Thẳng thắn mà nói, Quý Phong cũng từng thích Đồng Lôi, đối với một cô gái có vẻ đẹp lạnh lùng như vậy, chắc hiếm có đứa con trai nào trong trường không thích nàng.
Chỉ có điều, Quý Phong biết mình và Đồng Lôi khác xa nhau, hai người căn bản không phải cùng một thế giới. Hơn nữa, Đồng Lôi có vẻ đẹp kiêu sa, lạnh lùng, làm sao hắn với tới.
Vậy nên, trong lòng Quý Phong cảm thấy tự ti và nhất quyết bỏ đi ý nghĩ của mình.
Từ đó về sau, hắn mới nảy sinh tình cảm với Hồ Tuyết Tuệ, tình cảm sâu đậm lúc nào cũng không hay. Nguyên nhân là do hắn cảm thấy khoảng cách giữa Đồng Lôi và hắn quá xa vời, còn Hồ Tuyết Tuệ mới hợp với hắn.
Bây giờ, Quý Phong lại nhận thức được, ý nghĩ của bản thân trước kia sai lầm đến cỡ nào nào. Chẳng những cô ta không phải là một cô gái chân thật mà còn rất thực dụng. Nếu không bị siêu lòng bởi những thứ hư ảo đó thì chắc hẳn hắn sẽ không bị những lời nói sắc bén như dao gâm kia đâm vào lòng làm tổn thương!
Đi phía sau Đồng Lôi, trong lòng của Quý Phong không khỏi gợn sóng lăn tăn.
Nhìn từ đằng sau, Đồng Lôi cũng đẹp một cách đặc biệt.
Tóc luô được cột cao, áo sơ mi tay ngắn sọc ca rô màu hồng nhạt, quần jean, giày thể thao màu trắng. Cách ăn mặc này càng tôn lên vẻ đẹp thanh thoát của Đồng Lôi, khiến người ta si mê.
Mà quan trọng hơn, với cách ăn mặc thanh lịch này càng tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của nàng.
Áo sơ mi hồng nhạt làm tơn lên chiếc thon nhỏ vừa một vòng tay và dáng vẻ thướt tha mềm mại. Quần thì tôn lên cái mông tròn đầy đặn khiến cho người khác không rời mắt được.
Nhất là đôi chân thon dài, trắng nõn nà, xinh đẹp.
-Thế nào, lớp trưởng-hoa khôi của chúng ta đẹp chứ?
Trương Lỗi đột nhiên bu lại, thấp giọng cười xấu xa nói.
Quý Phong đang lén nhìn cặp mông tròn trịa và đôi chân dài xinh đẹp của Đồng Lôi thì bỗng giật mình nhưng ngoài mặt giả vờ như không có chuyện gì xảy ra trừng Trương Lỗi nhìn một cái.
-Tên khốn nhà ngươi, khi nào mới có thể đứng đắn một chút?
Quý Phong không vui nói, nhưng trong lòng có chút lúng túng và áy náy. Bản thân mình mới vừa chia tay với Hồ Tuyết Tuệ, liền nhìn lén Đồng Lôi, chẳng phải là rồi sao? không chung thủy rồi sao? Hơn nữa, như vậy cũng quá khinh thường hoa khôi xinh đẹp của trường rồi!
Thật ra Quý Phong không hề biết, sở dĩ hắn làm như vậy bởi vì hắn đang trong tuổi dậy thì, gặp môt cô gái xinh đẹp sẽ có một chút kích động như vậy.
Mặt khác, cũng vì hắn đã hoàn toàn quên được Hồ Tuyết Tuệ nên trong lòng mới trút bỏ được chút gánh nặng.
-Hắc hắc, kẻ điên,cậu nghĩ rằng mình không thấy ánh mắt vừa rồi của cậu sao? Dám làm phải dám nhận chứ!
Trương Lỗi cười hắc hắc nói:
-Kẻ điên, nếu cậu muốn theo đuổi nàng, mình giúp cậu tìm hiểu thói quen và sở thích của nàng và những thông tin có lợi khác. Thế nào, mình như vậy đã đủ làm an hem tốt của cậu chưa?
Quý Phong kinh ngạc nhìn hắn, hỏi:
-Tại sao lúc nào cậu cũng muốn mình theo đuổi Đồng Lôi vậy? Sao cậu không tự theo đuổi nàng đi?
-Mình theo đuổi cô ta?
Sắc mặt của Trương Lỗi cực kỳ cổ quái, miệng mơ hồ lầm bầm không rõ câu.
Nhưng Quý Phong lại đĩnh rõ ràng, Trương Lỗi nói:
-Mình chưa chán sống mà, theo đuổi cô ta? lão tử không cắt ngang chân của mình cắt ngang mới lạ!
Hắn nhìn Trương Lỗi, suy nghĩ về câu nói này xem có ý gì.
-Hai người các ngươi đến đây!
Lúc này, Đồng Lôi đã đến cửa phòng ăn, lạnh lùng nhìn Quý Phong và Trương Lỗi, hai tay ôm lấy tay bàng, khiến cho bộ ngực đầy đặn nhô cao, lại được dịp làm lòng Quý Phong cuồng loạn đôi chút.
Nhưng mà Quý Phong cũng không dám biểu hiện ra, vẫn còn đàng hoàng đi tới.
Trương Lỗi cũng không có thành thật như vậy rồi, hắn cười hắc hắc, cà lơ phất phơ mà hỏi:
-Đại lớp trưởng, cậu dẫn chúng tôi tới phòng ăn, không phải là muốn mời chúng ta ăn sáng chứ? Nếu vậy chúng tôi không thể từ chối rồi!
Đồng Lôi lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, mới vừa muốn mở miệng, chỉ thấy Trương Lỗi vẻ mặt đau khổ, ủy khuất nói:
-Vừa rồi là chỉ đùa một chút, lớp trưởng, chúng tôi thật sự đói bụng, có muốn nói gì cũng phải đợi ăn uống xong rồi nói được không? Để xin lỗi, bữa sáng hôm nay xem như tôi mời, được không?
Nghe nói vậy sắc mặt Đồng Lôi mới giãn ra một chút, khẽ gật đầu nói:
-Nếu như vậy, tôi cho cậu một cô hội lập công chuộc tội, đi thôi!
-Kẻ điên, cậu ở đây ngồi nói chuyện với lớp trưởng, mình đi mua cơm!
Trương Lỗi như được đại xá, cười hắc hắc, chạy ngay tới phía cửa sổ để mua cơm.
Quý Phong lập tức có chút lúng túng, một thân một mình đối mặt người đẹp Đồng Lôi, trong lòng hắn không khỏi khẩn trương.
-Chúng ta vào trong tìm chỗ ngồi trước đi!
Quý Phong nói.
Đồng Lôi lại là khẽ gật đầu, xoay người tiến vào phòng ăn.
Lúc này, trong phòng ăn đã có nhiều học sinh, mất rất lâu để hai người tìm được một cái bàn trống ở bên trong.
Quý Phong từ tốn ngồi xuống nhìn chung quanh, hay đúng hơn là không dám nhìn Đồng Lôi. Gương mặt xinh đẹp thanh thoát ấy làm lòng hắn rất bối rối.
-Quý Phong, chẳng lẽ nhìn mình rất đáng sợ sao?
Bắt gặp bộ dạng của Quý Phong, Đồng Lôi liền không nhịn được trừng mắt liếc hắn một cái, cất tiếng hỏi oán trách.
-Sao lại vậy chứ!
Quý Phong liền vội vàng nói:
-Cậu xinh đẹp như vậy, sao lại có thể đáng sợ được!
-Vậy tại sao cậu không dám nhìn mình?
Đồng Lôi hỏi
Quý Phong cười lúng túng, thầm nghĩ: “mình dám nhìn sao? mới vừa bị nàng nghe được mình nói thích nàng, giờ mà còn nhìn nữa không chừng lại bị nàng hiểu nhầm!”
Quý Phong bắt đầu ngóng trông Trương Lỗi mau quay về sớm một chút, có tiểu tử kia ở chỗ này vừa có thể pha trò, không khí có thể sống động một chút. Không có hắn, Quý Phong cũng không biết nên nói cái gì nữa.
-Quý Phong, thật ra bây giờ chúng ta nên tập trung vào việc học, tuy thành tích của cậu không xuất sắc lắm còn tới một năm nữa, nếu như cậu nỗ lực sẽ thu gặt được kết quả tốt đấy!
Đôi mắt đẹp của Đồng Lôi bỗng vụt sáng, nhẹ nhàng nói:
-Giờ thì chuyên tâm học để thi lên đại học trước, không để những chuyện khác làm sao nhãng, như vậy sẽ làm trễ nải việc học đấy!
Quý Phong lập tức lúng túng không thôi.
Tất nhiên, những lời nói này của Đồng Lôi tuy vô cùng uyển chuyển nhưng rất rõ ràng, nàng đang muốn khuyên nhủ bản thân mình không nên suy nghĩ nhiều.
-Mình hiểu, cảm ơn lớp trưởng quan tâm!
Quý Phong lúng túng cười, sau khi trải qua mối tình với Hồ Tuyết Tuệ, bây giờ hắn biết mình nên làm gì. Hơn nữa, như lời hắn nói, mặc dù là thích Đồng Lôi, nhưng không có nghĩa là nhất định phải bày tỏ.
Yên lặng thích một người, cũng đã đủ rồi!
Có khi, có thể có một thích người, là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng nếu quả thật để trở thành gì của nhau, có thể còn làm tổn thương người khác!
Về điểm này, Quý Phong luôn là người biết rõ nhất.
Thấy sắc mặt Quý Phong, Đồng Lôi lập tức cảm giác lời nói của mình có thể có chút nặng, tuy rằng cô ta xuất thân tốt, gia thế cũng rất tốt nhưng chưa bao giờ cao ngạo, cũng chưa bao giờ khinh thường người nghèo.
Chỉ có điều, nàng không hề có cảm giác với Quý Phong, hơn nữa gia đình nàng chắc chắn sẽ không đồng ý cho hai người đến với nhau. Vì vậy Đồng Lôi cũng không có suy nghĩ này.
Nàng liền nói tiếp:
-Quý Phong, cậu không nên hiểu lầm, mình không hề có ý coi thường cậu, mình thấy chúng ta đều là học sinh, học hành mới quan trọng nhất, nói không chừng sau này chúng ta trưởng thành nhìn lại, cậu sẽ nhận ra hiện tại sẽ có rất nhiều chuyện ngây ngô đấy!
-Mình hiểu mà!
Quý Phong cười cười, nếu Đồng Lôi cũng thoải mái như thế này, hắn cũng trở nên bình tĩnh rồi, hắn cởi mở cười nói: -Mình hiểu được ý của cậu, thật ra mình cũng cảm thấy, hiện tại học tập là quan trọng nhất, trước kia mình học không giỏi, mình còn cảm thấy rất hối hận đấy!
Đồng Lôi lập tức cười khúc khích, nói:
-cậu có thể suy nghĩ như vậy thì tốt quá, Quý Phong, trước đây chúng ta chưa từng nói chuyện, từ giờ chúng ta làm bạn đi!
-Vậy thì Vinh hạnh quá!
Quý Phong mỉm cười nói.
Đồng Lôi lập tức cười khúc khích, nụ cười hoa thua liễu hờn, thật có một không hai.
Quý Phong cũng cười theo, chỉ có ánh mắt của hắn rất trong suốt và sâu sắc, giống như những tinh tú trên bầu trời vậy, khiến cho người khác trầm mê!
Trong lòng Đồng Lôi cũng có chút rung động!
----------oOo----------