"Anh cảm thấy em hôm nay không giống ngày thường nha!". Viên Thụy Thiên nhìn em trai mình, muốn đưa tay sờ sờ đầu hắn, lúc này mới phát hiện ra đối phương đã cao hơn mình một cái đầu.
"Đúng không?" Viên Hàm Vũ hơi hơi mỉm cười, ỷ vào thân hình cao chiếm ưu thế, đôi mắt không ngừng xem xung quanh như muốn tìm kiếm cái gì đó.
"Đó là trước kia anh cũng không phải không từng kêu em đi với anh, chỉ là mỗi lần đều bị em cự tuyệt". Viên Thụy Thiên cười nói: "Hôm nay nghĩ thông suốt rồi sao, lại nguyện ý đi với anh?"
"Không có việc gì làm nên đến thử xem". Viên Hàm Vũ nói. Xung quanh đều xem xét, không thấy bóng dáng của người kia. Nhìn nhìn lại biển người tấp nập phía trước, trong lòng hắn thật ra đã có một chút hối hận.
Hôm qua ở Nhạc Tuyên ở phòng sách nghe điện thoại, vừa vặn Viên Hàm Vũ đi ngang qua nghe thấy. Tuy rằng không thể xác định có phải cùng hội đấu giá này không, nhưng cũng làm Viên Hàm Vũ nảy sinh ra một chút hy vọng.
Tưởng tượng đến cảnh lát nữa Nhạc Tuyên nhìn thấy mình, biểu tình kinh ngạc, tâm tình của Viên Hàm Vũ rất tốt.
Bởi vì bên ngoài hội đấu giá, người phụ trách có bày một khu trưng bày văn vật miễn phí, tuy nói bên ngoài rất đông, nhưng người thật sự vào đấu giá lại rất ít.
Thời gian còn chưa tới, Viên Hàm Vũ và Viên Thụy Thiên ở bên ngoài tùy tiện đi dạo.
"Em xem bình sứ Thương triều Thanh Hoa này, thế nào, chắc cũng phải một hai trăm vạn đấy!". Viên Thụy Thiên chỉ vào bình sứ trong tủ kính, đẩy đẩy Viên Hàm Vũ bên cạnh anh ta.
Đôi mắt tùy ý nhìn lướt qua, Viên Hàm Vũ khóe miệng cong lên, nói: "Đồ giả, nhiều nhất hai trăm thôi".
Viên Hàm Vũ nói vô cùng chắc chắc làm mấy người xung quanh cũng ghé mắt nhìn.
Bị người khác nhìn chằm chằm có chút không dễ chịu, Viên Thụy Thiên kéo kéo áo Viên Hàm Vũ: "Em nói giỡn sao? Ở đây đông người, đừng nháo!"
Ánh mắt quét qua đỉnh đầu mấy người xung quanh, hừ lạnh một tiếng, Viên Hàm Vũ nói: "Hoa văn trên bình sứ cũng không phải của triều Thương, mà là của triều Nguyên". Hoa văn này rõ ràng là bản nháp tác phẩm của chính mình khi còn nhỏ, chẳng qua thái phó nhìn thấy cuối cùng lưu truyền rộng rãi mà thôi, như thế nào cũng coi như là đánh bại bọn người phát minh của Thương triều.
Viên Hàm Vũ nói rõ ràng, mọi người nghe thấy cũng đều như lọt vào trong sương mù. Bất quá đối với lý do mà Viên Hàm Vũ giải thích cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Không thể nào, ông chủ Phương không thể bày chút đồ giả để cho đẹp chứ!". Mấy người xung quanh nghị luận sôi nổi, mà người khơi mào sự tình đã sớm cười cười rời đi.
Viên Thụy Thiên còn chưa kịp phản ứng, em trai mình từ Mỹ trở về sao còn có thể có loại năng lực hạng nhất này chứ?
"Em nói thật xem, đi Mỹ một chuyến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Viên Thụy Thiên theo sát phía sau Viên Hàm Vũ, một hai phải hỏi được đáp án rõ ràng mới bằng lòng bỏ qua.
"Đây đều là thường thức mà". Không trực tiếp trả lời, Viên Hàm Vũ đi theo phía sau đám người kia vào hội trường chính.
"Em...". Bị Viên Hàm Vũ xem thường, nhìn bóng dáng người kia đi phía xa, Viên Thụy Thiên lắc lắc đầu, cũng cười đi vào hội trường.
......
"Mọi người hướng về bức họa nổi tiếng << Vạn Mã Lao Nhanh Đồ >>! Giá khởi điểm một vạn rưỡi!" Người chủ trì giới thiệu bức họa cổ, người phía dưới cũng nhao nhao báo giá.
"Cái này em có muốn mua không?". Viên Thụy Thiên xúi giục Viên Hàm Vũ, chỉ là người bên cạnh như không nghe thấy, đôi mắt vẫn nhìn loạn khắp nơi. "Aizz, anh nói em cả buổi tối đều đang tìm cái gì vậy?"
"Tìm người!". Viên Hàm Vũ bày rõ ý tứ Túy ông không phải ở rượu (Người không say vì rượu). Trong hội trường không nhiều người lắm, chỉ là không nhìn thấy bóng dáng Nhạc Tuyên.
"Tìm người sao?" Viên Thụy Thiên lúc này mới hồi phục lại tinh thần, "Anh nói em tại sao lại đột nhiên đi với anh, hóa ra là có mục đích khác". Viên Thụy Thiên híp mắt nghiêng người nhìn về phía Viên Hàm Vũ. "Em không phải mới đính hôn sao, lại coi trọng ai vậy?"
Viên Hàm Vũ thất vọng quay đầu lại chỗ ngồi, đối diện với ánh mắt bát quái của Viên Thụy Thiên, ghét bỏ nhìn anh ta một cái.
Trên sân khấu phía trước, bức tranh << Vạn mã lao nhanh >> đã được một người mua được, hiện tại trên sân khấu đang trưng bày một cái bình gốm màu đời Đường.
"Đừng đưa tay, đồ giả". Nhìn Viên Thụy Thiên muốn nhấc tay lên, Viên Hàm Vũ ngồi bên cạnh nhàn nhạt nói.
Viên Thụy Thiên ngẩn người, tay vừa định giơ lên đã yên lặng buông xuống. Vừa rồi biểu hiện của Viên Hàm Vũ làm anh rất giật mình, trong lòng bất tri bất giác cũng tin hắn.
Lại qua vài món, hoặc là chính Viên Thụy Thiên chướng mắt, hoặc là chính Viên Hàm Vũ cực lực cự tuyệt, thế cho nên đến khi phiên đấu giá sắp kết thúc, hai người vẫn trắng tay.
"Không được, món tiếp theo anh nhất định phải mua". Như là một tên nghiện, Viên Thụy Thiên không mua một thứ trở về, trong lòng liền vô cùng không thoải mái.
Viên Hàm Vũ căn bản không mong đợi, nhưng cũng chú ý nhìn lên sân khấu.
"Tiếp theo là một món đồ cổ đến từ triều Nguyên!". Giọng người chủ trì truyền đến tai Viên Hàm Vũ, tuy rằng không có ý định gì nhưng vẫn nhịn không được ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía món đồ đang được chậm rãi đẩy ra từ hậu đài.
Không nhìn còn đỡ, đến khi tấm vải được mở ra, Viên Hàm Vũ cả người đều ngây ngẩn.
Cái món đồ kia, quen thuộc như vậy, đã từng ở cạnh mình gần như vậy, mà hiện tại lại rất xa.
Viên Thụy Thiên cũng phát hiện điểm khác thường của Viên Hàm Vũ, quay đầu hỏi, "Em sao vậy?"
Viên Hàm Vũ gắt gao nhìn chằm chằm thanh kiếm trên sân khấu, ánh mắt lộ ra khát vọng.
"Thanh kiếm này tên là 'Lạc Hà', là binh khí của đại tướng quân triều Nguyên, Nhạc Tuyên!". Người chủ trì giới thiệu tư liệu mà Viên Hàm Vũ vô cùng quen thuộc, Viên Hàm Vũ nhịn không được nhớ về lúc ấy.
......
"Nhạc tướng quân, ngươi xem thanh kiếm Lạc Hà này như thế nào?". Tiểu thái giám bên cạnh bưng một cái hộp, trường kiếm lẳng lặng nằm bên trong.
Đang xem hát, trong nháy mắt cả người Nhạc Tuyên đều hưng phấn lên.
"Sao ngươi lại tìm được nó thế!". Cẩn thận lấy Lạc Hà từ trong hộp ra, thần sắc kinh hỉ bộc lộ hết ra ngoài, thậm chí kính ngữ cũng đã quên.
Viên Hàm Vũ đứng một bên, trong mắt mang ý cười.
"Lúc trước có nghe ngươi nhắc qua, lúc này vừa hay có người tiến cống, ta liền giữ nó lại". Viên Hàm Vũ cũng không nói cho Nhạc Tuyên biết rằng sau khi Nhạc Tuyên nhắc đến thanh bảo kiếm này, hắn liền phải người tìm kiếm khắp nơi trong cả nước, tối hôm qua vừa mới được đưa vào trong cung, hôm nay đã gọi Nhạc Tuyên đến lấy.
"Người này cũng xem như là có tâm, thứ quý như vậy, khẳng định là có chuyện gì quan trọng rồi". Nhạc Tuyên gật gật đầu, đặt bảo kiếm trong tay trở về, bất quá đôi mắt vẫn không có cách nào rời khỏi chiếc hộp kia.
Viên Hàm Vũ cũng chú ý tới động tác của Nhạc Tuyên, nhíu nhíu mày, bảo thái giám cất chiếc hộp vào, đến bên cạnh Nhạc Tuyên hỏi: "Sao vậy, không thích sao?"
Nhạc Tuyên cười cười nói: "Đương nhiên là thích, chẳng qua vô công bất thụ lộc. Hoàng Thượng vẫn là nên cất trước đi, chờ lúc nào đó ta lập công, lại ban cho ta cũng không muộn".
Viên Hàm Vũ đương nhiên hiểu rõ tính tình của Nhạc Tuyên như vậy, cũng không ép buộc, chỉ hứa rằng sau khi anh đánh lui Hung nô thì ban thưởng cho.
Mà ngay ngày hôm sau, Nhạc Tuyên liền nhận lệnh mang binh xuất chinh chống quân Hung nô. Ba tháng sau, khải hoàn trở về.
"Nhạc tướng quân lãnh binh có công, kiêu dũng thiện chiến đánh lui quân Hung nô, trẫm đặc ban bảo kiếm 'Lạc Hà', hãn huyết bảo mã một con, bạc trắng ba nghìn..."
Viên Hàm Vũ ngồi trên long ỷ, sủng nịch nhìn Nhạc Tuyên quỳ gối phía dưới.
"Tạ Hoàng Thượng ban thưởng!" Nhạc Tuyên vừa mới hồi kinh, còn chưa kịp về nhà nghỉ ngơi đã trực tiếp vào cung.
Viên Hàm Vũ càng cao hứng, trực tiếp làm trò trước mặt bá quan văn võ, ban thưởng cho Nhạc Tuyên.
Sau khi lâm triều, Nhạc Tuyên đi theo Viên Hàm Vũ vào hậu hoa viên.
"Ái khanh đi cũng đã lâu lắm!". Viên Hàm Vũ thở dài, tuy đây không phải là lần đầu tiên Nhạc Tuyên xuất binh đánh giặc, nhưng sau khi khi biết được tâm ý của mình, đây thật sự đúng là lần đầu tiên.
Nhạc Tuyên ngẩn người, cúi đầu đại khái tính một chút thời gian.
"Hoàng Thượng, chỉ có ba tháng, không lâu lắm!" Vì có thể được danh chính ngôn thuận đạt thanh bảo kiếm kia, Nhạc Tuyên có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trên đường không có một tia trì hoãn. Lúc đánh giặc cũng trực tiếp áp dụng chiến thuật đánh nhanh, tốc chiến tốc thắng.
"Đúng không...". Khóe miệng Viên Hàm Vũ hơi hơi giơ lên, đúng vậy, cái gì cũng không biết mới có thể thấy thời gian trôi qua nhanh.
......
"Đang hỏi em, suy nghĩ đi đâu vậy?". Viên Hàm Vũ bị Viên Thụy Thiên bên cạnh lay lay, phục hồi lại tinh thần mới phát hiện đã bắt đầu đấu giá 'Lạc Hà'.
"Làm sao vậy?" Thời khắc này chú ý giá cả biến động bên trên, Viên Hàm Vũ chờ đợi thời cơ,
"Thanh bảo kiếm này nhìn qua không tồi, là đồ thật hay giả?". Viên Thụy Thiên nhỏ giọng hỏi, tuy nói trong lòng nghĩ nhất định phải mang một thứ về, chỉ là thanh bảo kiếm kia lại không phải thứ anh ta thích, hơn nữa tỉ lệ nhìn qua không tốt, Viên Thụy Thiên càng thêm do dự.
"Giả". Viên Hàm Vũ híp híp mắt, nhìn khán giả đã kêu lên đến 30 vạn, giữa sảnh dường như có chút an tĩnh: "40 vạn".
Viên Hàm Vũ giơ thẻ lên, đấu giá.
Viên Thụy Thiên mở to hai mắt nhìn, nhìn người ngồi bên cạnh mình.
"Em không phải nói là giả sao, đã giả thì còn kêu giá làm gì?". Viên Thụy Thiên có chút gấp không biết Viên Hàm Vũ rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
"50 vạn". Trên lầu hai có người vươn tay, đem giá nâng lên tới 50 vạn.
Toàn hội trường đều nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
Thanh kiếm này, bất kể là tỉ lệ hay tình trạng bảo tồn mà nói, đều không tính là hoàn hảo. Nó có thể lấy ra để đấu giá, hơn phân nửa là bởi vì người đã từng dùng nó là một đại tướng quân.
Chỉ với nguyên nhân này, cũng không đáng 50 vạn.
Toàn hội trường đều chú ý đến hai người đang đấu giá này, bọn họ đều muốn biết, một thứ đồ như vậy, cuối cùng sẽ được cướp về với giá như thế nào.
Viên Thụy Thiên thật không thể thoải mái quản mấy chuyện này, Viên Hàm Vũ hiện tại có biểu hiện khác thường làm anh ta giật mình khẩn trương. Cũng như những người khác, anh ta cũng không thấy thứ này có gì tốt, hơn nữa người trên lầu ra giá như thác.
"Một trăm vạn, nhiều nhất không thể vượt qua một trăm vạn!". Viên Thụy Thiên nhắc nhở nói, nếu như Viên Hi biết hai tên tiểu tử bọn họ lấy một trăm vạn mua một thanh thép gỉ như vậy, khẳng định sẽ bị mắng một trận tưng bừng.
Viên Hàm Vũ căn bản không chú ý đến ý của anh ta, một bên đấu giá, đối mắt cũng không nhịn được nhìn lên phía trên. Đến tột cùng là ai cùng mình tranh món đồ này!
......
"Người này ánh mắt không tồi a!". Người đàn ông ngồi trên ghế, dựa vào cửa sổ phía trước nhìn xuống Viên Hàm Vũ dưới lầu. "Ặc, tôi sao cảm thấy anh ta quen mắt như vậy chứ".
Nhạc Tuyên nhíu nhíu mày, đến gần bên cửa sổ, cúi đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đang nhấc tay ở dưới, trầm mặc không nói.
"A, tôi nhớ ra rồi, này không phải là đối tượng đính hôn của anh sao! Hai người đang ở đây chơi trò gì vậy!". Người đàn ông kia bừng tỉnh đại ngộ, hướng về phía người chủ trì lắc lắc đầu.
Nhạc Tuyên không ngăn cản động tác của đối phương, nhưng thật ra như đang suy tư gì mà ngồi xuống ghế, tay đặt bên môi, chăm chú suy nghĩ.
......
Viên Thụy Thiên ôm hộp kiếm, đi theo Viên Hàm Vũ đến hậu trường giao tiền. Dọc theo đường đi lải nhải mãi, không phải trách cứ Viên Hàm Vũ tốn 120 vạn mua thứ này, mà nói trở về không thể giải thích với Viên Hi.
"Im miệng!". Viên Hàm Vũ nghe càng thêm bực bội, quay đầu trực tiếp trừng mắt nhìn Viên Thụy Thiên một cái, làm người đó lập tức im thin thít.
Lúc đang chờ đợi ký hợp đồng, đột nhiên có người đàn ông mặc tây trang màu đen đi về phía hai người.
"Xin hỏi ngài là Viên Hàm Vũ tiên sinh phải không ạ? Ông chủ của chúng tôi mời ngài đi một chuyến!"
......
# Hết chương 9