Thư sinh mặc trường sam xấu hổ không chịu nổi, chàng ta nói: “Ta… Ta mặc dù trắng tay, nhưng thật lòng ái mộ tiểu thư, nếu được tiểu thư làm bạn bên mình, thì cho dù có trút hết gia tài cũng sẽ cố gắng cho nàng ấy cuộc sống tốt nhất có thể!”
Nha hoàn nhướng mày, thị hừ một tiếng, thẳng thắn móc mỉa: “Trút hết gia tài? Mi thì có cái gì mà trút, hay là đang nói cái áo rách mi mặc trên người? Mi chỉ có cái đầu trên cổ mi đấy thôi.”
Tiểu thư mặc đồ trắng đứng một bên cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà mở miệng, nàng ta ngăn nha hoàn trung thành của mình lại, liếc nhìn thư sinh kia, vừa thẹn thùng vừa nói với vẻ ẩn tình: “Thư sinh có cả một tấm lòng thành, chỉ riêng việc này thôi cũng đã hơn cả vô số lụa là, vàng bạc rồi.”
Nha hoàn tức đến mức giậm chân hô hào không ngừng: “Tiểu thư ơi là tiểu thư! Ôi giời đất ơi tiểu thư của em! Ngài bị cái gã thư sinh này làm cho mê mẩn tâm trí hết cả rồi!”
—— Cũng chẳng rõ đây là phim gì nữa, kịch bản tiểu thư nhà quyền quý yêu thư sinh nghèo cũ xì, cho dù nha hoàn trung thành cản trở đủ kiểu cũng không ngăn nổi tiểu thư muốn hạ mình gả cho thư sinh, đúng là đáng tiếc.
La Ngọc An ôm một chậu hoa đứng sau lưng chủ tiệm hoa, cùng xem hết đoạn phim trên TV với ông ta. Đang xem dở thì bị chèn quảng cáo, ông chủ tiệm mập mạp vẫn chưa thấy thỏa mãn, lúc ngoái lại mới thấy có khách, người ta còn đang ôm một chậu hoa đứng chờ sau lưng mình, thế là chủ tiệm vội vã tươi cười đi ra tiếp đón.
Tiệm hoa này ở cuối một con phố cổ gần chợ, chỗ này rất chật chội, những chậu hoa bị bày biện lộn xộn chen chúc bên ngoài cửa hàng. Nếu con người bị bắt đứng dồn vào với nhau như vậy hẳn sẽ rất khó chịu, nhưng hoa thì đâu cần một căn phòng rộng rãi, chúng chỉ cần có ánh nắng bùn đất, lại bón ít phân bón là có thể sống tốt rồi. Nên tại cái nơi chật hẹp bé nhỏ này, hoa nở rực rỡ, diễm lệ cả một vùng.
La Ngọc An đi mua đồ ở gần đó, đúng lúc đi ngang qua đây mới thoáng nhìn đã thấy một gốc sơn trà đỏ lẫn trong đống chậu hoa chồng chất, nên cứ thế bất giác mà tới chỗ này.
Một chậu sơn trà nhỏ, hai đóa hoa đỏ nhụy vàng được cành lá xanh tươi ôm ấp che chở. La Ngọc An mua nó, lúc cô bưng bồn hoa này về chỗ mình đang thuê ở tạm thì lại không nhịn được mà thất thần nhớ tới tòa nhà cổ ở nơi chốn đó, và cả Thị Thần nữa.
Hồi tưởng lại những năm tháng ấy, sao mà cứ như một giấc mộng hư ảo.
La Ngọc An đã rời khỏi tòa nhà cổ rất nhiều ngày, hôm đó cô bị dẫn tới khu Du Bắc —— bên cạnh khu Du Lâm mà trước kia cô từng ở. Bởi vì trên lý thuyết thì cô là tội phạm đã bị phán tội tử hình nên người đàn ông hôm ấy dẫn cô tới đây còn rất chu đáo mà chuẩn bị cho cô thẻ căn cước mới và một khoản tiền.
Trên xe, người đàn ông kia vẫn định hỏi cho rõ ràng thân phận của cô ra sao, muốn biết cô đã làm gì tại tòa nhà cổ của thị tộc Tần, giữa cô và vị Thị Thần trong truyền thuyết của thị tộc đã xảy ra chuyện gì.
Y khá nhạy bén, chỉ bằng một câu “Mi khinh nhờn thần linh của chúng ta” của thị nữ là đã tưởng tượng ra cả tá chuyện, cảm thấy La Ngọc An chắc chắn không phải hạng người đơn giản. Nếu như La Ngọc An đã thực sự làm chuyện gì khinh nhờn tới thần linh thì cô còn có thể rời đi bình yên thế này được sao? Y hơi lo lắng, cảm thấy có lẽ giao hảo với cô không chừng là việc tốt, nên chuẩn bị thân phận mới cho cô đâu vào đấy, cũng đưa cho La Ngọc An rất nhiều tiền. Dù La Ngọc An thấy nhận tiền thì hơi ngại, nhưng cô vẫn không từ chối, đồ trước kia của cô không lấy lại được, mà đúng là bây giờ cô cần mấy cái này.
Nhưng vì thái độ căm ghét của thị nữ với La Ngọc An nên y cũng không dám tiếp xúc nhiều với cô, sợ chọc giận hai vị thị nữ có địa vị rất cao trong thị tộc.
Từ ngày đó La Ngọc An đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với thị tộc Tần, một mình cô, với thân phận mới, tìm một chỗ ở tạm, đồng thời bắt đầu làm một việc mà lúc trước chưa kịp hoàn thành.
Cô muốn giết một người.
Người đó tên Mã Tuấn Mậu, một luật sư.
*
La Ngọc An cầm một túi thức ăn nhanh và ôm hoa quay lại gian phòng nhỏ cô thuê. Căn phòng vừa chật hẹp vừa trống trải, trừ một chiếc giường và một cái bàn thì trong nhà không còn gì khác, chăn mền và quần áo được gấp lại cẩn thận, chồng ở một bên, đồ dùng hàng ngày ít đến đáng thương.
Cô ngồi trên cái ghế duy nhất trong phòng, ngồi đối diện với cửa sổ, hoa mới mua được đặt trên bàn. Sau khi tưới nước cho nó xong, La Ngọc An bèn xé túi thức ăn nhanh, bắt đầu dùng bữa.
Điện thoại bỗng nhiên nhấp nháy báo hiệu có tin nhắn mới, là tin nhắn từ một công ty tên “Tư vấn thông tin”. Công ty tư vấn thông tin ý chỉ thám tử tư, họ sẽ được ủy thác điều tra vài việc từ những cá nhân không tiện lộ mặt. Hầu như La Ngọc An đổ hết tiền vào đây, cô ủy thác họ điều tra hành tung của Mã Tuấn Mậu và những tin tức khác.
Sau khi ba người bạn của Mã Tuấn Mậu bị giết, dù hung thủ là La Ngọc An đã bị bắt thì gã vẫn nhanh chóng rời khỏi căn nhà trước kia của mình để tới ở khu Du Bắc. Đây quả là duyên phận, La Ngọc An không cần phải sợ sẽ bị nhận ra nếu quay lại khu Du Lâm nữa, đỡ phiền toái rất nhiều.
Cô mở tin nhắn ra, trên đó viết lịch trình của Mã Tuấn Mậu. Hôm nay gã ra ngoài bàn chuyện công tác, còn ăn cơm với một vị cố chủ vụ án mà gã đang nhận, sau đó sẽ tới câu lạc bộ tập thể hình.
Trước đó, có quãng thời gian rất dài Mã Tuấn Mậu không mấy khi đi xã giao, thậm chí là không hề đặt chân ra khỏi nhà, đại khái là vì ba người bạn của gã chết quá thảm nên Mã Tuấn Mậu rất sợ. Mặc dù hung thủ giết ba người đó đã bị bắt rồi, nhưng gã từng làm không ít việc như thế, ai biết liệu có còn tên điên thứ hai, thứ ba giống vậy xuất hiện hay không? Kẻ đã làm nhiều chuyện trái lương tâm nên khó tránh khỏi việc thấy chột dạ, sợ hãi.
Nhưng cái sự sợ hãi của gã cũng chỉ kéo dài được mấy tháng mà thôi. Nay, hiển nhiên gã đã hết thấy ám ảnh, bắt đầu quay lại với lối sống trước kia.
Nhưng La Ngọc An còn chưa hết ám ảnh, cả đời này cô cũng không thể nào thấy hết ám ảnh cho nổi.
Mã Tuấn Mậu ở trong một khu chung cư cao cấp, nơi đó người ta quản lý người ra người vào vô cùng nghiêm ngặt. La Ngọc An đành phải tính đến những lúc gã ra ngoài để tìm cơ hội. Thời gian gã làm việc, nghỉ xả hơi, vui chơi đều có vẻ khá quy luật, La Ngọc An kiên nhẫn chờ một quãng thời gian nữa, cuối cùng cũng quyết định ra tay vào lúc gã tới quán bar nghỉ xả hơi. Mấy tuần gần đây, vào mỗi tối thứ sáu Mã Tuấn Mậu đều một thân một mình tới quán bar “Sẫm Màu”.
Lần trước, trước khi La Ngọc An thực sự ra tay cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ giết người, nhưng lần này, kể cả khi đã nghĩ tường tận, thì trước lúc chuẩn bị cô vẫn thấy cực kỳ căng thẳng.
Trước khi em gái chết, La Ngọc An vốn là một người hiền lành, yếu đuối và nhát gan, nhưng cho dù có là người nhát gan và yếu đuối hơn đi chăng nữa, nếu như thứ quan trọng nhất, thứ họ muốn bảo vệ nhất bị người khác phá hủy, thì họ cũng sẽ biến thành dã thú ăn thịt người mà thôi.
Ba ngày trước La Ngọc An đã tới quán bar “Sẫm Màu” để xin việc. Bên kia nói không cần tuyển người nữa, La Ngọc An khẩn cầu mấy lần, còn chủ động nhắc tới việc giảm tiền lương ông chủ mới đồng ý. Đó là một quán bar khá hỗn loạn, không ít thanh niên trai gái còn rất trẻ đã làm việc trong đó, có hai người mới tầm mười mấy tuổi. Ngày đầu tiên La Ngọc An đi làm chỉ biết cúi đầu chuyển rượu và quét dọn vệ sinh.
Có cô bé còn rất trẻ làm việc trong này, cô bé mặc đồ vô cùng hở hang, mặt mũi có vẻ phản nghịch, thấy cô vừa trung thực vừa nhát gan còn lặng lẽ cho cô biết những điều cần phải chú ý, khuyên cô đừng có tới mấy chỗ ầm ĩ, đừng tới mấy phòng riêng trên lầu, bởi vì mấy người ở khu đấy có vẻ chơi bời buông thả nhất.
“Nhìn là biết chị không chịu nổi chỗ này rồi, đừng ra kia tự dọa mình làm gì, đến lúc đấy bị khách kéo vào trong làm gì cũng chẳng ai nghe thấy tiếng chị kêu cứu đâu. Nếu chị làm được những việc khác thì đừng tới cái chỗ loạn như cào cào này tìm việc.” Sự quan tâm của cô bé ẩn dưới lớp trang điểm dày cộp
La Ngọc An lại nhớ tới em gái, lòng cô chợt đau đớn, mắt nhòe nước, La Ngọc An cảm ơn lòng tốt của cô bé.
Thứ bảy, trước khi tới quán bar La Ngọc An nhổ cây sơn trà đỏ mình mua được trồng vào bồn hoa nhỏ gần đó. Hoa đã nở hai đóa rất đẹp. La Ngọc An sờ đóa hoa màu đỏ tỏa mùi hương thơm ngát, rồi tưới nước cho nó lần cuối cùng.
Buổi tối, quán bar Sẫm Màu vô cùng náo nhiệt, vị luật sư uống đến say khướt đâu còn vẻ nghiêm túc như thường ngày, gã làm càn, trêu chọc mấy cô gái ngồi bên người mà gã không hề quen biết, Mã Tuấn Mậu cứ thế ngồi một góc tán tỉnh người ta, hoàn toàn không để ý nhân viên phục vụ tới đưa rượu trông như thế nào, dưới ánh sáng mông lung, ảm đạm của quán bar, gã cảm thấy mình như đang trôi nổi, ấy là tác dụng phụ của cồn. Hình như đã quá chén rồi, gã nghĩ, nhưng hoàn toàn chẳng để ý.
Rượu hôm nay còn dễ làm say lòng người hơn dĩ vãng.
