“Áo joker này anh mua ở đâu vậy? Tôi cực kì kết phong cách này nha, chẳng giống như style hồi trước của anh.”
Chad nhíu mày: “Style trước của tôi có vấn đề gì à?”
“Nói chung là hình ảnh bây giờ của anh tốt hơn trước nhiều.” Liam cười khách sáo đáp.
Đột nhiên Drake chen lên giữa hai người, anh nhún vai và thẳng thắn trả lời cho Chad biết sự thật: “Ý Liam nói là trông anh lúc trước chẳng khác gì một con sư tử chưa được tắm rửa mấy ngày.”
Chad không tức giận với kiểu thẳng tính của Drake, đằng là đàn ông bản thân anh cũng không bao giờ so đo mấy chuyện này, chỉ có duy nhất một lý do khiến anh phải phản bác lại. “Này, đó là phong cách bụi bặm nha! Khi đó rất thịnh hành kiểu style này, không hiểu sao anh so sánh một cái liền làm tôi mất cả hứng.” Chad ấm ức nói.
Liam và Drake nhất thời nghe xong đều lắc đầu, một trong hai người để lại cho Chad một câu rồi biến mất đi lại bàn ăn. “Thật may mắn vì anh không làm nghề stylist.”
Khoảng mười phút sau Davis mới đi xuống và ngồi vào bàn ăn tối, hắn luôn ngồi vị trí trung tâm nên mọi sự tập trung đều được mọi người quan sát cẩn thận. Động tác gắp thức ăn vô cùng nhàn nhã ra dáng là một thiếu gia có nét sống hoàng tộc cao quý. Có thể nói từng cử chỉ của hắn đều có phẩm chất của một quý ông, khiến người khác cứ lầm tưởng mình đang ăn một bữa tiệc sang trọng cùng với người của hoàng gia. Cho nên không khí lúc dùng bữa cũng có chút căng thẳng không kém, Davis vừa uống xong một ngụm rượu Tây thì thấy ông quản gia đang lại gần và nói nhỏ vào tai anh.
“Thưa chủ nhân, có cần dọn bữa đưa lên phòng tiểu thư Anna không ạ?”
Với trình độ của cả ba người đang có mặt ngồi trong bàn, câu nói của quản gia thật sự không khó để nghe được, cảm xúc kinh ngạc lập tức biểu hiện lên gương mặt nhưng lại không dám bộc lộ một cách lộ liễu cho nên hành động mà tất cả chỉ có thể cùng làm là mở trừng mắt và cố gắng tiếp tục dùng bữa. Tuy Liam đoán trước được hai người kia sẽ có bộ dạng này nhưng anh vẫn không giấu được hàm ý cười ngay chỗ khóe miệng cong cong.
Davis vốn không để tâm nhiều về bọn họ nên sau khi nghe xong liền gật đầu một cái nhẹ, người quản gia hiểu được ý liền sau đó lui ra sau bếp dặn dò người hầu. Còn về Davis, hắn không biết ngay khi bản thân vừa di chuyển đi ra ngoài phòng chính thì những con người trong bàn ăn lập tức dừng đũa và tiếp theo là tới tấp phỏng vấn Liam mặc kệ miếng ăn đang gần đưa tới miệng cũng bị chặn lại.
“Ai là Anna?” - “Anna là ai?” – Cả hai đồng lượt hỏi, phát hiện câu hỏi giống nhau Drake và Chad mới âm thầm nhìn nhau, và cuối cùng cho ra câu hỏi. “Rốt cuộc người đó có quan hệ gì với chủ nhân?”
Liam hơi nhíu mày, anh đành trả lời trước hai cặp mắt đang chăm chú nhìn, khiến anh bỗng có cảm giác như mình vừa phạm tội và đang bị tra khảo. “Tôi chỉ biết cô ta là phiên dịch viên ngoài ra tôi cũng như các anh thôi.”
“Không phải là anh chứ, Doctor? Chủ nhân không nói gì về lý do mang một-người-phụ-nữ về đây là gì à?” Chad không vừa ý ra mặt, cặp mắt màu nâu liếc nhìn anh lộ vẻ không tin lập tức hỏi vặn lại.
Liam bất lực nói: “Chủ nhân thật sự không nói, anh ta còn cảnh cáo tôi không được nhiều chuyện nữa kìa. Các anh có hỏi tiếp cũng vô dụng thôi.”
Nghe vậy, cả hai người đối diện cũng ỉu xìu dựa vào lưng ghế. Bất ngờ có tiếng chuông phát ra từ túi quần của Chad, anh nhanh chóng đi ra ngoài nghe điện thoại. Lúc này Drake mới đa nghi nói: “Nếu cô ta chỉ là phiên dịch viên với thông tin trong sạch như thế thì xuất hiện ở đây làm cái quái gì? Chưa hết, từ lúc nào chủ nhân bắt đầu trở thành người chịu tiếp xúc với phụ nữ vậy?”
“Câu hỏi của anh rất giống với điều tôi đang suy nghĩ…” Liam đứng dậy bỗng hạ giọng nói tiếp: “Nhưng quyết định là ở chủ nhân, muốn biết cô ta có phải là tay trong hay không chúng ta chỉ có cách giám sát thôi.”
Drake nhìn Liam như không thể tin người mà anh từng quen biết, thái độ của Liam khiến anh thấy có chút thay đổi. Drake giơ tay định nhéo lấy mặt anh Liam thì Liam đã kịp thời né tránh. “Nè, anh định làm gì vậy?”
“Tôi muốn xác định là có phải anh hay ai đang giả mạo thôi. Nhìn anh bây giờ tôi thấy kì lạ thật đó, đây đâu phải là tác phong của anh.” Drake đăm chiêu suy nghĩ.
Liam liếc xéo anh, gằn giọng từng chữ: “Nếu như anh được chủ nhân cảnh cáo một lần thì tức khắc anh sẽ hiểu tại sao tôi lại nói như vậy thôi.” Nói xong anh cũng xoay lưng bước ra ngoài, trong khi Drake đang nghiệm lại câu nói của Liam thì thấy Chad cũng đang đi vô. Chad khều cánh tay anh và nói: “Ngồi đây làm gì, vào trong đi tôi có việc báo cáo với chủ nhân.”
***
Khi hai người còn lại cuối cùng cũng xuất hiện, Chad sau khi nghe điện thoại nhận được tin gì đó, nên sau khi anh ngồi xuống liền cất giọng báo cáo: “Người ở cục hải quan mà chúng ta mua được vừa gọi báo đội cảnh sát sẽ tăng lực lượng kiểm tra thùng hàng trong chuyến tàu sắp tới. Gặp đợt này ta xuất kho ma tuý mà mới đây người an ninh vừa phát hiện lô hàng kỳ nam nên bây giờ chúng quản lý rất gắt từng khâu hàng. Thuộc hạ vừa rồi yêu cầu lính ta mua chuộc chính quyền rồi. Chủ nhân, anh còn muốn phân phó gì thêm không ạ?"
Davis nhấp một ngụm cà phê rồi bình thản đáp: “Những chuyện như thế này anh có thể tự giải quyết. Quá trình làm thế nào tôi không quan tâm, tất cả tôi muốn là kết quả phải được tốt đẹp.”
Chad hiểu ý liền gật đầu, sau đó anh quay qua nói với Drake: "Vụ Nathan anh theo dõi đến đâu rồi?"
“Cách đây một tuần ông ta trốn khỏi bệnh viện, người của ta theo dõi nhưng cũng bị mất dấu lão. Ngày hôm qua tôi mới nhận tin báo có người phát hiện Nathan đang ở Ý. Tôi đang lên kế hoạch thì Liam gọi điện tới và kết quả là, tôi ở đây.” Drake nhún vai biểu cảm đáp.
Liam ngồi trên ghế dựa lưng ra vẻ mệt mỏi, sau đó bật người dậy gấp gáp hỏi: "Còn mấy tên khốn phá xe của tôi thì tính sao đây hả?"
Thấy vậy Chad nhếch miệng cười khẽ: “Doctor, tên khốn mà anh tìm có thể bây giờ đầu thai rồi không chừng, chắc không còn mạng để cho anh bắt về đâu.” Sau khi biết có người muốn truy sát chủ nhân ngay từ đầu ai cũng có thể đoán luận được kết cục. Kẻ nào muốn hãm hại Davis e là hắn thật sự muốn chầu diêm vương sớm, với kinh nghiệm mười năm xương máu đi theo chủ nhân Chad nhận ra một điều, nếu muốn sống thì đừng dại đối nghịch với Davis bởi vì càng chống đối càng đẩy nhanh đến cái chết, và trên hết đừng bao giờ để hắn đích thân xử lí bằng không bản thân sẽ gánh hậu quả đau đớn khi đó chỉ ước mình chưa từng được sinh ra.
“Đã thế nhất định tôi phải tiêu diệt kẻ đầu sỏ, khốn thật, chúng bắn bao nhiêu đạn tôi đây trả đủ không thiếu một viên.” Liam nghiến răng nói.
Chad thấy Liam nói với thái độ kiên quyết, anh làm vẻ ngạc nhiên. “Doctor, tôi không nghĩ anh hợp với kiểu người cầm súng thay vì cầm tiêm chích ngừa đâu.”
Liam biết anh đang cố ý chọc mình, tuy nhiên Liam không thể hiện sự nóng giận ra mặt, anh giữ nguyên nét mặt bình thản nói: "Một câu nữa thì anh đừng hòng có ngày bị thương mà vết xác đến tìm tôi cứu mạng, Chad.”
Tình hình thấy có người bị nghẹn cục tức Drake bèn giơ tay lên tiếng cắt ngang: "Hai người thôi đi!" Sau đó anh quay sang trả lời Liam: "Tổ chức đó ở Hồng Kông, có thể nói đây là tổ chức có tầm ảnh hưởng đến thế lực ngầm bên đó, hiện tại khu vực đó chưa có người của ta nên tạm thời không thể hành động vội vàng được.”
“Anh đã tìm hiểu được những gì?” Câu này là Chad tò mò hỏi.
Suy nghĩ một lát Drake mới trả lời: “Tổ chức K được nổi danh là nhờ mấy vụ buôn thuốc phiện và kì nam với số lượng lớn, nhưng nếu đem so sánh với các nhóm xã hội đen nằm vùng đó thì tổ chức K đứng top ba về quyền lực cùng số tài sản thu nhập được. Mới đây chúng tóm được món hàng lớn khi hợp tác chuyển giao cho bên Irad với số lượng lên đến hai tấn.”
“Mua thông tin này hết bao nhiêu vậy?” Ai cũng biết việc có được chút thông tin từ hoạt động của xã hội đen không dễ dàng tìm được, để đổi lại một tin tức là một số tiền không hề nhỏ.
Nghe Liam hỏi vậy Drake lắc đầu không có ý định trả lời, trong lúc Liam đoán chắc anh đang rầu rĩ về số tiền đã bỏ ra thì bên này Chad cong miệng phấn khích nói: “Tốn bao nhiêu đạn hả? Xem biểu hiện mặt anh có vẻ như hao hụt nhiều rồi.”
“Không nhiều lắm, so với mười tên thì mười viên đạn là vừa đủ. Chỉ có điều thằng bán tin dám chơi đểu đòi gấp ba số tiền nên tôi đã tặng riêng cho hắn thêm ba phát nữa thôi.” Drake gật đầu nói, trong khi hồi tưởng để kể lại sắc mặt anh vẫn điềm nhiên, trong sóng mắt hơi hằn lên tơ đỏ không biết thể hiện điều gì.
Liam hơi ngã người ra phía trước hai tay anh đan vào nhau, sắc mặt nghiêm túc nói: "Chủ nhân, nếu Drake đã nói vậy thì khi nào mới là thời điểm thích hợp?”
Davis nhấn mạnh tay dụi tắt thuốc, trên gương mặt hiếm hoi nở một nụ cười để lộ hàm răng trắng: "Muốn thịt được cọp thì phải liều mạng vào hang giết nó. Khoảng năm tuần nữa chúng ta sẽ sang Hồng Kông.”
