• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Cao Bằng không đành lòng, nhưng Tử Bối Hoàng Trảo Ngô muốn tiếp tục tiến hóa lên phẩm chất cao hơn thì cần bảo vật cùng huyết nhục có thuộc tính đặc thù. Mà thi thể của Hạt Nham xà đối với Đại Tử thì chỉ có dinh dưỡng hơn một chút so với huyết nhục bình thường mà thôi, như thế thì không bằng đem thi thể còn tương đối hoàn hảo này mang về bán đi sau đó lại mua tài nguyên để bồi dưỡng Đại Tử.

Cao Bằng cũng không có chú ý tới ở đằng sau hắn khoảng 100m, trên thân một cây đại thụ có một người đàn ông mặc trang phục màu lam đang nhìn hắn.

- Tên nhóc này đúng là cẩn thận, một con Hạt Nham xà chắc cũng chỉ có thể bán được trên dưới 0,5 điểm tín dụng mà thôi.

Người này là đội trưởng bảo an của công ty bảo an Lam Thuẫn phụ trách an toàn của đoàn học sinh trong chuyến đi lần này. Đương nhiên chỉ là bảo vệ sự an toàn chứ không phải là làm bảo mẫu. Bọn họ chỉ bảo vệ cá nhân học sinh khỏi những nguy hiểm ảnh hưởng tới tính mạng mà thôi, còn an nguy của Ngự thú thì không trong vòng phụ trách của họ, chết thì chết thôi, đều là học sinh cao trung 15,16 tuổi rồi nên cũng đã tính là trưởng thành. Người trưởng thành thì nên chịu trách nhiệm về hành động của mình.

Cùng lúc đó ở bên kia.

Hải Lam Vũ cũng đang hưng phấn mang theo Ngự thú của mình là Hắc Nộ Hầu đi dạo loạn trong rừng cây, lần mâu thuẫn trước với Cao Bằng đã bị hắn ném ra sau đầu. Dù sao hắn cũng chỉ là một học sinh cao trung mà thôi, cùng với việc đó chỉ là một lần ma sát nhỏ nên không tính là sinh tử đại hận gì.

Khu vực hắn lựa chọn không cùng một nơi với Cao Bằng, chỗ Cao Bằng chọn là một rừng cây hướng ra phía hồ nước, cây cối tuy cao lớn nhưng lại rất thưa thớt. Mà chỗ Hải Lam Vũ chọn lại là chỗ cách xa hồ nước, hướng vào phía trong gần giáp với khu vực mặt sau của ngọn núi, nơi này là một nơi thiếu ánh sáng, thảm thực vật cũng rất tươi tốt.

Hắc Nộ Hầu giống như đã thật lâu chưa được đi dã ngoại nên biểu hiện rất hưng phấn. Hai tay điên cuồng đấm vào trước ngực phát ra tiếng bịch bịch.

Nó ngẩng cao đầu lên, miệng với cổ thẳng thành một đường, sau đó phát ra tiếng kêu vui vẻ “ Gừ ~ gừ ~”.

Hắc Nộ Hầu vui vẻ nhảy tới nhảy lui, hai chân khụy xuống sau đó hóa thành một cái bóng đen nhảy lên cao mấy thước. Hai tay nắm ở trên các cành cây, nhảy tới nhảy lui trong rừng, chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của Hải Lam Vũ.

Thôi, để tùy nó đi chơi vậy.

Lúc đầu, Hải Lam Vũ còn muốn quản nó một chút, nhưng nghĩ đến thể trạng cường tráng của Hắc Nộ Hầu thì chỉ sợ mười người như mình cũng sẽ thành đồ ăn. Tuy rằng nó là Ngự thú của chính mình, nhưng hắn nhớ hình như cô giáo có nói qua ở trên lớp cái gì mà… Đôi khi để cho Ngự thú ra ngoài một mình. Thành tích học tập của Hải Lam Vũ rất kém cỏi, bởi vì lúc đi học hắn hay làm việc riêng cho nên những điểm quan trọng cơ bả cũng không nhớ được.

Thật ra ý của cô giáo là phải kết hợp giữa làm việc với nghỉ ngơi, sau khi huấn luyện Ngự thú thì chớ quên bồi dưỡng tình cảm cùng Ngự thú. Đến khi độ thân mật với Ngự thú tăng lên sẽ giải tỏa năng lực giữa Ngự sử và Ngự thú, những năng lực này là thứ quan trọng để bảo mệnh của Ngự sử.

Đến tối, bọn họ lập lửa trại bên cạnh chiếc hồ lớn như gương. Mộ Dung Thu Diệp lấy ra một đống lều trại từ trong khoang để hành lý của xe, sau đó dưới sự chỉ bảo của nàng, các học sinh nhanh chóng dựng xong lều trại rồi sắp xếp mỗi lều với hai học sinh cùng giới tính.

Người được phân chung cùng một lều với Cao Bằng là lớp trưởng Đào Tiền Tiến. Sau khi hắn thấy phân tổ xong thì cười hắc hắc, sờ cái đầu to bóng của mình, đôi mắt nheo thành một đường rồi vươn tay phải ra.

- Đại học bá, chào cậu.

Cao Bằng không có thói quen bắt tay với người khác, nhưng người ta đều đã duỗi tay ra rồi thì hắn cũng không thể để cho bên kia cảm thấy mình lạnh nhạt. Hắn nâng lên tay phải rồi nắm nhẹ một cái coi như là đã bắt tay.

Đi vào trong lều, Cao Bằng lấy từ trong cặp của mình ra hai cái túi rau cải muối ớt đã được phong kín, ném cho Đàm Tiền Tiến một cái, còn một cái thì bỏ vào trong túi quần.

Bữa tối hôm nay ăn cá nướng, là cá bắt từ trong cái hồ kia.

Nhưng Cao Bằng đối với trình độ nướng cá của mình rất hiểu rõ cho nên mới mang theo mấy túi rau cải muối ớt đi để làm gia vị.

Đàm Tiền Tiến theo phản xạ bắt được cái túi này, nhìn túi rau cải muối ớt trong tay thì có chút sững sờ nhưng sau đó lại nhìn kỹ Cao Bằng rồi cười ha hả, đem nó bỏ vào túi bên người.

Đi lên đụng vào bả vai Cao Bằng.

- Đi, đi ăn cá nướng thôi.

Đàm Tiền Tiến vừa cười tủm tỉm vừa nói, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền.

Trên bờ bày đủ loại cá bắt được từ trong hồ, một cái bóng mờ từ mặt hồ xẹt qua sau đó bay thẳng lên trời rồi lại xoay người đáp xuống bên bờ hồ. Cái bóng mờ này cuối cùng cũng lộ rõ trước mặt mọi người, đó là một con chim màu bạc khổng lồ cao nửa thước, cặp mỏ sắc bén như dao găm đang kẹp chặt một con cá lớn cỡ nửa mét. Buông con cá ra, nó bước đi trên đôi chân mảnh khảnh đến bên cạnh Mộ Dung Thu Diệp, dùng đầu cọ cọ vào nàng, trong mắt tràn đầy vẻ ỷ lại.

Đây là loài Ngân Dực Điểu, một quái vật họ chim thường thấy và hay được thuần dưỡng. Bởi vì khả năng sinh sản của Ngân Dực Điểu rất mạnh, hơn nữa phạm vi thức ăn của nó rất phong phú nên dễ dàng chăn nuôi. Đồng thời thực lực của nó cũng vừa phải, rất nhiều người thuần dưỡng quái vật loài chim đều là Ngân Dực Điểu.

Trên sách có nói Ngân Dực Điểu khi lớn lên đều giống nhau, thân thể chỉ cao khoảng một mét. Nhưng con Ngân Dực Điểu này lại cao tới một mét rưỡi, nếu đặt chung với đồng loại của nó thì cũng là một tên to xác.

【 Tên quái vật 】: Ngân Dực Điểu ( Biến dị to lớn)

【 Phẩm chất quái vật 】: Tinh nhuệ

【 Cấp bậc quái vật 】: Cấp 12

….

Thì ra là một tên to con do đột biến thân thể, những quái vật biến dị thân thể sẽ mạnh hơn, phẩm chất cũng cao hơn so với các loại khác.

Cấp 12 đã là quái vật cấp tinh anh. Quái vật cấp tinh anh ở vùng ngoại thành này hầu như có thể nói là kẻ săn mồi đỉnh cấp nhất, ở loại khu vực nguy hiểm như bờ hồ thì hầu như sẽ không gặp phải thiên địch nào.

Hơn nữa phạm vi hoạt động của quái vật loài chim rất rộng, chúng lại có tốc độ cực nhanh nên đây chắc chắn là tầng bảo vệ thứ hai của trường học đối với nhóm học sinh này.

- Oa, chim của cô Mộ Dung thật là lớn.

Lý Tự Công vô cùng kích động.

Bốp! Lý Hồng Đậu tát vào gáy Lý Tự Công một cái rồi trách mắng.

- Em có biết mình vừa nói gì hay không?

Vẻ mặt Lý Tự Công trở nên rất đáng thương.

- Chị đừng có đánh vào gáy em nữa có được không, em vẫn luôn nghi ngờ chỉ số thông minh của mình thấp là do chị thường xuyên đánh vào đó đấy.

- Ồ.

Lý Hồng Đậu liếc nhìn hắn một cái sau đó xoa xoa bàn tay của mình.

- Chị còn đang ngại đánh sẽ đau tay đây nè.

Một đám người đi lên vây Ngân Dực Điểu vào trung tâm, những người này chưa thấy một con Ngân Dực Điểu lớn như vậy bao giờ. Nếu như không phải do e sợ Ngân Dực Điểu mổ bọn họ thì chắc sẽ có mấy người thò tay ra vuốt ve thử.

Trên khuôn mặt tròn trĩnh của Mộ Dung Thu Diệp tràn đầy ý cười.

- Các bạn học đợi một chút, tính cách của linh tước khá quái dị nên mọi người có thể nhìn nhưng đừng nên sờ.

- Ngân Dực Điểu, tao gọi mày một tiếng, mày có dám đáp lại hay không ?

Đàm Tiền Tiến cười tủm tỉm nói.

Ngân Dực Điểu hơi quay đầu qua, trong ánh mắt lại nhân tính hóa lộ ra vẻ khinh bỉ.

……….

Tới cuối cùng thì giống như đã hết kiên nhẫn nên Ngân Dực Điểu trực tiếp vỗ hai cánh bay đi, để lại vài cọng lông trên mặt đất.

- Cô Mộ Dung, Đại Kim Cương nhà em không thấy đâu nữa rồi! Em thông qua huyết khế kêu gọi nó cũng không có phản ứng, có phải nó đã gặp chuyện gì không may rồi không?

Hải Lam Vũ từ trong sườn núi chạy tới, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, khóc đến mức như một đứa trẻ 300 cân.

---

Chú Thích: 1 cân của trung quốc = 0,5 kg

---------------

Team: MBMH Translate

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK