Emily chỉ chỉ Thiện Sơ, nói với Thi Tiêu Nại: "Đây là Thiện Sơ, cũng là học sinh Athens giống cậu."
Thi Tiêu Nại nghe vậy, hơi nhíu đôi mày cong như trăng non: "Vậy sao?" Nói rồi ánh mắt hắn băn khoăn xoay một vòng trên người Thiện Sơ: "Trang phục của cậu thuộc bộ sưu tập thu đông năm nay của MCQ đúng không?"
"Đúng thế." Thiện Sơ nói, "Xem ra ngài thật sự am hiểu thời thượng trong lòng bàn tay."
"Trang phục thế này không tính là thời thượng." Thi Tiêu Nại đánh giá, "May quân áo kiểu truyền thống đến mức cứng nhắc, nhưng cố tình thêu dệt yếu tố mới mẻ, chẳng ra ngô ra khoai.
Tôi không tưởng tượng nổi có kẻ ngu ngốc nào chi mấy ngàn bảng Anh để mua bộ đồ này.
Cuối cùng thì tôi cũng được diện kiến."
Emily nghe thấy Thiện Sơ bị phán xét, lập tức sảng khoái như ăn dưa hấu vào mùa hè.
Thiện Sơ vẫn rất bình tĩnh, nở nụ cười: "Kỳ thật đều là người mặc quần áo, làm gì có quần áo mặc người? Tựa như Thi công tử mặc áo gấm, cho dù là người mẫu mặc cũng sẽ như áo ngủ, chỉ có ngài mặc mới toát được cái hồn."
Emily hơi kinh ngạc mà nhìn Thiện Sơ, không nghĩ tới trong tình huống bị người đối diện làm mất mặt, còn có thể trưng vẻ mặt nghiêm túc mà nịnh nọt.
Do đó Emily bất giác có chút xem thường: Nghèo hèn quả nhiên đủ đê tiện, hoàn toàn không biết xấu hổ, ai cũng học không được.
Thi Tiêu Nại nghe Thiện Sơ ca ngợi, hoàn toàn không để trong lòng, chỉ nói: "Nói chuyện dễ nghe như vậy, bảo sao dựa vào học bổng để sống cũng có thể mặc MCQ."
Trong lòng Emily càng thêm đắc ý: Quả nhiên, cho dù Thiện Sơ dối trá đến đâu cũng không chiếm được lợi ích trước mặt Thi Tiêu Nại.
Thiện Sơ cũng hơi cảm thấy kinh ngạc, cậu kinh ngạc không phải Thi Tiêu Nại không chút khách khí, mà là vì Thi Tiêu Nại biết mình.
Nếu không, làm sao Thi Tiêu Nại có thể biết mà nói "Dựa vào học bổng để sống"?
Lúc Emily giới thiệu cậu, cũng không nói cho Thi Tiêu Nại chuyện này.
Làm sao Thi Tiêu Nại lại biết cậu?
Thiện Sơ suy đoán, có thể Thi Tiêu Nại từng nghe đến tên cậu, hơn nữa còn nảy sinh thành kiến với cậu.
Emily rốt cuộc cũng chỉ mới là thiếu nữ nhỏ, không nghĩ sâu xa đến vậy, chỉ cảm thấy Thi Tiêu Nại mắng Thiện Sơ đến hả hê lòng người.
Emily nháy mắt mấy cái với Thiện Sơ, ra hiệu bảo cậu nhắc đến chuyện quyên tặng với Thi Tiêu Nại.
Ở tình huống hiện tại, Thiện Sơ lại đi đề xuất yêu cầu, chắc chắn sẽ phải nếm mùi thất bại.
Thiện Sơ giả vờ không tiếp thu được tín hiệu, mờ mịt nhìn Emily
Emily thấy Thiện Sơ không phản hồi, thong thả mở lời: "Là như này, Thiện Sơ đại diện Hội quỹ của Grey nói chuyện cùng cậu."
"Hội quỹ của Grey?" Thi Tiêu Nại suy nghĩ một chút, cười khẩy, "Tôi biết rồi, lại tới ăn xin, đúng không?"
Sắc mặt Emily đỏ lên, liếc mắt nhìn Thiện Sơ một cái.
Lúc này Thiện Sơ cũng không thể tiếp tục làm rùa đen rút đầu, dùng âm thanh ôn hòa như chuyên viên tư vấn cho khách hàng nói: "Từ một số góc độ khác, Bán hàng từ thiện và ăn xin quả thật có chút tương tự.
