Kết thúc mùa hè ấy, đại học khai giảng.
Những giảng đường sáng sủa, các thầy cô xuất sắc trong từng lĩnh vực. Mọi thứ như một giấc mơ.
Cuộc sống của tôi cuối cùng đã đi đúng quỹ đạo.
Vào ngày khai giảng, tôi được chọn làm đại diện sinh viên ưu tú phát biểu. Thẩm Lệ và Thẩm Hân đến tặng hoa cho tôi. Nếu không có biến cố, Thẩm Hân giờ cũng đã là một sinh viên đại học.
Khi ánh mắt tôi và Thẩm Lệ giao nhau, cả hai hiểu rằng cuộc trả thù vẫn chưa dừng lại.
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, cuộc điều tra về Trình Dã đã cơ bản kết thúc, và cậu ta phải đối mặt với mức án 7 năm tù giam. Trình Viễn Giang bỏ trốn với số tiền lớn, để lại mọi trách nhiệm cho Trình Dã gánh vác.
Ngay khi nhận được thông báo, Thẩm Du đã hẹn lịch phá thai.
Tôi gọi điện cho Thẩm Lệ từ bệnh viện.
“Trình Dã có thể gặp được người quan trọng không?”
Rất nhanh sau đó, tiếng gọi của Trình Dã vang lên khắp bệnh viện:
“Thẩm Du! Thẩm Du!” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cậu ta gầy đi rất nhiều, râu ria lởm chởm, điên cuồng nắm chặt tay Thẩm Du khi cô ta đang định bước vào phòng phẫu thuật.
“Đây là con của chúng ta, em đừng bỏ nó đi có được không?”
Thẩm Du đứng từ trên cao nhìn xuống Trình Dã đang quỳ trước mặt mình, ôm lấy bụng cô ta đã nhô lên rõ ràng.
Không cử động, cô ta như một cái xác không hồn.
“Thẩm Du, chúng ta đã từng nói sẽ cùng đưa con đi chơi công viên mà?
“Sao em có thể nhẫn tâm như vậy?
“Đây là con của chúng ta mà!”
Thẩm Du với vẻ mặt đầy thù hận, gạt tay Trình Dã ra, quyết tâm bước vào phòng phẫu thuật.
Trình Dã quỳ sụp xuống, ôm chặt lấy chân cô ta. Bị Thẩm Du đạp mạnh ra xa.
Ánh mắt Thẩm Du đầy căm ghét.
“Cút đi!
“Cậu muốn tôi phải làm sao? Một đứa con gái không học hành gì, sinh ra con của một kẻ tù nhân à?
“Trình Dã, cuộc đời của tôi bị cậu hủy hoại rồi!
“Biến đi! Tôi thà rằng chưa bao giờ gặp cậu!”
Thẩm Du cương quyết bước vào phòng phẫu thuật.
Trình Dã ngồi thụp xuống, ánh mắt ngơ ngác, như một đứa trẻ phạm lỗi.
Ánh mắt dần dần mất đi sự sống, từ niềm vui khi tìm lại được cha, đến việc gánh tội thay cha và phải vào tù.
Đối với Thẩm Du, cậu ta cũng chỉ là một con tốt bị lợi dụng, không có chút tình cảm nào.
Ánh sáng duy nhất mà cậu ta từng tự hào, giờ đã lụi tàn.
25
Thẩm Du trải qua ca phẫu thuật thất bại vì tâm trạng quá kích động, dẫn đến mất máu nghiêm trọng. Tử cung của cô ta đã bị cắt bỏ.
Khi tỉnh lại, bên giường bệnh chỉ có tôi.
“Giang Sở, bây giờ tôi thế này, cậu hài lòng chưa?”
Nước mắt lăn dài trên gò má, khuôn mặt Thẩm Du tái nhợt như người vừa bước qua cửa tử.
Tôi lắc đầu, bước lại gần và nhẹ giọng nói:
“Tôi biết giờ cậu không còn quan tâm đến chuyện thi cử nữa.
“Vậy nên tôi đến để nhắc cậu rằng, Trần Ngôn Thanh đã ra nước ngoài rồi.”
Trần Ngôn Thanh từ bỏ suất đặc cách khi xuất ngoại. Nếu Thẩm Du tham gia thi đại học và đạt điểm chuẩn, cô ta vẫn còn cơ hội được đặc cách.
Thẩm Du tính toán đủ đường, cuối cùng lại tự tính vào mình. Thật nực cười.
Tôi bước ra khỏi cổng bệnh viện. Tiếng thét thất thanh của Thẩm Du vang vọng khắp hành lang.
Cô ta đã nhảy lầu.
Lẽ ra cô ta đã tử vong ngay tại chỗ, nhưng Thẩm Lệ đã sắp xếp cho cô ta những bác sĩ giỏi nhất. Kết quả là Thẩm Du không chết, nhưng cũng không còn là người, chỉ còn sống như một cái xác không hồn trên giường bệnh.
Đôi khi, sống còn đau đớn hơn chết. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tôi đến thăm Trình Dã trong tù một lần. Không ngờ vẫn còn có người đến thăm, đôi mắt Trình Dã thoáng lên một tia sáng.
Thấy tôi, cậu ta bắt đầu khóc.
“Giang Sở, xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…”
Tôi đặt ngón tay trỏ lên môi:
“Suỵt, đàn ông con trai khóc thì không đẹp đâu.”
Lần đầu tiên tôi thấy một Trình Dã với vẻ mặt đáng thương như vậy.
“Nhìn cậu xem, ở trong tù không sống tốt nhỉ, gầy hẳn đi rồi.”
Thẩm Lệ đã cử người tìm được đoạn video ghi lại cảnh Thẩm Hân bị xâm hại và thiêu hủy nó. Anh ta cũng sắp xếp để Trình Dã được đối xử tốt hơn trong tù.
Mắt đỏ hoe, Trình Dã run rẩy hỏi tôi:
“Giang Sở, cậu không sao chứ?”
Tôi nhướng mày: “Hửm?”
Trình Dã mấp máy đôi môi run rẩy, khóc lóc:
“Tôi đã mơ một giấc mơ rất đáng sợ, trong đó tôi đã đối xử với cậu rất tệ, thậm chí hại chết cậu.
“May mà mơ là ngược lại, cậu vẫn ổn.
“Giang Sở, giờ tôi mới nhận ra cậu là người tốt nhất với tôi.
“Đợi tôi ra tù, chúng ta có thể bắt đầu lại được không? Tôi sẽ cố gắng cải tạo để được ra sớm…”
26
Tôi ngắt lời cậu ta:
“Không đúng đâu.”
“Cái gì không đúng?”
Tôi nhìn Trình Dã và mỉm cười: “Cậu không thấy lạ à? Bao nhiêu năm qua Trình Viễn Giang không tìm được cậu, vậy mà giờ đột nhiên lại tìm thấy?”
Đôi mắt Trình Dã mở to, đầy vẻ kinh ngạc:
“Là cậu sao?
“Cậu độc ác như vậy, tại sao lại đối xử với tôi như thế?”
Tôi giơ tay phải lên, nhưng không thể ngăn được nó run rẩy. Di chứng của kiếp trước khiến tôi luôn phải nỗ lực kiềm chế khi đối diện với Trình Dã.
“Độc ác ư? Tôi từng không độc ác, nhưng đã bị cậu hại chết!
“Với cậu thì đó chỉ là một giấc mơ, nhưng với tôi, tất cả những tổn thương đó đều là thật!
“Ở bên cậu từng phút từng giây, tôi đều ghê tởm đến muốn nôn!”
Mắt Trình Dã đỏ ngầu, lẩm bẩm:
“Thật sao? Tôi thật sự đã hại chết cậu ư?”
“Trình Dã, cậu giả vờ cái gì chứ? Nếu tôi không độc ác, chẳng phải tôi đã trở thành người tiếp theo như Thẩm Hân sao?”
Nghe đến tên Thẩm Hân, Trình Dã ngồi phịch xuống ghế.
Ha, cậu nghĩ mình sạch sẽ trong mắt tôi à?
Cứ tuyệt vọng mà ở lại địa ngục để chuộc tội đi.
Dưới sự điều trị tích cực của các bác sĩ, Thẩm Hân dần lấy lại được sự tỉnh táo, chỉ là đã quên đi ký ức đau thương kia. Cô ấy dính tôi như sam, nhờ tôi dạy kèm để chuẩn bị xin học bổng vào một trường đại học nước ngoài, bắt đầu lại cuộc đời.
Sau khi vào đại học, mối quan hệ giữa tôi và anh em nhà họ Thẩm càng trở nên tốt đẹp hơn.
Tan học, tôi đứng chờ Thẩm Hân ở cổng trường.
Thẩm Lệ lái chiếc Maybach đến đón tôi.
“Lên xe.”
“Hửm? Thẩm Hân đâu?”
“Không có ấy, tôi không thể mời cô đi ăn à?”
Thì cũng không phải.
Đèn đỏ bật sáng, ánh mắt Thẩm Lệ dịu dàng dừng lại trên người tôi.
Tôi soi gương trước xe, không thấy dính lá rau nào cả.
Thẩm Lệ vẫn chăm chú nhìn tôi, không có ý định rời mắt.
“Trên mặt tôi có gì à?”
“Không, chỉ là tôi thấy cô thú vị.”
“Anh Thẩm này, sự tò mò là khởi đầu của việc rơi vào vực thẳm đấy.”
Trẻ con mới chọn lựa, tôi muốn người đàn ông bước vào tương lai cùng tôi.
*Hết*