“Nếu vậy còn Anna thì sao chủ nhân? Chẳng lẽ ta thả cô ấy trở về?” Liam bất ngờ thắc mắc hỏi. Dù gì cũng là người phụ nữ đầu tiên Davis mang về đây, ít ỏi gì cũng có nguyên nhân đặc biệt. Nhưng nếu nhìn nhận mà nói thì hiện tại Anna không có vai trò gì trong tổ chức, bởi vì không có giá trị gì giữ lại vậy thì để bên cạnh cũng vô dụng. Theo nguyên tắc của Davis, Liam chắc chắn hắn sẽ hạ lệnh khử cô ta ngay thôi. Điều này ai cũng có thể đoán được nhưng tất cả đều đang đợi Davis nói.
“Khi đi săn đừng bao giờ đưa cừu đi giết sói...”
Trước câu nói lấp lửng của hắn tất cả mọi người đều nín thở đợi nghe xong nhưng chỉ có một mình Chad là hành động nhanh nhất. Dường như anh đã hiểu được ý của Davis nên rất lẹ tay rút khẩu súng được vắt sau lưng quần ra vừa kiểm tra đạn vừa nói với Liam: “Người đó ở đâu?” Liam lén lút nhìn sang Davis nhưng có vẻ như hắn không có ý định ngăn cản, anh chỉ tay lên trên lầu và trả lời: “Phòng số hai.”
Cả hai người ra ý với nhau rồi thấy Chad đang chuẩn bị bước đi thì ngay lập tức bị câu nói tiếp theo của Davis làm cho đứng hình, đôi mắt anh vẫn còn lộ vẻ sửng sốt bàng hoàng.
“… Vì thế phải huấn luyện con cừu đó thành sói trong thời gian sớm nhất. Chad, tôi thấy anh xung phong vậy thì tôi giao việc đó cho anh đấy.”
Câu nói còn lại cuối cùng cũng được thốt ra với một kết quả không ngờ tới là Liam xém chút đã phun ngụm trà vừa uống nhưng may mắn là anh đã kiềm chế được và nuốt ngược nó lại. Mặc dù anh không hiểu lý do vì sao Davis đột nhiên thay đổi nhưng đúng là chuyển biến ngày càng lúc thú vị rồi đây. Drake cũng không kém cạnh, tuy anh là con người vốn trầm tĩnh luôn khéo léo trong cách cư xử và mặc dù điều đó không phù hợp lắm với danh hiệu “tay đua thần tốc” mà ai cũng ca tụng, nhưng lúc này đây khi anh bắt đầu liên tục ho khan mấy lần đủ chứng tỏ anh đang rất bất ngờ về quyết định khác thường của Davis.
Tạm bỏ qua hai con người này, quay lại với Chad, dường như anh có vẻ như vẫn chưa “tiêu hóa” được hết hàm ý trong câu nói của Davis. Anh (lại) ngạc nhiên hỏi: “Chủ nhân? Có thật là anh không yêu cầu thuộc hạ giết cô ta?”
Davis liếc mắt nhìn anh một cái rồi bình thản gật đầu. “Anh chỉ cần huấn luyện cô ta thành thạo về chuyên môn bắn súng trước đi.Vì khoảng năm tuần nữa chúng ta sẽ đến Hồng Kông đến lúc đó tôi muốn cô ta có thể sử dụng được. Anh nên bắt đầu ngay đi!” Nói xong hắn đứng dậy cho hai tay vào túi quần và nói với những người còn lại: “Drake ngày mai anh đi theo tôi, còn lại ai xử lí xong việc rồi thì đi nghỉ đi!”
Cả ba người lần lượt nhìn theo bóng Davis đi lên phòng sau khi đảm bảo nghe được tiếng đóng cửa rồi bọn họ mới đồng thanh nói.
“Đó là chủ nhân sao?”
“Tôi không nghe nhầm chứ?”
“Anh ta vừa yêu cầu tôi dạy cô ta á?”
Drake đưa tay xoa cằm vừa nhìn Chad vừa lắc đầu chậc chậc. “Chúc mừng anh lên chức mới! Một phát thành huấn luyện viên cơ đấy, chủ nhân công nhận biết trọng dụng người tài thật!”
Càng nghe Drake nói Chad vò đầu vuốt mặt như thể vừa tỉnh dậy sau ác mộng, tự nhiên sắc mặt anh trông kém hơn hẳn. Chad ngồi phịch xuống ghế cất giọng uể oải: “Chắc tôi phát điên mất, mấy lần bị đối thủ truy đuổi cũng không khiến tôi mất bình tĩnh bằng lúc này…” Bất ngờ anh bật dậy nắm lấy hai vai Liam gằn giọng nói: “Doctor, anh nói xem, có phải tôi làm sai cái gì nên chủ nhân mới xử phạt tôi không?”
Liam giật giật môi cười: "Đúng là tôi không nghe nhầm rồi, chuyện đúng là sự thật."
Chad tím mặt, khoanh hai tay trước ngực, bộ dạng nghiêm túc nhưng vẻ mặt thì rất khẩn trương khiến ai thấy cũng muốn hỏi thăm. Drake đứng dậy và bước lại chỗ anh, đồng cảm lắc đầu rồi vỗ vai an ủi Chad: “Ai bảo anh là người bắn súng cừ nhất trong tổ chức làm gì, bây giờ chủ nhân đã nói thì anh cứ làm theo đi, không vãn hồi được đâu.”
Anh hất tay Drake, cự nự nói: “Này, tôi còn chẳng biết cô ta là ai nữa đấy, cứ phải nghĩ gần gũi với phụ nữ là tôi phát tởm nổi óc lên rồi. Trên đời này Chad tôi ghét nhất loại yếu đuối, da thịt bủng beo như phụ nữ. Tôi làm sao mà huấn luyện cô ta được chứ!” Khi nhắc đến hai chữ “phụ nữ” Chad liền lộ vẻ chán ghét ra mặt.
Liam với Drake biết rõ con người của Chad nên hai người cũng thông cảm cho anh. Không hiểu sao cha sinh mẹ đẻ tự nhiên anh có cái tính lạ lùng - ghét đàn bà. Giống như một căn bệnh nan y mà Liam cũng bó tay cứu chữa. Còn nhớ có một lần cả ba người cùng nhau đi vào một quán bar để giải khuây, chuyện đáng nói là sau đó xuất hiện hai cô gái ăn mặc sexy từ đâu đi đến rồi lẳng lơ dựa sát vào người anh cạ cạ. Nhớ lại bộ dạng Chad lúc đó không khác gì một kẻ đào hoa lãng tử, còn mặc áo sơ mi quần da khiến anh thêm nổi bật với dáng người săn chắc, khó trách tại sao mấy cô em gái lại bu quanh anh là vậy. Nhờ đó mà Liam với Drake mới chứng kiến cảnh tiếp theo, đó là Chad chẳng nói chẳng rành liền hai tay lôi hai cô gái ném thẳng ra cửa. Cả hai thầm nghĩ chắc yêu cầu của Chad cao nên so với những “bóng hồng” ở đây không xứng cho anh để ý tới. Nhưng mấy lần sau hành động cũng y hệt, có khi còn bạo lực hơn, Drake không kiềm được mới hỏi: “Bộ anh không thích phụ nữ à? Tôi để ý mấy lần rồi… vì sao lại vậy?”
Câu trả lời ngắn gọn súc tích với ba chữ: “Tôi chướng mắt!” Ấn tượng đó Liam và Drake đến sau này cũng không dám quên, ban đầu họ còn hiểu lầm là anh đồng tính nhưng một thời gian sau mới biết hành động của Chad là do bản tính vốn đã như thế nên mỗi khi anh nhìn thấy phụ nữ đều có một cái nhìn của sự chán ghét khinh bỉ.
Liam thở hơi dài, anh đang định nói gì đó với Chad nhưng cuối cùng lại thôi, bỗng anh lắc đầu nhè nhẹ: “Ngoài câu chúc anh hoàn thành sứ mệnh nhanh chóng thì... tôi hết lời rồi.”
Lập tức Chad hít hơi sâu lấy lại bình tĩnh, tên Doctor này rất biết cách chọc điên người khác.
“Chad...” Tiếng gọi của Drake làm thu hút lại sự chú ý của Chad. Anh quay sang nhìn Drake với vẻ mặt mong chờ, nhưng mà…
“Đừng mơ tôi giúp cậu vụ này anh tự ôm đi. Thôi tôi đi lấy thông tin đây. Ở lại vui vẻ!” Drake sáng mắt giơ tay đập vai Chad động viên sau đó rất nhanh chuồn khỏi trước khi Chad có ý định bẻ tay anh.
“Liam, Drake! Các người được lắm."