Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, mùa đông tàn phai mùa xuân tìm đến.
Chính ngọ, băng tuyết dần tan chảy, những sắc màu bùn đất hiện ra dưới lớp tuyết tan ẩm ướt.
Khi Ngôn Càn bước vào khu lồng ấp, trên người còn mang theo một chút không khí lạnh của mùa đông cùng với hương vị đầu xuân.
Hắn chào hỏi Ngôn Vũ một cách quen thuộc và rất có tinh thần trách nhiệm tiếp nhận công việc của Ngôn Vũ. Chờ đến khi Ngôn Vũ rời đi, hắn quay người lại tầm nhìn hắn khóa chặt mục tiêu trong trung tâm chiếc giường đất.
Ngôn Càn cười tủm tỉm đặt hai tay dưới nách Ngôn Lạc Nguyệt, một phen liền bế nàng lên, lắc lắc nàng tựa như con búp bê.
"Hắc hắc, ca ca tới rồi nè! Hôm nay Lạc Nguyệt muốn ăn cái gì nà?"
Ngôn Lạc Nguyệt chậm rãi nói, nhưng vẫn không ngăn được giọng nói đặc biệt của hài tử: "Ăn hoa quả đi."
"Được được, ăn Quả Quả." Ngôn Càn miệng đầy lời đáp ứng, từ trong lòng ngực móc ra một quả táo lớn tựa như ảo thuật.
"Muội phải ăn thêm trùng bùn nữa? Ca nghĩ ăn mỗi bột trùng tuyết muội sẽ ăn không đủ no. Hôm nay lại làm thêm cho muội một nửa chén cháo trùng được không?"
Ngôn Lạc Nguyệt: "......"
Nghe những lời này, đôi mắt Ngôn Lạc Nguyệt nhắm lại, nghiêng đầu. Nàng hữu khí vô lực nằm trong tay Ngôn Càn biến thành một miếng bánh rùa.
Ngôn Càn nhìn bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc của nàng mà cười ha hả:
"Được rồi, hôm nay không ăn cái kia, ca ca sẽ làm cho muội cháo cá hoa vàng nha —— mà cũng thật là kỳ lạ, trùng trùng ăn ngon như vậy, muội như thế nào mà từ nhỏ đã không thích ăn?"
Ngôn Lạc Nguyệt lắc đầu kịch liệt, không muốn đánh giá ẩm thực truyền thống của Quy tộc.
Sau khi đặt Ngôn Lạc Nguyệt lại trên giường đất. Ngôn Càn cầm lấy quả táo, nhìn mặt trời, khẽ thở dài nói:
"Năm nay mùa đông dài quá, nhìn xem ngay cả quả táo cũng nhăn nheo."
Nhưng không sao, cho dù mùa đông dài cỡ nào, cũng đến lúc phải kết thúc.
Ngôn Càn vẫn lảm nhảm như thường ngày vừa đút táo được nghiền nát cho Ngôn Lạc Nguyệt cùng với đám rùa con.
"Đám tiểu gia hỏa này có phải đều rất tò mò tại sao trong khu như thế này mà chỉ có ca ca, còn các mẫu thân yêu dấu của mình cùng với Ngôn Vũ tỷ tỷ đều đi đâu hết rồi không?"
Trên giường đất, đám tiểu gia hỏa từng con đều có việc của riêng mình.
Rùa con đều thi nhau bò qua trên đỉnh đầu đứa này hay đỉnh đầu đứa kia, bò qua bò lại trên mai rùa con này hay bò trên mai rùa con kia. Hiển nhiên đối với đề tài này không hề có chút hiếu kỳ.
Nhưng Ngôn Càn lại nghiêm túc gật đầu, như thể hắn đã có câu trả lời khẳng định.
"Tò mò là đúng rồi. Năm nay thời kỳ ngủ đông của chúng ta đã sắp kết thúc rồi, các tộc nhân lần lượt tỉnh lại, bán phong ấn tộc cũng sẽ kết thúc. Hiện tại một số các tộc nhân trong tộc đã tỉnh dậy, sau đó bọn họ đều đi hỗ trợ cho mọi người."
Nói tới đây, Ngôn Càn nhăn mũi: "Biết không, chỉ có ca ca là người đặc biệt tốt bụng, cho nên mới tới đây xin ra trận chiếu cố các ngươi đó biết không hả các tiểu gia hỏa —— hắc hắc, chờ các ngươi trưởng thành, nhất định phải đến đây nói tiếng cảm ơn với ta đó."
Đối với tâm nguyện nho nhỏ này của Ngôn Càn, hiện tại Ngôn Lạc Nguyệt có thể thỏa mãn hắn.
"Cảm ơn ca ca!"
Ngôn Càn vừa nghe thấy liền lập tức cười to đến nỗi không thấy cả mắt, tay đang đút táo liền xoay như chong chóng lớn.
Hắn vô cùng kiêu ngạo mà ưỡn ngực lên: "Lạc Nguyệt phát âm thật chuẩn, ta quả nhiên rất có thiên phú dạy chữ ha!"
Trên giường đất, Ngôn Lạc Nguyệt ngồi khoanh chân bất đắc dĩ chống cằm.
Yêu tộc sinh trưởng rất có quy luật, hiển nhiên so với kiếp trước của Ngôn Lạc Nguyệt thì thật là khác.
So với nhân loại thì thời kỳ ấu niên của Yêu tộc được các trưởng bối nuôi dưỡng tương đối ngắn, mà thời kỳ trưởng thành lại tương đối dài.
Dân gian có câu "Bảy ngồi tám bò" có nghĩa là hài tử nhân loại khi vừa mới sinh ra xương cốt đều mềm, phải chờ đến bảy tháng thì mới có thể tự ngồi, tám tháng mới bò được.
Hai kỹ năng này ít liên quan đến việc hài tử có thông minh hay không mà phản ánh nhiều đến quy luật sinh trưởng hơn.
Đời này thân là Quy tộc, quy luật này hiển nhiên không thành lập được.
Từ lúc Ngôn Lạc Nguyệt phá xác đến bây giờ, thời gian còn không đủ bốn tháng.
Hiện giờ, Ngôn Lạc Nguyệt không chỉ có thể tự chủ hóa hình rùa mà còn cùng người khác nói vài câu giao lưu đơn giản. Chẳng những thế nàng còn có thể sử dụng tư thế của hài tử nhân loại để ngồi, bò, thậm chí không cần đỡ tường, hai chân ngắn nhỏ xinh này có thể tập tễnh một đoạn đường.
Nếu đặt ở nhân gian, tốc độ sinh trưởng của nàng quả thực dọa người.
Nhưng ở Quy tộc, không có bất luận kẻ nào đối với sự biến hóa của Ngôn Lạc Nguyệt tranh luận cả.
Nhiều nhất mọi người chỉ cảm thấy nàng tiếp thu rất nhanh, là một thần quy thiên tài thôi.
Nói đến cũng khéo, trong lứa rùa con nở năm nay, có rất nhiều tiểu thần quy "Không thiên tài như vậy, nhưng cũng thực thiên tài".
Nếu là ngày xưa, rùa con Quy tộc vừa mới phá xác muốn hóa thành hình người, ngắn nhất cũng cần thời gian là nửa năm.
Nhưng ở năm nay, không biết có phải có Ngôn Lạc Nguyệt dẫn trước hay không, các rùa con đều lấy hình mẫu hài tử của nàng để học theo. Lứa rùa con lớn lên cùng nàng, cư nhiên đều bắt đầu bước vào khám phá quy luật biến đổi thành người.
Hôm nay, rùa con mai xanh mở to mắt hạt đậu ra, cẩn thận quan sát Ngôn Lạc Nguyệt một lúc, vừa quay đầu "Hưu ——" mà hóa ra một bàn tay người.
Ngày mai, rùa con có mai hoa nghiêng đầu, móng vuốt nhỏ lay lay chân Ngôn Lạc Nguyệt, như suy tư gì đó mà hóa ra một đoạn gót chân.
Những phụ nhân trong khu lồng ấp thấy vậy, đều mừng chết đi được.
"Quả nhiên, đem Lạc Nguyệt ôm tới đây đúng là không sai. Xem đi, Lạc Nguyệt đến đây, đám hài tử này đều biết học theo, sớm như vậy đã dựa vào bộ dáng của Lạc Nguyệt để hóa hình."
"Không sai, để ta xem a, chờ bọn họ lớn lên, nhất định sẽ kêu đám nhóc con này đến làm lễ bái sư nha đầu Lạc Nguyệt mới được."
Ngôn Lạc Nguyệt: "......"
Không không, nàng không cần làm lễ bái sư. Chỉ cần người ngoài không bị đám rùa con này hóa hình dọa đến phát khóc và đám nhóc này không báo tên nàng ra là Ngôn Lạc Nguyệt liền cảm tạ trời đất rồi.
Trách không được Ngôn Lạc Nguyệt có tâm thái bi quan, trình độ hóa hình của đám rùa con này thực sự khó mà nói thành lời.
Hóa hình đối với Yêu tộc mà nói, đó là bản năng ngấm ngầm trong huyết mạch rồi.
Nhưng hóa đến bộ dáng đến tột cùng có đẹp hay không đẹp, đều hay không đồng đều, thì cũng phải cần có óc quan sát cùng với trí tưởng tượng nhất định.
Kể từ khi đám rùa con hóa hình tới nay, trên giường đất đều có đủ loại hiện tượng kỳ dị "Bàn tay ba ngón", "Cánh tay không có khuỷu tay", "Chỉ thay đổi nửa khuôn mặt đầu người".
Có một lần, Ngôn Lạc Nguyệt ngủ trưa, tỉnh dậy mới vừa mở to mắt ra, võng mạc liền chèn đầy một cái mặt lớn sau lưng, sợ tới mức nhịp tim của nàng như muốn chết đứng.
Tuyệt vời hơn là khi kiểm chứng lại, thì cái mặt lớn sau lưng kia không phải rùa con dùng đầu của mình hóa ra.
—— rùa đen có mai hoa đốm kia, lại dùng chính cái đuôi của mình hóa ra!
Ngôn Lạc Nguyệt: "......" Ngươi có cái đuôi ghê gớm nga.
Hôm nay, hầu như các chú rùa con đều đã thành thạo khả năng hóa hình một phần. Thì làm thế nào để biến hóa cái đuôi??? Có lẽ đây vẫn là một vấn đề nan giải trong suy nghĩ của các chú rùa con.
Trong quá trình phục chế* của các chú rùa con: Hai móng vuốt nhỏ phía trước biến thành hai cánh tay, hai móng vuốt nhỏ phía sau biến thành hai chân, mai rùa hóa thành thân thể...... Nhưng còn cái đuôi đâu? Cái đuôi nên xử lý như thế nào?
Phục chế: làm lại cho đúng hình dáng ban đầu của hiện vật.
Đối với những chú rùa con chưa đầy bốn tháng tuổi, việc lý giải phép trừ và minh bạch rõ cái đuôi phải hợp lại với mai rùa rồi mới biến hóa, cái này thật sự quá khó đối với chúng.
Vì thế, Ngôn Lạc Nguyệt chỉ lẳng lặng nhìn, đám rùa con bát tiên quá hải các hiển thần thông*. Quả thật chúng có trí tưởng tượng muốn hết hồn trong việc xử lý cái đuôi.
Bát tiên quá hải các hiển thần thông: đây là một bức tranh và có câu chuyện về họ mọi người lên chị google tìm hiểu nha.
Chẳng hạn như là bàn tay bị kéo ra sau mông, sáu ngón chân bị kẹp giữa mai và đuôi rùa, nhưng đây đều là bình thường.
Ngôn Lạc Nguyệt từng thấy qua hóa hình kỳ quái nhất là đến từ một chú rùa con mai mực.
Hình dạng nửa người trên của hắn vẫn là mai rùa, móng rùa và đầu rùa. Nhưng nửa người dưới lại hóa thành bộ mông tròn trịa cùng với đôi chân khỏe khoắn.
Nếu chỉ là như vậy, Ngôn Lạc Nguyệt còn có thể tiếp thu.
Nhưng ở vị trí cái đuôi mọc ra, không biết rùa con có trí tưởng tượng sáng tạo như thế nào mà hóa ra một Tiểu Cát Cát*!
Tiểu Cát Cát (Tiki): một nhân vật hoạt hình trong phim Boonie Cubs.
...... Chưa kể, xét về hình dạng, tỉ lệ, kích thước mà xem, chú rùa nhỏ này khá là logic.
Ngôn Lạc Nguyệt: "......"
Theo ý kiến của nàng, nàng vẫn nên chắp tay trao danh hiệu "Tiểu thần quy thiên tài" này cho vị nhân huynh này đi.
............
Ngôn Càn trước tiên chia đều hỗn hợp trái cây nghiền nhuyễn cho đám rùa con đang bò trên giường đất. Tiếp đó lại mang chiếc máng sát có kích thước bằng chậu rửa mặt lên trên giường đất, đổ đầy trùng trùng đã rã đông với nhiều màu sắc vào đó.
Mắt thấy những rùa nhỏ vây quanh, ngươi tranh ta đoạt mà ăn, Ngôn Càn phủi tro trên tay và lại đi chiếu cố tiểu gia hỏa khác có yêu cầu đặc biệt cao.
"Đây, cháo cá hoa vàng của muội."
Ngôn Càn nằm trên mép giường đất, duỗi tay chọc chọc vào khuôn mặt mềm mụp của Ngôn Lạc Nguyệt.
Hắn cẩn thận khống chế lực đạo và liên tục chọc vào má lúm đồng tiền trắng nõn hồng nhuận:
"Muội là người kén ăn nhất đấy, tại sao lại không ăn trùng trùng —— ăn trùng trùng ngon mà a?"
Ngôn Lạc Nguyệt không nói lời nào, chỉ chớp chớp mắt.
Ngôn Càn một bên đút Ngôn Lạc Nguyệt ăn, một bên cố ý giơ cái muỗng vòng quay trên chóp mũi Ngôn Lạc Nguyệt.
Chẳng mấy chốc, hành động của hắn đã được đền đáp bằng ánh mắt trầm mặc của Ngôn Lạc Nguyệt.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngôn Càn cười mỉa sờ sờ chóp mũi, cảm giác như thể mình đang bị muội muội bốn tháng tuổi xem thường.
Khi nửa chén cháo cá hoa vàng sắp hết, đại môn khu lồng ấp bỗng nhiên bị người đẩy ra.
Một người nam nhân mà Ngôn Lạc Nguyệt chưa từng gặp qua ở Quy tộc, mang theo một thân sương khí lạnh từ bên ngoài đứng ở cửa.
Nam nhân nhìn chung quanh khu lồng ấp một lượt: "Ngôn Càn à, Vũ tỷ ngươi đâu?"
Ngôn Càn: "Vũ tỷ đi hỗ trợ các dì rồi, thúc Bảo tìm nàng có việc sao?"
"Ân, vậy không cần gọi nàng đâu, thúc tới hỗ trợ cũng được."
Nam nhân vội vàng vẫy tay gọi: "Kỳ bán phong ấn tộc mới kết thúc, hôm nay có ba khách nhân không quen biết tới tá túc. Chỗ mọi người đều đang bận, ngươi lại đây phụ một chút."
Ngôn Càn nhìn giường đất, lại nhìn đối phương, ngữ khí rõ ràng có điểm do dự.
"Nhưng hài tử trong tộc......"
"Đây là đám nhãi con năm nay?"
Nam nhân bước vào trong nhà, mới cúi đầu nhìn lướt qua giường đất liền vui vẻ: "Ai u, nhãi con năm nay lớn nhanh a —— rùa con đều lớn như vậy rồi, làm gì cần ai trông chừng? Đi thôi, ngươi trước tới giúp ta đã, xong việc này liền thả ngươi trở về."
Nam nhân một mặt nói, một mặt túm Ngôn Càn không quá tình nguyện, mà sải bước về phía sân cửa.
Ngôn Càn sợ hãi mà kêu: "Cửa! Cửa! Vẫn còn hở cửa!"
"Yên tâm yên tâm, đối diện là gian phòng chính, đám nhãi con không bị lạnh đâu. Một lát nữa thú thả ngươi về. Hơn nữa, rèm cửa dày như vậy, ngươi sợ cái gì."
Ngôn Càn là một thiếu niên mới lớn, luận về sức lực đương nhiên không thể hất tay thúc thúc này ra. Sau khi lảo đảo bị kéo lê mấy bước, đành phải đi theo.
Vị trí tộc địa của Quy tộc rất tốt, ngay ngã ba mấu chốt.
Bắt đầu từ ngã ba này, con đường bên trái dẫn đến phong ấn Ma Vực, con đường bên phải dẫn thẳng đến núi Bình Ninh, nơi có nhiều yêu thú tụ tập.
Cho nên quanh năm suốt tháng, khách thương chỉ đi từ bắc chí nam, tu sĩ cấp thấp có kinh nghiệm qua đêm nghỉ chân và bán một ít dược phẩm, đồ dùng cũng đủ để duy trì cuộc sống của cả gia đình.
Quy tộc có lịch sử lâu đời, bọn họ làm loại việc nhỏ này rất kiên nhẫn, danh tiếng kéo dài trăm năm, thanh danh dần dần truyền khắp tu sĩ.
Hôm nay trong tộc vừa mới kết thúc kỳ bán phong ấn tộc. Trước khi cả tộc ngủ đông thức dậy, liền có ba đội ngũ tới đây nghỉ chân.
Ngôn Càn một bên làm việc, một bên nhớ thương đám rùa con trong khu lồng ấp.
Loại nhớ thương này lên đến đỉnh điểm khi hắn đang dùng sức vận chuyển lồng sắt cho một đội tu sĩ Nhân tộc.
"Khách nhân." Ngôn Càn lấy cổ tay so sánh độ rộng của hàng rào lồng sắt, " E rằng lồng sắt tinh xảo này của ngài, chỉ sợ là không chứa được một con yêu chồn sóc."
Tu sĩ thuận tiện nhìn lại, chỉ thấy bên trong lồng sắt, có hơn hai mươi con chồn sóc lớn nhỏ lông vàng đang nằm cuộn mình trong lồng sắt.
Chồn sóc, chính là tên khoa học của loài chồn đó.
Bởi vì màu lông giống nhau và lại có khả năng ẩn nấp tuyệt vời nên chuồng chồn này khi di chuyển rất chói mắt, làm người không thể đếm được có bao nhiêu con chồn.
Tu sĩ tùy ý cười nói: "Nghe ngươi nói như vậy, hàng rào hình như rộng hơn một chút, ta nhớ trong lồng có mười chín con chồn, làm phiền tiểu ca giúp ta đếm lại."
Ngôn Càn cẩn thận đếm lại ba lần: "Chỉ có mười tám con......"
Nghĩ đến khả năng nào đó, Ngôn Càn nhíu mày, sắc mặt cũng dần dần trở nên tái nhợt.
"Một con trốn thoát?" Tu sĩ tùy ý xua xua tay, "Quên đi, một con chồn sóc thôi mà, kệ nó đi? Vị tiểu ca này, ngươi muốn đi đâu?"
Ngôn Càn không rảnh lo đại tâm ý muốn hàn huyên của khách nhân, hắn quay đầu chạy nhanh như bay, câu trả lời của hắn truyền từ gió lạnh xa xa truyền đến.
"Trong tộc ta có hài tử —— chồn ăn rùa!!!"
Mà hắn nhớ rõ ràng, thời điểm lúc bị thúc thúc lôi đi một phen, cửa khu lồng ấp vẫn chưa đóng chặt.
——————————
Giờ phút này, ở một bên khác, Ngôn Lạc Nguyệt một tay nắm chặt trâm gỗ và nhanh chóng sắp xếp những kiến thức trong đầu.
Có thể bởi vì đời này thân thể này của nàng có huyết mạch Quy tộc, nên có rất nhiều kiến thức của loài rùa sẽ tự động xuất hiện ở trong đầu nàng vào thời điểm thích hợp.
Rùa con thực sự có rất nhiều thiên địch tự nhiên.
Trong thời kỳ còn là trứng rùa thì thường bị dã điểu mổ trứng rùa để ăn, khi nở không lâu vỏ còn mềm, nhiều loài động vật họ mèo cũng bị chúng nó khi dễ.
Khi lớn lên một chút, khỉ đầu chó, diều hâu sẽ mang rùa đập nó vào tảng đá cho đến nát mai, moi thịt rùa bên trong và ăn nó.
Hiển nhiên, Quy tộc đã đem hết trứng vào trong khu lồng ấp. Tập trung nuôi nấng theo sách lược, cải thiện hiệu quả tỷ lệ sống sót của đàn con.
Nói đến đây, vì sao Ngôn Lạc Nguyệt đột nhiên vì cái gì lại nghĩ đến thiên địch?
Đương nhiên là bởi vì, ở phía sau rèm cửa của khu lồng ấp phu có một con chồn tai tròn, mõm nhọn, trên lưng có vết thương đang thò đầu vào phòng!
Ngôn Lạc Nguyệt trừng lớn đôi mắt, ở trong lòng dựng lên một tầng đề phòng.
Thiên tính huyết mạch nói cho Ngôn Lạc Nguyệt —— chồn, nó ăn thịt rùa!
Cho nên, có ai có thể giải thích cho Ngôn Lạc Nguyệt biểt tại sao lại có chồn trong tộc địa của gia tộc không?
Trơ mắt nhìn chồn sóc kia ngửi đông ngửi tây, ranh mãnh mà chen nửa thân vào, Ngôn Lạc Nguyệt khóe miệng khẽ nhếch.
Nếu nói chồn đi tìm gà thì thôi.
Nhưng lúc này mới vừa qua tháng giêng, chồn nhà ai mà thiếu đạo đức vậy, cư nhiên đến đây bái kiến rùa nhỏ?
Con chồn vươn cổ ngó vào trong phòng thì một dòng nước bọt óng ánh chảy ra từ khóe miệng một cách vô thức.
"......"
Tả hữu nhìn chung quanh một cái, Ngôn Lạc Nguyệt không thể không bi ai mà thừa nhận rằng chồn sóc này thực sự rất hiểu biết.
Nhìn những con rùa nhỏ tươi ngon này trên giường đất. Từ quan điểm của một con chồn, đây phải là một bữa tiệc thịnh soạn biết bao!