Nhưng hạng mục công ích này của chúng tôi nhằm giúp đỡ một phần nhỏ bộ phận, nếu có thể nhận được sự ủng hộ của ngài, thì không thể tốt hơn."
"Nếu cậu muốn gọi là Bán hàng từ thiện, thế thì chúng ta cứ gọi Bán hàng từ thiện vậy" Thi Tiêu Nại búng búng tay, đuôi mắt cũng không nhìn Thiện Sơ, "Bá tước thích làm việc thiện, vậy tại sao không bán đồ mà mình cất giữ?"
Thiện Sơ vừa muốn lên tiếng, Thi Tiêu Nại lại đánh gãy cậu, tự nhiên nói tiếp: "Bởi vì hắn ta thông minh.
Hắn bán đồ của người khác, xây dựng thanh danh của mình."
Thiện Sơ không thể không đồng ý lời giải thích của Thi Tiêu Nại, nhưng ngoài miệng lại phản bác: "Thật ra..."
Thi Tiêu Nại nhanh miệng hơn cậu, ngắt lời nói: "Hắn thông minh, tôi cũng không dốt nát.
Vì sao tôi phải làm kẻ ngốc chứ?"
Thiện Sơ cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao Emily đẩy Thi Tiêu Nại cho mình.
Cái tên Thi Tiêu Nại này, quả đúng là một kẻ khó xơi.
Mềm cứng đều không muốn ăn, thảm nhất chính là hắn và quý tộc chủ lưu nước Anh khômg giống nhau, hắn không biết xấu hổ.
Người thuộc xã hội thượng lưu đều coi trọng mặt mũi, cho dù không đáp ứng, cũng sẽ không trở mặt.
Mà Thi Tiêu Nại không giống thế, điều hắn yêu thích chính là trở mặt, xé đến càng nát càng tốt.
Người như vậy cực kì khó đối phó.
Nhưng đây là do Thiện Sơ yêu cầu được "Làm chuyện quan trọng".
Mới nhiệm vụ thứ nhất mà cậu làm hỏng, chỉ sợ sau này lại quay lại làm kẻ rảnh rỗi.
Đầu óc Thiện Sơ nhanh chóng chuyển động, tận lực điều động trí nhớ của kiếp trước, tìm tòi tất cả thông tin liên quan đến Thi Tiêu Nại.
Thi Tiêu Nại là người thế nào? Hắn ghét cái gì? Hắn thích điều gì?
Có trí nhớ của kiếp trước, nhưng Thiện Sơ không biết quá nhiều về Thi Tiêu Nại, cậu chỉ biết Thi Tiêu Nại là một người ly kinh phản đạo¹, xem thường quy tắc của giới quý tộc nước Anh, hơn nữa lòng tự trọng rất cao.
¹ Thành ngữ ý chỉ việc coi thường luân lý, không theo khuôn phép.
Cậu tiến lên một bước, đổi qua dùng tiếng Trung nói: "Tôi hiểu được ý của ngài, nhưng thật ra ngài nói không hoàn toàn đúng."
Nghe được Thiện Sơ nói tiếng Trung, Thi Tiêu Nại ngược lại nhìn thẳng vào cậu.
Không thể không nói, Thi Tiêu Nại lớn lên xinh đẹp, đôi mắt phượng nhìn cậu chằm chằm, phong thái yểu điệu chân thật.
Thiện Sơ tiếp tục nói: "Bá tước Grey cũng không phải chỉ xài tiền của người khác.
Ngài ấy đã hứa sẽ đấu giá bình hoa cổ trị giá cả ngàn vạn.
Thi công tử không muốn quyên tặng, biết là vì ngài không muốn thay người khác may áo cưới².
Nhưng ai không biết sẽ cho rằng ngài không thể đưa ra vật đấu giá tốt hơn nữa."
² Chắc là không muốn bị lợi dụng.
Thi Tiêu Nại môi mỏng câu ra nụ cười: "Phép khích tướng?"
"Không dám." Thiện Sơ rũ mắt.
Thi Tiêu Nại lại nói: "Tôi không muốn mình bị xoay vòng vòng, xem ra cậu còn có chút thành ý, tôi cho cậu một cơ hội."
Thiện Sơ nhấc mắt nhìn về phía Thi Tiêu Nại.
Thi Tiêu Nại ung dung đứng lên, lấy trâm ngọc cài tóc xuống, một đầu tóc đen chảy như thác nước cuồn cuộn.
Hắn cũng không để ý, chỉ đem trâm ngọc ném xuống thảm cỏ ngoài cửa sổ, quay người nở nụ cười với Thiện Sơ: "Cậu tìm được trâm ngọc về đây, tôi sẽ quyên tặng ngay."
Thiện Sơ thở dài: "Quăng đồ trên cao là phạm tội, ngài nên vui mừng vì không đập phải người."
Nghe đến lời này của Thiện Sơ, Thi Tiêu Nại cảm giác chơi có chút vui, cười nói: "Cậu so với lời đồn ngược lại khá thú vị." Nói rồi Thi Tiêu Nại chỉ chỉ bên ngoài: "Đi đi."
Ngoài trời tối đen như mực, thảm cỏ lớn như vậy, tìm ra được cũng là một phen làm việc cực nhọc.
Thi Tiêu Nại cố ý làm khó cậu.
Emily thông thạo ngoại ngữ, có thể nghe hiểu tiếng Trung, nhìn trò hay trước mắt, khóe miệng cũng không nhịn được mà giương lên, cười khuyên nhủ: "Thiện Sơ, mau đi đi.
Lần này có thành công hay không là ở cậu đấy."
Thiện Sơ cũng đổi lại tiếng Anh, trả lời nói: "Được."
Emily mở cờ trong bụng, cho là mình thắng, có thể xem Thiện Sơ xấu mặt.
Ai ngờ Thiện Sơ không di chuyển, chỉ bình tĩnh nhìn Thi Tiêu Nại.
Thi Tiêu Nại cũng nhìn Thiện Sơ: "Làm sao vậy?"
Emily thúc giục Thiện Sơ: "Cậu mau đi đi."
Thiện Sơ lại nói: "Cây trâm còn nằm trong tay Thi Tiêu Nại."
Emily ngẩn ra: "Cái gì?"
Thiện Sơ chỉ vào ống tay áo rộng rãi của Thi Tiêu Nại: "Hẳn là giấu ở đây, vừa rồi ngài không ném cây trâm đi.
Chỉ là thủ thuật che mắt bình thường."
Emily hơi kinh ngạc.
Thi Tiêu Nại lại nhe răng cười, kéo ống tay áo lỏng lẻo lên, quả nhiên bàn tay hắn nắm chặt trâm ngọc.
Hắn nói: "Đúng là như vậy, giống như chơi đùa cùng cún cưng, giả vờ ném đi, sau đó để nó đuổi theo không khí."
Emily ngạc nhiên hơn nữa.
Thi Tiêu Nại nhún vai nói với Emily: "Thủ thuật như vậy đúng là chỉ lừa được cún, không gạt được người."
Mặt Emily đỏ bừng: Chẳng phải ý của Thi Tiêu Nại đang nói mình là chó sao?
Thiện Sơ không để ý, vẫn cười nhạt nói: "Như vậy tôi có thể hiểu rằng Thi công tử đồng ý quyên tặng đúng không nhỉ?"
Thi Tiêu Nại ghé sát vào Thiện Sơ, trên người bao phủ hương hoa lan lạnh lẽo.
Thiện Sơ thấy Thi Tiêu Nại vươn ngón tay trắng như ngọc, thuận tiện thả cây trâm ngọc vào túi áo trước ngực mình: "Cho cậu."
"Ơ, Đây là cái gì?"
- --- Âm thanh khàn khàn của thiếu niên đang bước vào thời kì vỡ giọng vọng đến, bởi vì giọng nói này quá khó nghe, vì thế độ nhận diện cũng cực kì cao.
Do đó, tất cả mọi người không cần quay đầu lại cũng biết người tới là Toby.
Thế nhưng khi Thiện Sơ xoay người, phát hiện không chỉ có Toby mà còn có Jeff đi cùng.
Jeff nhìn về phía Thiện Sơ, lộ ra nụ cười ôn nhu: "Thật khéo."
Thiện Sơ cũng cười cười, từ trong túi áo lấy ra trâm ngọc, nói: "Cảm tạ thiếu gia Thi Tiêu Nại đã quyên tặng trâm ngọc cho Hội quỹ."
"Ngọc? Ngọc có gì mà hiếm?" Toby trào phúng nói.
Thiện Sơ thấy Toby "không biết nhìn hàng" cũng không thấy bất ngờ.
Trên thực tế, người phương Tây không có cảm giác đối với ngọc khí thiên nhiên.
Ở trên sàn đấu giá, đồ vật làm từ ngọc thường không đáng giá, không sánh được với đồ sứ quý giá, thậm chí còn kém cả kim khí³
³ Đồ vật làm bằng kim loại.
Người phương Tây ưa thích vàng bạc cùng với các loại đá quý màu sắc, ngoài ra cũng có thể tán thưởng đồ sứ.
Chỉ là tựa như vô cảm với ngọc khí.
Họ không quá tán thành với ý kiến lưu truyền của Trung Quốc "Sự quý giá của giới mài ngọc là vô giá"
Thiện Sơ cũng không muốn giải thích tất tần tật cho Toby về vấn đề ngọc có đáng giá hay không, nhân sinh quan và văn hóa khác biệt cũng không thể dựa vào miệng rộng là có thể bù đắp.
Thiện Sơ cười nói: "Tâm ý của thiếu gia Thi Tiêu Nại thật quý.
Tôi thay mặt quỹ hội" cảm ơn ngài.
Nếu thiếu gia Toby đã đến đây, tôi chỉ đành mặt dày hỏi cậu một chút, liệu cậu có muốn quyên tặng không?
Toby sửng sốt: Hả? Quyên tặng?
Thiện Sơ không thèm tranh cãi với Toby, nói mồm thì có gì đâu mà vui? Khiến gã phải hộc máu thì mới sảng khoái được!
Toby không được xem là quý tộc chân chính, miễng cưỡng coi như trong nhà có nhiều tài sản mà thôi.
Là thiếu gia vị thành niên của gia đình phú thương nhỏ, đương nhiên không góp nổi món đồ gì có giá trị cho buổi đấu giá.
Cố tình gã yêu thích cảm giác tỏ ra ưu việt trước mặt "bình dân" Thiện Sơ, tất nhiên không thể hạ thấp uy danh.
Gã cố ý ưỡn ngực, chột dạ nói: "Tôi tạm thời chưa nghĩ ra.
Hoạt động của bá tước Grey, nhất định tôi sẽ quyên tặng..."
Thiện Sơ nhạy bén ngắt lời nói: "Nếu ủng hộ là tốt rồi! Chỉ cần ủng hộ từ tâm là được.
Làm việc thiện là từ tâm ý mỗi người, cũng không cần quyên tặng đồ hiếm lạ, chỉ cần tặng vật phẩm có giá trị tương đương với trâm ngọc này là được."
Toby tái mặt: Tuy gã không có phẩm vị thưởng ngọc, nhưng gã biết với tính cách của Thi Tiêu Nại, trên người hắn nhất định toàn là hàng xa xỉ.
Gã làm sao mà so sánh được?
Lúc này Jeff hiểu ý nói: "Hay nhận cái này đi."
Nói rồi Jeff tháo đồng hồ xuống: "Xem như là chút tâm ý của tôi và Toby."
Toby nghe vậy, cảm kích nhìn Jeff: Quả nhiên, hội trưởng hội học sinh vẫn là chỗ dựa tốt nhất!
Thiện Sơ nói cảm ơn, một bên tiếp nhận bằng hai tay.
Cậu không hiểu nhiều về đồng hồ, miễn cưỡng có thể nhận ra đây là đồng hồ đeo tay thuộc bộ sưu tập Cartier Tank, giá gia công không hề nhỏ.
Cậu liếc mắt nhìn Emily, thấy sắc mặt Emily cứng ngắc.
Cậu nắm chắc trong lòng: Đêm nay Thiện Sơ không chỉ nhận được trâm ngọc của Thi Tiêu Nại, mà còn thu được đồng hồ đeo tay của Jeff.
Giá trị của hai người gộp lại có lẽ đã vượt qua bộ sưu tập của Emily.
Nói cách khác, người mới Thiện Sơ chạy KPI năng suất hơn cả Emily, cô nàng nhất định rất khó chịu.
Thiện Sơ cảm thấy buồn cười: Nếu không phải Emily có tâm tư muốn làm khó dễ mình, thì mình còn không có được cuộc gặp gỡ này.
Emily chính là đang lấy đá đập chân mình.
Jeff chăm chú nhìn Thiện Sơ, ánh mắt dịu dàng: "Không có gì, chỉ là một chiếc đồng hồ đeo tay mà thôi.
Có thể giúp (các) cậu là tốt rồi." Jeff nhắc đến (các) cậu, lại dùng "you", cho nên không biết hắn đang nói đến "các cậu" hay là chỉ có "cậu" thôi.
Nhưng nhìn ánh mắt thâm tình của hắn, phỏng chừng là ý sau.
Thi Tiêu Nại lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn, xì một tiếng, chỉ vào đồng hồ đeo tay nói: "Đây chắc là khối tài sản đáng giá bảy tám chục năm nhỉ?"
"Không sai." Jeff trả lời, trong giọng nói toát kiêu ngạo.
Thi Tiêu Nại nhíu mày, nói: "Cho nên, đây cũng là đồng hồ của ông cậu.
Ông ấy biết cậu lấy đồng hồ đi tặng hào phóng vậy sao?"
Lời này thật đủ đau lòng.
Vẻ mặt Jeff tức giận vặn vẹo trong nháy mắt, nhưng cũng chỉ là chợt lóe lên.
Hắn rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh lịch thiệp, mỉm cười nói: "Người nhà tôi biết tôi quyên tặng cho hoạt động từ thiện, chắc chắn sẽ rất vui."
Thi Tiêu Nại chậc lưỡi một cái: "Cái đồng hồ này hôm trước tôi còn thấy em trai cậu đeo đấy.
Đáng thương ghê, một cái đồng hồ cả nhà chia nhau.
Cậu vẫn nên nghĩ lại đi, tặng rồi thì sau nay em cậu mang gì?"
Jeff cười ha ha, nói: "Có lẽ cậu không biết, gia đình chúng tôi có rất nhiều trang sức châu báu, con cháu cùng đeo là bình thường.
Tôi và em trai dùng chung đồng hồ bởi vì bọn tôi thích mà thôi, không có nghĩa là nhà tôi không còn thứ khác."
Thi Tiêu Nại khẽ mỉm cười, nói: "Tôi hiểu rồi, gia đình các cậu ít mua sắm, truyền lại cho đời sau."
Jeff khẽ gật đầu: "Cái này cũng là một loại bảo vệ môi trường."
"Ông cậu chưa mất sao đã truyền lại cho cậu rồi?" Thi Tiêu Nại chuyển đề tài, tiếp tục sắc bén, "Theo tôi được biết, gia đình như các cậu muốn mang trang sức ra ngoài cần phải xin phép đúng không nhỉ? Nếu như không mang về đúng hẹn, e là sẽ gây phiền phức." Nói rồi Thi Tiêu Nại đặt ánh nhìn lên người Emily, "Lần trước tiểu thư Emily cũng vậy không phải sao? Lúc đi vũ hội rơi mất một khuyên tai đính kim cương, sợ đến mức linh hồn nhỏ bé cũng sắp không giữ được, khóc trôi cả lớp trang điểm, thật đáng thương."
Emily xanh cả mặt, nghiến răng, bởi vì muốn duy trì dáng vẻ thục nữ, không thể không giả vờ không nghe thấy, cố gắng duy trì sự cao quý.
Nhưng đạo hạnh Emily chưa đủ, đôi tay ngọc ngà túm chặt váy, đốt ngón tay gồng đến trắng bệch, để lộ sự tức giận và bất lực của cô nàng.
Thi Tiêu Nại liếc nhìn một cái, cười nói: "Đừng túm nữa, váy của phu nhân W mặc xong còn phải trả nữa đấy."
Emily giận xém xỉu tại chỗ.
Thi Tiêu Nại nở nụ cười: Hắn trời sinh thích thú nhất là xem đám quý tộc ma lanh này tức không chịu được.
Mẹ của Thi Tiêu Nại là tiểu thư quý tộc, nhưng lại bị xem là "Người có địa vị cao cúi đầu nhân nhượng kẻ địa vị thấp" "ly kinh ban đạo" mà gả cho một tên thương nhân người Trung thấp kém.
Vì vậy, khi còn bé Thi Tiêu Nại bị không ít các tiểu thư, thiếu gia quý tộc lấy lí do hắn là "con trai nhà giàu mới nổi", "tạp chủng làm bẩn huyết thống quý tộc" để ức hiếp, chèn ép.
Do đó hắn vô cùng chán ghét thân phận thiếu gia cũng như tiểu thư quý tộc.
Thi Tiêu Nại cười nhạt: "Thôi, tôi mệt rồi, các cậu tiếp tục chơi đi, tôi không tiếp được nữa."
Đùa giỡn đã đời, Thi Tiêu Nại nghênh ngang rời đi, một thân áo gấm lụa là tung bay, tóc dài như thác nước, tùy tiện đung đưa, bóng lưng nhìn từ xa như đóa hoa diên vĩ lay động.
Thấy Thi Tiêu Nại rời đi, Jeff tiến lên một bước, nói với Thiện Sơ: "Có thể nói chuyện với tôi một lúc không?"
Thiện Sơ đoán được đại khái chuyện Jeff muốn nói, nảy số trong đầu, bày mưu tính kế: Được thôi, nếu cậu tích cực như vậy, đừng trách tôi đùa giỡn lại cậu..
Danh Sách Chương: