Tiêu Phong và nữ thần y cho ngựa tiến vào bìa rừng, không hay trên đỉnh Hào sơn, có hai người đang quan sát họ. Một tên bảo đồng bạn:
- Hắn đã đến, ngươi mau bẩm báo sư phụ!
- Được!
Tên đồng bạn vụt khỏi chỗ nấp chạy đi. Khi này Hàm Trường đang cùng thiếu phụ và một toán người của Phong Võ môn mai phục trong rừng. Hàm Trường nghe bẩm báo, quay sang thiếu phụ nói:
- Lâm sư muội à, huynh nói trước, nếu một lát nữa huynh gặp hắn trước thì sẽ động thủ trước đó. Muội đừng trách huynh là không khách sáo nhé?
Thiếu phụ biết Hàm Trường đã lâu không gặp đối thủ, ngứa tay lắm rồi, gật đầu:
- Lần này chúng ta nhất định phải báo thù cho cố đà chủ và các đương gia trong hội. Bảy mươi hai chiêu thức của bản phái, hôm nay hai người chúng ta nhất định phải sử cho hết, đừng để mối họa đó sống sót!
- Muội khỏi cần lo, dĩ nhiên huynh sẽ làm như thế!
Hàm Trường chém tay vào không khí nói. Mặc dù chàng biết rõ địch thủ của chàng võ công rất giỏi, nhưng lần này đối phương tự mình đi vào hiểm địa, đúng là dịp tốt để chàng tỉ đấu một phen.
Lại nói tới Tiêu Phong và nữ thần y đang cho cặp ngựa chạy xuyên qua khu rừng tĩnh mịch, cặp ngựa đang chạy ngon trớn, thốt nhiên Tiêu Phong kéo mạnh dây cương, con ngựa của chàng lập tức dừng lại, vó trước chồm lên.
Nữ thần y cũng kéo dây cương nhìn sang Tiêu Phong, chàng nói:
- Chúng ta đã bị bao vây tứ phía, đã là phu thê, muội phải đồng ý với huynh một việc này.
Nữ thần y đáp:
- Huynh nói đi.
Tiêu Phong nói:
- Một lát nữa huynh bảo muội làm gì, muội nhất định phải nghe lời.
- Vâng.
Nữ thần y mau mắn gật đầu, nàng nhìn sắc mặt của Tiêu Phong, biết bản lãnh kẻ địch không phải tầm thường, còn đang suy nghĩ, nàng nghe chàng hô lớn:
- Bằng hữu là ai, địch hay bạn?
Không có tiếng đáp trả.
- Trong tất cả các người – Tiêu Phong hô tiếp - Có ai có gan đơn đả độc đấu với mỗ không?
Tứ bề vẫn vắng lặng như tờ, mặc cho tiếng Tiêu Phong bay đi thật xa, tưởng chừng như vang động khắp cả rừng núi. Tiêu Phong vốn là một trong số ít các cao thủ hiện thời còn sống trong Binh Khí phổ, lần này vận khí dương thanh, nên xa gần ai nấy cũng đều nghe cực rõ.
Bọn đồ đệ của Hàm Trường đang phục kích trong rừng vốn tưởng trong tay nắm chắc phần thắng, giờ nghe tiếng của Tiêu Phong vang vọng, khiến cho bọn họ không hẹn mà phải phát run.
Tiêu Phong lại tiếp tục cất tiếng vang dội giữa khu rừng tịch mịch một lần nữa, như tạo uy thế để áp đảo tinh thần bọn chúng:
- Sao không có ai trả lời? Chẳng lẽ trong nhóm các người thật sự không có ai có đảm lượng nói chuyện với mỗ sao?
Một lần nữa giọng chàng hùng tráng, nhất thời làm cho chim chóc kinh hoảng bay loạn xạ cả lên, vùng sơn dã nháo nhác những tiếng chí choách. Toán đệ tử của Hàm Trường hết thảy đều lộ vẻ bất ổn trên mặt, tiếng y phục cọ loạt soạt vào nhau, nhiễu loạn một hồi lâu, thậm chí có cả tiếng binh khí đánh rơi xuống đất cũng đều vẳng tới.
Tiêu Phong nghe những âm thanh đó, khẽ gật gù tỏ ra không còn lo ngại nữa. Nhưng, nữ thần y ở trên yên ngựa bên cạnh chàng nhìn chàng bằng ánh mắt ngạc nhiên. Nàng không biết chàng đang nghĩ gì đây? Nàng cứ nghĩ lúc này hai người bọn nàng sắp sửa mất mạng tới nơi, là cá sa trong lưới, đáng lẽ phải cầu thần không hay cầu người không biết để lặng lẽ mà đi khỏi. Ai ngờ chàng không cân nhắc nặng nhẹ, lại hét lên ầm ĩ như thế, bảo sao không khiến lá gan đã ngập đầy hoang mang trong bụng nàng kinh sợ đến vỡ nát ra cho được chứ?
Nhưng đồng thời, giọng nói của chàng đó, cũng hàm chứa một sức mạnh rất lớn, một sức mạnh trấn nhiếp nhân tâm, khiến cho nàng nảy sinh một cảm giác nương tựa. Loại cảm giác đó thật là mâu thuẫn, khiến trong chốc lát nàng khó mà thích ứng được.
Nhưng dầu gì nữ thần y cũng tin tưởng ở chàng rất nhiều, nàng thầm bảo chàng làm vậy là có nguyên do. Quả thực dụng ý của Tiêu Phong khi cố tình hét lớn lên là muốn dọ thám thực hư. Lời vừa cất lên, chàng đã thu thập được không ít thông tin, như một kiếm thủ trước khi giao đấu thường dựa vào quan sát để dò biết tình hình đối phương lợi hại ra sao.
Quả nhiên sau khi Tiêu Phong cất tiếng hỏi xong, thì rất lâu sau, mới có tiếng hồi đáp, hiển nhiên là vì địch nhân bất ngờ trước hành động này của chàng. Từ đó mà chàng có thể suy ra, bọn chúng không phải loại người giỏi ứng biến, nếu chàng nhằm vào điểm này xuất kỳ chế thắng, hẳn khả năng thành công sẽ tăng lên. Thứ hai, do bọn chúng xem nhẹ đối phương, nhất là trong hai người bên chàng có một người không biết võ công, cho nên mỗi hành động chỉ nhằm vào một mình chàng mà thôi.
- Các hạ là Tế Nhĩ Ha Lãng?
Có đến gần nửa khắc sau mới có giọng từ xa vọng lại, tiếng nghe được, tiếng mất.
Tiêu Phong đáp:
- Đúng! Thì thế nào?
Nhóm người Phong Võ môn nghe Tiêu Phong hỏi lại, giọng hùng dũng, lại tiếp tục trù trừ hồi lâu, tráng chí có vẻ tiêu tan, vơi đi ý muốn trả thù. Hơn nữa xưa nay những người này đều nghe danh tiếng vang dội lẫy lừng của đồ đệ Võ Ma - Long Thiên Hổ, tự nhiên không còn một chút lòng tin nào với trận đánh này nữa. Song, nếu không thể xoay chuyển được tâm thái đó, thì coi như hôm nay cả đám người bọn họ đừng mong thực hiện được kế hoạch đã được gởi gắm bởi người vợ và người con trai duy nhất của cố tổng đà chủ Hồng Hoa hội.
- Nếu đúng như vậy – Có người đáp – Thì hôm nay chính là ngày giỗ của mi!
Lời vừa dứt, lá cây xung quanh Tiêu Phong và nữ thần y động đậy, sau đó, một toán người vận y phục áo trắng quần đen từ trong các bụi cây phóng ra. Kẻ địch nhiều không đếm xuể được, nữ thần y còn đang hoang mang trong bụng, thêm một toán người từ trên các tán cây phóng xuống hội tụ cùng những người vận y phục trắng quần đen. Nội công những người vừa đến này khá thâm sâu, bằng chứng là kình phong cuồng khởi từ trên ép thẳng xuống nơi hai người đang đứng.
Những người của Phong Võ môn vừa đến đã vây Tiêu Phong và nữ thần y vào giữa, tiếng chân chạy thình thịch rình rang, khiến cho khoảnh rừng trong chốc lát bụi đất như bị một cơn gió lốc cuốn bay mù mịt.
Người Phong Võ môn vừa xuất hiện, đã nhằm vào Tiêu Phong tấn công ráo riết. Một tên sử một thanh trường đao, hướng vào hai chân trước của con ngựa Tiêu Phong đang cưỡi ra sức chém ngang. Phập một tiếng, con ngựa hí lên một tràng đau đớn rồi ngã lăn ra đất. Cùng lúc đó, ba tên khác cũng dùng kiếm đâm thẳng tới Tiêu Phong.
Tiêu Phong phản ứng rất nhanh, vừa thoáng thấy tên cầm trường đao chém vào chân con ngựa chàng liền phóng vụt lên cao ba trượng, cũng vì vậy tránh khỏi mấy đường kiếm hiểm hóc.
