Tạ Thành Thành quay lại, liệt kê ra tất cả những món quà tặng cho các thầy cô bộ môn khác nhau, rồi lại thấp giọng nói: “Không chuẩn bị cho cô giáo Ninh.”
Nghiêm Lễ nhíu mày: “Sao lại thế?”
Tạ Thành Thành nói ba năm rõ mười nói cho Nghiêm Lễ nghe: “Là do Chu Tư Dao dẫn đầu, bạn ấy luôn cảm thấy cô Ninh đang nhắm vào mình.”
Nghiêm Lễ: “Lát nữa tan học đi mua đồ cùng tôi nhé.”
Tạ Thành Thành: “Tôi góp cùng cậu.”
Lại hỏi: “Tặng gì cho cô Ninh bây giờ?” Mặc dù cậu đã bị bọn côn đồ cướp sạch tiền ở cổng trường, hiện cũng chẳng còn là bao.
Nghiêm Lễ suy nghĩ một lúc: “Chỉ cần là thứ mà cô Ninh thích là được.”
Nghiêm Kiều cho cậu rất nhiều tiền tiêu vặt, còn có Triệu Vũ Kiệt và La Minh toàn cho cậu lì xì, vậy nên cậu là người có tiền, như một tiểu thiếu gia vậy, muốn mua gì thì mua cái đó.
Trong tiết tự học cuối cùng buổi tối, Nghiêm Lễ và Tạ Thành Thành trèo tường ra ngoài trường.
Tạ Thành Thành nhìn động tác bật qua tường của Nghiêm Lễ rất thành thạo: “Học bá các cậu cũng thường xuyên trốn tiết à?”
Nghiêm Lễ: “Cũng không hẳn là thường xuyên, tùy nhu cầu.”
Hai người đi đến cửa hàng quà tặng, Nghiêm Lễ dừng lại: “Cậu có bạn gái chưa? Yêu đơn phương cũng tính.”
Tạ Thành Thành: “Không có.”
Nghiêm Lễ: “Tôi cũng không có.”
Cô Ninh là một giáo viên, cũng là một cô gái, những gì một cô gái thích thì có lẽ cô giáo Ninh cũng sẽ thích, thật không may cả hai đều không có kinh nghiệm trong việc chọn quà cho nữ giới. Đi quanh cửa hàng quà tặng, nhìn cái này ngó cái kia, vô cùng đau đầu.
Nhân viên trong tiệm đi tới hỏi: “Hai cậu muốn tìm quà tặng ai?”
Nghiêm Lễ và Tạ Thành Thành đều đồng thanh nói: “Bạn gái.”
Nhân viên bán hàng nhìn hai người họ, trai đẹp đều đã có bạn gái thì thôi còn tạm chấp nhận, bây giờ sao đến cả mấy cậu thiếu niên đang còn ngồi trong ghế nhà trường cũng đã có bạn gái hết rồi là sao?
Cô nhân viên nhặt một quả cầu pha lê trên kệ lên: “Mỗi cô gái đều có một giấc mộng công chúa trong lòng, bọn họ trời sinh đã thích những thứ sáng sủa, xinh đẹp, tặng cái này không tệ.”
Tạ Thành Thành liếc nhìn một cái: “Không muốn cái này.”
Cậu lại nhỏ giọng giải thích với Nghiêm Lễ: “Lần trước cô Ninh tịch thu đồ của Chu Tư Dao, cái đó giống hệt với cái này, đến bây giờ vẫn được khóa trong ngăn kéo của cô Ninh đó.”
Nhân viên bán hàng đề nghị thêm vài món, hai người đều chê là không tinh tế nên không chọn.
Lần đầu tiên cả buổi tự học Ninh Thư không lên lớp, cô ngồi một mạch trong văn phòng chưa hề ra ngoài, một lúc lại nhìn kế hoạch học tập của lớp được đặt trên bàn, một lúc lại ngắm bông hoa Cẩm Chướng mà Nghiêm Kiều tặng cô.
Cô không biết mình đã làm không tốt ở điểm nào khiến bọn họ lại ghét cô đến vậy, đến mức phải làm cô xấu hổ trong ngày Nhà giáo.
Cô yêu cầu tụi nhóc làm bài, tịch thu điện thoại, truyện tranh, tiểu thuyết của chúng, bắt chúng chép phạt, đều là vì ý tốt, để các em ấy có thể được thêm vài điểm trong kỳ thi đại học. Cô đã từng chứng kiến quá nhiều học sinh khóc lóc sau kỳ thi tuyển sinh đại học, rồi hối hận vì mình đã không học hành nghiêm túc khi có cơ hội. Thế giới này rất tàn khốc, chẳng có loại thuốc nào chữa được “Bệnh hối hận”, những năm tháng đẹp đẽ nhất cứ thế bị lãng phí.
Ninh thư ngẩng đầu nhìn từng bó hoa Cẩm Chướng trên bàn các giáo viên khác, lại cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình đúng là làm quá, dù người khác thích cô hay ghét cô cũng là quyền tự do của họ, cô không có quyền can thiệp vào sở thích của người khác. Cô chỉ có thể nghĩ rằng, giáo viên cũng là một công việc, một công việc mà không cần phải đầu tư quá nhiều tình cảm vào đó. Hơn nữa, cô chỉ là giáo viên chủ nhiệm tạm thời của họ, có lẽ ngay ngày mai chủ nhiệm Đào sẽ mời người khác đến thay thế.
Các giáo viên trong văn phòng đều đã đi hết, Ninh Thư cầm túi giấy bên cạnh bàn lên, dự định trả lại hai hũ trà cho Nghiêm Kiều. Lại nghe thấy phía hành lang có tiếng động, Ninh Thư nhận ra đó không phải là giáo viên mà là học sinh. Tiếng bước chân của giáo viên và học sinh hoàn toàn khác nhau, học sinh sôi nổi, còn giáo viên thì khí thế hơn.
Nghiêm Lễ và Tạ Thành Thành đứng trước cửa văn phòng: “Cô Ninh.”
Ninh Thư gật đầu: “Muộn vậy rồi sao còn chưa về, ký túc sắp đóng cửa rồi đó.”
Nghiêm Lễ cầm bó hoa hồng lớn trên tay, còn Tạ Thành Thành cầm một tấm thiệp chúc mừng.
Ninh Thư thu hồi ánh mắt, cảm thấy những thứ đó thật chói mắt: “Các thầy cô khác đều đã về hết rồi.”
Chắc hai đứa đến để tặng hoa cho các thầy cô khác.
Nghiêm Lễ tiến lên một bước: “Cô Ninh, bọn em đến tìm cô ạ.” Nói xong cậu lại lùi về sau một bước.
Sau đó, đến lượt Tạ Thành Thành bước lên, đưa tấm thiệp trên tay cậu tới: “Đây là món quà nhân ngày Nhà giáo của lớp chúng ta dành tặng cho cô ạ.” Nói xong lại lùi lại về chỗ cũ.
Hai người đứng cùng nhau, đồng thanh nói với Ninh Thư: “Cô Ninh, chúc mừng ngày Nhà giáo.” Trên đường về trường hai người họ đã diễn tập với nhau mấy lần, nên rất đâu vào đấy.
Ninh Thư nhận lấy và nhìn dòng chữ trên tấm thiệp: Tập thể lớp 12A6.
Nghiêm Kiều từ trong phòng làm việc bên cạnh đi ra, giơ tay vỗ vào sau gáy Nghiêm Lễ: “Đồng thanh nói không tồi.”
Nghiêm Lễ sờ vào vị trí mà Nghiêm Kiều vừa vỗ phải: “Đầu của đàn ông không được tùy ý chạm vào.”
Ngay khi Tạ Thành Thành nhìn thấy Nghiêm Kiều, ánh mắt cậu sáng rực cả lên, nói với giọng trong trẻo và lớn tiếng: “Thầy Nghiêm, chúc mừng ngày Nhà giáo.”
Nghiêm Kiều đã nghe thấy câu này rất nhiều lần trong ngày hôm nay, cũng nhận được hàng loạt thiệp và hoa của học sinh, trong số đó có một vài phong thư không rõ nguồn gốc.
Nghiêm Lễ và Tạ Thành Thành đề nghị đưa Ninh Thư về nhà, nhưng họ lại bị Ninh Thư dứt khoát từ chối.
Tạ Thành Thành trước đó bị bọn côn đồ dọa sợ rồi, nên có chút lo lắng: “Cô Ninh, cô xinh đẹp thế này nhỡ bị người xấu nhắm phải thì làm thế nào?”
Nghiêm Lễ: “Đúng thế ạ.”
Nghiêm Kiều liếc nhìn hai cậu một cái: “Ai về ký túc thì về đi, còn ai về nhà cũng về nhanh lên.”
Sau đó anh dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Người cứ giao cho tôi.”
Ninh Thư ôm bó hoa, đi phía sau bọn họ cùng xuống lầu.
Nghiêm Lễ đột nhiên hỏi Nghiêm Kiều: “Anh, không phải gần đây anh đang tìm phòng sao? Tìm được chưa?”
Nghiêm Kiều: “?”
Gần đây anh đang tìm nhà à? Sao anh không biết thế?
Ninh Thư: “Có phải lần trước thầy Nghiêm muốn xem căn nhà tôi mới thuê đó không?”
“Cũng là anh nhắc nhở tôi căn nhà đó bị ma ám, nhưng mà đúng thế thật, nửa đêm sẽ xuất hiện những bóng ma mặt trắng bệch, một lớn một nhỏ, đứng ngoài cửa sổ dọa người.”
Nghiêm Kiều: “…”
Nghiêm Lệ: “…”
Đột nhiên cả hai không dám lên tiếng.
Tạ Thành Thành bật cười: “Chắc là ai chơi đểu rồi, trên đời này làm gì có ma.”
“Cô Ninh, cô chuẩn bị bên người vài bình xịt chống ‘Sói’, lần sau còn gặp bọn họ nữa thì xịt thẳng lên mặt bọn họ, đặc biệt là vùng mắt.”
Nghiêm Kiều và Nghiêm Lễ nghe xong cùng lúc đưa tay lên dụi mắt, cảm thấy có chút nhức nhối và đau đớn không thể giải thích nổi.
Khi xuống đến lầu dưới, Tạ Thành Thành khoác vai Nghiêm Lễ: “Sáng mai tôi mượn bài tập toán để chép nhé.”
Nghiêm Lễ hất tay Tạ Thành Thành ra: “Không cho.”
Ninh Thư liếc mắt nhìn Tạ Thành Thành một cái: “Tự mình làm bài tập đi, nếu em có thể chép bài trong phòng thi đại học thì mới gọi là có bản lĩnh, nếu không thể thì cố gắng mà học cho thật tốt.”
“Còn em nữa, Nghiêm Lễ, đừng có cười, chữ viết của em cần luyện thêm nhiều vào.”
“Cô có một ít sách tập viết chữ, lần sau sẽ đưa cho em.”
Nghiêm Lễ và Tạ Thành Thành cùng rủ nhau bỏ chạy thật nhanh.
Ninh Thư quay đầu lại nhìn Nghiêm Kiều, nói nốt những gì vừa rồi chưa nói hết: “Bài thi Ngữ văn của Nghiêm lễ bị trừ mất hai điểm trình bày, thật đáng tiếc.”
Vào ban đêm, khuôn viên trường rất yên tĩnh, sau khi Nghiêm Lễ và Tạ Thành Thành rời đi, Ninh Thư mới nhận ra rằng mình đã nói hơi nhiều: “Bình thường tôi không hay cằn nhằn vậy đâu, cứ hễ ở trước mặt học sinh là khống chế không nổi.”
Nghiêm Kiều: “Cũng tốt mà.”
Ninh Thư cúi đầu nhìn chiếc túi giấy trong tay, không biết phải mở miệng thế nào, cũng may Nghiêm Kiều đã lên tiếng trước: “Học sinh của lớp cô cũng đối xử với cô rất tốt, bó hoa này không hề rẻ, chắc là tốn không ít tiền quỹ lớp.”
Sự bối rối của Ninh Thư đã bị lời nói của Nghiêm Kiều xua tan hết, đúng như anh nói, cô cũng nhận được một món quà vào ngày Nhà giáo, những bông hồng đỏ ấm áp, trông đẹp hơn tất cả những thứ các thầy cô khác trong văn phòng nhận được.
Nghiêm Kiều cầm lấy chiếc túi giấy trong tay Ninh Thư: “Nếu cô không thích uống, tôi sẽ lấy lại.”
Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm, nếu không cứ hễ nhìn thấy hai hũ trà đó cô lại nhớ tới cảm giác mất mặt khi ở văn phòng trưa nay và cảm giác xấu hổ vì bị bắt gặp khi đang nói dối.
Ninh Thư cúi đầu vuốt ve bó hoa trên tay, trong lòng thầm thở dài một tiếng, học sinh làm gì có tiền, đều là tiêu tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ. Một mặt cô rất thích những bông hoa mà học sinh tặng, mặt khác lại cảm thấy chúng thật lãng phí. Với số tiền này tốt nhất nên cầm đi mua một vài cuốn sách tham khảo vẫn hơn.
Nghiêm Kiều bật cười: “Đang nghĩ gì thế? Sao lại cau mày lại thế kia?”
Ninh Thư lắc lắc bó hoa trong tay: “Bó hoa này có chín mươi chín bông, hôm nay lại là ngày Nhà giáo, chắc chắn phải đến năm sáu trăm tệ.”
Nửa giờ trước, Nghiêm Kiều nhận được tin nhắn báo Nghiêm Lễ đã tiêu một khoản tiền, mà vừa hay nó tương đương với số tiền mua bó hoa này. Ninh Thư không biết, nếu nói một cách chính xác thì người mua bó hoa này là Nghiêm Kiều.
Ninh Thư: “Thật ra nếu tặng cho giáo viên thì hoa Cẩm chướng là được rồi, hoa Cẩm Chướng rẻ hơn một chút, cứ phải tặng hoa hồng làm gì?”
Nghiêm Kiều quay đầu lại nhìn Ninh Thư, bó hoa hồng đỏ cùng khuôn mặt cô được ánh sáng và bóng tối phản chiếu, anh thấp giọng nói: “Rất hợp.”
Ninh Thư ngước mặt lên đối diện với ánh mắt của Nghiêm Kiều, anh đang đứng dưới ngọn đèn đường, cô phát hiện, ánh sáng càng sáng thì đôi mắt anh càng sâu, sâu không thể đo, sâu không thấy đáy.
Ninh Thư nghĩ đến việc ban sáng anh tặng hoa Cẩm chướng cho cô trong văn phòng, cảm thấy con người anh thực ra cũng không tệ như cô vẫn tưởng. Trông mặt mà bắt hình dong luôn là một thuật ngữ xấu.
Ninh Thư do dự một lúc rồi lên tiếng: “Thực sự xin lỗi về chuyện thư tố cáo.”
Nghiêm Kiều quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh, cô đang mặc một chiếc áo sơ mi màu be, vạt áo được sơ vin gọn gàng trong cạp quần jeans, vòng eo mảnh mai, tinh tế, một tay cũng có thể ôm hết. Dáng quần rất đẹp, lộ ra đôi chân dài. Mông…… Cũng rất cong.
Bông hồng đỏ đang phản chiếu lại gương mặt ửng hồng của cô, đôi mắt đen mơ màng như màn sương, khi cô ngước nhìn anh, đôi môi hồng khẽ mở nói lời xin lỗi với anh. Khiến người ta sinh ra một loại cảm giác muốn phá hủy rất khó giải thích.
Nghiêm Kiều: “Vậy cô định bồi thường nó thế nào?”
Người đàn ông cong môi, giọng nói trầm thấp, từ tốn, khi nói hai chữ ‘bồi thường’ còn cố ý nhấn nhá thêm phần ái muội, trong đôi mắt đào hoa khẽ gợn sóng, nói tóm lại là: vô cùng bất lương.
Ninh Thư thầm nghĩ, nếu bản thân còn trẻ, thậm chí sẽ rút lại lời xin lỗi vừa nói ra: “Xăm hình vốn dĩ là vi phạm nội quy của trường.”
Nghiêm Kiều cười và không nói lại.
Ninh Thư liếc nhìn cánh tay Nghiêm Kiều: “Hình xăm đó có ý nghĩa đặc biệt gì với anh không?”
Nghiêm Kiều: “Cô đoán thử xem.”
Ninh Thư: “Liên quan đến người thân?”
“Hay là có tên phụ nữ ẩn bên trong?”
Nghiêm Kiều: “Hình xăm này sẽ khiến tôi trông giống một người hung dữ, rất đáng sợ, không giống người tốt.”
Chỉ trong một khoảnh khắc, đôi mắt của anh như một con sói đang ngủ đông.
Ninh Thư không biết nói gì: “Anh là cậu nhóc có thân hình to xác đó à?”
Anh nên cảm thấy hạnh phúc vì không phải là học sinh của cô, nếu không cô có thể dùng một nắm đấm để đập chết cái suy nghĩ vớ vẩn đó của anh.
Ninh Thư: “Nếu không muốn nói thì bỏ đi, làm gì có ai không có bí mật chứ?” Là người thì sẽ có bí mật và cô cũng không phải ngoại lệ.
Nghiêm Kiều: “Những gì tôi vừa nói đều là sự thật.”
Đương nhiên là Ninh Thư không tin, chỉ cho rằng do anh không muốn nói.
Ra khỏi cổng trường, vừa bước vào phố Thiên Đường, đã thấy đèn đường sáng trưng. Ánh đèn cùng với ánh trăng trên bầu trời hòa vào làm một.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Ninh Thư quay đầu lại nói với Nghiêm Kiều: “Phía trước là tiệm Buffet thịt nướng, chúng ta đi nhanh chút đi.”
Nghiêm Kiều ngước mắt lên nhìn, là Thanh Nịnh.
“Cửa tiệm này làm sao?”
Ninh Thư cúi đầu, bước nhanh qua cửa hàng, giải thích với Nghiêm Kiều: “Anh nhìn vào cửa sổ đi, người mặc áo ba lỗ đứng ở quầy thu ngân với người mặc áo vest bên cạnh nữa.”
Nghiêm Kiều liếc nhìn thấy Triệu Vũ Kiệt và La Minh đang mải nói chuyện nên không nhìn thấy anh.
Ninh Thư có lòng nhắc nhở Nghiêm Kiều: “Những người đó không dễ chọc vào, sau này anh bớt đi lại qua đây một chút.”
Nghiêm Kiều: “Bọn họ làm sao thế?”
Ninh Thư: “Lần này tôi thật sự không hề nhìn mặt bắt hình dong, mấy ngày trước, tôi đi qua đây, bọn họ đang ngồi xổm ở cửa hút thuốc, còn huýt sáo trêu tôi nữa.”
Ninh Thư thấy sắc mặt Nghiêm Kiều không đúng lắm: “Có phải anh cũng bị bọn họ bắt nạt rồi không?”
Nghiêm Kiều: “Không.”
Ninh Thư: “Vậy anh quen bọn họ à?”
Nghiêm Kiều liếc nhìn nhà hàng một cái, Triệu Vũ Kiệt đang cong môi đùa giỡn với một người phụ nữ, còn La Minh thì ngậm điếu thuốc trên môi cười như được mùa, cũng chẳng biết là có ý gì. Trông không đứng đắn chút nào, vừa nhìn đã thấy chằng giống người tốt ở điểm nào.
Nghiêm Kiều: “Không quen.”