Không lâu sau, tin nhắn được gửi tới: “Con bé chết tiệt kia, con sói đỏ cuỗm cậu đi mất rồi à?”
Trong khoang xe không có âm nhạc, tiếng chuông điện thoại vang lên liên tiếp cực kì khó chịu, liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của người bên cạnh, Tiểu Ái chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi mới trả lời tin nhắn: “Không phải con sói cậu nghĩ đâu, yên tâm đi!”
Tin nhắn của Tư Nhã được gửi đến với tốc độ nhanh chóng mặt: “Vậy là con sói nào? Cậu đừng có lừa mình đó! Nếu như con sói đó dám ra tay với cậu, mình sẽ cào xước, đập nát kính, tháo bánh chiếc DBS của anh ta!”
Tiểu Ái không nhịn được cười. Không hổ danh là chị em, ngay cả cách thức uy hiếp trả thù cũng y như nhau.
Mấy ngày trước sau khi Tiểu Ái kể với Tư Nhã chuyện Thôi Thái Dạ hôn cô, vẻ mặt Tư Nhã lập tức như kiểu “mình đã sớm tiên liệu được rồi”, ngay cả cách xưng hô cũng nhất loạt đổi thành “con sói kia”, khiến cô chỉ biết cười sặc sụa.
Tiểu Ái tiếp tục trả lời: “Yên tâm, thật sự không phải con sói đó. Là anh trai mình. Bố mình bị ốm, bọn mình đang trên đường về nhà. Có thể phải mất ba, bốn ngày!”
Tư Nhã lập tức gửi đến một chuỗi dấu chấm than: “!!! Chú bị bệnh sao không nói với mình? Lẽ ra nên rủ mình đi cùng bọn cậu về chứ? Cậu thật là không hiểu chuyện gì cả! Chú vừa đẹp trai vừa hiền từ, nhớ lại trước đây chú đã săn sóc mình nhiều như thế nào!”
Tiểu Ái: “Nhã Nhã à, chúng ta mới quen nhau hồi đại học mà! Cậu đã gặp bố mình lúc nào?”
Tư Nhã: “Mình nhìn ảnh tưởng tượng không được à!”
Tiểu Ái: “Được! Rất được!”
Tư Nhã: “Con bé chết tiệt kia, cảm giác được ngồi trong xe S600 thế nào hả? Cậu nhớ mấy ngày tới phải giúp mình trông coi Dung Kỳ, đừng để người yêu hồi trung học thanh mai trúc mã gì đó cướp mất đấy!”
Tiểu Ái: “Thôi đi! Cậu cho rằng mình có thể trông coi anh ấy hả? Hơn nữa, bố mình đang bị bệnh, lấy đâu ra thời gian để ý những chuyện đó!”
Tư Nhã: “Vì thế đáng lẽ cậu phải để mình về cùng với bọn cậu. Trời ơi, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai của Dung Kỳ với chiếc xe S600 kia, tim mình lại đập dữ dội… Mấy ngày nữa không biết sẽ có bao nhiêu đứa con gái như hùm như sói bổ nhào vào anh cậu! Hức hức…”
Đến đây thì Tiểu Ái không còn lời nào để đáp lại nữa. Cô nhìn vào khuôn mặt Dung Kỳ. Đúng vậy, các đường nét trên khuôn mặt anh đẹp thanh thoát, mắt, mũi và môi giống như kiệt tác của thượng đế. Nhưng vấn đề là, bao nhiêu năm nay đã có rất nhiều cô gái muốn đến với anh, nhưng cô chưa thấy anh đáp lại tình cảm của bất kỳ ai dù chỉ một chút thôi. Hi vọng Tư Nhã lần này giống như những lần trước, chỉ là nhất thời hứng lên, chứ không thì e rằng cô sẽ bị ngã một vố đau.
Thời gian lái xe đến thành phố Z chỉ mất hai tiếng đồng hồ, trên đường đi cũng thuận lợi nên buổi trưa xe đã dừng lại phía trước nhà. Từ hôm bị ngã xuống nước mấy ngày trước, đến giờ vẫn còn ho và nghẹt mũi, nhưng vì thích mặc áo đẹp nên Tiểu Ái chỉ khoác chiếc áo len mỏng đến đầu gối, trong khi nhiệt độ hôm nay lại giảm. Vừa xuống xe cô lạnh đến nỗi hắt hơi liên tục.
Một chiếc áo vest màu đen được phủ lên đầu Tiểu Ái, khi kéo chiếc áo vest xuống, cô thấy Dung Kỳ đã đi vào hành lang. Trên người anh chỉ còn sót lại chiếc áo mỏng manh.
Cái tên này gần đây đối xử với cô xem ra khá tốt, chả trách người ta hay nói khoảng cách sinh ra tình cảm, lúc trước chuyển đi thật là một lựa chọn sáng suốt. Tiểu Ái khoác áo vest, trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh.
Nhà cô ở trên tầng năm, tầng cao nhất của khu dân cư. Căn hộ được thiết kế theo kiểu gác xép, có bốn phòng, trong đó phòng khách có diện tích rất lớn.
Bà Dung vừa mở cửa, đã ôm chầm lấy Tiểu Ái. Việc học ở trường bận rộn, những dịp nghỉ hè, nghỉ đông cô lại bận đi casting khắp nơi, nên không có nhiều thời gian về nhà. Lần về gần đây nhất là dịp nghỉ lễ 1/5, chẳng trách mẹ lại nhớ cô như vậy.
Tiểu Ái quàng lấy cổ mẹ làm nũng, Dung Kỳ lúc này mới bước vào phòng, hờ hững gọi một tiếng “Mẹ”. Điều này, Tiểu Ái thật sự khâm phục anh, đã ba năm không gặp, vẻ mặt anh lại như mới chỉ xa cách có ba ngày.
“Về là tốt rồi, mau đi thăm bố con đi! Ông ấy vừa nói với mẹ, nếu như hôm nay không gặp được các con thì sẽ không xuống giường.” Bà Dung gật đầu với Dung Kỳ, ba người đi về phía phòng ngủ, còn chưa đặt chân vào cửa phòng, đã nghe thấy tiếng ông Dung.
“Các con yêu quý của bố! Mau đến đây cho bố ôm cái nào! Bố nhớ các con quá!” Ông Dung đang nằm trên giường xem phim, nét mặt hồng hào giơ tay ra hướng về phía họ.
Tiểu Ái vô cùng ngạc nhiên, giọng nói của bố vẫn sung sức, thần sắc vẫn tốt như vậy, bố có chỗ nào giống với người đang bị bệnh đâu? Chắc không phải bố học theo mấy bộ phim truyền hình giả bệnh đó chứ?
Cô nhìn Dung Kỳ, vẻ mặt anh vẫn bình thản, bước lên gọi một tiếng “Bố”.
“Thằng nhóc này! Chỉ có con là không có tinh thần nhất!” Ông Dung giọng nói đang vui vẻ thì đụng ngay phải núi băng, vì thế xoay đầu sang Tiểu Ái: “Heo con đến đây bố ôm nào!”
Nghe thấy tên gọi thân mật đã lâu chưa được nhắc tới, sống mũi Tiểu Ái hơi cay cay. Cho dù bây giờ bố nói với cô, bố giả bệnh để lừa họ về nhà thì cô cũng không giận.
Thấy các con về nhà, bố mẹ Tiểu Ái rất vui mừng. Buổi trưa bà Dung nấu cả một bàn thức ăn, ông Dung còn mở cả chai rượu vang hảo hạng đã cất giữ mấy năm nay, nhà có bốn người, ông kiên quyết bắt mỗi người uống một ly.
Sau bữa trưa, bà Dung rửa hoa quả rồi giúp anh em cô thu xếp chăn và ga trải giường. Tiểu Ái cùng ông Dung ngồi xem phim “Xích Bích” trong phòng khách. Như thường lệ, khi hai người cãi nhau đến độ đỏ mặt tía tai vì sự kiện lịch sử của nhân vật nào đó trong “Tam quốc”, thì Dung Kỳ vẫn như trước, lặng lẽ ngồi làm việc với chiếc laptop.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn, khung cảnh gia đình này Tiểu Ái đã thấy vô số lần, nhưng thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, cô vẫn cảm giác có gì đó không thật. Giống như anh với họ là hai thế giới. Một nhà ba người và một đứa bé không thể hòa hợp. Anh rất trầm tĩnh và cũng rất hiểu chuyện, anh hoàn mĩ, ưu tú, không bao giờ khiến họ phải thất vọng. Thế nhưng, anh cũng rất xa cách, khoảng cách đó giống như không khí trong suốt, biết rõ là tồn tại, nhưng mãi mãi không nhìn thấy được, không bao giờ với tới được.
“Hôm nay lạnh như vậy, hay là buổi tối ăn lẩu đi!” Bà Dung bưng hoa quả bước ra.
“Vậy chẳng phải mẹ lại cần giúp đỡ hay sao?” Tiểu Ái ra sức nhét những quả nho Mỹ vào miệng. Cô và Tư Nhã là “quý tộc mới của thành thị”, không đi chợ, không nấu cơm, ngay đến hoa quả cũng lười không rửa, đã rất lâu rồi cô không được hưởng thụ cảm giác gia đình đầm ấm.
“Đúng rồi, bố mẹ có biết bây giờ anh rất lợi hại không? Anh đã trở thành đạo diễn quốc tế rồi đó! Ngay cả đến ngôi sao nổi tiếng gặp anh cũng phải kính cẩn. Như cô diễn viên chính đoàn làm phim con – Phạm Tĩnh Tĩnh, báo chí nói cô ta rất nổi tiếng, nhưng cứ gặp anh trai thì lúc nào cũng cười tươi như hoa. Còn nữa, bố mẹ có biết ngày hôm nay bọn con đi về bằng xe gì không? S600, xe Benz! Là xe của anh trai đó, anh có rất nhiều tiền! Vì thế, giờ bố mẹ đã trở thành phú ông phú bà rồi đó, có yêu cầu gì thì bố mẹ cứ đưa ra! Anh sẽ giúp bố mua xe, đổi một ngôi nhà thật lớn!”
“Con bé này! Bố con nhiều tuổi như vậy rồi, ông ấy có muốn học lái xe mẹ cũng không yên tâm. Còn về chuyện nhà cửa, hai con không sống ở đây, căn nhà này vốn dĩ đã lạnh lẽo lắm rồi, còn muốn đổi nữa sao?” Bà Dung dí tay vào trán Tiểu Ái: “Anh con từ nhỏ đã có bản lĩnh rồi, những thành tựu nó đạt được bây giờ chẳng có gì lạ cả, con đắc ý gì chứ? Tiền đâu phải do con kiếm ra!” Bà nói xong lại quay sang Dung Kỳ, ngữ điệu dịu dàng: “Tiểu Kỳ à, tiền con gửi về trước đây bố mẹ đều đã nhận được rồi. Nhưng mẹ với ba thực sự không cần nhiều tiền như vậy, vì thế đã giúp con mở tài khoản để gửi vào đó, đợi đến khi con cần đến thì lấy ra dùng.”
Tiểu Ái chớp chớp chớp mắt hỏi nhỏ ông Dung: “Anh gửi tiền về hả bố? Gửi bao nhiêu vậy?”
Ông Dung đúng lúc xem đến cảnh hỏa công phá thế liên hoàn, vô cùng hăng say: “Tiểu Kiều bị Tào Tháo vây khốn rồi, thế này thì trốn thoát làm sao đây?”
“Bố!”
“Bố không nhớ rõ lắm, khoảng năm hay sáu trăm nghìn nhân dân tệ gì đó, hỏi mẹ con đi!”
Năm, sáu trăm nghìn nhân dân tệ? Tiểu Ái bị kích động lớn: “Con sớm muộn cũng sẽ kiếm được nhiều tiền thôi! Bố mẹ cứ đợi mà xem!”
“Đợi cái gì!” Bà Dung đưa một tờ giấy đến: “Tiểu Ái, cùng với anh con đi siêu thị đi, đây là những thứ cần dùng cho bữa lẩu tối nay. Có đồ nào thích ăn, các con xem rồi mua thêm.”
Tiểu Ái xem tờ thực đơn một dãy dài, rầu rĩ: “Mẹ, trong nồi lẩu của mẹ cần đến cả dép đi trong nhà và giấy vệ sinh à?”
“Nhân tiện đi thì mua một thể. Con bé này nhiều lời làm gì? Không phải có xe sao, lại chẳng cần phải khuân vác.”
“Con vừa về mà mẹ đã bắt làm việc cực nhọc rồi…” Tiểu Ái còn đang lẩm bẩm, Dung Kỳ đã tắt máy tính đi về phía cửa. Cô thừa dịp nhanh trí nói với mẹ: “Anh lái xe, một mình anh ấy đi không được hả mẹ?” Kết quả chưa nói hết câu, cô đã bị cho mấy cái cốc vào đầu, đành phải mau mau đi thay dép.
Nhìn hai người, kẻ trước người sau không nói không rằng đi ra khỏi nhà, bà Dung thở dài: “Ông xã, Tiểu Kỳ với Tiểu Ái, sao vẫn lạnh nhạt như trước vậy? Tiểu Kỳ từ nhỏ đã được yêu quý, ông nói xem vì sao con bé này lại không muốn thân thiết với anh trai nó?”
Ông Dung vẫn bận rộn với việc xem phim, nói qua loa vài câu, cũng chẳng thèm nhìn vợ mình. Bà Dung lại gọi mấy tiếng, sau đó thì bốc hỏa, giằng lấy điều khiển ti vi trên tay ông rồi ấn nút tắt. Ông Dung lúc đó mới cười cười với bà, rồi liên tục gọi bà xã.
“Ông xem đi, Tiểu Ái chính là học ông, từ nhỏ đã giống như quỷ vậy, có việc cần nhờ người ta thì một vẻ mặt, không có việc gì thì lại một vẻ mặt khác.”
“Giống tôi không tốt à? Bây giờ trong xã hội này, sẽ có những kiểu người như vậy, gió chiều nào theo chiều ấy, không biết đến làm việc lớn là như thế nào!”
“Tiểu Kỳ lại không giống ông. Nó từ nhỏ nói một là một, hai là hai, xưa nay không hề nhiều lời! Hiện tại không phải là nó đã thành công trong sự nghiệp sao?”
Ông Dung kéo tay vợ, mỉm cười: “Nó đương nhiên không giống tôi rồi, nếu giống tôi thì làm sao có thể nhẫn nại như vậy được!”
“Ông xã, hôm nay thấy chúng nó quay về, trong lòng tôi luôn nghĩ, hai đứa trẻ đều đã lớn rồi, quan hệ vẫn không tốt, hay là… chúng ta kể chuyện đó với hai đứa chúng nó?” Lời nói của bà Dung khiến ông Dung hơi biến sắc, bà vội vàng nói thêm: “Chủ yếu là vì nó, ông cũng biết Tiểu Ái, từ khi Tiểu Kỳ đến nhà này, việc gì cũng thích tranh giành với nó, còn không phải là sợ chúng ta sẽ yêu Tiểu Kỳ hơn hay sao? Ông thấy thế nào…”
“Tôi thấy bà bớt lo đi!” Vẻ mặt ông Dung nghiêm túc hiếm thấy: “Tôi đã nói với bà, việc này không được nhắc đến. Tôi biết trong lòng bà yêu con gái, nhưng còn Tiểu Kỳ thì sao, bà đã từng nghĩ cho nó chưa? Ngộ nhỡ nó biết chuyện này rồi, bà nói xem về sau làm sao nó trở về cái nhà này nữa? Đứa trẻ này, tính tình lạnh lùng, kiêu ngạo. Năm đó, thấy dáng vẻ nó khi mở cửa nhìn tôi, trong lòng tôi vô cùng xót xa. Bà nói xem một đứa bé mười tuổi, tại sao ngay đến nửa nụ cười cũng không có vậy? Mới mười tuổi, cặp mắt đã lạnh lùng, hoàn toàn giống như một người trưởng thành đã từng trải qua những thăng trầm của cuộc đời. Thà rằng, nó cứ phản kháng một chút, khó bảo một chút, dù sao vẫn có con đường để giải quyết, ít nhất còn khiến nó coi chúng ta là người nhà thật sự. Nhưng nó lại một mực nghe lời và tỏ ra hiểu chuyện hơn bất kỳ ai, cái gì cũng cất giấu trong lòng, không cho chúng ta biết, điều đó mới làm người ta lo lắng. Nếu năm đó tôi không đưa ra quyết định sáng suốt, bịa ra một câu chuyện, thì làm sao nó bằng lòng ở lại nhà chúng ta chứ? Bây giờ nếu để nó biết, thực ra nó với tôi một chút quan hệ cũng không có…”
“Được rồi, được rồi, tôi thuận miệng nói ra một câu thôi mà, cũng không đến mức ông phải nói nhiều như vậy. Tiểu Kỳ bây giờ không phải là tốt lắm rồi à? Đã tốt nghiệp đại học, Mỹ cũng đi rồi, sự nghiệp cũng dần đi vào ổn định, còn điều gì khiến ông lo lắng nữa!” Bà Dung không chịu được việc, mỗi lần chồng hồi tưởng lại sự việc năm đó, thì cảm xúc lại dạt dào tha thiết, tưởng chừng như những chuyện bi thảm nhất trên đời này đều xảy ra với Dung Kỳ của họ vậy.
“Làm sao không thể lo lắng được? Bà nghĩ xem, Tiểu Kỳ năm nay bao nhiêu tuổi rồi, vẫn chưa có ai bên cạnh cả!”
“Đám trẻ bây giờ đứa nào chẳng kết hôn muộn, đề cao độc lập, làm người độc thân, huống hồ nó vừa từ Mỹ trở về, ông muốn nó đi đâu tìm người đây!”
“Bà thì biết cái gì mà nói! Tiểu Kỳ ra nước ngoài cũng chỉ là chuyện gần đây, trước khi ra nước ngoài bà đã thấy nó yêu đương ai chưa? Bà nói đi…” Những lời phản bác của ông Dung rốt cuộc cũng khiến bà Dung phải nộp vũ khí đầu hàng. Bà đưa lại chiếc điều khiển ti vi cho ông: “Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, ông xem phim của ông đi, hỏa công phá thế liên hoàn, tiếp tục đi!” Nói xong, bà lập tức lên gác.
Sở thích của ông Dung quay trở lại như chưa có chuyện gì xảy ra, lấy được chiếc điều khiển rồi, ông lại tập trung tinh thần xem phim.
Chiều thứ ba, siêu thị rất vắng vẻ. Tiểu Ái trước khi xuống xe đã để lại chiếc áo vest trên xe, lí do là cô không muốn làm hỏng hình tượng của mình. Dung Kỳ lãnh đạm nhìn cô, cũng không lấy lại áo mặc vào. Tiểu Ái tức giận, nhìn vào bóng dáng cao ráo chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, không kìm nổi mắng thầm câu quỷ ưa sạch sẽ, cho anh lạnh chết đi!
Tiểu Ái không muốn vận động, vừa bước vào siêu thị, lập tức đưa thực đơn cho Dung Kỳ, còn mình thì đẩy xe, lười biếng đi theo sau anh.
Hai người cứ thế lặng lẽ không nói gì, mua hết những đồ trong thực đơn, rồi đi đến quầy hàng đông lạnh.
“Muốn ăn cái gì khác không?” Lúc Dung Kỳ hỏi, Tiểu Ái còn bận nhẩm đếm những chị em nội trợ ở tứ phía đang nhìn mãnh liệt Dung Kỳ. Tuổi tác chênh lệch phải từ hai mươi đến sáu mươi tuổi, ngay cả đến những bé gái đáng yêu bên cạnh các bà mẹ trẻ cũng không tránh được việc nhìn chăm chú về phía anh. Tên này thật sự là già trẻ cũng không tha.
Bỗng có một vật gì đó lạnh lạnh đập vào trán Tiểu Ái, cô nhảy lên hoảng sợ, phát hiện ra Dung Kỳ đang cầm một con gà đông lạnh đánh mình.
“Rất bẩn đó!” Tiểu Ái túm chặt áo sơ mi của Dung Kỳ quệt lên, anh tránh không kịp, bị cô quệt lên bả vai mấy cái liền.
“Em…” Dung Kỳ trừng mắt nhìn Tiểu Ái. Cô lè lưỡi làm mặt quỷ với anh. Hiện giờ cô không sợ anh, bố mẹ đều ở bên cạnh, cô cũng độc lập về kinh tế rồi, hơn nữa còn có bệ đỡ kiên cố Thôi Thái Dạ.
Nghĩ đến Thôi Thái Dạ, Tiểu Ái lại cảm thấy đau đầu. Mặc dù trước kia, cô đã từng chủ động hôn anh ta, nhưng hôn má và hôn môi có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Cô tất nhiên không tin Thôi Thái Dạ sẽ thật lòng với mình, nhưng hiện tại anh ta lại bày ra bộ dạng hứng thú với cô, làm cô thấy khó xử.
Lần này nghe tin bố bị ốm nên Tiểu Ái ngoan ngoãn về nhà, nguyên nhân một phần cũng là vì tạm thời né tránh anh ta.
Tiểu Ái đầu óc lơ đãng, tiện tay nhặt vài đồ ăn Tây bỏ vào xe. Kết quả bữa tối cô mới phát hiện ra những thứ trong nồi toàn các loại thịt viên như: cá viên, thịt gà viên, thịt bò viên… Lúc Tiểu Ái đang ra sức gắp thịt viên thì điện thoại di động vang lên, trên màn hình nhấp nháy ba chữ Thôi Thái Dạ. Cô ấn nút tắt rồi vứt sang một bên, nào ngờ nó lại vang lên lần nữa. Tiểu Ái tức giận, tiếp tục tắt máy. Tuy nhiên, Thôi Thái Dạ quả thực rất nhẫn nại, cứ năm phút lại gọi một lần. Ngay đến bố mẹ cô cũng phải để ý đến, Dung Kỳ cau mày lại: “Nghe đi!”
“Bé con, em đang ở đâu vậy?”
“Tôi đi đâu cũng phải báo cáo với anh sao?” Tiểu Ái lạnh lùng đáp. Không thấy bên kia nói gì, cô tiếp tục nói: “Bố tôi bị ốm, tôi đang ở nhà, có thể phải ba bốn ngày sau mới quay lại.”
“Bác trai ốm ư?”
“Giả bệnh thôi!” Tiểu Ái thở dài, sau đó nghe thấy tiếng cười của anh: “Vì vậy bố mẹ tôi đều ở đây, anh tôi cũng vậy. Mấy ngày này không thuận tiện lắm cho việc nói chuyện qua điện thoại với anh đâu, anh đừng gọi đến nữa!”
“Làm sao như thế được, vậy chẳng khác nào anh không được thấy em à?”
“Anh bớt lắm chuyện đi! Anh lo hẹn hò đi, đừng nghĩ đến việc làm phiền tôi nữa.”
“Anh lại chỉ muốn hẹn hò với em thôi! Hay là, anh đến thành phố Z tìm em?”
“Đừng có vô vị như vậy nữa!”
“Không vô vị, anh rất thật lòng, nhất định sẽ như vậy! Em bảo Dung Kỳ nghe điện thoại, anh sẽ nói rõ ràng với cậu ta. Nói rằng em với anh gạo đã nấu thành cơm, như thế là được chứ gì?” Giọng điệu Thôi Thái Dạ chắc như đinh đóng cột, có vẻ như đang thật lòng vậy.
Tiểu Ái giận sôi người: “Anh biến đi!” Cô hung dữ tắt máy, khi bước vào phòng ăn mới phát hiện ra câu cuối hét to quá làm cả nhà đều ngơ ngác nhìn mình.
Tiểu Ái nhếch mép cười nói: “Nhân viên chào hàng bây giờ thật đáng mắng!”
Mặc dù biết ông Dung giả bệnh, nhưng Tiểu Ái và Dung Kỳ vẫn ở nhà mấy ngày.
Bà Dung đã về hưu, ông Dung cũng dựa vào tuổi tác nên thường lấy cớ xin ở nhà nghỉ ngơi. Những ngày này, trong ngôi nhà đã bấy lâu lạnh lẽo bỗng trở nên náo nhiệt. Hàng ngày, Tiểu Ái ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, cùng bố mẹ xem phim, chuyện trò. Dung Kỳ thì lúc nào cũng bận rộn trước máy tính, nếu không thì cũng lên ban công quay hướng nam trên gác ngủ trưa.
Tiểu Ái còn nhớ, sau khi lên trung học, Dung Kỳ rất thích ngủ trưa, đặc biệt là vào mùa xuân và mùa thu. Những ngày được nghỉ học, anh có thể ngủ cả một buổi chiều. Lúc đó cô rất thích chọc anh, lén lút cắt một sợi tóc của anh, bỏ mấy hạt muối vào cốc nước của anh, hoặc là cầm bút chì viết lên sách của anh mấy chữ…
Sau khi Dung Kỳ phát hiện ra, anh luôn rất bình tĩnh, đến mức ngay cả cô cũng cho rằng những chuyện này không phải do mình làm ra. Người không hiểu sẽ nói, đó là sự cưng chiều của anh trai đối với em gái, bởi vì thương yêu, nên coi như không có vấn đề gì. Người hiểu sẽ cho rằng phản ứng của Dung Kỳ như vậy là đúng, nói con trai nên như vậy, ung dung điềm đạm, chỉ có những thằng nhóc bướng bỉnh chưa trưởng thành mới nổi loạn tìm cách báo thù.
Nhưng Tiểu Ái biết, thái độ đó là coi thường, bởi vì không quan tâm, không để ý nên coi như xa lạ vậy.
Tuy nhiên, với Tiểu Ái như thế lại càng tốt, dù sao anh ấy là Dung Kỳ thánh nhân khó mà có thể bắt bẻ được. Cho dù đối diện với bất kì tình huống nào, bất kì chuyện gì, đều phải giữ được sự trầm tĩnh và điềm đạm hoàn mĩ đến vô vị. Lúc đó, cô đã từng cho rằng, anh mãi mãi đối xử lạnh nhạt với cô, giống như biển băng xanh ở vùng Bắc Cực với lục địa màu trắng đơn thuần vùng cực Nam, vĩnh viễn là hai phần thế giới không thể giao nhau. Cho tới khi cô lên lớp mười, vào một buổi chiều thu năm đó, thế cân bằng vô hình cuối cùng cũng bị phá vỡ triệt để.
Hóa ra trên thế giới này không có chuyện gì tuyệt đối, tất cả chỉ là tương đối.
Dung Kỳ can thiệp vào chuyện riêng tư của Tiểu Ái – những hồi ức ngọt ngào, tươi đẹp liên quan đến mối tình đầu của cô, đến bây giờ vẫn được cất giấu ở tận nơi sâu thẳm. Chàng trai tỏa sáng như ánh mặt trời từ sân bóng chạy về phía cô, nụ cười rạng rỡ khiến lần đầu tiên cô cảm thấy tim loạn nhịp và tâm hồn xao động.
Rất nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại những hồi ức ấy, cô mới phát hiện ra nguyên nhân khiến cô căm ghét Dung Kỳ cũng là bắt đầu từ đó.
Bà Dung gọi Tiểu Ái mấy lần không thấy đáp lại, liền nhét điện thoại không dây vào tay cô.
Là điện thoại của Lý Trân Gia, bạn thời tiểu học ở thành phố Z, đồng thời cũng là bạn học trung học và phổ thông. Trước khi quen Tư Nhã, Trân Gia là bạn tốt nhất của cô. Tình bạn hơn mười mấy năm nhưng không ngờ cuối cùng lại mong manh yếu ớt đến vậy.
Lý Trân Gia vẫn thân mật gọi cô như trước. Tiểu Ái cảm thấy kì lạ, vừa về nhà chưa được mấy ngày, cũng không liên lạc với ai, tại sao Trân Gia lại gọi điện đến tìm cô chứ?
“Mấy ngày trước trên đường, mình đã thấy cậu!” Trân Gia cứ như vậy giải thích một loạt. Tiểu Ái tay ôm điện thoại nhưng thực tế chỉ nghe được mấy câu. Cho tới khi Lý Trân Gia nói ra mục đích gọi đến lần này, cô bất ngờ ngồi thẳng người.
“… Thế mới nói cậu về thật đúng lúc! Ngày mai lớp mình sẽ tổ chức họp lớp, ăn thịt nướng tại công viên Thạch Hồ ở ngoại ô. Còn nữa Hứa Kỷ Dương cũng đến đó!” Giây phút đó, Tiểu Ái chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ, trong người cô có một cảm giác hồi hộp kì lạ, nó len lỏi trong ngực rồi lan truyền đi khắp toàn thân.
Hứa Kỷ Dương!
Cái tên đã lâu lắm rồi Tiểu Ái không nghe tới, cái tên mà cô vốn cho rằng cả đời này chỉ thuộc về hồi ức.
Ngày hôm sau trước khi đi ra ngoài, Tiểu Ái đứng trước gương trong phòng ngắm nghía lại mình hồi lâu.
So với hồi phổ thông, Tiểu Ái xinh đẹp hơn rất nhiều, mái tóc dày màu tím đậm với những lọn tóc xoăn nhẹ, xõa ngang vai. Làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, hơi thở thanh xuân mạnh mẽ, cặp mắt tràn trề sức sống, hàng lông mi dài rậm tự nhiên nhấp nháy như đôi cánh bướm. Tiểu Ái còn yểu điệu khoác lên người chiếc áo dạ mỏng, càng làm toát lên vẻ sành điệu, thời thượng.
Tiểu Ái mơ màng tưởng tượng ra sự kinh ngạc và bất ngờ của Hứa Kỷ Dương khi nhìn thấy cô. Đương nhiên còn cả sự ngưỡng mộ của các bạn nữ khác, đặc biệt là Lý Trân Gia, có lẽ cô ấy sẽ bị nội thương đến mức nghiến răng nghiến lợi. Tiểu Ái cảm thấy rất vui, cứ tủm tỉm cười suốt. Tuy nhiên, ý trời không hợp lòng người. Trước khi ra ngoài, trời mưa to gió lớn, bầu trời tối như màn đêm, mưa ập đến rất nhanh, hắt vào cửa kính kêu tí tách. Khi nghe cô nói muốn ra ngoài gặp bạn học cũ, ông Dung không an tâm, kiên quyết không cho cô đi.
Đúng lúc còn đang giằng co, thì Dung Kỳ từ thư phòng bước ra: “Để con đưa em đi!”
Lúc mở cửa xe cô nghĩ rằng, việc này chắc chắn đã có mưu tính trước.
Mưa đã tạnh nhưng bầu trời vẫn còn u ám. Những cơn gió mang theo mùi mặn nồng thổi đến, hất rối mái tóc cô. Dung Tiểu Ái ngẩng đầu nhìn bên đường, muốn khóc mà không thể nào khóc được. Bờ biển? Bọn cô lại có thể từ con đường vắng mà chạy xe tới bờ biển sao?
Cho dù mưa lớn làm ách tắc giao thông, cho dù anh lái xe trên một con đường khác, cho dù anh đã ba năm không trở về thành phố Z, cũng không đến mức đi nhầm đường như vậy chứ? Vì thế, đây nhất định là âm mưu từ trước của anh, chẳng trách anh mới tốt bụng chủ động nói đưa cô đi. Tiểu Ái tức đến nghẹt thở, cất bước đuổi theo Dung Kỳ đang đặt chân trên bãi biển: “Em muốn anh lên xe ngay lập tức, đưa em đến đó!”
Dung Kỳ hờ hững khoanh tay: “Đã muộn quá nửa tiếng rồi, có lái xe đến cũng không kịp nữa đâu!”
“Em không quan tâm! Anh nhất định phải đưa em đi! Việc này rất quan trọng!” Thấy anh vẫn đi về phía biển, Tiểu Ái không chịu được, túm lấy anh: “Vì không muốn để em đi nên anh cố ý lái xe đến đây đúng không? Rõ ràng anh đã từng nói, chỉ cần em tự lập, anh sẽ không quản lý em nữa cơ mà! Việc này là sao chứ?
“Anh đã nói anh đi nhầm đường, còn về phần em, muốn nghĩ thế nào thì tùy!” Lông mày anh chau lại, bất thình lình hất hay cô ra. Nào ngờ bãi biển sau cơn mưa lớn bề mặt không bằng phẳng, Tiểu Ái đứng không vững bị xô ngã xuống đất.
Tình thế bất ngờ, Tiểu Ái chật vật ngồi dậy, quần áo đã bị cát và nước biến thành đống giẻ lau.
“Dung Kỳ!” Tiểu Ái tức giận đùng đùng, lúc này chỉ hy vọng không bao giờ phải nhìn thấy con người này nữa. Cô khó khăn bước về phía đường quốc lộ, không ngờ lại vấp phải một hòn đá nhô lên, ngã rầm một cái. Lần này càng thảm hơn, cổ tay cô bị trầy da, đỏ lên một mảng.
Tiểu Ái tháo đôi giày ra, hung hăng đập mấy cái vào hòn đá vừa vấp phải, sau đó ném ra xa, ngồi bất động ở đó. Tiếng bước chân kèm theo tiếng sột xoạt của cát truyền đến, Tiểu Ái ngẩng đầu lên, đã thấy Dung Kỳ ngồi xổm trước mặt, kéo tay cô lại kiểm tra. Thấy Dung Kỳ rút ra một chiếc khăn giấy giúp mình phủi đi những hạt cát ở miệng vết thương. Tiểu Ái lập tức co tay lại: “Đều tại anh cả? Không cho anh động vào!”
Dung Kỳ không nói không rằng, ngước mắt lên nhìn Tiểu Ái chằm chằm, ánh mắt sắc bén, giọng nói nghiêm túc: “Tính nhẫn nại của anh có hạn, đừng chọc anh.” Tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng, tim Tiểu Ái hơi thắt lại.
Dung Kỳ nhíu mày, nhặt đôi giày của cô lên, rồi đỡ cô đứng dậy. Còn chưa đứng dậy được, Tiểu Ái đã cảm thấy mắt cá chân đau như kim châm muối xát. Tuy nhiên, cô rất mạnh mẽ, nín nhịn bước về phía chiếc xe. Dung Kỳ mở cửa xe, cầm chai nước suối đặt lên tay cô, cô tựa vào ghế ngồi, chân tay đều đau đến muốn ngất đi, nhưng vẫn không chịu im lặng: “Đau chết đi được, đều tại anh hết!”
“Sao lại tại anh?” Dung Kỳ đặt chai nước xuống, cầm khăn giấy lau sạch miệng vết thương cho cô: “Vết thương này là do em tự ngã gây ra mà.”
“Là tại anh lái xe đến chỗ này còn gì! Tất cả là tại anh, đều do anh không tốt!” Rất nhiều năm trước đây, bờ biển này cũng là nơi lần đầu tiên họ gặp nhau, nơi mà cô từng yêu thích nhất, và cũng chính là nơi sau này cô ghét nhất! Hiện tại, lại thêm một lí do nữa khiến cô càng ghét nó hơn!
“Anh không thích nói đi nói lại nhiều lần, em cũng quen dần đi, đừng có ấu trĩ như vậy nữa!” Giọng điệu lạnh lùng nghiêm nghị của Dung Kỳ khiến Tiểu Ái không để ý đến động tác lau vết thương nhẹ nhàng, cẩn thận của anh, cô nói lớn: “Em đã bị thương rồi, anh còn nói em ấu trĩ! Đừng nghĩ anh rửa vết thương cho em thì em có thể bỏ qua cho anh!”
Dung Kỳ lùi lại một bước, đôi mắt màu trà vẫn lãnh đạm, bình tĩnh: “Bị thương và ấu trĩ là hai việc khác nhau.”
Bất luận có nói như thế nào cũng không lại được anh, Tiểu Ái tủi thân mếu máo: “Anh trai người khác coi em gái mình như bảo bối trong tay. Em hoàn toàn không hiểu, vì sao anh lại ghét em đến thế? Lúc nhỏ đã như vậy, sau này lớn lên cũng không hơn được, bất luận em nói gì, làm gì anh đều không thấy vừa lòng! Em cũng đã từng nghĩ rằng, anh ghét em như vậy là do trong lòng vẫn còn nghĩ đến chuyện của bố. Nhưng anh phải biết rằng, mẹ em không phải là người thứ ba, là sau khi bố mẹ anh ly hôn, hai người mới quen nhau rồi kết hôn. Hơn ba năm anh không về nhà, anh cho rằng bố mẹ không biết gì hay sao? Họ chỉ vì quá yêu thương anh nên mới không nói ra mà thôi! Anh nói em ấu trĩ, vậy còn anh thì sao? Bề ngoài lúc nào cũng giữ lấy hình tượng hoàn hảo không có khuyết điểm, nhưng thực chất lại lạnh lùng, cự tuyệt, xa cách họ đến cả nghìn dặm, như vậy không được coi là ấu trĩ sao?”
“Anh còn nhớ, năm đó khi em ba tuổi, lần đầu tiên đã gặp anh ở nơi này. Bố nói hôm nay sẽ đưa anh trai đến, về sau bốn người chúng ta sẽ sống cùng một mái nhà, muốn em lúc gặp anh phải gọi anh là anh trai. Em đã mất cả buổi chiều ngồi trên bãi biển xây tòa lâu đài, em muốn xây một ngôi nhà xinh đẹp thuộc về bốn người chúng ta. Khi anh đến, ngay từ cái nhìn đầu tiên em đã rất quý anh rồi. Anh đẹp trai, thật sự rất giống với hoàng tử trong những câu chuyện cổ tích. Thế nhưng, anh còn nhớ câu nói đầu tiên anh nói với em là gì không?” Những lời nói đó vốn dĩ không nên nói ra. Hồi ức năm đó, tựa như vệt đen không thể xóa được mà cứ vùi chặt trong trái tim Tiểu Ái. Cô không muốn nhớ đến, lúc đầu cô đã từng yêu quý anh, đã từng kỳ vọng đến tình yêu thương và vòng tay ôm ấp của anh như thế nào. Như vậy đã khiến cô cảm thấy ngay cả đến chút tự trọng cuối cùng mà cô cố chấp giữ lại đó trong mắt anh tuyệt nhiên chưa từng tồn tại. Anh vẫn luôn ung dung, thong thả, vẫn xa cách lạnh lùng như vậy, so với những từ miêu tả về cô như nhếch nhác, bi thảm xa cách một trời một vực. Khi càng nhìn anh, cô càng phát hiện ra bản thân mình hoàn toàn không thể sánh kịp.
“Người từ trước đến nay chỉ biết đến sạch sẽ như anh, đã khiến cho một bé gái mới ba tuổi từ đó phải tránh xa. Còn nữa, hôm nay anh nói em ấu trĩ, nhưng anh có biết vì sao em lại như vậy không? Anh không biết lí do em dù có đội mưa lớn cũng phải ra ngoài, anh không biết người mà em muốn đi gặp là ai, người đó có vị trí quan trọng trong cuộc đời em như thế nào?” Ba năm ở trường phổ thông nghệ thuật, nếu như họ chỉ là quan hệ thầy trò đơn thuần, có lẽ tình hình đã tốt hơn.
Năm đó Hứa Kỷ Dương nhập viện cần tiền gấp, cô không thể cho bố mẹ biết, cuối cùng chỉ có thể mang theo tâm trạng lo lắng cầu xin anh giúp đỡ. Nhưng anh lại nói, anh có thể giúp, nhưng hai đứa phải chia tay, nếu không anh sẽ lờ đi coi như không biết.
Tiểu Ái không hiểu tại sao Dung Kỳ có thể nói câu đó với em gái mình. Lẽ nào anh lại không biết, đối với tất cả mọi chuyện của bọn cô, anh nên là người hiểu rõ hơn ai hết. Hiểu rõ bọn cô bắt đầu như thế nào, làm sao để gạt đi những áp lực không thể nói ra để có được tình yêu này. Hiểu rõ cô thích cậu ta nhiều như thế nào. Càng hiểu rõ với hoàn cảnh gia đình của Hứa Kỷ Dương và tình trạng lúc đó của cậu ấy. Nếu anh không giúp hậu quả sẽ như thế nào?
Tiểu Ái khổ sở cầu xin Dung Kỳ nhưng anh không hề lay chuyển. Cô đã cô cùng đau khổ, nhưng vì lúc đó tiền phẫu thuật cấp bách nên cô đành phải cúi đầu.
Còn nhớ lúc phải nói lời chia tay, cô đau như bị xé tim xé ruột. Thế nhưng nỗi đau đó cũng không thể sánh được với sự căm hận của cô khi Hứa Kỷ Dương nói rằng, người khiến cậu ấy trọng thương phải nhập viện lại chính là người anh trai tốt của cô. Trước đó anh đã từng vì chuyện cô yêu sớm mà mắng mỏ, yêu cầu bọn cô chia tay, nhưng cô không ngờ anh lại có thể giở trò bỉ ổi như thế để đạt được mục đích của mình.
Sau khi Hứa Kỷ Dương lành vết thương xuất viện, cô không thể tìm được cậu ấy. Nghe nói, Hứa Kỷ Dương đã tiến hành thủ tục chuyển trường, chuyển nhà đi chỗ khác. Không cần đoán cũng biết, người đứng đằng sau dàn xếp tất cả những chuyện đó là ai.
Nghỉ hè năm đó, Tiểu Ái rất đau lòng, cô không đi đâu cả, suốt ngày chỉ trốn trong phòng xem ảnh rồi khóc. Bố mẹ chỉ đơn thuần nghĩ là cô thất tình, an ủi cô, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm và không truy hỏi quá kỹ chuyện này. Nhưng họ không hề biết, chính vào mùa hè năm đó, cô đã âm thầm đưa ra quyết định. Đó là trước khi có khả năng tự lo được cho mình, cô sẽ không yêu ai. Có vướng bận thì sẽ có nhược điểm, nếu như không đủ khả năng, thì kết cục vẫn sẽ là một bi kịch khác mà thôi.
Dung Kỳ nheo mắt nhìn Tiểu Ái, dường như muốn xuyên qua mắt cô, để thấy những lời sau đó cô không nói ra.
Đó là một cái nhìn chăm chú rất lâu, Tiểu Ái cứ nghĩ anh sẽ vì chuyện ban đầu mà xin lỗi, hoặc ít nhất cũng cho cô một lời giải thích thỏa đáng. Thế nhưng cuối cùng, anh chỉ chầm chậm bước gần về phía cô, giơ tay ra nâng cô lên nóc xe rồi nói: “Anh chưa từng nói anh ghét em.” Có lẽ anh đã từng ghét bố, từng ghét người mẹ đẻ của mình, thậm chí đã từng ghét một người mẹ khác luôn cười ôn hòa với anh, nhưng anh chưa từng ghét cô, từ trước đến nay chưa bao giờ ghét cô cả.
Đôi mắt anh sâu thẳm, tựa như hồ nước sâu giữa lòng cao nguyên lấp loáng dưới những ngôi sao về đêm, ẩn chứa vẻ đẹp rung động lòng người. Tiểu Ái nhìn khuôn mặt thân quen gần ngay trước mắt, bỗng dưng ngỡ ngàng.