La Ngọc An cởi đồng phục nhân viên ra, cô dẫn Mã Tuấn Mậu đã say khướt từ cửa sau tới một con hẻm của quán bar. Cô cho thêm vài thứ vào trong rượu của Mã Tuấn Mậu, bây giờ gã chẳng tỉnh táo cho lắm nên mới dễ dàng bị cô dẫn ra ngoài đến thế.
Mã Tuấn Mậu ngửi thấy mùi hôi từ thùng rác, cảm giác buồn nôn trào trong cổ họng, gã bèn ọe hết ra, sau khi nôn ra gã thoáng thấy tỉnh táo hơn phần nào, gã thấy có người phụ nữ ở trước mặt mình.
Gã không thấy rõ mặt người đó, nhưng cô ta sáp lại gần gã, hỏi: “Mày còn nhớ La Ngọc Tĩnh không?”
La Ngọc Tĩnh? Ai cơ? Đầu óc Mã Tuấn Mậu tê dại bởi cồn nên óc chậm nhịp một lát gã mới nhớ ra đó là ai. Gã và mấy người bạn “chơi” không ít gái non, La Ngọc Tĩnh này cũng chẳng đặc biệt gì, nhưng mà yếu ớt kinh, nghe nói bị trầm cảm nên mới tự sát. Con bé này còn có một người chị, một con điên, ả đã giết ba người bạn của gã, làm gã gặp ác mộng mấy ngày, còn phải dọn nhà nữa.
Ai biết phiền toái thế chứ, biết vậy lúc trước gã đã không trêu con bé kia, dây vào nó gặp toàn chuyện xui.
“Lúc trước tao đã hỏi ba thằng kia, hỏi chúng nó có hối hận không, có thấy có lỗi với Ngọc Tĩnh không… Chúng nó, một thằng bảo nó sẽ cho tao tiền, chấm dứt việc này đi, một thằng khác nói không biết Ngọc Tĩnh là ai… Bọn mày làm chuyện đó với con bé, ngay cả tên nó cũng không biết, nó là người, là em gái quan trọng nhất của tao, không phải đồ chơi của bọn mày, mày hiểu không? Bọn mày đáng chết lắm! Bọn mày dựa vào đâu? Dựa vào đâu?!”
Con dao chĩa thẳng vào cổ Mã Tuấn Mậu rung lên, sau khi thấy rõ vẻ mặt của La Ngọc An thì cuối cùng gã cũng chịu hiểu là chuyện gì đang xảy ra, gã lại tỉnh táo hơn chút ít. Trái tim Mã Tuấn Mậu siết lại, không biết đây là người đã chết về báo thù, hay là tội phạm vượt ngục tới giết người nữa, gã nuốt nước miếng mấy lần mới giải thích: “Đợi đã, tôi… Tôi có làm gì đâu, con nhóc đó tự sát cơ mà, liên quan gì tới tôi, cô cũng giết ba người, cho dù có muốn lấy mạng đền mạng cũng đủ rồi…”
La Ngọc An đột nhiên mỉm cười, nước mắt cô rơi như mưa, “Đúng, mày không giết người, bọn mày không giết người —— bọn mày chỉ hợp nhau lại, ăn tươi nuốt sống con bé thôi, bọn mày ăn thịt người, bọn mày mới thật sự là ác quỷ ăn thịt người!” Cô nghiêm nghị nói, đâm thẳng lưỡi dao vào bụng Mã Tuấn Mậu.
*
“Thấy chị An đâu không?” Cô bé trang điểm đậm cầm một bình rượu, thuận miệng hỏi “đồng nghiệp” của mình.
Người kia đã uống hơi nhiều, nghĩ một lát mới nói: “Vừa nãy hình như ra ngoài với một người đàn ông từ chỗ cửa sau thì phải?”
“Hả? Không phải chị ta bị tên khách say mèm nào đó lôi đi đấy chứ? Đm, đã bảo phải cẩn thận rồi, sao lại không biết đề phòng thế nhỉ!” Cô bé đó hùng hổ chạy ra phía cửa sau.
*
Mã Tuấn Mậu thét lên một tiếng, nước mắt nước mũi bê bết mặt. La Ngọc An như khóc như cười, cô lại đâm gã thêm một nhát nữa không chút do dự.
Ngay lúc cô chuẩn bị kết liễu Mã Tuấn Mậu, cửa sau đột nhiên mở ra, cô bé trang điểm đậm đứng ngay sau cửa, ánh mắt do dự lo lắng của cô bé ngay khi nhìn thấy hiện trường giết người bên thùng rác bỗng cứng lại.
“Ối —— “
Cô bé rít lên một tiếng, cửa đóng lại cái sầm. Mã Tuấn Mậu bị La Ngọc An đâm hai nhát nhân dịp cô thất thần quay đầu lại đã cướp lấy dao của cô, gã trở tay đâm thẳng vào ngực La Ngọc An, sau đó đẩy cô thật mạnh, ôm chỗ bụng bị thương, thất tha thất thểu chạy về phía trước.
“Cứu mạng… Giết người!”
Ngực La Ngọc An toạc ra, máu chảy ồng ộc, cơn đau khủng khiếp khiến cô nhất thời không thể đứng dậy đuổi theo gã, mà một nhát kia xem chừng đâm đúng chỗ hiểm, cô cơ hồ không đứng dậy nổi, mắt thấy Mã Tuấn Mậu sắp chạy mất, cô cắn răng định đứng dậy, nhưng rồi lại ngã xuống.
Ở ngõ hẻm mùi hôi và mùi rượu nồng nặc, từ nơi đây có thể thấy tháp đèn cao sừng sững ở chốn đô thị phồn hoa, ánh đèn màu tía lấp lóa chiếu sáng cả bầu trời đêm, nhưng nơi này rất tối, tối vô cùng. Nếu chết ở đây, thì đúng là giống y chuột chết cạnh đống rác.
La Ngọc An tựa vào tường, cô nhìn bóng Mã Tuấn Mậu ngày càng xa xôi, sự phẫn nộ và không cam lòng thiêu đốt đến mức đôi mắt cô đỏ rực.
Đột nhiên cô lại cảm giác như có tuyết đang rơi, nó đậu trên mí mắt cô, lành lạnh. Tay áo trắng tinh, sáng ngời đung đưa trước mắt cô.
“Thị… Thần?” La Ngọc An ngây dại.
“Cô sắp chết rồi.” Thị Thần cúi đầu nhìn cô, “Để ngỏ ý cảm ơn vì trước kia cô đã bầu bạn bên ta, cô có thể yêu cầu ta một chuyện.”
La Ngọc An cứ ngỡ đây chỉ là cơn huyễn hoặc, cô giơ tay nắm lấy tay áo trắng noãn đó mới nhận ra trước mặt mình không phải là ảo giác. Vẻ mặt dữ tợn của cô dần dần lắng lại, cô nhìn Thị Thần: “Vậy tôi, cầu xin ngài, hãy nuốt chửng Mã Tuấn Mậu.”
Thị Thần dường như vẫn đang cười dịu dàng, ngài điềm tĩnh nói với cô: “Dù người kia ác niệm đầy mình, nhưng không có “Ác”.”
La Ngọc An nhớ rõ, Thị Thần có thể nuốt chửng “Ác”, là “Ác” chỉ giết người mới có.
Cô vội siết chặt vạt áo trong tay, lồng ngực phập phồng, La Ngọc An hỏi: “Chẳng mấy chốc tôi cũng sẽ chết, chờ tôi chết, có phải ngài sẽ nuốt chửng được gã không?”
Thị Thần mỉm cười, ngài gật đầu: “Một khi đã thế, thì như cô mong muốn.”
La Ngọc An cuối cùng cũng mỉm cười nhẹ nhõm, cô lẳng lặng nằm đó, chăm chú nhìn ngài.
Thị Thần thấy bàn tay vấy máu của cô rũ xuống, ngài giơ tay, vuốt cho mí mắt đã vô thần của La Ngọc An khép lại. Sau đó, ngài đón gió mà lên, kéo lấy vô số sợi tơ đậm màu máu, gần như nuốt chửng lấy toàn bộ cơ thể gã đàn ông đang giãy giụa đòi trốn.
Bóng người trắng tinh tan biến trong con hẻm tối đen như mực.
Lời tác giả:Theo như truyền thống: Nhân vật chính chắc chắn phải chết một lần.
Những cái khác cứ yên tâm, không chuyển kiếp, không trùng sinh, hoàn toàn không ngược đâu.