Trôi qua mấy ngày, chính là ngày lành đón dâu, lúc Quý Tỷ Nhi ngủ bị tiếng pháo đánh thức, lật người không có ngửi thấy được mùi sữa thơm. Lúc mở mắt ra thấy bên gối trống không, người lớn đều không có ở đây, ngoài mành truyền đến tiếng nói tiếng cười, hỗn loạn nghe được có tiếng nói: "Tân nương tử mời vượt qua chậu than....... Tốt lắm, kết thúc buổi lễ!" Biết Trương Hắc Đào đã gả qua cửa rồi, từ đó, mình lại thêm một người tiểu thẩm.
Quý Tỷ Nhi là vô cùng muốn nhìn một chút nông thôn cổ đại cưới tân nương phải làm lễ tiết gì, nhưng nằm thật lâu không có người vào đây để ý mình, cấp bách sinh trí, chỉ đành phải bật khóc thét lên khiến người chú ý. Khóc đựơc mấy tiếng, rèm gian phòng bị vén lên, tiến vào cũng không phải Xảo Nương mà là cháu gái nhỏ tám tuổi nhà Trương đại thẩm hàng xóm, Trương Hải Muội.
"Quý Tỷ Nhi, nương ngươi rất bận bịu. Nào, tỷ tỷ ôm ngươi đi ra ngoài xem náo nhiệt." Hôm nay Trương Hải Muội được mấy viên bánh kẹo cưới, trái tim vui sướng, đi vào nhìn Quý Tỷ Nhi. Thấy giường lớn Trịnh gia cao như vai nàng vậy, nàng muốn đưa tay ôm Quý Tỷ Nhi, thử xem lại ôm không được, chỉ đành phải vịn vào thành giường leo lên giường lớn. Trước tiên bế Quý Tỷ Nhi lên đặt ở trên đầu gối, dời đến bên giường nhấc chân ngồi, trước lộ ra một cái chân đi thử độ cao giường. Nàng phát giác chân mình quá ngắn với không tới, ngó trái ngó phải, hình như muốn ôm Quý Tỷ Nhi nhảy xuống, dọa Quý Tỷ Nhi sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Đại tỷ à, đừng mang theo liều mạng như vậy. Hôm nay là ngày tốt đón dâu, nếu ngươi dẫn ta đây nhảy giường lớn, nhảy ra một người tàn phế, đây chính là chuyện hối hận suốt đời đó! Vì vậy muôn giùng giằng đi đến trên giường nằm, không ngờ Trương Hải Muội vừa thấy nàng giãy giụa, còn tưởng rằng nàng cảm thấy chơi thật vui đấy, xem kỹ một cái tình thế bên giường, nói: "Quý Tỷ Nhi, tự ta nhảy khẳng định không thành vấn đề, nhưng ngươi quá nặng, nếu mà mang theo ngươi nhảy, ngươi sẽ liên lụy ta bị thương."
Ô ô, nói gì vậy? Ta lại không nói muốn ngươi mang theo ta nhảy, ngươi tuyệt đối đừng nhảy đó, ta chịu không được hù dọa. Vẻ mặt Quý Tỷ Nhi đưa đám, muốn khóc thành tiếng, lại sợ Trương Hải Muội hiểu lầm đây là nàng không nhảy, mình mới khóc, chỉ đành phải nhịn xuống, trong đầu cấp tốc suy nghĩ phải làm sao tự cứu.
Trương Hải Muội cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng lật Quý Tỷ Nhi kẹp ở dưới nách, từ bên giường "Hô" một tiếng trượt xuống. Khuôn mặt Quý Tỷ Nhi hướng xuống, đang lúc cho rằng mình sắp bể đầu thì Trương Hải Muội lại thuận thế bế nàng lên, thì ra là an toàn chạm đất rồi.
"Đi, chúng ta nhìn lén tân nương tử đi!" Trương Hải Muội tay trái vòng chắc hông của Quý Tỷ Nhi, tay phải bèn đi vén rèm. Quý Tỷ Nhi cảm giác cái tay ôm mình kia không ổn định lắm, bản thân chỉ đành nhếch hai bắp chân mập mạp lên vòng ở ngang hông Trương Hải Muội để gia tăng độ vững chắc.
Đợi Trương Hải Muội ôm Quý Tỷ Nhi đi ra ngoài nhìn náo nhiệt thì Quý Tỷ Nhi phát hiện người ta đã sớm kết thúc buổi lễ, tân nương đã bị đưa vào động phòng rồi, trong sân tất cả đều là người tới ăn cưới.
Bởi vì Trịnh Minh Nghiệp là con trai út, đón dâu thì coi trọng không giống Trịnh Minh Phát đón dâu lúc trước vậy, chỉ đơn giản bày mấy bàn ở trong sân, mời đều là các thân thích trong họ hàng, một bàn khác là mời mấy người bạn mà Trịnh Minh Phát và Trịnh Minh Nghiệp bình thường có lui tới. Đám trẻ con trong thôn tử toàn bộ vây ở ngoài cửa lớn kêu muốn bánh kẹo cưới, ríu rít cực kỳ náo nhiệt.
Trong miệng mấy đứa Lai Vinh cũng ngậm kẹo, đang giúp người lớn bận rộn đưa đông đưa tây, lại cố ý phồng lên quai hàm thật cao chọc đám trẻ con ngoài cửa hâm mộ. Mắt thấy Trương Hải Muội ôm Quý Tỷ Nhi ra ngoài, Lai Hoa nhảy cà tưng tới đây nói: "Tiểu muội còn chưa thấy tân nương tử đâu. Đi, đi xem một chút."
Trương Hải Muội ôm Quý Tỷ Nhi, bèn theo Lai Hoa đi về phía trong tân phòng. Tân phòng không hề đóng cửa, chỉ treo một mảnh vải đỏ mới tinh. Mấy đứa bé vén mành lên, thì thấy cô dâu đang phủ khăn voan đỏ ngồi ở bên giường không nhúc nhích!
Trương Hải Muội ôm Quý Tỷ Nhi, tiến tới kề tai nói nhỏ với Lai Hoa: "Tân nương tử phải ngồi như vậy, ngồi thẳng tới buổi tối tân lang vén khăn voan đỏ lên mới có thể nhúc nhích."
"Làm sao ngươi biết?" Lai Hoa thấy Quý Tỷ Nhi ở trong cánh tay Trương Hải Muội rơi một mạch xuống dưới, đưa tay ra nâng cái mông nhỏ của nàng, giảm bớt một chút gánh nặng của Trương Hải Muội, vừa làm ra vẻ không tin theo lời Trương Hải Muội nói, [email protected]#d#l#q#[email protected] nghiêng đầu nói: "Ngồi tới buổi tối, vậy không phải đói bụng không nhúc nhích được?"
Trương Hải Muội thấy Lai Hoa không tin lời của nàng, liếc hắn một cái nói: "Lúc thúc thúc ta lấy thẩm thẩm ta chính là như vậy, thẩm thẩm của ngươi khẳng định cũng phải ngồi tới buổi tối mới có thể nhúc nhích. Chờ buổi tối bọn họ nhúc nhích ở trong phòng thì sẽ có rất nhiều người núp ở ngoài cửa phòng nghe động tĩnh đấy!"
A, nghe trộm! Cái này ta có hứng thú, Quý Tỷ Nhi hưng phấn giật giật. Đáng tiếc bản thân còn chưa biết nói chuyện, cũng không biết đi bộ, buổi tối người ta tới nghe trộm thì khẳng định cũng sẽ không dẫn theo nàng tới nghe. Việc họ hàng chơi vui này không dính dán tới bên mình, nghĩ tới đây, lại như xì hơi.
Trong tay Lai Hoa toàn mấy viên đậu phộng, vừa nghe Trương Hải Muội nói chuyện, vừa ngó dáo dác, giương một tay lên ném một viên hạt đậu phộng tới phía tân nương tử, trong miệng nói: "Ta xem một chút nàng có thể nhúc nhích hay không?"
Tân nương tử ngồi ở bên giường nghe được tiếng vang, duỗi tay ra tiếp nhận hạt đậu phộng, giấu vào trong tay áo, nhìn Lai Hoa trợn to mắt nói: "Bản lĩnh tốt!" Nói rồi muốn ném một viên hạt đậu phộng nữa qua, lại bị Xảo Nương tìm tới chợt xách lên nói: "Ta nói đi khắp mọi nơi không tìm được con, thì ra lại là chạy tới nơi này nghịch ngợm." Lai Hoa thấy lão nương ra tay, chỉ đành phải ảo não đi ra đằng trước.
Quý Tỷ Nhi vừa thấy Xảo Nương, vội ô ô gọi, duỗi dài thân thể, giang hai tay muốn Xảo Nương ôm. Mồ hôi, rốt cuộc có thể thoát khỏi nhóc con Trương Hải Muội này, lão nương ngươi đã tới quá muộn.
Xảo Nương đưa tay tiếp nhận Quý Tỷ Nhi, hôn hôn trán nàng nói: "Quý Tỷ Nhi của chúng ta cũng thấy tân nương tử rồi." Vừa sờ cái mông Quý Tỷ Nhi, thấy không có đi tiểu ướt, vội ôm tới chỗ không người để đi tiểu, đi tiểu xong lại ôm đến phía trước để Trương đại thẩm ôm, mình lại bận bịu chạy vào lại chạy ra.
Trương đại thẩm đặt Quý Tỷ Nhi ở trên đầu gối, tiếp tục nói với cả đám tam cô lục bà đến một chuyện cười tục tiễu gần đây xảy ra ở thôn lân cận.
"Xem một chút đêm nay không có ánh trăng, đưa tay không thấy được năm ngón, vậy đợi đến nửa đêm ca ca bèn âm thầm vào trong phòng muội muội, một lòng cho rằng ngủ ở ngoài rìa giường vẫn là Lý cô nương tới tá túc kia, chợt đè xuống lại muốn cưỡng bức, không ngờ cô nương ở dưới người giãy giụa mạnh mẽ, khàn tiếng nói: ‘Ca, là ta!’ Ca ca kia đang động tình, lập tức không phân biệt được tiếng cô nương phía dưới lại là muội muội ruột của mình, chỉ tiếng dâm đãng nói: ‘Chính là ca ca ta!’ Hai bên kéo đánh, đánh thức cô nương ngủ ở bên trong, cô nương kia sợ hãi kêu lên một một tiếng, nhảy xuống giường kêu lên, sớm có người cầm đèn tới đây. Lúc này ca ca kia mới phát giác mình đè sai người, nằm phía dưới lại là muội muội ruột của mình, Lý cô nương người ta đang sáng tỏ nghiêm mặt đứng ở bên giường đấy!"
Quý Tỷ Nhi nghe xong nửa buổi, lúc này mới hiểu rõ té ra là nói một vị cô nương họ Lý tá túc mấy đêm trong khuê phòng nhà bạn tốt. Trong khuê phòng bạn tốt kia, ca ca lại coi trọng vị cô nương họ Lý này, khổ nổi không thể thuận lợi, bèn thương lượng với muội muội một biện pháp, nói đi vào cưỡng bức cô nương kia, không sợ nàng không trở thành chị dâu của mình. Muội muội thấy ca ca đau khổ cầu khẩn, chỉ đành phải đồng ý đợi ca ca đi vào thì mình không lên tiếng. Không ngờ đêm nay muội muội ngủ thẳng nửa đêm đi nhà xí, cô nương họ Lý kia lật người ngủ vào bên trong giường. Muội muội đi xong nhà xí trở lại, mắt thấy ca ca cũng không đi vào, cho rằng hắn sẽ không tiến vào, cũng không nghĩ nhiều như vậy, bèn nằm nghiêng xuống về phía ngoài giường, không ngờ lại xảy ra chuyện sau đó.
"Trương đại thẩm, ngươi nói một chút, ca ca kia ở loại tình huống đó có thể chiếm đến tay chưa? Nếu là chiếm được, làm sao muội muội này có thể gả ra ngoài?" Một thẩm thẩm khác hỏi rõ ngọn nguồn.
"Lúc đó ta lại không ở tại chỗ, làm sao biết chiếm được hay không?" Trương đại thẩm lắc lư đầu gối, đong đưa Quý Tỷ Nhi buồn ngủ, cười nói: "Tạm thời không để ý vị ca ca kia chiếm được hay không? Tối nay, chú rễ Trịnh gia nhất định sẽ đạt được."
Nói đến toàn bộ tam cô lục bà cười lên.