cung có một đội cung nữ cùng nội thị đi một cách rất quy củ, đi giữa đội ngũ đó là hai nữ tử trang điểm xinh đẹp đến rung động cả trời đất —— Thục phi và Dụ phi. 

Hai người này mới cùng Huệ phi uống rượu về, vì muốn tỉnh rượu, nên cũng không vội quay về cung, mà cùng nhau đi dạo, vừa đi vừa lảm nhảm vài câu cho cồn tản bớt. 

Quỳnh Trúc cung của Thục phi cùng Hòe Anh cung của Dụ phi chỉ cách nhau một ngã rẽ, cũng xem như là hàng xóm, mà chỗ các nàng với Đồng Thương cung của Huệ phi cách nhau rất xa, mỗi lần đi đều phải đi ngang qua hậu cung. Ở giữa đoạn đường này, có một chỗ bình thường hai người đều chỉ dám đi vòng qua, đêm nay cũng không biết là rượu say thêm can đảm hay là rượu say hóa hồ đồ, hai nàng toàn bộ không để ý, ung dung thoải mái đi thẳng hướng đường dẫn đến nơi đó. 

Chỗ đó ở đây là Tụy Hạc cung, nhưng mà cũng chỉ là tên trên danh nghĩa thôi, hiện tại người trong cung khi nhắc đến chỗ này thường đều dùng cụm từ mang hàm nghĩa thâm hậu “Chỗđó” để thay thế, kèm theo lời nói cùng vẻ mặt thần thần bí bí. Chính xác! Tụy Hạc cung này chính là nơi chuyên dùng để giam cầm nữ tử hậu cung, gọi nôm na là —— lãnh cung. 

Hiện tại là lúc nguyệt hắc phong cao, ánh sang trong trẻo mà lạnh lùng bao phủ trên con đường lát đá, mà giống như để phối hợp với không khí bình thường, khi đoàn người đang đi tới trước cửa Tụy Hạc cung, bỗng dưng có một trận gió không biết từ đâu thổi tới, mọi người vội vàng dừng laii dùng ống tay áo chắn đi, vì dùng tay áo chắn đi như vậy, đầu của Dụ phi đương nhiên là hướng về phía lãnh cung, giây tiếp theo hô hấp lập tức bị ngừng 

“Quỷ aaaaaaa!!!!!” 

Tiếng kêu này thê lương vang tận trời xanh……….. Có lẽ tiếng quỷ kêu thì cũng chỉ đến được như vậy thôi. 

Bỗng dưng phát ra một giọng nữ cao tới chói tai khiến xuất hiện hiệu ứng con bướm(*) hậu quả là mọi người ở đây vốn đã không có phản ứng gì cũng bị Dụ phi dọa tới tám chín phần mười. Vì đã có nỗi sợ từ trước, lại cộng thêm nhìn thấy cảnh tượng trong lãnh cung kia nữa, lúc này mọi người mặt đều cắt không còn hột máu. 

(*) Hiệu ứng con bướm, hiệu ứng bươm bướm hay 

hiệu ứng cánh bướm (butterfly effect): là một thuật 

ngữ miêu tả về lý thuyết hỗn loạn, ví dụ được 

nhiều người biết đến là câu nói nổi 

tiếng của Benjamin Franklin: 

-vì cái đinh tuột,nên móng ngựa bị tuột. 

-vì cái móng tuột nên con ngựa bị sảy chân. 

-vì con ngựa bị sảy chân nên chiến binh sa cơ

-vì chiến binh sa cơ nên thua trận. 

-vì thua trận nên mất tự do, 

Tất cả chỉ vì 1 cái móng ngựa tầm thường. 

Ở đây được hiểu là vì một tiếng hét của Dụ phi khiến mọi người đều bị dọa sợ. 

Trong viện trống không, chỉ có vắt trên thân cây đại thụ đen sì là một sợi dây trắng toát, lặng lẽ phiêu lãng theo gió. 

