• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thật còn chưa đến thời gian dùng bữa, Lý Thừa Ân buổi sáng đã bắt đầu bận trong bận ngoài, Diệp Anh đối với nhưng chuyện này, tự nhiên không có hứng thú, cũng không đi quản hắn. Trên lò đồng ninh gì đó, Lý Thừa Ân lót khăn vải đem thứ trong lò bưng ra, dùng cái chung sứ xanh đựng. Diệp Anh giờ mới hỏi muốn ăn cái gì, Lý Thừa Ân không đáp lời, chỉ là kéo cái kỷ nhỏ qua đem người ấn lên chiếc giường La hán, tự ý mở nắp chung ra, bóc đi một lớp giấy bao tẩm ướt dầu, chỉ một thoáng hương thịt bốn phía. Trong chung trà đồng loạt xếp thịt ba chỉ cỡ ngón tay, Lý Thừa Ân đưa cho Diệp Anh một chiếc thìa bạc, người nọ múc lên một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng nếm thử, …, lúc này ăn vào mềm mịn chín rục, vào miệng liền tan.

Tuy rằng Diệp Anh không nhìn thấy, Lý Thừa Ân thế nhưng lại rất hài lòng, thịt nướng sắc hương vị đều đủ, màu đỏ bóng loáng, chất nhựa trên bì thịt đều được nấu cho chảy ra, ở dưới mặt trời chính ngọ, loang loáng rạng rỡ. Thịt béo chỉ còn lại hương thơm mềm rục, không cần dùng miệng nhai có thể trực tiếp nuốt xuống, thịt nạc cũng cơ hồ trở thành thịt vụn từng sợi rời rạc, răng nhè nhẹ ngậm lại, chất dầu trơn mềm liền chảy đầy trong miệng. Diệp Anh vốn cho rằng sẽ rất ngấy, thế nhưng trong thịt này ngấm vào hương trà, trái lại có vẻ ngon lành khoái khẩu.

Theo như mô tả thì mình chắc chắn đây là món thịt nấu niêu (TQ gọi là ‘quán nhục’, dùng thịt ba chỉ, thái miếng con chì, xếp đều trong niêu sành, ninh nhừ cùng nước sốt (gồm nước hàng, ớt,…) giống thịt kho tàu, điểm khác biệt là vì dùng niêu để nấu và phải nấu lâu, cho nên cần lót nguyên liệu khác ở đáy niêu để phòng cháy, trong truyện thì dùng lá trà.

20121204012103225

470bf257gw1eoxfxz9ks5j20dv0dqjtx

Đất nam rất hiếm có loại cách làm như thế này, phần lớn đều băm nhỏ thành thịt băm, làm nước súp, nước suýt hầm chín. Ước cừng cũng là chung trà như vậy, tuy rằng thanh thanh đạm đạm, lại bớt đi mấy phần hương thơm nồng đậm của nước tương. Diệp Anh thích những món canh, Lý Thừa Ân cũng là ở lại Hàng Châu một hồi mới biết được. Cuối mùa xuân tuy rằng không phải thời điểm để bồi bổ, cũng hầm bồ câu non, sử dụng táo đỏ cẩu kỷ cũng là nguyên liệu thường thấy. Khi Diệp Anh ở nhà, La Phù Tiên thường cho ăn linh chi trùng thảo (aka đông trùng hạ thảo), nhưng người vẫn là một bộ dáng mảnh khảnh, Lý Thừa Ân luôn khuyên nàng, Trang chủ võ học đại thành, có chân khí hộ thể, khỏe mạnh chẳng lo, không cần quá lo lắng.

Còn mấy loại món ăn, đơn giản là cà thái sợi, măng thái lát thông thường, đơn giản nêm nếm muối và dấm. Tương đậu để ở trong đĩa nhỏ đặt ở một bên, Diệp Anh không thích loại hương vị đó, dứt khoát sẽ không đi đụng vào.

cà thái sợi

cà thái sợi

măng thái lát

măng thái lát

“Ngươi quả nhiên vẫn là chuộng gạo tẻ hơn.” Thấy gạo mùa chưng trong bát y vẫn chưa động được mấy đũa, Lý Thừa Ân cười nói.

