“Em…” Vì lời nói của anh, vẻ mặt Hạ Lương trở nên khiếp sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hơi đỏ lên vì bí mật bị anh vạch trần… Sao anh lại biết? Hay là do biểu hiện của cô rõ ràng quá?
Không hợp lý chút nào… Lần nào cô cũng chọn vị trí xa nhất để ngồi mà…
“Có phải vậy không?” Anh không đuổi theo quả bóng rổ bay chệch sang hướng khác kia mà chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn cô, trong ánh mắt như thể ẩn chứa biển sao trời mênh mông…
Không phải, cho dù là bầu trời đầy sao cũng không đẹp bằng ánh mắt mê người của anh lúc này…