Tiêu Phong vừa đáp xuống đất, toán người Phong Võ môn lại lăn xả vào chàng. Nữ thần y nắm chặt lấy dây cương, toàn thân nàng run rẩy, nàng thấy hai bên vô thù vô oán, nhưng vừa gặp mặt hai người họ đã ra tay muốn tàn sát chàng như vậy, đây là lần đầu nàng gặp phải chuyện như thế.
Tiêu Phong và những người Phong Võ môn đánh đấm túi bụi, chàng vừa hạ được người này, lại thấy người khác xông lên. Trong thâm tâm Tiêu Phong không biết chuyện gì đang xảy ra nên chỉ muốn tìm cách dĩ hòa, dứt khoát không đả thương ai nghiêm trọng để gây nợ. Chàng liên tiếp tránh tả né hữu, hoàn toàn nhường nhịn người Phong Võ môn.
Tiêu Phong đánh đấm một khắc sau, bị người Phong Võ môn ép lui vào một hàng cây, không thể lùi thêm được nữa. Nhưng chàng không bận tâm nhiều về tình hình hiện tại, chỉ mừng là kẻ địch hoàn toàn không có ý gây thương hại nữ thần y, tuy nhiên xét về mặt khí thế, chàng cũng đã bị họ áp đảo mất rồi.
- Cẩn thận có mai phục!
Tiêu Phong đang áp lưng vào hàng cây ra sức đánh, chợt nghe nữ thần y hô hoán.
Lời nàng vừa dứt, tiếng gió cũng rít lên theo.
Tiêu Phong khẽ quay đầu, thấy qua khóe mắt chàng, tàn thông phía sau lưng chàng tách ra làm hai, rồi vù một tiếng, Tiêu Phong nhanh nhẹn đảo bộ sang trái. Vèo! Người nấp trong tàn thông sử một cây kiếm dài khoảng hai thước, đâm vào lưng chàng, may là chàng tránh kịp thời, nên lưỡi kiếm chỉ bay sạt qua vai. Tiêu Phong xuất một cước đá ngược về sau, vút, kẻ đánh lén chàng lập tức nhảy lùi về sau một trượng, thế công của tên đó vì vậy mà đã bị hóa giải trong tích tắc.
Tiêu Phong quay phắt người lại, thấy người vừa đánh lén chàng là một thanh niên có vết chàm trên má trái, ở bên kia hàng thông hoành kiếm đứng chờ sẵn.
Thanh niên có vết chàm đó tên họ Triệu Khâm, là đồ đệ tâm đắc của Hàm chưởng môn. Nữ thần y ngồi trên ngựa ở cách đó một quãng cũng nhận ra Triệu Khâm, họ Triệu đã từng mang em trai đến nhờ nàng chẩn mạch ở Chiết Giang. Nữ thần y liền hướng vào Triệu Khâm nói lớn:
- Triệu huynh, huynh quả là không biết tốt xấu! Mấy hôm trước chúng tôi đã có lòng tốt cứu đệ đệ huynh, sao bây giờ lại muốn giết chúng tôi?
Triệu Khâm nhìn nữ thần y:
- Chúng tôi không muốn gây phương hại đến cô nương, chỉ muốn giết tên cẩu vương gia! Cô hãy tránh khỏi nơi này cho mau, chúng tôi hứa sẽ không làm khó dễ cô!
Trong khi Triệu Khâm trả lời nữ thần y, một người của Phong Võ môn dùng đao đâm vào vai trái Tiêu Phong từ phía sau lưng. Tiêu Phong khẽ dịch người sang hướng ngược lại tránh được đường đao, đoạn chàng dùng đòn chỏ thúc ngược ra sau đánh trúng vào bụng đối phương, đoạt luôn thanh đao.
Kiếm pháp của Triệu Khâm khá nhanh, họ Triệu trả lời nữ thần y xong, nhảy ra từ hàng cây vung kiếm đâm Tiêu Phong một nhát vào giữa ngực. Tiêu Phong thấy kiếm pháp thần tốc của Triệu Khâm công tới, chàng vội ngả người ra sau. Triệu Khâm đánh hụt một chiêu, thu kiếm về, rồi tiếp tục tung ra ba chiêu liên hoàn kiếm pháp như nước chảy mây bay không có điểm dừng lại. Tiêu Phong bèn sử thanh đao vừa đoạt được như thuẫn, bảo hộ các tử huyệt trước ngực. Triệu Khâm lại đánh ra ba kiếm chiêu khác, Tiêu Phong chống đỡ thành công hết.
Thêm một khắc nữa trôi qua, Tiêu Phong và đám người Phong Võ môn vẫn còn đánh nhau kịch liệt.
Nữ thần y vừa lo vừa sốt ruột, nàng đương nhiên không nghe theo lời Triệu Khâm khuyên bảo hãy nên rời đi.
- Đừng đánh huynh ấy nữa! - Nữ thần y nói - Các người hãy dừng tay lại! Dừng tay lại đi!
Mặc cho nữ thần y van xin, người Phong Võ môn vẫn tiếp tục hướng vào Tiêu Phong ra những đòn hung hiểm.
Nữ thần y lại nói:
- Các người thật là quá quắt, sao lại lấy ân báo oán chứ? Trên đời này còn thiên lý nữa hay sao?
Vẫn những tiếng leng keng đáp lời nàng.
Nữ thần y nhìn Tiêu Phong chống đỡ thêm một hồi nữa, nghĩ bụng mặc dù võ công của chàng rất giỏi, nhưng nếu chàng cứ dây dưa với những người này ắt sẽ không ổn, một mình chàng đánh đấm với nhiều hảo thủ, cho dù không bị chém trúng cũng sẽ kiệt sức mà chết, bèn nói:
- Đừng cả nể bọn họ nữa, huynh... đánh lại bọn họ đi!
Ở đằng xa xa, Hàm Trường đứng trên một tán cây quan sát đao pháp của Tiêu Phong. Mới ban đầu, Hàm Trường thấy Tiêu Phong chỉ sử những chiêu phòng thủ, chưa biết thực lực thế nào nên chưa vội ra tay. Đến khi Hàm Trường nghe nữ thần y hô hoán lên, lại thấy Tiêu Phong bắt đầu đánh ra những chiêu dứt điểm, khiến cho đồ đệ của chàng ngả như ngả rạ, Hàm Trường bèn đề khí, điểm chân vào một thân cây rồi phóng người bay vào giữa trận.
Lại nói nữ thần y cả mừng khi thấy Tiêu Phong không bị ràng buộc nữa nên đã trở thành mãnh hổ sổng chuồng, tiến lui xung sát trong rừng đao biển kiếm. Chàng dùng mười hai thế trong Thập Nhị Lộ Hành đao pháp, làm cho thanh đao đi đến đâu, là có người táng mạng đến đó.
Trong một lần ba người Phong Võ môn dùng kiếm đồng loạt chém vào đầu Tiêu Phong, chàng liền vận nội công vào bàn tay không cầm đao, xoay nhẹ cổ tay một cái, rồi đánh ra một chưởng, quét vẹt ba cây kiếm qua một bên, sau đó vận sức đẩy ba người đó ra.
Bịch, bịch, bịch! Ba thân hình vừa rơi xuống đất, tám người Phong Võ môn khác lại cùng lúc xông lên. Tiêu Phong lập tức huy động thanh đao trong tay: chọc, đâm, phạt, quất... làm tám người mất mạng trong nháy mắt.
Ngặt một nỗi đệ tử của Hàm Trường quá đông, lại hiếu chiến, bọn chúng thấy tình cảnh đồng bọn thảm tử trước mắt chẳng những không sợ mà còn kích phát thêm hung tính. Tiêu Phong đánh ngã được một nhóm người, nhóm khác liền nhất loạt tiến lên. Chàng lần lượt sử mười tám thế trong Thập Bát Phiên Trảo đao, thêm mười sáu thế trong Thập Lục Thiết Bối Huyền Vô Cực mới khiến cho những kẻ bị chàng đả thương, vô luận là trúng thương ở chỗ nào đều lập tức mạng vong. Nhóm người Phong Võ môn vây quanh chàng vì thế từ hơn ba trăm người lúc đầu giảm xuống còn hai trăm mạng.
Rồi đột nhiên, hai trăm người còn lại đó xao động. Tiêu Phong thấy giữa trận khổ chiến đẫm huyết liên miên đó thốt nhiên tất cả địch nhân dãn nhanh ra như triều rút, để lộ một khoảng trống lớn, chỉ còn mình chàng đứng trơ trọi. Tiêu Phong còn đang ngạc nhiên, chàng chợt thấy một đại Hán thân hình cao lớn, gương mặt râu ria xồm xoàm, thi triển khinh công như một mũi tên phóng về hướng chàng.