Lãnh cung là nơi thế nào? Đó là nơi mà bất kể chuyện gì dù lớn hay nhỏ ở thời nào cũng được lọt vào “TOP10 bí chuyện hoàng cung”! Cho dù không xảy ra chuyện của Dụ phi, cũng nhất định không thiếu đủ các thể loại tin đồn yêu ma quỷ quái, nhưng mà tin vỉa hè cùng với người mình miêu tả không giống nhau, huống chi lần này chứng kiến có tới 14 người, trong đó còn có cả hai vị phi tần. 

~~~~~~~ 

“Kết quả thế nào?? Các muội không ai nhìn rõ đều đã cùng nhau chạy rồi??!” 

Ngày hôm sau, hoàng hậu hỏi hai đương sự trong sự kiện chứng kiến ma quỷ. 

“Nương nương ơi!! Đó là quỷ! Là quỷ đó!! Ai còn dám đi vào xem chứ!!” 

“Chỉ mới thấy cái bóng trắng đã nói là quỷ, các muội muội không phải quá yếu ớt rồi chứ!” Cung phi bất mãn than thở nói, ngoài ra cũng có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa. 

Người thử ở đó xem, chưa rõ thế nào đâu! Tuy nhiên lời này Dụ phi cùng Thục phi không ai nói ra miệng cả. 

“Nếu không thì là cái gì chứ! Chiều cao như người, tay buông thõng, lại còn treo lơ lửng giữa không trung, không phải quỷ treo cổ thì là cái gì?” 

“……… Cũng……… Cũng có thể là…….. Chăn chiếc linh tinh?” 

Trữ phi nhỏ giọng đưa ra ý kiến của bản thân, đổi lại là một cái nhìn xem thường của Dụ phi. 

“Tỷ tỷ, muội tuy rằng không có nhiều kiến thức lắm, nhưng mà vẫn phân biệt được chăn chiếc nhé, cái bóng kia rõ ràng đang trong tư thế này này…….” —— Dụ phi tạo hình quỷ treo cổ kinh điển —— “Sao có thể là đồ vải được!! Hơn nữa sao chăn lại xuất hiện ở đấy chứ!!” 

Hoàng hậu ho khan hai tiếng, ý bảo với chúng phi là mình có điều muốn nói. 

“Mặc kệ là khăn vải hay là chăn mền, vấn đề là triều đại này còn chưa có nữ tử nào bị biếm vào lãnh cung cả, càng không có việc tự sát ở đó!!” 

“Cũng có thể là tiền……..” Thục phi vừa định nói có thể là tiền triều, đột nhiên ý thức điều này chẳng phải là đắc tội với thái hậu sao, liền lập tức sửa lời. 

“Cũng có thể là tiền tiền triều chứ……….” 

Dù sao Thái hoàng thái hậu cũng đã qua đời rồi, cũng không ai có thể trách nàng bất kính. Trong lúc một đám nữ nhân tra đông tra tây đem hội nghị báo cáo thành hội nghị nghiên cứu và thảo luận, cung nhân được hoàng hậu phái đi tra xét Tụy Hạc cung đã trở lại 

“Đã tìm thấy cái gì?” 

“Khởi bẩm nương nương, không tìm thấy cái gì, trong cung trống không, một vật cũng không có!” 

Cuối cùng, hội nghiên cứu và thảo luận cũng không đưa ra được kết quả gì, hoàng hậu chỉ có thể đem chuyện này đặt sang một bên, nhân tiện hạ lệnh không được nói ra ngoài. Nhưng mà hoàng cung là nơi nào? Đó là nơi đất lành sản sinh ra những con đường lan truyền tin tức tuyệt hảo đó! Vậy nên chuyện ma quỷ xuất hiện trong lãnh cung chỉ qua thời gian một chén trà nhỏ, ai ai cũng đều rõ cả. 

Mô tả việc này có lẽ là, một khi có mở đầu, mọi việc tiếp sau sẽ cuồn cuộn kéo tới, hoặc là có một số việc, thực ra trước đó đã sớm tồn tại, chỉ là có thêm một cái cớ liền đồng loạt xuất hiện mà thôi. 

Từ sau lúc Dụ phi cùng Thục phi công bố rằng đã thấy quỷ treo cổ ở trong lãnh cung, thông tin này cứ qua một tai là lại thành một dị bản khác. Cái gì mà nghe được tiếng trẻ con khóc, nghe thấy có tiếng người chửi bậy, cũng có người lại nhìn thấy nữ quỷ áo trắng, nhưng mà càng phóng đại hơn bản cũ, nói là thấy một loạt nữ quỷ đang bay trên không.

Sau đó, Tụy Hạc cung đã không còn giống lãnh cung nữa, mà nói đó là U Minh địa ngục lại càng giống hơn. 

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tất cả mọi chuyện đều không vượt qua phạm trù “Chuyện phiếm sau bữa cơm”. Cho tới khi thái hậu nhúng tay vào, chuyện bắt quỷ mới được chính thức đưa lên thành vấn đề quan trọng. 

“Nhưng mà……… người cũng đã phái đi thăm dò, cũng đâu có phát hiện được gì đâu!” 

Hoàng hậu đã trả lời thái hậu như thế, dù sao chuyện không có căn cứ thế này mọi người cứ nói đi nói lại đến nghiện chưa tính, nếu có hành động gì đặc biệt ngược lại lại đánh mất thể diện, khiến người ta dị nghị bản thân có gì khuất tất. 

“Ngươi mỗi lần đều cho người đi thăm dò ban ngày, có thể tra ra được chuyện gì? Đến đứa trẻ ba tuổi cũng biết quỷ chỉ ra ngoài ban đêm thôi!” 

Thái hậu lấy khẩu khí “ta là người từng trải” nói 

“Chẳng lẽ……… Chẳng lẽ thái hậu ngài lại muốn đi buổi tối?” 

Dụ phi cứ tưởng tượng đến cảnh tượng đêm đó da đầu liền run lên, nàng hiện tại ngay cả là ban ngày cũng không dám lại gần Tụy Hạc cung chứ huống gì buổi tối!! 

“Thái hậu, chúng con dâu đều là nữ nhân tay trói gà còn không chặt……. Về phần đám cung nữ nội thị thì….. chỉ sợ cũng không dùng được mấy, chỗ này cũng không phải nơi để ngự lâm quân vào loạn được, huống hồ càng có nhiều người tham gia vào thì càng có nhiều lời đồn a!” 

Hoàng hậu chọn sách lược vòng vèo mềm dẻo ra tay, hy vọng thái hậu quên ý định tìm việc để làm trong đầu đi. 

“Vậy gọi Thiên Thừa đi, đều là người nhà cả!Mà lá gan nó cũng to lắm, vậy không phải ổn rồi sao?” 

Thái hậu lời nói vô cùng đơn giản đáp lại hoàng hậu, đưa ra được cái kết luận như vậy, đúng là hoàn toàn đem hy vọng của hoàng hậu đi bóp chết mà. 

Vì thế, tiểu đội bắt quỷ đặc biệt được thành lập, bao gồm Dự Lâm vương, Thái hậu, Cung phi, Khang phi, Trữ phi và Huệ phi+rượu trắng! Hoàng hậu lấy cớ “bận chuyện trong cung” ra từ chối, rút khỏi hành động, mà Dụ phi cùng Thục phi dù cũng muốn rút lắm, nhưng mà lại bị thái hậu vu vào tội “Yêu ngôn hoặc chúng” mà xử phạt, đành phải rưng rưng nước mắt mà tham gia, trong lòng cũng không khỏi kháng nghị nói “Đãi ngộ khác biệt! Phân biệt đối xử a!” 

