Động tác Diệp Cô Thâm hơi dừng lại, phản ứng của cô có phải hơi chậm hay không?
Đầu óc làm sao lớn lên?
“Phòng y tế hết chỗ.”
“Xem đi. Các người làm chuyện tốt, mặt trời lớn như vậy, tiểu nữ sinh yểu điệu sao chịu được!” Khuôn mặt cô rất đắc ý, nhưng cánh tay của cô rất đau.
“Ầm.”
Bát sứ trong tay cô rơi trên mặt đất, ngón tay trắng nõn cầm đôi đũa bạc, điềm đạm đáng yêu nhìn cơm trắng dưới đất.
Cảm giác đối diện lạnh lẽo, cô ngước mắt nhìn anh chằm chằm, yếu ớt mở miệng “Thủ trưởng, hai tay tôi rất yếu, bỏng nắng….”
Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm cánh tay cô, hôm qua khi nhìn thấy còn trắng mịn, bây giờ đã đen mấy lần, hình như còn hiện ra da non đen mỏng như cánh ve.
Làn da của cô cũng quá non nớt rồi.
Chỉ phơi một lần, liền bỏng nắng.
Ánh mắt Diệp Cô Thâm lạnh lùng “Thu thập xong, đưa cô về.”
“Vâng! Thủ trưởng.”
Yes!
Rốt cuộc cô cũng có thể đi về.
Nhưng mà…
Tại sao Diệp Cô Thâm tự mình đưa.
Đường Tuế Như ngồi trong xe quân đội Jeep, cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng rút lui, khoảng cách quân đội càng xa, tâm trạng cô có thể dùng bay lên để hình dung.
Nhưng Diệp Cô Thâm ngồi bên cạnh, mang một cỗ nghiêm nghị chính khí, cô cảm thấy lưng phát lạnh.
Rốt cuộc, cô không nhịn được nghiêng đầu, hỏi dò “Thủ trưởng, anh rất rảnh sao?”
Diệp Cô Thâm lật báo cáo quân sự trong tay, thản nhiên nói “Đi thành phố Kinh có chút việc.”
“nha..”
Cô yên lặng tựa bên cạnh cửa sổ, định híp mắt một lúc, nhưng nhất thời xe ngoặt, ánh mặt trời cực nóng chiếu đến, cả người cô đều dưới ánh mặt trời.
Cô yên lặng dịch vào bên cạnh anh “Thủ trưởng, giúp người là hạnh phúc a, tôi sẽ không quấy rầy anh.”
Chỉ là gần một chút thôi.
Ánh mắt Diệp Cô Thâm nhìn cô, trước khi đi để Bách Lý cầm thuốc xoa tay bỏng nắng của cô, hình như hiệu quả không rõ ràng.
Da chết trên cánh tay lật lên, bộ dáng này trở về Đường gia, anh bàn giao thế nào?
Thôi, nha đầu này cũng nên quản.
Không phải bình thường kiêu căng, vì không huấn luyện quân sự, còn dám cầm que thử thai nói mình mang thai.
Đường Tuế Như híp mắt, buổi sáng phơi nắng, mặc dù đã nghỉ ngơi một lúc, nhưng đầu cô vẫn mê man.
Không đầy mộ lát, liền dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Cái đầu nhỏ hướng về anh thấp dần thấp dần, anh vừa mới nghiêng đầu, cô liền dựa vào bờ vai anh, miệng nhỏ phấn nộn khẽ nhếch, hô hấp hơi gấp rút.
Anh nhìn một chút, liền quên thu tầm mắt lại.
Phong Lệ lái xe ở phía trước nhìn qua kính chiếu hậu, thủ trưởng động tâm rồi sao?
Có lầm hay không, mặc dù dáng dấp cô bé này rất xinh đẹp, nhưng…
Nha đầu một cọng lông còn không có, không hợp với thủ trưởng a!
“Ừm..” m thanh nhàn nhạt từ miệng Đường Tuế Như truyền ra.
Lông mi thật dài run mấy lần, cô mới chậm rãi mở to mắt, nhìn biệt thự màu trắng cách đó không xa, “Đường gia” xuất hiện trước mắt cô.
“Đến! Cảm ơn ông trời, rốt cuộc tôi trở về.” Hai mắt mung lung mở ra, kích động đến mức xe chưa dừng đã muốn nhảy xuống.
“Thủ trưởng! Cảm ơn anh a. Cũng cảm ơn bờ vai của anh.” Tay nhỏ nhéo nhéo bờ vai vừa gối “Vất vả! Chúng ta tạm biệt, tạm biệt không gặp a.”
Xe Jeep dừng hẳn, cô lập tức xuống xe.
Không đợi Diệp Cô Thâm nói câu nào.
Cô ngâm nga bài hát, nhẹ nhàng đi vào bên trong “dì Ôn, con muốn ăn kem..”
Người giúp việc dì Ôn không đến, mẹ ruột cô Lương Diệp xuất hiện trước mặt cô, ôn nhu kéo tay nhỏ cô xoay người, nhìn Diệp Cô Thâm đối diện, hô “Cô Thâm a, đã lâu không gặp.”
Đường Tuế Như trợn tròn mắt, Diệp Cô Thâm và mẹ có quan hệ thế nào?