“Trong nhà quen ăn cơm trắng……” Nên nhập gia tùy tục, Diệp Anh cũng có chút ngượng ngùng.

“Không sao, buổi tối chưng lại là được, kỳ thật nên để ngươi nếm thử bánh Hồ, bánh bột mỳ để mép nồi sắt nướng chín, vàng vàng giòn giòn……” Lý Thừa Ân vừa bưng bát lên uống một ngụm sữa dê, định nói tiếp, ngoài cửa lại có hạ nhân chạy tới, nói Thiên Sách bên kia có tấu báo, đã trình đến thư phòng cho Tướng quân trước rồi.

bánh Hồ có nhân

bánh Hồ có nhân

bánh Hồ truyền thống, loại đk nói đến trong truyện

bánh Hồ truyền thống, loại đk nói đến trong truyện

“Ờ……Nghỉ ngơi cũng không được yên ổn……” Chỉ đành phải ngừng những lải nha lải nhải về chuyện ăn uống, Lý Thừa Ân hai ba miếng và xong cơm, đứng dậy đi về phía thư phòng, “A Anh ngươi ăn từ từ, ta đi xem xem có chuyện gì rồi.”

Diệp Anh kỳ thật không đói lắm, thấy Lý Thừa Ân rời ghế, mình cũng buông đũa xuống theo.

Dứt khoát đi ngủ một giấc ngắn trước đi. Ở Lạc Dương mấy ngày, đường đi trong phủ Tướng quân cũng xem như đã quen thuộc, suy nghĩ đến nếu trong Thiên Sách phủ có chuyện, lát nữa có lẽ có người ngoài đến, liền không đi đến nằm trên tháp trong viện tử, trở về trong buồng nghỉ ngơi.

Lý Thừa Ân đã có mấy ngày không nghiêm túc xử lý quân báo rồi, tuy không phải thời điểm trọng yếu, chuyện vặt thường ngày cũng chồng chồng chất chất để hết một bàn…… Hắn tùy tiện lật lên một quyển,…… Yên ngựa năm ngoái mới, đây là lại muốn xin đồ mới? Lều năm ngoái còn chưa trả hết nợ, tiền năm nay vẫn chưa phát xuống, hắn cũng không chịu nổi vị ở Lâu Ngoại lâu kia ngày giục ba lần, bác bỏ!

Quyển thứ hai, vũ khí hao tổn……

Quyển thứ ba, cung cấp ngựa cưỡi……

Quyển thứ tư, quân nhu……

Ầy, cái này cũng không dễ xử lý a, bên dưới ngày ngày khóc than, Đại thống lĩnh biết tìm ai mà khóc? Tìm vị kia khóc? Thánh nhân nào có thời gian mà để ý, Quý phi nương nương có thể được ăn vải hay không, chẳng lẽ không phải là chuyện càng quan trọng hơn quân bị?

Hắn ấn ấn huyệt thái dương, vân vê quản bút không biết nên viết chút gì thì tốt. Trong thư phóng các loại quân báo chất đến loạn thất bát tao, trong Tần Vương điện có nơi xử lý việc công, hắn vẫn là sai người đem những thứ tồn đọng cùng nhau đưa đến nơi đó. Căn phòng chật đến lợi hại, trừ chiếc bàn dài và nhiều bảo quỹ (tủ đựng đồ quý) thì chẳng có chỗ mà đặt chân. Trên mặt đất chỗ nào cũng là sổ xếp (sổ xếp là loại dùng viết tấu chương), chồng thành núi sách cao cao đã chót vót đáng nguy, đến độ một ngón tay chọc vào liền sẽ phát sinh tình cảnh sụp đổ.

Có chút là cơ mật, sai người chỉnh lý là trăm triệu lần không thể. Nhưng hắn cũng thực sự lười đi sửa chữa, dứt khoát cứ chất bừa như vậy, nếu như để Tào tướng quân nhìn thấy, không tránh khỏi lại là một hồi quở trách, hắn nghĩ.

Áng chừng lực độ đem hai ngọn núi ở cửa dịch ra một chút, may mà cũng chỉ có mấy quyển trên chóp lắ lư đôi cái, phần gốc tương đối vững. Vừa đứng dậy vỗ vỗ tay, “Uỳnh rầm rầm!” Núi sách liền đổ ập xuống, triệt để bít kín cửa thư phòng. Diệp Anh ngủ trưa thức dậy, vừa lúc tính toán đến chỗ này xem xem, nghe thấy tiếng vang lớn lập tức liền dừng bước chân, một đạo kiếm khí bổ qua, cửa trực tiếp mở ra từ bên ngoài.

“Diệp Anh……” Nhìn giấy tờ bay múa đầy trời, Lý Thừa Ân đột nhiên có chút dở khóc dở cười.

“Sao thế?” Diệp Anh cũng cảm thấy được hình như đã đánh phải gì đó rồi, nắm lại nắm tay, đi qua giúp hắn đem văn thư loạn thất bát tao trên mặt đất nhặt lên. Như vậy lại lăn lộn một hồi, mới đem mấy tòa núi kia lại đắp đống lên, trong thư phòng mùi hương nồng của bút mực và hương thơm của bàn ghế gỗ đàn hương hòa vào với nhau, nghe vào rất thoải mái.

“Đừng đi ra ngoài, ở đây xem sách cùng ta một lúc.” Diệp Anh vốn thấy hắn chưa xử lý xong công sự, nghĩ mình ở đây sẽ có bất tiện, liền chỉnh trang y phục một chút muốn lui ra ngoài. Nghe thấy câu nói này, cũng liền đem cửa khép vào, xoay người trở lại.

Chỉ có một tọa tháp (tháp ngồi) chân thấp, Lý Thừa Ân chỉ có thể để Diệp Anh ngồi ở trong lòng, may mà lúc này vẫn chưa quá nóng. Hắn một bên vân vê cây bút, một bên vân vê tay Diệp Anh. Diệp Anh giãy một chút liền ngồi lại không động đậy, lúc này khiến Lý Thừa Ân không tâm viên ý mã (nghĩ “vẩn vơ”) cũng không quá khả thi, tùy tiện viết vài chữ liền đem bút quăng đi cắm lại vào trong ống bút bằng trúc.

“Ầy, thực sự là phiền chết mất cái đám quan văn này, tấu sớ đang yên lành, không nên chi hồ giả dã (chỉ lời ko rõ ràng, văn vẻ), không phải là muốn tiền sao, nói thẳng thắn chút…… Mà nói thì ta cũng chẳng có.” Dù sao thì chưởng sự của Diệp gia cũng ở trong tay mình, người dưới than khóc với mình, mình chỉ có thể khóc với Đại trang chủ thôi.

Diệp Anh ngẩng đầu, rất nghiêm túc mà hỏi hắn, “Chuyện An Lộc sơn đóng binh ở phía nam, ngươi trong lòng nắm chắc không?”

“Nắm chắc thì có thể thế nào chứ, bây giờ hắn không có hành động lớn, chúng ta cũng chỉ có thể giả ngu.”

Triều đình và đại cục đối với Diệp Anh mà nói, là chuyện không liên quan đến bản thân. Diệp Huy đã từng nhắc đến với mình, Lý Lâm Phủ phái người đến Tàng Kiếm đặt đơn hàng, bị hắn lấy cớ thời hạn quá gấp xua về, binh giáp mã cụ của Thiên Sách đã đang đến hạn rồi. Đại hội Danh Kiếm còn sớm, thần binh Diệp Anh cất giữ trong Kiếm lư một chút tin tức cũng không có, ý tứ của Tàng Kiếm luôn rất kỹ càng.

Nếu như Lý Thừa Ân không muốn nhắc đến chuyện này, Diệp Anh cũng liền thuận theo ý hắn, vươn tay mò mẫm giúp hắn đem tấu sớ trên bàn gom lại. Lý Thừa Ân đem cằm gác ở trên đỉnh đầu y, “Qua vụ này, Đông cung bên kia khẳng định có phản ứng, vả lại cứ để mỗ trộm được nửa ngày phù sinh nhà rỗi đi.”