~~~~~~~ 

Trời trăng thưa sao, vi vu gió thổi. Vốn chỗ nàyvào đêm mùa hạ có cơn gió thổi mát mẻ hẳn phải là một chuyện vô cùng thoải mái thư thái, ấy thế mà lại làm cho các phi tần lông tơ dựng đứng cứ như là có một bàn tay ma quỷ lướt qua bên người các nàng. 

“Tình huống này làm ta chợt nhớ đến một câu chuyện xưa, cũng vào thời điểm này, có một đám người lữ hành………..” 

“Thiên Thừa a, muốn kể chuyện xưa, chờ chúng ta bắt được quỷ rồi hẵng kể, hiện tại vẫn nên tiết kiệm chút sức lực thì hơn!” 

Người duy nhất trong số mọi người đã được tận tai nghe Dự Lâm vương kể chuyện xưa —— thực ra là mới có một nửa —— thái hậu ra tay ngăn cản ý đồ của Dự Lâm vương. 

Đùa chứ! Chúng ta là đang đi bắt quỷ đó, nếu lại để cho Thiên Thừa bắt đầu kể chuyện tại đây, chẳng cần chờ quỷ đi ra, đám phi tần đều đã bị hù chết tập thể rồi!! 

Tụy Hạc cung nằm dưới ánh trăng bạc, mông lung mà mê ly, giống như một ngôi mộ tĩnh lặng, dù sao……… Cũng chỉ là như thế mà thôi, bỏ qua lời đồn ở bên ngoài, lãnh cung cũng không phải chỗ có gì đặc biệt mà nhắc tới, sở dĩ làm mọi người biến sắc khi nhắc tới, có lẽ là do tâm lý ám thị mà thôi. 

“ ‘Cung môn tiêu sắt lãnh tự thu, hương hoa lạ tận, đoạn tràng lệ tàn lưu’ (Cửa cung tiêu điều lạnh tựa thu, hương hoa phai dần, chỉ còn lưu đôi hàng lệ dài) có lẽ chính là chỉ tình huống này đi!” 

Bản tính tức cảnh sinh tình của Khang phi không vì không gian thời gian mà phai nhạt. 

Nhưng mà ngay tại lúc không khí tĩnh lặng không một tiếng động, một âm thanh nức nở rất khẽ bỗng theo lan theo gió…. một tiếng…. một tiếng….. rồi lại một tiếng, tựa như tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ chưa yên giấc, không khí yên ắng xung quanh như phụ trợ thêm cho âm thanh này càng trở nên rợn người. 

“Quỷ a! Quỷ đến đấy!!!!” 

Dây thần kinh của Dụ phi cùng Thục phi vốn đang bị căng như dây đàn rốt cuộc cũng được gảy, lúc này các nàng không ai để ý đến hình tượng với quy củ nữa, một trái một phải bámchặt hai tay Dự Lâm vương, chết cũng không buông, mà Cung phi bám lấy Khang phi, Khang phi đỡ Trữ phi, Trữ phi ôm Huệ phi, còn Huệ phi thì lấy rượu ra mở nắp sẵn chuẩn bị tu sạch. 

“Bình tĩnh! Bình tĩnh!” 

Thái hậu, người đã sống nhiều nhiều năm như thế cũng không phải bỏ đi, trái tim lúc này tuy đập rất mạnh nhưng cũng không quên áp chế đám tổ viên sắp loạn cào cào, một bên phân phó Dự Lâm vương cùng nhóm nội thị truy tìm phương hướng âm thanh. 

Hai mắt Dự Lâm vương dưới ánh trăng sáng quắc như ma trơi, hoàn toàn không có chút cảm giác sợ hãi, ngược lại nồng độ hormone andrenalin lại còn tăng vọt. 

Đã nghe nhiều câu chuyện thần ma kỳ quái từ xưa, đến nay đột nhiên được nhìn thấy đồ thật, cái gọi là rùa nhìn đậu xanh (*) —— chính là tận mắt đó!!! Hắn lập tức nín thở tập trung tinh thần nghe ngóng thanh âm kia, chỉ trong chốc lát đã vung tay lên, mang theo một đám nội thị nhằm tới chỗ tận sâu trong cung chạy tới 

(*) Rùa nhìn đậu xanh-vương bát khán lục đậu: ý 

chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt 

rùa cũng tròn tròn, lại có viền màu xanh giống hạt 

đậu. 

Mất đi vị nam giới đáng tin duy nhất, đám tần phi cũng chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ, sợ hãi khẩn trương nghe ngóng động tĩnh. Mà càng căng thẳng, thính giác lại càng trở nên minh mẫn, chúng phi đều nghe thấy âm thanh đi đi lại lại từ tận trong cung điện, rồi đột nhiên có them tiếng khóc lớn, rồi sau đó còn có thêm cả tiếng kêu gào phẫn nộ……… Ơ, sao nghe giống tiếng mèo kêu? Sau đó, đám nội thị liền ôm một ổ “Quỷ” ra —— một đám mèo con! 

Còn Dự Lâm vương theo ở phía sau tay đang xách cổ một con mèo già đang không ngừng nhìn mặt hắn cào loạn móng vào không khí, trên mu bàn tay còn lưu lại rất nhiều dấu vết chiến đấu. 

“Nhìn các ngươi xem!!! Một chút uy nghi hoàng thất cũng không có!! Lại còn bị mấy con mèo dọa thành như vậy!! Còn ra cái thể thống gì nữa!!!” 

Sau khi tra ra được chân tướng, thái hậu liền nói như nã pháo liên hồi, chúng phi cũng hiểu được thật là mất mặt, ngượng ngùng theo sau thái hậu chuẩn bị rời đi. 

Dụ phi đi ở cuối hàng, vẫn không kìm được quay lại nhìn cung điện đen sì phía sau, trong lúc lơ đãng dưới chân truyền đến một tiếng “Crắc” giòn vang, nàng vừa cúi đầu nhìn thử thì lập tức bật ngửa người ra sau, hô hấp lại tiếp tục ngưng bặt. 

“Quỷ aaaaa!!!” 

“Dụ phi!! Ngươi vẫn còn chưa thôi đi à!!!” 

Thái hậu bực mình đem đứa con dâu cái gì cũng kêu là “Quỷ” ra mắng, lại phát hiện Dự Lâm vương vẻ mặt nghiêm túc nhìn chỗ đất dưới chân Dụ phi… 

Nơi đó rõ ràng là lộ ra một đoạn xương trắng hếu! 

Nếu đã xuất hiện án mạng, vậy thì việc này không còn đơn thuần là chuyện của hậu cung nữa. Sáng sớm hôm sau, không chỉ hoàng hậu mà ngay cả hoàng đế cũng tự mình đi tới hiệntrường Tụy Hạc cung. Cũng có một số người chịu đựng được cũng cố đến nhìn tận mắt, ví dụ như Cung phi, còn về phần thái hậu…….. Sau khi bà nhìn thấy một đoạn xương lộ ra liền giống như bị uống thuốc kích thích, tinh thần dường như còn hăng hái đến giờ. 

Dự Lâm vương ra lệnh cho mấy thị vệ cường tráng đào bới dưới tàng cây tùng, quả nhiên, ngoại trừ ít xương cốt đêm qua đã lộ ra ngoài thì dưới đám đất bùn này còn chôn không ít xương cốt. Nhưng mà chỉ là khi Dự Lâm vương xem xét………. lại không ghép được cái đầu vào thôi. 

“Chẳng lẽ là thi thể nữ không đầu?” 

Ngay cả người ngoài nghề như thái hậu cũng có thể nhìn ra trong đống xương này không có cái nào nhìn có vẻ giống cái đầu. 

“Thiên Thừa, rốt cuộc là xương gì vậy?” 

Hoàng đế hỏi vị đệ đệ đang nhìn chăm chăm đống xương cốt, lại thấy mặt hắn càng ngày càng trở nên thâm thúy. Đúng lúc hoàng đế định mở miệng thúc giục, ngoài cửa cung đột nhiêntruyền đến thanh âm huyên náo 

“Điện hạ, Hoàng thượng có lệnh, người không phận sự thì không thể vào!” 

Đang đột phá vòng phong tỏa của bọn thị vệ chính là Tĩnh Hải vương cùng bốn vị công chúa, dù sao cũng là thiên kim quý thể, đám thị vệ sao dám mạnh tay ngăn cản, nên mấy tiểu quỷ xoay qua xoay lại vài cái là có thể tiến vào. 

“Phụ hoàng, mọi người đây là làm gì thế?? 

Lãnh cung đột nhiên xuất hiện nhiều người như thế tất nhiên là vượt quá tưởng tượng của tiểu Tiễn, cậu không chỉ thắc mắc, mà còn lộ ra chút hoang mang lo lắng. 

“Các con tới đây làm cái gì?” 

Hoàng đế nhíu mày hỏi, theo lẽ thường mà nói, mấy tiểu quỷ này hẳn là không xuất hiện ở chỗ này mới phải. 

Hoàng hậu vốn đang muốn ngăn cản đám trẻ con không cho nhìn hiện trường trong viện, lại phát hiện ra Đại nữ nhi hình như đang đem giấu gì đó sau lưng. 

“Trinh Phong, con giấu gì trong tay nói mau!” 

Đại công chúa ngay từ đầu còn cố gắng giấu giấu diếm diếm, cuối cùng không thắng nổi người lớn, đành phải đem mở cái bao giấu sau lưng ra, bên trong còn có một đống xương trắng……… 

“Các con giải thích đi, rốt cuộc thế này là sao?” 

Hoàng đế thở hắt ra, dùng ánh mắt bắn phá đám con. Người sáng suốt một chút lúc này đều nhìn ra, chỗ xương trong bao này cùng với chỗ xương chôn dưới đất là cùng một loại, nếu mà là xương người, aizzzz! Thật sự là chuyện cười xuyên quốc gia rồi!! 

Cuối cùng, căn cứ vài lời khai báo của “Nghi phạm”, thị vệ trong cung tìm thấy tận sâu trong điện một chú chó nhỏ, nhưng mà vẫn chưa được đăng ký trên mục hộ khẩu vật nuôi, mà tại cung của Tứ công chúa đám mèo nhỏ còn đang khóc rống vì đói. 

Lãnh cung quản lỏng lẻo—— điều này Hoàng hậu cũng đoán được, nhưng mà lại thành nơi cho các hoàng tử công chúa nuôi dưỡng chó mèo thì rõ là có vấn đề rồi, bởi vì ngay cả trẻ con cũng vào được, vậy nhỡ có người tâm tư kín đáo lẻn vào giả thần giả quỷ thì sao, vậy nên phải tra xét tất cả những người ra vào Tụy Hạc cung. 

Kết quả điều tra có thể nói là ngoài sức tưởng tượng của đám chủ tử luôn lạnh lùng nhìn lãnh cung từ xa, ngay cả hoàng hậu luôn khôn khéo nhanh trí cũng không nghĩ tới, mảnh đất Tụy Hạc cung này, cũng thật nổi tiếng quá đi mất!

Không nói tới việc đến đây rượu chè bài bạc, hẹn hò thân mật, vậy mà thậm chí còn có người của Hoán Y cục thừa lúc buổi tối đến đây phơi quần áo???!! Quản sự mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng giải thích rằng quần áo vải vóc trong cung quánhiều, bọn họ không còn chỗ để phơi, vân vân… Nhìn đống lụa trắng thượng hạng kia, hoàng hậu đột nhiên nhớ tới lời đồn nữ quỷ áo trắng bay loạn trong lãnh cung trước đây. 

Cuối cùng, Hoàng hậu không thể không đề ra điều một trong văn kiện của Đảng, đại ý là “Tụy Hạc cung là tài sản cố định trọng yếu của hoàng gia, không được sử dụng cho vấn đề cá nhân, không được dùng làm nơi hẹn hò, không được có hành vi vi phạm pháp luật!” 

Về phần Dụ phi cùng Thục phi đích thân gặp quỷ treo cổ kia, tuy rằng cuối cùng vẫn không phát hiện ra chút manh mối nào, nhưng hai người từ nay về sau cũng không để trong lòng nữa. Dù sao buổi tối trong lãnh cung náo nhiệt như thế cơ mà, khéo quỷ cũng chẳng muốn đi đến đó đâu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK