Lạc Thủy đang suy nghĩ xâu xa liền bị một cái gối và giọng sư tử rống của Tiết Diễm Yến đánh thức:
" LẠC THỦY!!!!! ĐÁNG GIẬN! "
" Hả? Cháy nhà hả? " - Lạc Thủy vội vã đứng dậy
Diễm Yến tức giận gõ đầu cô: " Lửa cháy cái đầu cậu, mình thấy cậu giống như bị bắt mất hồn rồi, nãy giờ cứ nhìn máy tình mà cười rồi ngây ra như phát xuân "
Thật khoa trương như vậy à? Lạc Thủy nhìn Diễm Yến thận trọng hỏi: " Có chuyện gì không? "
Diễm Yến liếc cô: " Đốn đại soái đang chờ cậu bên dưới "
Đốn họa thủy? Người đó ở dưới lầu làm gì? Vì không muốn giao thông trong sân trường bị tắc nghẽn, Lạc Thủy quyến định lếch mình đi xuống.
Nhăn nhăn nhó nhó rồi ngượng ngùng nhắn 1 tin cho Nam Cửu Khanh: " Ta có chút việc, gặp sau "
Nam Cửu Khanh: "..."
"....." là như thế nào? Đại thần, cô không thích chơi trò đoán đi đoán lại đâu, huynh ấy biết là tốt rồi.
Nhược Thủy Tam Thiên: " Vậy muội đi trước, huynh yểm trợ đi "
Lạc Thủy đánh mấy chữ này xong thì vô cùng đắc ý, không ngờ cảm giác được che chở này lại thoải mái đến vậy.
Lạc Thủy mở balo ra tìm điện thoại di động rồi chạy xuống lầu với tốc độ sét đánh, cô liền thấy kẻ họa thủy nào đó nhàn nhã dựa vào một gốc cây, ánh dương chiếu qua ke hở của những tán lá nhỏ, soi rọi như những mảnh pha lê óng ánh trong suốt.
Gió nhẹ lướt tóc mai, mắt phượng soi ánh nắng, nụ cười khuynh đảo nhân gian của người kia làm cho đám nữ sinh đi ngang qua đều xì xào bàn tán, quay lại nhìn cho bằng được. Lúc đó yêu tinh còn sung sướng cười một tiếng, để lộ đôi má lúm đồng tiền vừa quyến rũ vừa đáng yêu, tất nhiên càng khiến người khác phải hét đến thủng màng nhĩ.
Có lầm hay không vậy? Sao ông trời lại sinh ra một đại nam nhân như thế này chứ? OMG!
Lạc Thủy nhất thời tức giận: " Không lẽ cậu không biết gọi điện thoại? " Cần gì phải đứng gây họa trước phòng ngủ của các cô? Bây giờ nhìn xem, một đám mắt tò mò thế kia phải trốn đi đâu bây giờ?
Nhưng Đốn Cảnh Nhiên có vẻ rất quen thuộc với chuyện này, nói: " Đại tỷ à, em đã gọi điện cho tỷ trước rồi "
Lạc Thủy ra hiệu cho Đốn họa thủy đi đến nơi khác, lại móc điện thoại ra xem, quả thật có một cuộc gọi nhỡ của Đốn Cảnh Nhiên: " Được rồi, là mình không đúng "
" Không sao đâu "
" Không sao? Mà cậu tìm mình làm gì? " - Lạc Thủy chống nạnh hỏi
Đại tỷ hình như hôm nay đầu óc có vấn đề, khó trách đến giờ vẫn là trái cà chua ( học năm 3 mà chưa có bạn trai chính là trái cà chua, không tính là hoa quả ), không tìm được đàn ông thì có mà ế đến già. - Đốn Cảnh Nhiên nghĩ thầm
" Tìm cậu bao cơm "
Lạc Thủy nghi hoặc hỏi: " Bao mình ăn? Mấy giai nhân tri kỷ, hậu cung 3000 đóa hoa của cậu đi đâu cả rồi? "
Đốn Cảnh Nhiên ngạc nhiên nhìn cô: " Không phải lần trước nói qua rồi sao, bây giờ bao cậu ăn"
Bây giờ Lạc Thủy mới nhớ lại thời điểm ở căn tin nào đó, hình như họa thủy cũng nói qua rồi. Đốn yêu tinh qua đây có chút chưa quen...nhưng cô là thân chủ nhà, đáng lẽ phải là cô bao cậu ấy mới đúng.
" Mình mời cậu, chọn địa điểm đi "
Đốn Cảnh Nhiên thận trọng nhìn cô, giống như xét xem cô có nói thật hay không: " Cậu chắc chứ?"
Cái gì mà chắc với không chắc? Chẳng lẽ cô đây hẹp hòi lắm sao? Lạc Thủy bóp chặp túi tiền trong ba lô, lại dâng lên chút lo lắng: " Tất nhiên, nhưng mà bào ngư vi cá, nhà hàng Tây âu đắt đỏ linh tinh thì không được"
" Không thành vấn đề " - Đốn Cảnh Nhiên cười
Lạc Thủy bỗng dưng có cảm giác sắp bị ăn thịt, kéo dài cho đến khi cô ngồi lên xe của họa thủy- một chiếc xe thể thao màu đỏ, quả nhiên người nào xe nấy, ăn diện y hệt nhau.
" Còn nhỏ mà bày đặt Lamborghini, xí "
" Đại tỷ à, nhà em ở khu Tây, đi xe buýt phải mất ít nhất 2 giờ, em đâu có khùng? "
Lạc Thủy bị xem là ngu liền cả giận: " Đại tỷ cũng không đến lược em gọi, đại thúc tiêu xài hoang phí còn kiếm cớ "
Đốn Cảnh Nhiên nhớ lời mẹ dạy, nói chuyện với phái nữ nhất định phải hạ tuổi cô ấy xuống, nên đưa tay chọt chọt người bên cạnh: " Lạc Thủy mỹ nhân, tha thứ cho đại thúc, đại thúc không cố ý mà "
Lạc Thủy liếc ai đó một cách khinh bỉ, cuối cùng không nhịn được bật cười, mắt lại vô tình đảo qua đồng hồ vận tốc. Nơi này hạn chế 50km/h, vậy mà Đốn họa thủy lại cả gan chạy tới 90...có thể là do tính năng xe quá tốt nên không có cảm giác gì lớn, nhưng dọa cô giật mình. Lại liếc sang họa thủy, thấy mặt cậu viết rõ 4 chữ: " sát thủ đường phố "
Đốn Cảnh Nhiên cười hỏi: " Sao thế? "
" Cậu không phải là chưa có bằng lái đấy chứ? " Lái xe mau mau tránh cảnh sát, không chừng bọn họ đang ở phía sau điên cuồng đuổi theo.
Đốn Cảnh Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, là vì cái này sao? cậu dùng hai ngón tay thọc vào túi áo trong, lấy bằng lái ra đưa cho cô.
Lạc Thủy chộp lấy nhìn, cũng đã lấy 4 năm, hơn nữa phía sau hình như không có ai đuổi theo. Cô mới an tâm thờ phào, nhưng bắt họa thủy phải hạ tốc độ xuống bình thường cho an toàn.
Xe liên tục rẽ hướng, những ngôi nhà xung quanh ngày càng thưa dần đi, lộ ra những mảng đất xanh tươi và không khí mát mẻ dễ chịu xộc vào khoang mũi.
" Xe không chạy vào được, cậu chịu khó đi bộ đi " - Đốn Cảnh Nhiên dừng xe lại.
Phóng tầm mắt về phía bãi cỏ xanh rờn với tâm trạng thoải mái, hai người đi dọc theo lối mòn bị che phủ bởi đám cỏ hoang, giây lát sau liền thấy một tòa trúc lâu ba tầng xây ven hồ nhân tạo. Nhưng nước hồ trong thấy đáy,còn có mấy loài cá đủ màu sắc bơi lội tung tăng. Lạc Thủy dùng móng chân cũng đoán được nơi này dùng đồ không tiện nghi, nhưng chưa kịp bỏ chạy đã bị phục vụ đón đầu, đưa thẳng bọn cô vào một cái bàn cạnh cửa sổ, cho thấy Đốn họa thủy vốn là khách quen của nơi này. Lạc Thủy lại nhìn xung quanh, tuy phòng đầy người nhưng không nghe được bất cứ tiếng ồn nào, thực khách nhấc tay nhấc chân đều mang vẻ tao nhã quý phái.
Khe hở của những thanh trúc bên dưới hơi lớn, có thể thấy rõ cá trong nước lội ngang qua chân, bên ngoài cửa sổ còn có một guồng nước làm bằng trúc. Nước trong hồ dẫn tới rồi lại rơi xuống, mỗi khi gió thổi qua sẽ phất phơ như mưa rào.
