Lạc Dương.
Thái Sùng đang ngồi trên một cái ghế bố dùng bốn thanh gỗ căng tấm vải bố ở giữa, nhìn kẻ qua người lại trên đường. Sắc mặt gã âm trầm, vô luận là ai đều nhìn thấy hôm nay tâm tình của gã không tốt đẹp gì lắm.
Tiểu Cao vốn đã nằm trong cái rọ hắn giăng, như cá mắc lưới, không ngờ giữa một tích tắc cuối cùng lại thoát khỏi lòng bàn tay của gã.
Đó có lẽ chỉ vì mỗi một hành động đều quá thuận lợi, thành công quá nhanh chóng, cho nên mới có thể tạo thành sơ xuất như vậy.
Kỳ thật những ngày qua, từng giờ từng phút gã tịnh không quên được Châu Mãnh.
Gã biết Châu Mãnh hiện tại nhất định còn chưa rời khỏi Lạc Dương, nếu quả gã quyết tâm đi tìm, nhất định có thể tìm ra.
Gã không đi tìm, gã tịnh không phải vì tôn trọng cố nhân, mà là vì gã không dám.
Hiện tại gã tuy đã nắm địa vị của Châu Mãnh, nhưng tận sâu trong thâm tâm của gã, vẫn còn tồn tại một niềm kính sợ khó nói đối với Châu Mãnh.
Dưới uy danh của Châu Mãnh bao năm qua, thứ kính sợ đó đã mọc rễ trong tim gã.
Hiện tại gã một khi vừa nghĩ đến Châu Mãnh, tay chân lập tức lạnh buốt, toàn thân toát mồ hôi, có lúc thậm chí nửa đêm gặp ác mộng sực tỉnh, thân thể dầm dề mồ hôi lạnh, thịt da phát run lẩy bẩy.
Gã chỉ hy vọng Châu Mãnh đến tìm gã.
Gã đã bố trí vô số hầm bẫy mai phục suốt năm con đường, chỉ cần gã hạ lệnh, tất cả lập tức phát động. Cho dù thể năng của Châu Mãnh còn ở mức đăng phong, cũng không cách nào trốn thoát được.
Cho nên gã mới có thể ngày ngày ngồi ở đây bán bánh ngọt, bởi vì gã muốn dùng chính mình làm con mồi câu dụ con cá lớn Châu Mãnh.
Con đường trường nhiệt náo, có quán cơm, có có chợ hoa, còn có cả chợ rau thịt, cho nên mới trước bình minh đã có chợ sớm, đông nghẹt người trên đường, tình huống hai ngày nay lại khác thường:
người qua kẻ lại ít nhất có hơn phân nửa là mai phục mà gã bố trí, trong đó không những có bộ hạ của Hùng Sư Đường, còn có đám liều mạng từ xa đến do gã mời mọc gần đây.
Những tên liều mạng chỉ cần có tiền là chuyện gì cũng làm được.
Châu Mãnh chưa bao giờ gặp những kẻ đó, bọn chúng đối với Châu Mãnh cũng không có cảm tình gì.
Cho dù trong đám bộ hạ của Hùng Sư Đường cũng còn có người như gã, còn nể sợ Châu Mãnh, lúc xuất thủ do vậy mà khó tránh khỏi kinh hãi, nhưng đám liều mạng kia lại là đám lục thân bất nhận.
Nghĩ đến đó, trong tâm Thái Sùng mới cảm thấy thư thả, lúc đó, gã nhìn thấy một người một mình bước trên đường.
- Tiểu Cao, Cao Tiệm Phi !
Thái Sùng cơ hồ không tin vào chính mắt mình.
Người hôm qua mới thoát khỏi chết chóc, hiện tại không ngờ còn đến tìm chết.
Trên người Tiểu Cao chỉ vận một cái quần ngắn đơn bạc, khoác một tấm vải choàng trên vai.
Mặt chàng bị giá lạnh đến nỗi phát đỏ, trong mắt cũng li ti những tia máu, chứng tỏ đã lâu rồi không chợp mắt được.
Nhưng tinh thần của chàng xem ra lại không hư hoại, thần tình cũng rất trấn định, nhìn không khác gì nhưng người thức sớm nhâm nhi chén trà.
Ai nhận ra chàng đều tròn xoe mắt, thất kinh nhìn chàng, trong mắt hiển lộ sát cơ.
Tiểu Cao lại không thèm để ý đến.
Có người đã chuẩn bị xuất thủ, kỳ quái là, Thái Sùng không ngờ một mực không phát xuất hiệu lệnh hành động, không ngờ vẫn ngồi yên nhìn Tiểu Cao đi đến trước mặt mình.
Tiểu Cao đứng trước cái bàn gỗ nho nhỏ bày đầy bánh ngọt. Chàng quăng hai đồng tiền lên bàn, nhìn Thái Sùng:
- Ta muốn mua hai đồng bánh.
Thái Sùng cũng đang nhìn chàng, nhìn cả nửa ngày, chợt cười hỏi:
- Ngươi thật đến để mua bánh ?
- Ngươi bán bánh, ta đương nhiên chỉ đến để mua bán, chuyện đó có gì là kỳ quái chứ ? Có gì đáng cười ?
“Quả thật không đáng cười, không có chút nào đáng cười”. Thái Sùng đáp:
“Chuyện đó thật đáng khóc òa lên”.
- Vậy ngươi tại sao còn chưa không ?
- Bởi vì người nên khóc không phải là ta, là ngươi.
- Ồ ?
- Ngươi có biết chỉ cần ta hét một tiếng, hiện tại ngươi rất có thể đã lìa đời, trên mình ít nhất cũng phải có mười bảy mười tám lỗ hổng trào máu.
- Ồ ?
“Nhưng ngươi hiện tại vẫn còn sống”. Thái Sùng lạnh lùng hỏi:
“Ngươi có biết ngươi vì sao còn có thể nói chuyện cho tới bây giờ không ?”.
- Ta không biết.
“Bởi vì ta thật rất muốn hỏi ngươi, ngươi thật ra đến đây làm gì ?” Thái Sùng hỏi:
“Đến làm thuyết khách cho Châu Mãnh ? Đàm phán điều kiện giùm hắn ? Hay là đến cầu xin giùm hắn ?”.
Tiểu Cao nhìn gã, cũng nhìn cả nửa ngày, đột nhiên thở dài:
- Tâm sự của người khác có phải không bao giờ qua mắt được ngươi ?
Thái Sùng lại cười.
“Kỳ thật Châu Mãnh có thể tự mình đến, không cần biết ra sao, bọn ta từng là huynh đệ của hắn”. Thái Sùng nói rất thành khẩn:
“Chỉ cần điều kiện không quá đáng, hắn nói gì ta đều có thể chiếu theo”.
- Thật ?
“Đương nhiên là thật”. Thái Sùng đáp:
“Ta căn bản không muốn kình chống như vầy, huynh đệ một nhà đánh nhau đến nỗi sức tàn lực kiệt, lưỡng bại câu thương, để cho người ngoài chiếm tiện nghi, vậy có tốt đẹp gì chứ ?”.
- Quả thật không có chỗ nào tốt đẹp hết.
“Cho nên ngươi nên đi về nói cho hắn biết ý của ta”. Thái Sùng thốt:
“Ta tin rằng ngươi nhất định cũng có thể nhận thấy thành ý của ta”.
“Ta đương nhiên thấy được”. Tiểu Cao đáp:
“Ta chỉ bất quá cảm thấy có chút kỳ quái”.
- Kỳ quái cái gì ?
- Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ đến ta đến giết ngươi cho Châu Mãnh ?
Thái Sùng mỉm cười, cả đôi mắt ti hí cũng tràn đầy vẻ khoái trá.
“Ngươi là người thông minh, sao lại có thể làm chuyện đó ?” Gã đáp:
“Người trên đường đều là người của ta, chỉ cần ngươi vừa xuất thủ, cho dù có thể giết được ta, ngươi tất cũng chết theo”.
“Ta tin là vậy”. Tiểu Cao nói:
“Một điểm đó ta cũng nhìn ra”.
“Ngươi còn trẻ, tiền đồ như cẩm tú, ngươi cùng Châu Mãnh lại không có giao tình quá thâm hậu gì, tại sao lại đến bán mạng cho hắn ?” Thái Sùng mỉm cười lắc đầu:
“Ngươi đương nhiên không thể làm chuyện đó”.
Tiểu Cao cũng cười:
- Ngươi nói không sai chút nào, chuyện như vậy cả tên ngu khờ nhất trong thiên hạ cũng không thể làm.
Thái Sùng cười lớn, cười rất khoái trá.
Đang lúc hắn cười khoan khoái nhất, chợt nhìn thấy một ánh sáng xanh lè lợt lạt lóe lên, một mũi kiếm bén đã đâm xuyên tim gã.
Nụ cười đột nhiên đông đặc, giống như một cái mặt nạ thủ công cực kỳ tinh trí đống kết trên mặt gã.
Trong nháy mắt, tất cả mọi thanh âm và hành động phảng phất cũng bị đông đặc toàn bộ. Nhưng sau cái chớp mắt đó, đột nhiên lại hỗn độn náo động, khiến cho con đường đó biến thành một nồi nước sôi sùng sục trào dâng trên lò lửa.
Người duy nhất còn có thể bảo trì vẻ lãnh tĩnh là Tiểu Cao.
Chàng làm chuyện đó chỉ vì chàng nghĩ chuyện đó là chuyện nên làm, thành bại lợi hại, sinh tử tồn vong, chàng căn bản không để ý tới.
Hiện tại sứ mệnh của chàng đã hoàn thành, đã tận mắt chứng kiến số phận quả báo của tên phản đồ, mấy chuyện khác chàng hoàn toàn không để ý tới.
Tuy chàng không để ý, có người để ý.
Đám đông động loạn còn chưa bộc phát qua, giữa không trung đột nhiên có một bóng ngươi cao lớn như đại bàng hạ mình xuống, rơi xuống ngay bên cạnh Tiểu Cao, nắm tay Tiểu Cao.
“Y là bằng hữu của ta”. Châu Mãnh lại phát xuất tiếng nộ hống của hùng sư:
“Các người muốn động đến y, trước hết giết ta đã !”.