Đám Lâm gia đứng im như tượng, tay chân chúng run lên, nàng sao có thể trở nên khác như vậy? Chẳng lẽ trước giờ bộ dáng phế vật ốm yếu kia đều để che mắt thiên hạ hay sao?
“Thái tử điện hạ và Dạ Anh công chúa giá lâm!” Tiếng gia nhân từ ngoài vọng vào, tình cờ lại giúp Lâm gia giải trừ một đại nạn.
Phong Tư Linh định vung roi thì ngừng tay, nàng hừ một tiếng, liếc xéo Lâm Hùng.
Từ bên ngoài một nam tử thân mặc trường bào và một thiếu nữ xinh đẹp, lanh lợi đi vào. Theo sau họ là Trần công công bên cạnh hoàng thượng, trên tay hắn cầm một cuộn vải đỏ... nhìn không sai thì chính là ý chỉ ban hôn của hoàng thượng!
Lâm gia hết thảy quỳ xuống, giọng còn hơi run, trong lòng thở phào.
“Cung nghênh Thái tử điện hạ và Dạ Anh công chúa!”
“Không cần đa lễ.” Thái tử uy nghiêm, tràn đầy khí tức vương giả nhưng vừa nhìn thấy một màn trước mặt vẫn không tránh khỏi ngạc nhiên.
“Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy!? Lâm Hùng, sao ngươi không hành lễ? Có phải là đang coi thường ta và hoàng huynh không hả! Còn kẻ nào đằng kia?” Giọng nói quả thực rất vang, khiến người Lâm gia đồng loạt giật thóp. Dạ Anh tức giận quát, tay nàng chỉ về một bóng dáng có phần xơ xác, khuôn mặt kẻ đó bị bóng cây sồi lớn che khuất khiến nàng nhìn không rõ. Lâm Hùng bên kia lập tức quỳ xuống.
“Xin công chúa thứ tội, tất... tất cả đều là do Phong Tư Linh.” Giọng hắn chứa đầy nỗi sợ hãi, không dám nghĩ đến khuôn mặt đầy ám ảnh của Phong Tư Linh, trước giờ hắn chưa từng bị dọa đến bất lực như vậy.
“Hử? Ngươi nói cái gì?” Dạ Anh nhất thời nghe không rõ, nàng đối với giọng nói khàn lại khá trầm của Lâm Hùng bình thường đã khó nghe, tình cảnh hiện tại còn không hiểu nổi hắn nói cái gì.
“Dạ Anh, chú ý lễ nghi một chút không thì lần sau ta tuyệt đối không dẫn muội theo.” Thái tử Dạ Minh điềm đạm nhắc nhở nàng, lộ rõ ra một vị ca ca quy củ.
“Xì! Muội chỉ muốn gặp Linh Linh thôi mà, cũng bao năm rồi nàng không vào cung chơi, muội buồn muốn chết luôn!” Dạ Anh mặt xụp xuống, hiện ra sự buồn phiền cộng thêm chán nản.
Thực là Dạ Anh rất nhớ Phong Tư Linh, hồi trước họ hay chơi với nhau, nàng luôn phải để Dạ Anh và Ngọc Miên bảo vệ. Từ khi hoàng cô mất không còn gặp lại Phong Tư Linh nữa.
“Phong Tư Linh cung nghênh Thái tử và công chúa.” Phong Tư Linh từ dưới bóng cây sồi bước tới trước mặt Dạ Anh cùng Dạ Minh, khẽ nhún chân hành lễ.
Dạ Minh và Dạ Anh ngạc nhiên nhìn nàng, bao năm không gặp nàng gầy gò đến mức không nhận ra luôn rồi.
“Ngươi... Ngươi... có đúng là Linh Linh muội không?” Dạ Anh xúc động đến gần Phong Tư Linh, nàng phải nhìn cho thật rõ. So với khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu trước kia, hai má Phong Tư Linh hơi hóp lại, hốc mắt thâm tím, da mặt để lộ một vài vết xước nhỏ, gầy yếu tiểu tụy đến mức cả hai đều không nhận ra.
“Vâng, đã lâu không gặp công chúa.” Phong Tư Linh cười nhẹ, nàng biết Dạ Anh là người tốt, ngày trước luôn ra tay bảo vệ Quận chúa, người có ơn, nàng nhất định đáp lại gấp mười lần.
“Linh Linh! Bao năm không gặp mà sao ngươi gầy đi nhiều thế này, chút nữa là ta nhận không ra luôn rồi...” Dạ Anh tức giận trừng mắt nhìn Lâm Vĩnh Kha, xả một trận lôi đình.
“Đám Lâm gia các ngươi rốt cuộc đã đối xử sao với nàng, lần nào vào cung bẩm báo với phụ hoàng ngươi cũng nói nàng rất tốt, đây là cái tốt mà ngươi nói sao!? Đợi ta trở về nói với phụ hoàng một tiếng, Lâm gia các ngươi hết thảy đều đưa ra pháp trường!”
Dạ Minh lộ vẻ đau thương nhìn thân hình ốm yếu của Phong Tư Linh, theo đó mà cũng đưa mắt lườm.
Lâm gia vừa đứng dậy lại quỳ xuống dập đầu toàn tập.
“Xin Công chúa bớt giận! Chúng ta thực đã chăm sóc rất tốt cho Quận chúa... chỉ là thể chất nàng yếu, từ nhỏ lại ốm đau bệnh tật nên cũng không thể khác được.” Lâm Vinh Kha sợ hãi nói, hắn không ngờ lại có ngày này, không nhớ phế vật chết tiệt kia còn có hoàng thượng cùng Dạ Anh Công chúa.
“Phụ thân ta nói đúng, mẹ ta còn thường xuyên đem thuốc đến thăm nàng.” Lâm Tuyết lợi dụng sự tốt bụng của Hoa di nương mà nâng đỡ cho mình, chỉ tội cho Hoa di nương hiền lương lại sinh ra một kẻ như nàng ta.
Trong trí nhớ, từ khi Tử Ninh Công chúa mất đi, Phong Tư Linh cùng Ngọc Miên bị đày vào khổ sở, chỉ có Hoa di nương thật tâm tốt bụng cứu giúp bọn họ, dù nhiều lần bị Lâm Vĩnh Kha cùng Lâm Tuyết cản trở nhưng bà vẫn cố gắng đem thuốc cùng điểm tâm đến cho các nàng, ơn này cả đời Phong Tư Linh cũng không quên.
Nàng nhìn Lâm Tuyết mà thở dài, Hoa di nương rất yêu thương nữ nhi của mình, nàng có nên vì thế mà tha Lâm Tuyết một mạng?
Đám đằng sau cũng thi nhau mà "Đúng vậy! Đúng vậy!"
Dạ Minh quay sang Phong Tư Linh, ân cần nói.
“Linh Linh, những gì họ nói có phải là thật không? Ngươi cứ nói ra, không gì phải sợ.”
“Đúng đấy! Có chúng ta ở đây ngươi không việc gì phải sợ cả, ngươi bận tâm chuyện gì phụ hoàng sẽ làm chủ cho ngươi, không chừng đám Lâm gia này sẽ theo lượt mà ‘dung hòa với đất mẹ’” Đôi mắt Dạ Anh không mấy thiện cảm chĩa thẳng vào đám người kia, chúng đồng loạt run sợ. Trong ba vị Công chúa của Thiên Phong, Dạ Anh tuy nhỏ tuổi nhất nhưng lại nhận được muôn vạn sủng ái từ hoàng thượng, nàng được khen ngợi là thông minh hoạt bát, tính tình thẳng thắn lương thiện, rất được lòng dân chúng.
Bao năm nay cứ tưởng Tử Ninh công chúa mất rồi sẽ không ai quan tâm Phong Tư Linh nữa, ai ngờ nàng vẫn còn giá trị đến vậy, bây giờ chỉ cần một câu nói của nàng thì Lâm gia sẽ tận diệt! Tiêu rồi, tiêu thật rồi!
“Thái tử, Công chúa thật ra...” Ngọc Miên vốn định nói ra, Phong Tư Linh phẩy nhẹ tay áo ngăn lại, cười nửa miệng, nàng đâu thể để cho chúng chết dễ dàng như vậy, một mạng của Phong Tư Linh Quận chúa, lại thêm uất nhục đau khổ của nàng suốt mấy năm qua, mạng nhỏ Lâm gia trả bao nhiêu cũng không hết.
Ngọc Miên biết ý đồ của nàng liền ngừng lại.
“Đúng là mấy năm qua mọi người trong nhà... đều đối xử với ta ‘rất tốt’ nên xin Thái tử và công chúa đừng lo.” Phong Tư Linh nhẹ nhàng nói, giọng chứa vài phần an tâm, diễn xuất nhập thần nhập quỷ như vậy năm xưa mới có thể lăn lội trên chiến trường.
"Hả? Nha đầu Phong Tư Linh này có phải uống lộn thuốc rồi hay không vậy? Sao lại ngu ngốc đến thế cớ chứ!?" Người Lâm gia ngạc nhiên nghĩ, mấy năm nay chúng đối xử với nàng ra sao nàng phải rõ nhất chứ, giờ lại tha như vậy, không phải chúng nợ nàng một mạng hay sao.
“Thật sao?” Dạ Anh hoài nghi hỏi lại. Thấy Phong Tư Linh gật nhẹ đầu nàng mới xuôi xuống một chút.
Trần công công nãy giờ đứng một bên, lên tiếng.
“Thái tử, Công chúa, chuyện này hãy xét sau, vẫn nên lo việc chính.”
Dạ Anh nghe thế mới chợt nhớ ra, thần sắc tươi tắn hẳn. Nàng nắm lấy tay Phong Tư Linh, mừng rỡ nói.
“Đúng rồi, suýt chút nữa là ta quên mất! Linh Linh, hôm nay đến đây là vì đại sự của ngươi.”
“Đại sự?” Phong Tư Linh mờ mịt không hiểu.
“Công chúa, để thần.” Trần công công cầm trên tay cuộn vải đỏ, mở ra, giọng nói the thé vang vọng.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Nguyệt Thế Vương tử mưu trí hơn người, thực lực vô song cùng Phong Tư Linh Quận chúa xinh đẹp nết na, thông minh hoạt bát, hai người thực rất xứng đôi! Nay Nguyệt Thế Vương đã ngỏ lời cầu thân, hoàng thượng đồng ý tác hợp!”