Đại Hán đó không ai khác hơn Hàm Trường. Họ Hàm chưa phóng tới nơi, tay đã làm động tác tuốt kiếm ra khỏi vỏ, cách không chém ra một chiêu. Đạo kiếm khí của Hàm Trường thâm hàn cuồn cuộn, bắn thẳng về phía Tiêu Phong. Tiêu Phong tức thì vung thanh đao lên, đánh trả lại.
Ầm một tiếng, khí kình giao kích, không gian tứ bề nhá sáng lên một cái rồi trở lại như cũ.
Hàm Trường dừng cách Tiêu Phong khoảng chừng hai trượng, ôm quyền nói:
- Tế Nhĩ Ha Lãng, nghe danh các hạ đã lâu, nay gặp thật đúng là vinh hạnh cho Hàm mỗ.
Đoạn phẩy tay một cái, những người Phong Võ môn liền vâng mệnh tản ra thêm một quãng nữa, để cho Hàm Trường có đủ chỗ để đơn đả độc đấu.
Tiêu Phong ôm quyền trả lễ:
- Tại hạ không biết đã làm gì phật ý khiến Hàm chưởng môn truy sát, nhưng chúng ta đều là người trong giang hồ hẳn phải tuân theo đạo nghĩa giang hồ.
- Dĩ nhiên.
Hàm Trường gật đầu, đoạn khẽ nhìn nữ thần y, Hàm Trường nói tiếp:
- Trong trận đại dịch ở Chiết Giang cô ấy đã cứu chữa rất nhiều người, có công không ít, lại nữa không có thù oán gì với tại hạ, nên tại hạ đương nhiên không làm khó dễ cô ấy.
Tiêu Phong ôm quyền với Hàm Trường lần nữa, trước khi xoay mình đi về phía nữ thần y. Tiêu Phong khẽ chạm tay vào bụng con ngựa nữ thần y đang cưỡi, nhưng chàng chưa kịp nói lời nào, nàng lắc đầu:
- Muội không đi!
Tiêu Phong nhìn nàng dịu dàng:
- Lúc nãy muội đã hứa với huynh những gì muội còn nhớ không? Muội đã hứa bất luận chuyện gì xảy ra cũng nghe lời huynh.
Nữ thần y vẫn một mực lắc đầu:
- Không! Muội không đi đâu, muội quyết cùng sống chết với huynh!
Tiêu Phong vuốt ve bụng ngựa, vẫn nhìn nữ thần y dịu dàng:
- Vừa rồi muội đã đồng ý nghe lời huynh mà.
Chàng nói xong, vỗ mạnh bàn tay từ dưới lên khiến con ngựa bị đau, lồng lên phóng đi. Nữ thần y hồn xiêu phách tán, luống cuống kéo dây cương nhưng con ngựa không dừng lại, đem nàng chạy một mạch ra khỏi trùng vây.
Tiêu Phong nhìn theo nữ thần y và con ngựa đến khi cả hai mất hút trong rừng.
- Chúng ta bắt đầu được rồi.
Tiếng của Hàm Trường vang lên kéo Tiêu Phong về với thực tại, nhưng chàng chưa vội xuất thủ, quay nhìn Hàm Trường:
- Các hạ đã từng có thù oán gì với tại hạ chăng…
Chẳng chờ Tiêu Phong nói dứt câu, Hàm Trường vung thanh kiếm sắc bén lên. Một lần nữa, luồng kiếm quang sáng rực lên, quấn lấy lưỡi kiếm trong tay Hàm Trường. Hàm Trường hét một tiếng trợ oai, trước khi bổ trường kiếm xuống, kiếm quang mãnh liệt bạo phát liền hướng vào Tiêu Phong lao đi.
Vừa nãy Tiêu Phong đã lãnh giáo công lực của Hàm Trường rồi, trong lòng khâm phục vô cùng. Tiêu Phong tự nhủ kiếm khí của Hàm Trường thủ kình phát xạ khi kích ra một kiếm rất là mạnh mẽ và chuẩn xác, cả đời chàng ngoài Cửu Dương thì chưa từng gặp người thứ hai như thế.
Dĩ nhiên Tiêu Phong cũng biết bản thân chàng đang đánh nhau với Hàm chưởng môn của võ đường Phong Võ môn. Tiêu Phong từng nghe Khẩu Tâm nói về danh tính của Hàm Trường, hồi còn nhỏ sinh ra trong một gia đình vốn không hề có truyền thống võ nghệ, sinh kế của gia đình họ Hàm là nghề nông. Tuy nhiên, thời trai trẻ, Hàm Trường đã may mắn gặp Giác Viễn và được Giác Viễn thâu làm đệ tử. Giác Viễn nhận ra Hàm Trường là người có thiên tư về võ thuật nên đã truyền dạy Thiếu Lâm tam thập lục quyền công. Danh tiếng Hàm Trường bắt đầu vang ra khi chàng tỉ thí và đả bại toàn bộ các võ sư trong chùa Thiếu Lâm khi còn rất trẻ.
Sau khi Giác Viễn qua đời, Hàm Trường tham gia bảo tiêu các chuyến buôn hàng của Hồ Quản Đông, nghề bảo tiêu đã khiến cho danh tiếng Hàm Trường nổi lên như cồn khi chàng nhiều lần giúp Hồ Quản Đông đánh bại các toán cướp hàng. Người trong võ lâm tôn Hàm Trường thành “Hoàng Hà kiếm khách.” Về sau, do uy tín từ nghề bảo tiêu, Hàm Trường liên kết với một số võ sư vùng Chiết Giang lập ra Phong Võ môn.
Và vì Tiêu Phong biết rõ danh tính Hàm Trường đến thế cho nên càng không dám khinh suất. Mặc dù tính về kinh nghiệm lâm trận hay võ nghệ, Tiêu Phong biết mình đều hơn hẳn Hàm Trường. Nhưng trước khi Hàm Trường xuất hiện, Tiêu Phong đã đánh nhau với đồ đệ của Hàm Trường khá lâu, toàn thân thấm mệt, nội công hao tổn, nên vừa nãy chàng tìm cách bắt chuyện với Hàm Trường là để bản thân có thời gian nghỉ mệt.
Nhưng Hàm Trường không để Tiêu Phong lấy lại sức lực, vội đánh ra một chiêu. Tiêu Phong không trực tiếp đón đỡ kiếm chiêu, hơn nữa chàng nhìn kiếm thế xé gió lao đi vun vút, biết đó chính là chiêu Trảm Ma Kiếm nổi tiếng của Thiếu Lâm. Vù! Tiêu Phong rùn người xuống rồi nhảy lên cao ba thước, thoát khỏi đường kiếm hiểm hóc. Hàm Trường đánh hụt một chiêu, vội thu kiếm về.
Tiêu Phong vừa đáp xuống đất, Hàm Trường lại vung kiếm đánh thêm một chiêu. Chiêu này xuất ra cũng mạnh và nhanh không kém chiêu Trảm Ma kiếm vừa rồi.
Từ tư thế bạt kiếm của đối phương, Tiêu Phong nhận ra đó là Trúc Diệp kiếm, Trương Quốc Khải đã sử chiêu này ở trận đánh Bình Lương. Trong những năm qua, từ khi Trương Quốc Khải chết đi, tưởng chừng trên giang hồ không còn ai sử dụng Trúc Diệp kiếm pháp nữa. Ấy vậy mà… Tiêu Phong cả kinh thầm nghĩ. Chàng biết lần này đã gặp phải một kiếm thủ đáng sợ không nhất thì nhì từ trước tới nay rồi, nên càng không dám coi thường. Tiêu Phong bèn thoái bộ một bước, sau khi trụ vững chân, dùng thanh đao trong tay xuất một thế chém xéo lên.
Keng! Đao pháp Cương Đao Bản Hạ mà Tiêu Phong xuất ra cũng nhanh chớp nhoáng nhưng quả như Tiêu Phong nghĩ, lưỡi kiếm của Hàm Trường vốn đã sắc bén, lại hội tụ một luồng công lực thâm hậu nên vừa chạm vào thanh đao đã gãy.
Xoẹt! Tiêu Phong dùng phần đao còn lại, sử như phi đao ném về phía Hàm Trường, cùng lúc đề khí thoái lui.
Hàm Trường vội ngả nửa người ra sau tránh cho ám khí bay sạt qua khỏi cổ.
Hai người chỉ mới qua lại ba chiêu, Tiêu Phong đã tỏ vẻ như đang ở thế hạ phong vì đã mất đi thanh đao.
Hàm Trường đánh ra chiêu thứ tư. Tiêu Phong không còn cách nào khác đành nghiêng người tránh né. Hàm Trường càng đánh dũng khí càng phất lên, không ngừng múa tít thanh kiếm trong tay, lại xuất ra một loạt các chiêu kiếm nữa. Kiếm thế cực kỳ hiểm ác, chỉ muốn giết chết đối phương. Vừa nãy Hàm Trường quan sát thấy Tiêu Phong hạ được rất nhiều đồ đệ của mình, nên khi xuất thủ đã hiển lộ thân pháp cực nhanh để Tiêu Phong biết mùi lợi hại.
Tiêu Phong liên tục tránh né. Hai người qua lại đã hơn năm mươi chiêu.
Hàm Trường đã từng lăn lộn giang hồ lâu năm, cho nên kinh nghiệm lâm trận vô cùng phong phú và lão luyện. Trong một lần Hàm Trường thu kiếm về thì chợt thấy một ống tay áo của Tiêu Phong như có gió lộng lên, chàng liền biết Tiêu Phong chuẩn bị tả chưởng đánh ra.
Hàm Trường khẽ nhếch môi một cái, hai chân mới không động đậy, chỉ ngả thượng bàn sang phải. Tay không cầm kiếm của Hàm Trường vung ra trước nhanh như điện chớp, nhắm vào huyệt thiên đạt trên ngực của Tiêu Phong, điểm tới.
Tiêu Phong lách người sang phải tránh thủ pháp Thiếc Tí Sa, vì thế mà chưởng pháp được đánh ra theo đà di chuyển, cũng bị lệch đi. Ầm một tiếng vang lên, chưởng pháp của Tiêu Phong đánh vào một tảng đá sau lưng Hàm Trường làm khối đá nổ tung. Những người Phong Võ môn đứng gần tảng đá lật đật lùi ra.
Hàm Trường thẳng người lên, lần này dùng chưởng pháp Mãnh Công Độc chưởng phóng vào Tiêu Phong. Vù! Tiêu Phong thấy chưởng pháp hơn người nên không đánh trả, chàng thận trọng thi triển thuật khinh công Phi Hành Di Thiên nhảy lên một trượng, tránh được luồng hàn khí lao thẳng tới ngực. Ngờ đâu đó chỉ là cú đánh dứ lắt léo, nhân lúc Tiêu Phong còn đang treo lơ lửng trên không, Hàm Trường xuất Độc Tiêu Cước từ dưới thốc gót đá lên.
Tiêu Phong hao tổn khá nhiều nguyên khí khi đánh nhau với bọn Triệu Khâm vừa rồi, nên xoay chuyển có phần chậm chạp hơn so với ngày thường, không sao tránh được cước pháp này. Nhưng dù sao Tiêu Phong vẫn là truyền nhân của Võ Ma, nên lâm nguy mà không loạn, bèn gác chéo song chưởng phong tỏa trước ngực để giảm cước thế.
Binh! Một tiếng khô khốc vang lên, người Phong Võ môn vỗ tay reo hò. Hàm Trường bấy giờ đang đắc thủ, lập tức tung thêm một đường kiếm nữa nhưng lần này Tiêu Phong lưu tâm để ý, nên đảo bộ thoái lui tránh né thành công.
Vù, vù! Hàm Trường vung kiếm chém thêm hai nhát nữa. Tiêu Phong lại lách mình sang hai bên trái phải, né được tất.
Hai người lại tiếp tục giao đấu, sau một trăm chiêu. Hai bên đều tổn hại khá nhiều nguyên khí, nhưng Tiêu Phong xem chừng ra có phần thiệt hơn.
Gần đến chiêu thứ hai trăm. Hàm Trường khua thanh kiếm trong tay công ra chiêu Thạch Tỏa Công. Lần này, mặc dầu Tiêu Phong lưu tâm, nhưng khi Hàm Trường đảo tay chém ngang ngực, Tiêu Phong nhất thời không phản ứng kịp. Tiêu Phong thấy mình không có cách nào tránh khỏi chiêu thức Thạch Tỏa Công, còn đang than thầm, đột nhiên trong đầu chàng lóe lên một ý, Tiêu Phong bèn xoay vai trái ra đỡ nhát kiếm sắc bén.
Soạt! Một lần nữa những người Phong Võ môn cùng nhau reo hò. Hàm Trường cũng nhếch môi đắc thủ, chợt, hai mắt Hàm Trường mở to.
Tiêu Phong nhân cơ hội Hàm Trường còn đứng trong tầm tay mình, độ chừng hai bước chân, đúng ngay trong tầm ném phi đao của mình bèn rút phi đao ném ra.
Đang! Hàm Trường vung kiếm lên gạt. Đao kiếm giao kích. Mũi đao chạm vào lưỡi kiếm, bắn ngược trở lên, văng lửa tung tóe.
Tuy Hàm Trường đỡ được phi đao nhưng nội công của Tiêu Phong khi sử phi đao vô cùng dũng mãnh, đã khiến Hàm Trường có cảm giác rằng một dòng lực vô hình đẩy thanh kiếm trong tay chàng đi, buộc chàng lùi lại một thước, làm chàng chao đảo một chút mới trụ vững chân.
Hàm Trường nếm trải mùi vị vừa đối chiêu, mặc dù chưa bị thảm bại, nhưng phải lùi lại mấy bước như vậy, đã có thể chứng minh rằng khí kình của thanh phi đao do Tiêu Phong phóng ra mạnh đến độ nào.
Tiêu Phong lại rút thêm một cây phi đao nữa bắn tới, Hàm Trường tiếp tục đưa kiếm lên cuống quýt gạt đỡ.
Keng! Âm thanh lanh lảnh của kim thiếc giao nhau vang đi rất xa.
- Hay lắm!
Tiêu Phong mỉm cười nói, khi thấy Hàm Trường thành công đỡ được hai đường đao của mình, sau đó chàng bèn vận công vào bàn tay trái phát ra một vệt sáng, chờ cho Hàm Trường vung kiếm lên đỡ thì dùng tay phải rút thêm một thanh phi đao nữa ném ra.
Hàm Trường ngả người ra sau tránh được phi đao thứ nhất. Đột nhiên, người Phong Võ môn nghe Hàm Trường kêu hự một tiếng, rồi một chuỗi những âm thanh leng keng lốc cốc vang lên, định thần mới hay đó là tiếng thanh kiếm của Hàm Trường rơi trên đất. Thì ra Hàm Trường chỉ tránh được thanh đao thứ nhất. Đồ đệ của Hàm Trường ai nấy cũng đều kinh ngạc, bởi chính họ cũng không hề thấy Tiêu Phong rút ra song đao.
Hàm Trường lảo đảo hai chân, một tay ôm ngực. Lúc nãy cặp phi đao đi quá nhanh và đạo quang đan xen phân tách làm Hàm Trường không tài nào nhìn thấy được thanh đao thứ hai.
Ngay lúc này có tiếng vó ngựa vang lên, rồi nữ thần y từ trên yên ngựa nhảy xuống ôm chầm lấy Tiêu Phong. Nàng tựa sát người vào chàng. Tuy tình thế nguy cấp nhưng nàng lại cảm thấy đây là một cảnh giới rất đẹp mà mình chưa bao giờ gặp. Trong rừng thì lạnh lẽo, bầu trời âm u, xung quanh là cường địch bao vây chực chờ tấn công bốn phía nhưng nàng lại cảm thấy ấm áp an toàn hơn cả buồng khuê của nàng trong thừa tướng phủ.
Tiêu Phong thấy nữ thần y quay lại, xúc động vỗ về trên vai nàng, sau đó chàng buông nàng ra. Tiêu Phong bước lại đối diện Hàm Trường, chàng cúi xuống nhặt thanh kiếm của Hàm Trường lên.
Hàm Trường biết khi nãy Tiêu Phong hạ thủ lưu tình, nên khi phóng thanh đao thứ hai đã khẽ xê dịch cổ tay lên một chút, vì vậy mà đao đã không cắm trúng vào tim chàng, mà cách chỗ hiểm khoảng nửa phân.
Hàm Trường nhìn Tiêu Phong một chút rồi nhận lại thanh kiếm, chàng biết lần này khó lòng trả mối thâm thù cho cố đà chủ và các huynh đệ trong hội phục Minh được. Kẻ địch của chàng võ nghệ hơn chàng hẳn, mặc dù bản thân chàng không hề thiếu kinh nghiệm vào sinh ra tử nhưng thiếu thứ sát khí được bồi đắp bởi máu me và chiến trận, nên đối phương đã dùng sở trường của mình để chế ngự sở đoản của chàng.
Tiêu Phong trả thanh kiếm cho Hàm Trường rồi quay mình đi về phía nữ thần y.
Nhưng chàng chỉ đi được vài ba bước chân, chợt có giọng nữ nhân vang lên:
- Con mẹ mười tám đời tổ tông nhà của mi, tên cẩu quan không giữ lời kia, đừng bày trò giả nhân giả nghĩa trước mặt bổn nương!
Câu thóa mạ vừa dứt, thiếu phụ áo tím từ đâu phóng lại đứng cạnh Hàm Trường.
Trong tay thiếu phụ cầm một cây nhị khúc côn, gương mặt được che bằng tấm vải cũng màu tím than. Nàng mắng mấy tiếng lớn như sấm động trời quang xong hất cổ tay một cái, cây nhị khúc côn duỗi thẳng ra, chiêu Huyền Côn Đại Pháp của Thiếu Lâm được nàng đánh vào lưng Tiêu Phong.
(còn tiếp)