Lạc Thủy cầm thực đơn được phục vụ đưa đến, nhìn kẻ nào đó đang bày ra vẻ mặt vô tội, cũng chỉ là những món ăn bình thường trong gia đình, nhưng phía trên căn bản không đề giá. Cô đành phải khép lại đưa thực đơn qua: " Cậu chọn đi "
Đốn Cảnh Nhiên không hề khách khí nhận lấy, thoải mái gọi không ít món
Lạc Thủy nhìn một bàn toàn thức ăn, có cảm giác mình cũng no theo rồi....Đúng là kẻ họa thủy, trước giờ mỗi khi cô đi theo cậu ta đều không gặp may.
" Cậu mà không ăn hết thì...hừ hừ " - Lạc Thủy siết chặt nắm đấm đe dọa
Đốn Cảnh Nhiên cầm lên một khối bơ sầu riêng: " Yên tâm, hồng phấn tri kỉ của mình cò chờ ở ngoài "
" Mình kêu cậu ăn hết, không phải kêu bọn ruồi muỗi nhà cậu "
Vừa rồi còn bảo là hồng phấn tri kỷ, 3000 giai lệ, sao bây giờ lại thành ruồi muỗi mất rồi?" - Đống Cảnh Nhiên đổ mồ hôi
" Bớt giận, bớt giận: - Đốn Cảnh Nhiên gắp một miếng cá hấp rượu qua
Đúng là cô làm chuyện không nên, tự nhiên lại mời họa thủy ăn cơm, dạy nhiều lần rồi mà não vẫn như gỗ đá. Người ta nói bi phẫn làm đồ ăn no quả không sai mà!
Lạc Thủy đau khổ vùi đầu ăn cơm, hồi sau lại có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, liền ngẩng đầu lên nhìn....Có một người đàn ông....còn vì sao cô chỉ thấy mỗi mình anh ta thì không hiểu được.
Đồ thể thao trắng vẫn hay làm người khác tức giận, khoa trương như Đốn họa thủy cũng không dám mặc, bây giờ ở trên người nam nhân kia lại làm mắt người ta đui mù, chỉ nhớ nổi một câu " Áo trắng tựa tuyết, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái ". Lại thêm ánh mắt đen cuốn hút và nụ cười cong lên thành vầng trăng non, quả thật mày kiếm mắt sáng... dù có lên ti vi đầy hạt mưa cũng lấp lánh như ánh dương hồng.
Lạc Thủy sửng sốt, khi còn bé cô có đọc " lạc thần phú ", còn nhớ rõ trong đó có ghi một câu " kỳ hình dã, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long. Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng. Vốn nghĩ người như vậy không có thật trên đời, nhưng bây giờ cô tin rồi!
Nam nhân trước mặt chính là phiên nhược kinh hồng, vinh diệu thu cúc kia...
" Này, này, cậu ngắm trai đến ngớ ngẩn à? " - Đốn Cảnh Nhiên đẩy đẩy Lạc Thủy, theo ánh mắt cô liền nhìn thấy 1 người đàn ông, cũng sửng sốt 2 giây....Chẳn qua chỉ là ánh mắt đẹp hơn cậu 1 chút, cười lên cũng đẹp hơn cậu một chút thôi mà,nói không chừng là đem mỹ đồng chỉnh dung, chỉ có cậu mới là tự nhiên thôi!
( TG cảm thán: cậu nghĩ mình mang theo mỹ đồng thì ai cũng vậy chắc?)
" A, không sao, chính là cảm thấy có chút quen thuộc thôi " - Lạc Thủy giật mình nhận ra bản thân đang nhìn chằm chằm người ta, như thế chính là bất lịch sự, liền vội vàng thu mắt lại không xem nữa.
Hình như cô nàng xem phim truyền hình 8 giờ nhiều quá nên bị lậm đi, thật là...- Đốn Cảnh Nhiền buồn rầu nghĩ
" Mặt thộn như vậy mà còn bảo là không sao? " - Đốn Cảnh Nhiên khịt mũi xem thường
" Không có là không có, sao cậu chậm tiêu thế hả? "
" Không có thì thôi, cậu đừng kích động như vậy "
Lạc Thủy cũng cảm thấy mình có chút kích động, liền im lặng gắp lại một miếng bơ sầu riêng cho kẻ gây họa kia...Cô thật tình không hiểu cái món này có vị quái quỷ gì, còn kêu tới 2 phần, muốn giết cô à?
( TG muốn nói: Cố gắng, cố gắng, cố gắng. Ngày đêm đều cố gắng)