Hắn lại đem bút trên giá cầm lên, đưa vào trong tay Diệp Anh, mở ngón tay ra, Diệp Anh không biết hắn có ý gì, hơi hơi ngẩng đẩu, hắn cầm lấy tay Diệp Anh, lại giống như là dạy trẻ nhỏ viết chữ, dẫn dắt y viết xuống mấy chữ trên giấy.

“Thịnh thế an lan.”

Đều nói Thiên tử thánh minh, có thánh minh nữa, thì cũng có một ngày thành hồ đồ. Hiện giờ quốc thái dân an, xưng được là thịnh thế, mag những thứ phù hoa phía sau, Thánh nhân chẳng phải là không trông thấy, là đã trông thấy cũng chỉ có thể làm như chưa trông thấy, hắn muốn làm Thiên tử xưng tụng vạn tuế, thì phải không trông thấy.

“Diệp Anh, ta……”

“Ừm, ta biết……” Diệp Anh đem ngón tay từ trong tay hắn rút ra, đè lên môi hắn. Lý Thừa Ân vẫn đang muốn nói gì đó, Diệp Anh không dám khẳng định là chính mình có hay chăng hoàn toàn có thể minh bạch, nhưng vẫn ngăn cản hắn tiếp tục nói ra, minh bạch thì thế nào không minh bạch lại ra sao? Nhân sinh trong chốn thiên địa, bỗng như khách viễn hành.

Ngón tay dính vết mực, Lý Thừa Ân nếm được chút mùi vị tương tự như xạ hương long não, không có biên giớ mà nghĩ nếu như liếm vào đem xì hàm răng, xem ra hẳn là bộ dáng càng thêm đáng sợ. Thế nhưng vẫn không dừng lại, dịu dàng liếm láp. Tay của Diệp Anh, có thể dính nước suối hổ chạy qua, có thể vấy bụi lửa trong Kiếm lư, trái lại lại không nhiễm phải mực.

Hắn đem Diệp Anh nâng cao lên một chút, biến thành tư thế đối diện với mình, cánh tay gạt qua, bút mực giấy nghiêm tất cả rơi trên mặt đất. Diệp Anh không biết hắn vì sao lại kích động lên như vậy, đành phải vỗ vỗ bả vai hắn. Chậm rãi được đặt trên chiếc bàn dài, quá cứng rồi, nằm lên có hơi khó chịu, Diệp Anh chống khuỷu tay sau lên chống đỡ thân thể, chân vẫn dẫm ở trên tháp, Lý Thừa Ân đứng lên đem tháp dịch ra phía sau, Diệp Anh liền không tìm được nơi mượn lực.

“Lý……” Lý Thừa Ân khom người hôn cằm y, y cũng liền ngậm miệng, một tay xuôi theo bím tóc buộc lỏng lẻo của Lý Thừa Ân. Dây buộc vẫn là do buổi sáng mình qua loa thắt lại, rất dễ dàng liền rút rơi, Lý Thừa Ân chẳng có nhiều thời gian để ý tóc tai như mình đến thế, sợi tóc mang theo hương vị xà phòng và mùi hương thịt hầm buổi trưa trượt trên khuôn mặt mình. Diệp Anh vươn tay túm một lon qua, nhẹ nhàng vân vê (cầm lọn tóc bằng ngón cái và ngón trỏ rồi vê vê cho nó tách sợi ra), tuy rằng không nhìn thấy, y nghĩ mái tóc của người này nhất định là màu đen như đàn hương.

“Cùng ta.”

“Ừ.” Y rõ rõ ràng ràng hồi đáp.

Ngay ở trên chiếc bàn dài trong thư phòng chật hẹp, chiếc áo choàng vạt cân tay hẹp của Diệp Anh tạm thời làm đệm giường. Y nằm nghiêng ở trên, Lý Thừa Ân có hơi cấp bách, thô lỗ xoa mấy cái ở gốc đùi y, liền đi trêu đùa thứ mềm rũ ở phía dưới của y. Của mình sớm đã cứng lên, hắn vặn đùi Diệp Anh qua, để y nằm ngửa ở trên bàn, cúi đầu đi ngậm lấy quả đỏ trước ngực y. Tiếng hừ nhẹ của Diệp Anh tràn ra. Hắn ra sức gặm cắn, ngay cả trên phần da ở ngực cũng lưu lại dấu răng đậm nhạt không đều, Diệp Anh bị cắn đến đau, nâng tay muốn đem hắn đẩy ra, lại cảm thụ được run rẩy khó thấy của hắn, lại đem tay đặt lên đỉnh đầu hắn, giống như vỗ về trẻ con, từng cái từng cái, lướt qua mái tóc xõa ra của hắn.

Lý Thừa Ân giống như là đang sợ hãi gì đó, gắt gao ôm lấy bờ vai Diệp Anh, lại không dám hôn môi y, chỉ là lưu luyến một hồi ở trên gáy. “Lý Thừa Ân……” Diệp Anh như là thở dài mà gọi tên của hắn, “Ta ở đây.”

Sau câu nói này chính là hôn như dày đặc như mưa rào, ban đầu chỉ đáp lên khóe mắt đuôi mày, cuối cùng như là đã hạ quyết tâm, hai môi chạm nhau, lập tức liền dây dưa cùng một chỗ. Đầu lưỡi Lý Thừa Ân liếm qua hàm trên của y, lập tức lại bị đè xuống, trừ hơi thở và tim đập lúc này, cái gì cũng không nghe thấy.

Chẳng có thứ gì như là để dùng bôi trơn, Lý Thừa Ân đem dục vọng của hai người nắm cùng một chỗ. Tư thế này của Diệp Anh có chút khó chịu, giãy giụa muốn nâng nửa thân trên dậy, lại bị Lý Thừa Ân áp chế quá chặt, chỉ có thể tùy theo hắn điều khiển mình chìm nổi trong bể dục. “Lửa nóng” của hai người va chạm nhau, Diệp Anh không chịu nổi trước tiên, Lý Thừa Ân hài lòng mà đem trọc dịch của y dẫn ra phía sau, thuần theo đó vào huyệt từng vòng xoa vuốt. Mấy hôm trước ở tiểu huyệt vẫn luôn chăm chỉ còn hơi hơi có chút sưng đỏ. Diệp Anh cũng cảm thấy có hơi ăn không tiêu, nhưng y biết Lý Thừa Ân hiện tại tâm tình không tốt lắm, cũng không nghĩ ra được biện pháp an ủi khác, đại khái chỉ có thể cùng y làm càn một trận, tạm thời quên đi những chuyện phiền lòng kia.

“Diệp Anh……” Lý Thừa Ân nâng nhục nhận của mình từng chút một đẩy vào bên trong, hình dáng của vật kia được thân thể cảm nhận cực kỳ rõ rệt, nóng rực, cứng rắn, xé ra linh hồn vốn không thể đánh bại của y.

“…..Ưm…..ư…..” Đều đã đi vào, Lý Thừa Ân nóng lòng hành động, đem đầu chôn ở hõm vai Diệp Anh, tiếng tim đập rõ ràng mà truyền sang cho y, kể cả nhịp đập của mạch máu rung động trong cơ thể nhau, Lý Thừa Ân cảm thấy trong lòng, ước chừng chính là nơi duy nhất có thể an tâm.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, nên tới thì sớm muộn gì cũng tới.” Lý Thừa Ân nói như vậy, dường như là đang khuyên nhủ chính mình.

“Ngươi nếu biết…… A!” Lý Thừa Ân đột nhiên lui ra, lại hung hăng thúc vào, tận lực muốn kéo dài phần khoái cảm này, hờ hững rút ra rồi lại hung hăng cắm vào, ngay cả túi căng trướng cũng hận không thể cũng cùng đâm vào. Án kỉ quá trơn, Diệp Anh để duy trì thăng bằng chỉ có thể hết sức bắt lấy cánh tay Lý Thừa Ân, khi không có chỗ phát tiết, ngón tay cơ hồ đều đã đâm vào trong da thịt hắn. Y chủ động đi hôn môi Lý Thừa Ân, sợ hãi chính mình không cách nào khống chế được rên rỉ ra tiếng, đây không phải nội viện, ở cửa viện còn có thủ vệ, Phụ quốc Tướng quân ban ngày tuyên ***, truyền ra ngoài thì chẳng ra làm sao cả.

Lý Thừa Ân trên trán toàn là mồ hôi, theo tóc mai ở thái dướng nhỏ xuống. Dục vọng của Diệp Anh bởi vì đau đớn có chút ủ rũ, y muốn tự mình duỗi tay xuống an ủi, Lý Thừa Ân phát hiện ý đồ của y, liền nắm lấy tay y cùng hướng xuống phía dưới, lại lướt qua nơi kia, trực tiếp đi về phía sau, Diệp Anh chạm đến nơi hai người tương liên, tay run lên một chút, bị Lý Thừa Ân nắm lấy, lại không cách nào tránh ra được, chỉ có thể thuận theo ý tứ của hắn, từng chút một đi cảm nhận nếp uốn ở cửa động bị hắn căng ra, quả nhiên, tính khí đằng trước bởi vì thể nghiệm xấu hổ như vậy lại có tinh thần hưng phấn lên, Lý Thừa Ân giờ mới buông tay ra, mặc cho y xoa nắn, mình thì chuyên tâm nâng hai đùi Diệp Anh, cơ hồ là dã man mà hoạt động trong thân thể y.

“Hư……Thừa Ân, giúp, giúp ta.” Đôi mắt Diệp Anh nửa hé mở, phủ lên một tầng hơi nước, Lý Thừa Ân ấn lên lỗ nhỏ ngay phía trước, ngón cái nhanh chóng ma sát, Diệp Anh cắn môi, thân thể đều cắng lên.

“A —— Ư……” Muốn cắn lấy gì đó, ngậm miệng vào lại là tóc của Lý Thừa Ân, còn mang theo hương vị của mồ hôi. Lý Thừa Ân nằm ở trên người y thở dốc, lại chẳng hề lui ra, nhưng nụ hôn ướt át chỉ lưu lại ở hõm cổ y một chốc, thâm nhập ở hạ thân lại bất ngờ mà tới.

Một nén nhang? Hoặc là một canh giờ? Hay là lâu hơn?

Diệp Anh chẳng nhớ rõ nữa, đến sau chỉ là theo bản năng đi đáp lại khoái cảm mà thân thể hoàn toàn không thừa nhận được nữa, trước khi mất đi ý thức Lý Thừa Ân tựa hồ nói gì đó, thế nhưng mí mắt nặng quá, không biết dược hắn rốt cuộc đã nói điều gì.

Thời điểm lần nữa tỉnh lại, ước chừng là sau nửa đêm, buồng ngủ nhà chính Tướng quân phủ. Lý Thừa Ân ở bên người y ngủ đến thật say, tiếng ngáy khe khẽ ở trong màn đêm đặc biệt rõ ràng. Trên người được rửa ráy cẩn thận, hậu đình còn có chút không khỏe, cũng đã được bôi thuốc qua, thanh thanh lương lương. Diệp Anh hơi nhấc người dậy, trong bóng đêm đi sờ gương mặt của Lý Thừa Ân. Mi tâm giãn ra, hướng về phía khóe mắt, kỳ thật đã có bao nhiêu vết hằn gió bụi. Lại hướng xuống dưới, là chiếc mũi anh tuấn, xương gò má cao cao……

“……Anh……” Diệp Ạnh cho rằng quấy đến hắn, lập tức rụt tay lại, Lý Thừa Ân lại trở mình một cái tiếp tục ngủ.

Ở trong mộng cũng gọi tên ta sao.

“Thừa Ân.” Thanh âm của y cơ hồ không thể nghe thấy, hạ người xuống, tóc dài toàn bộ buông trên vòm ngực Lý Thừa Ân.

Không ngờ rằng, y lập tức bị ôm vào trong lòng. “Ừ, ta ở đây.” Lý Thừa Ân không mở mắt, cơn buồn ngủ khiến hắn không còn khí lực trò chuyện, chỉ là theo bản năng mà từng chút một vỗ về sống lưng Diệp Anh, càng vỗ càng chậm, càng vỗ càng nhẹ, sau đó hai người liền chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

Nếu như……nếu như có thể cứ không tỉnh lại thế này thì tốt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK