Nghe xong, Quan Chỉ nổi da gà. Bốn người đàn ông bơi lội ăn đồ nướng ngắm sao nơi hoang dã, chuyện này chưa nói đến lãng mạn thì có hơi kỳ quặc.
Từ Tư hỏi ngược lại “Vậy đi hộp đêm ở quận Tây?”
Quan Chỉ tiu nghỉu thở dài, nói “Bao nhiêu năm rồi, tôi còn không nhớ hộp đêm ở mở chỗ nào.”
Vậy bốn người đàn ông chỉ đành đến nơi hoang dã trò chuyện và suy nghĩ cuộc sống đời người rồi. Mạc Bắc và Vu Trực không có ý kiến, nhưng cả hai đều phải xin phép người nhà.
Từ Tư kéo Mạc Bắc “Dù thế nào, cậu nhất định phải tới.”
Mạc Bắc gật đầu, anh cũng biết Từ Tư có lời muốn nói với anh.
Vài ngày trước, vợ của Mạc Bắc, Mạc Hướng Vãn gửi đơn xin nghỉ việc đến công ty nơi cô làm việc suốt năm năm, đây là quyết định được đưa ra sau khi bàn bạc cẩn thận với Mạc Bắc. Hai vợ chồng Mạc Bắc đều biết nếu họ nói chuyện này, Giang Hồ và Từ Tư sẽ có phản ứng. Vì vậy, sau khi Mạc Hướng Vãn hoàn thành công việc của mình, mới bàn bạc chuyện này với Giang Hồ.
Tuy Giang Hồ thấy buồn, nhưng cũng trong dự đoán của cô. Cô chắc chắn sẽ giữ chị ấy, ai lại nỡ bỏ một cấp dưới tận tụy và có năng lực như Mạc Hướng Vãn? Nhưng tính cách Mạc Hướng Vãn cứng rắn, quyết định đã đưa ra chắc chắn phải làm.
Mạc Bắc hiểu rõ quyết định của vợ mình, chẳng phải một sớm một chiều nên chuyện, quá trình của toàn bộ sự việc là tích lũy của hết chuyện này đến chuyện khác, do đó phải dùng cách này để kết thúc.
Mạc Hướng Vãn luôn tin Giang Hồ là bà chủ tài giỏi, cực kỳ chân thành và hào phóng với cấp dưới. Ban đầu hai người hợp sức vực dậy thương hiệu lâu đời của nhà xưởng, trở nên nổi tiếng trong ngành. Trong năm năm qua, nhà xưởng vượt qua mọi khó khăn và đạt được những thành tựu to lớn, Giang Hồ nổi bật trong ngành, cô ấy cũng là một bà chủ bá đạo, phong cách làm việc điên cuồng gần như lây nhiễm toàn công ty, tất cả nhân viên phải chung lòng, đặt chiến lược công ty ở tầm cao, mở rộng từ ngành giày sang ngành trang phục, việc quản lý toàn bộ công ty đã trong tình trạng quá tải vài năm.
Nếu là hai năm trước, Mạc Hướng Vãn vẫn có thể đảm đương khối lượng công việc lớn như vậy, nhưng từ khi con trai lớn vào cấp hai và con trai út vào mẫu giáo, những năm gần đây Mạc Bắc thường xuyên nhận nhiều dự án lớn, hay đi công tác xa, bố mẹ chồng ngày càng lớn tuổi, cô không yên tâm thuê bảo mẫu. Vì vậy, cô đã cân nhắc nhiều lần, cảm thấy trong nhà cần một người chăm sóc gia đình, cô cần một công việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, không tăng ca để thay đổi trạng thái của mình.
Mạc Hướng Vãn chia sẻ suy nghĩ của mình với Mạc Bắc. Mạc Bắc dĩ nhiên không phản đối, mà vui vẻ tán thành. Anh cũng đau lòng khi thấy vợ mình cứ cách vài hôm phải làm thêm giờ, thỉnh thoảng đi công tác, cũng từng khéo léo nói lập trường của mình với Giang Hồ. Nhưng theo tính cách đáo để của Giang Hồ, thường vứt cho Mạc Bắc một câu “Anh phải ủng hộ Hướng Vãn chứ! Anh cũng có thể chăm sóc gia đình.”
Mạc Bắc cảm thấy Giang Hồ nói cũng có lý, lại bàn bạc mấy lần với Mạc Hướng Vãn, hai người vẫn cảm thấy trước mắt Mạc Hướng Vãn nên giảm bớt khối lượng công việc để phù hợp với nhu cầu của gia đình.
Lúc Mạc Hướng Vãn chính thức nói chuyện này với Giang Hồ, Giang Hồ sững sờ một lúc rồi bất lực nói “Em biết sẽ có ngày như vậy, nhưng không ngờ lại đến sớm thế. Lẽ nào phụ nữ đến cuối cùng vẫn phải trở về gia đình?”
Mạc Hướng Vãn vội nói “Trạng thái hiện tại của chị làm chị không yên tâm về hai đứa con, cũng không thể tạo thêm gánh nặng cho người già. Chị chăm lo chuyện nhà thích hợp hơn Mạc Bắc. Các con hiện đang ở giai đoạn quan trọng và cần được quan tâm kịp thời. Nếu là em, em sẽ có cách giải quyết tốt hơn phải không?”
Giang Hồ vuốt bụng dưới, sắc mặt tái nhợt, cả giận nói “Hai chuyện kết hôn sinh con này, quá phiền phức!”
Cô và Từ Tư yêu nhau nhiều năm, nhưng chưa từng chính thức bước vào hôn nhân. Những khúc mắc với nhà họ Từ trước kia là một trong những lý do, mẹ của Từ Tư luôn không công khai mối quan hệ của họ là lý do thứ hai, lý do quan trọng nhất là đạp gió cưỡi mây đưa sự nghiệp lên tầm cao mới.
Đà phát triển của Đằng Dược trong năm năm quá tốt, làm cô không muốn lãng phí thời gian khiến cơ hội trôi qua, cô cho rằng nỗ lực của mình có thể xây dựng lại vương quốc cũ của bố.
Nhưng, Từ Tư có thể không nghĩ như vậy.
Trên thực tế, Từ Tư từng cầu hôn không dưới mười lần, khi cô nghĩ tới mấy chuyện rườm rà của việc kết hôn, hơn nữa sau khi kết hôn lại gặp phiền phức khi đối mặt với họ hàng nhà họ Từ, nhất định sẽ làm cô phân tâm và bắt đầu thấy rụt rè, nên cô thường giả ngơ với Từ Tư.
Từ Tư chỉ đành nói bóng gió, thỉnh thoảng dẫn nhóc con Mạc Phi, hoặc cặp song sinh nhà họ Quan, hay cô bé Cầu Cầu hoạt bát dễ thương đến chơi, thậm chí còn đưa về căn nhà họ ở chung để thử cảm giác làm cha mẹ.
Mạc Phi, con trai lớn của Mạc Hướng Vãn luôn có hướng quan sát sâu sắc, nói với Từ Tư “Chú Từ, con thấy chú mệt thật đó, thật ra, nếu chú muốn làm cha thì trực tiếp nói với chị Giang Hồ đi, làm đàn ông mà rề rà chậm chạp thế? Chán quá đi mất.”
Từ Tư nghẹn đến nỗi cả tuần kế chẳng có được sắc mặt tốt.
Ngược lại, Từ Tư quả thật được lời nói của cậu học sinh trung học cơ sở Mạc Phi khai sáng.
Bạn bè của anh từng người đều có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, con cái quây quần vui vẻ, mà anh còn đang cố gắng chống đỡ bộ mặt trai vàng độc thân, trải qua cuộc sống khổ cực của trai ế. Đặc biệt, những người trong ngành từ lâu đã coi anh và Giang Hồ là một cặp, thậm chí người mẹ cứng rắn trước đây cũng dần bày thái độ ‘mặc kệ hai con làm gì, mẹ không quan tâm nữa’.
Thậm chí có lúc mẹ và Giang Hồ đứng cùng chiến tuyến. Ví dụ họ rất ghét việc Từ Tư đầu tư mưu lợi như mua bán sáp nhập, ví dụ mẹ thỉnh thoảng đọc báo nhắc đến Giang Hồ, luôn bình luận vài câu, biểu thị Từ Tư đưa đến, ví dụ đôi khi Giang Hồ sẽ nghiên cứu kế hoạch chiến lược mẹ đưa ra khi xây dựng công ty để rút kinh nghiệm.
Hai người phụ nữ mạnh mẽ có định hướng sự nghiệp rõ ràng đã tán thưởng nhau từ lâu, nhưng cứ luôn tránh hành động của nhau, cả hai đều cảnh giác khi trở thành một gia đình. Đây là tật xấu của những người phụ nữ thích so đo. Mà anh cứ phải chịu đựng, thậm chí còn bị học sinh trung học chê cười.
Thật mất mặt! Từ Tư nghĩ, vì hai người họ như thế làm anh không được lợi gì, đây không phải phong cách thường ngày của anh. Làm đàn ông không nên rề rà chậm chạp.
Sau khi Giang Hồ phát hiện có thai, tinh thần chán nản mấy ngày liền.
Từ Tư rộng lượng nói “Thế này đi, em ủy quyền công ty cho anh, anh biết cách em làm việc, quản lý một năm cũng không thành vấn đề, hơn nữa em cũng sẽ không lỗ vốn.”
Giang Hồ hung hăng trừng mắt nhìn anh “Dựa vào đâu em phải sinh con? Mà đàn ông các anh có thể sống khỏe, muốn làm gì thì làm?”
Từ Tư cười nói “Cấu trúc s1nh lý khác nhau thì có gì phải oán trách? Tóm lại, em không cần lo, anh tuyệt đối không can thiệp vào sự nghiệp của em, để em tự do phát huy, đưa Đằng Dược lọt top 500 trên thế giới, anh là người đàn ông đứng sau lưng em.” anh nghĩ, lẽ ra mình nên tỉnh ngộ từ lâu, không thể để Giang Hồ quyết định tất cả, tước đi vô số niềm vui của cuộc sống.
Nhưng đại tiểu thư Giang Hồ lại bộc phát tính khí, mặc anh năn nỉ thế nào, cũng nhất quyết không đăng ký kết hôn.
Từ Tư mưu lược thành công nhưng thực hiện không thành công, trong lòng như kiến bò trên đống lửa, đành phải mời bạn bè đến góp ý kiến. Nhưng tình hình trước mắt làm anh có hơi ngờ nghệch.
Ví như Vu Trực đang ngồi trước mặt anh, nói là đến góp ý kiến, nhưng thực chất cậu ta đang cầm di động nói lời ngon ngọt với con gái, cũng không có ý định cúp máy.
Từ Tư bất đắc dĩ nói với Mạc Bắc “Khó trách người ta nói con gái là người tình ở kiếp trước, tên này ngày nào không gặp con gái thì như cách xa ba mươi năm.”
Vu Trực nổi tiếng cưng chiều con gái Cầu Cầu, nếu có thể đưa con gái ra ngoài, anh nhất định sẽ dẫn con bé theo, nếu không được thì anh sẽ nấu cháo điện thoại, nói mấy chuyện như ăn no chưa, đã học được bài hát gì, hôm nay có nhớ bố không? Từ Tư không khỏi dè bỉu.
Nhưng bây giờ không còn ai chế nhạo Vu Trực chung với anh, Quan Chỉ ở đằng kia cũng đang gọi điện về nhà, hình như là con trai Hựu Hựu nghe máy, Từ Tư ở rất xa cũng nghe thấy giọng non nớt của cậu nhóc nài nỉ “Bố là tốt nhất, mua cho con sô cô la đi mà!”
Quan Chỉ dỗ dành con trai nói “Bố không rảnh mà.”
Hựu Hựu bên kia nói “Bố đang làm gì vậy?”
Quan Chỉ tiếp tục dỗ con trai “Bố đang ở chỗ chú Từ của con, chú Từ sắp kết hôn rồi!”
Hựu Hựu có vẻ hưng phấn “A! Vậy con sẽ làm phù rể!! Phù rể sẽ được chia sô cô la.”
Quan Chỉ nói “À, tuổi của con chỉ có thể làm cậu bé cầm hoa thôi.”
Đầu nhỏ của Hựu Hựu suy nghĩ một chút “Cầm hoa có sô cô la ăn không?”
Từ đó, Quan Chỉ cũng rơi vào vòng xoáy trò chuyện hàng ngày với con trai, tạm thời không thoát ra được.
Cuối cùng Từ Tư đành kéo Mạc Bắc nói.
“Hướng Vãn từ chức, áp lực của tôi rất lớn.” anh nhăn mặt nhíu mày.
Mạc Bắc vỗ vai anh “Tôi biết.”
“Có thể nào xoay chuyển linh động không?”
“Không.” Mạc Bắc dứt khoát.
“Vì chuyện này mà Giang Hồ làm lơ tôi suốt một tuần. Tôi thậm chí còn không có cơ hội ngỏ lời cầu hôn, cũng không có sáng kiến gì.” Từ Tư oán giận liếc nhìn Vu Trực đang ngọt ngào nói chuyện điện thoại với con gái “Ý tưởng hay nhất đã bị cậu ta cướp rồi, tôi có oan ức không?”
Mạc Bắc nhún vai, tỏ ý lực bất tòng tâm. Nhưng Từ Tư nói “Cho nên cậu phải chịu trách nhiệm với tôi! Giải quyết vấn đề lớn của tôi.”
Sau khi chọc ghẹo con trai, Quan Chỉ nghiêng người nói “Vậy thì dễ rồi, công khai bày tỏ, không thể quay đầu.”
Vu Trực kết thúc cuộc trò chuyện ngọt ngào với con gái, cũng nói “Tôi thấy chỉ có một cách, tôi có thể cung cấp dịch vụ quảng cáo miễn phí cho cậu.”
Từ Tư lo được lo mất “Nếu cô ấy vẫn không đồng ý thì sao?” anh chuyển ánh mắt sang Mạc Bắc “Cậu nghĩ cho đàng hoàng vào, chuyện này là cậu và vợ cậu nợ tôi đấy.”
Mạc Bắc thật sự cạn lời, suy nghĩ hồi lâu mới nói “Chỉ là có hơi tầm thường một chút.”
Ở phía nam của khu ngoại ô Phố Đông, hai bên đường chính có những tòa nhà khổng lồ với tổng diện tích 1000 mẫu, phong cách vẫn lạ thường, đặc biệt là cầu vượt khép kín được xây dựng giữa các tòa nhà chính ở hai bên đường và bức tường kính mới được lắp lại. Màn hình quảng cáo LED khổng lồ này được treo bên ngoài tường, trở thành bảng quảng cáo bắt mắt nhất trong đoạn từ Trương Giang đến Nam Hối.
Nhà xưởng huy hoàng một thời này bị chia nhỏ và bán đấu giá cho bốn nhà xưởng may mặc cỡ trung và hai thương hiệu giày do nước ngoài tài trợ làm nhà xưởng gia công cách đây năm năm, với quyền sở hữu mười năm. Chỉ là cầu vượt khép kín này kéo dài qua hai nơi, vì mỗi bên nhà xưởng có được nửa quyền sở hữu, mà quyền tài sản thuộc về ba nhà xưởng, những năm gần đây, ba nhà xưởng luôn tranh quyền quảng cáo. Nhưng vấn đề này đã được giải quyết, người đứng đầu ba nhà xưởng đồng ý bán cây cầu này với giá cao.
Mỗi lần Giang Hồ đi qua con đường này, nhìn cầu vượt này, đều thấy mình đang đi qua cây cầu khó khăn cuối cùng trong lòng. Đặc biệt hiện nay dọc tuyến đường ngày càng có nhiều nhà xưởng, thì đoạn đường này cũng sẽ ùn tắc vào giờ cao điểm, do yếu tố khách quan nên thời gian di chuyển qua đoạn cầu vượt này bị kéo dài.
Hôm nay chính là như vậy, cô đang trên đường về nhà từ buổi triển lãm ở Nam Hối trúng vào giờ cao điểm tan làm. Đoạn đường bắt buộc phải đi qua đoạn cầu vượt này, cũng đoán được trước khi đèn xanh trên cầu vượt nhấp nháy sẽ ùn tắc, khi đèn đỏ chớp nháy rồi đèn xanh sáng, phương tiện phía trước không còn chỗ di chuyển, Giang Hồ vẫn ở im tại chỗ.
Xem ra điều kiện đường xá ngày nay thật sự rất tệ. Giang Hồ chán nản, nhìn cầu vượt lần nữa.
Cầu vượt hôm nay có hơi khác thường, Giang Hồ cẩn thận nhìn lại, quả nhiên không giống với trí nhớ của cô. Vì cầu vượt thuộc về ba nhà xưởng, chưa từng có người lau chùi, nó luôn bị bỏ mặc cô đơn ở đây. Nhưng hôm nay, cầu vượt được dọn dẹp sạch sẽ, tường kính trông như mới, treo thêm một màn hình LED quảng cáo đang phát quảng cáo có biểu tượng của một trang mạng nổi tiếng.
Bất ngờ, Giang Hồ thấy Từ Tư xuất hiện trên màn hình LED, cô sửng sốt, tự hỏi Từ Tư quay quảng cáo cho đồ uống của Từ Phong khi nào?
Trên màn hình, Từ Tư mặc một bộ âu phục trắng trông rất quen thuộc, anh mỉm cười với người ngoài màn hình.
Rất đẹp trai, Giang Hồ có chút tự hào, đẹp trai hơn nhiều so với mấy nam minh tinh đại diện sản phẩm khác của tập đoàn Từ Phong.
Từ Tư trên màn hình bắt đầu nói chuyện với người ngoài màn hình, nhưng Giang Hồ không thể nghe thấy Từ Tư nói gì, nên cô chỉ có thể đọc phụ đề ở cuối màn hình.
“Năm năm, em có thể đam mê xây dựng sự nghiệp. Năm năm, em cũng có thể hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống của người khác. Bà Từ …” Từ Tư dang rộng hai tay trên màn hình, một tay chỉ nam, một tay chỉ bắc “Thêm năm năm nữa, em có thể đi từ nam đến bắc của nơi này, nhưng hiện tại nơi này thuộc về em, về sau nơi này cũng sẽ thuộc về em. Đây là lời hứa cả đời này của anh với em.” anh tự nhiên chỉ tay, chỉ về phía sau — đó là hướng có cầu vượt.
Giang Hồ hoàn toàn không kịp phản ứng, cô chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, đầu óc luôn nhạy bén của cô giờ phút này như đông cứng lại.
Khi Từ Tư trên màn hình rút tay lại, anh ôm một bó hoa lớn, hoa màu trắng be bé trông như những vì sao trên trời, ôm bó hoa, anh cúi đầu một lúc hình như có hơi đỏ mặt, nhưng anh ngẩng đầu lên rất nhanh, mỉm cười nhìn về phía màn hình.
Đúng lúc này, di động của Giang Hồ vang lên, khi cô bắt máy, mới phát hiện một chiếc Buick kiểu cũ đang chạy song song cạnh cô. Cô và đối phương gần như cùng lúc hạ kính xe.
Từ Tư cầm di động cười nhìn cô “Em có biết đây là hoa gì không?”
Giang Hồ bĩu môi “Anh biết em không hiểu hoa.”
Từ Tư nói “Đây là hoa tề thái bình thường nhất.”
Giang Hồ hỏi “Cho nên?”
“Ngôn ngữ của hoa là ‘dâng cho em tất cả của anh’.”
Giang Hồ không muốn đỏ mặt, nhưng không thể không đỏ mặt, giống như Từ Tư lúc đầu đang ôm hoa trên màn hình. Cô lại nhìn màn hình, màn hình tối đi chốc lát, sau đó dần hình thành một tầng mây mù, hóa hình ngựa phi nước đại, một dòng khẩu hiệu quảng cáo từ từ hiện ra giữa mây mù do vó ngựa nâng lên, chiếm trọn màn hình — “Thành phố của anh, cuộc sống của anh: thuộc về em!”
Giang Hồ chấn động, lời quảng cáo quen thuộc, vào lúc này, ngay tại đây, với cách thức như thế xuất hiện trước mắt cô. Nó viết — “thuộc về em”. trước mắt cô như phủ một màn sương.
“Anh đã mua cầu vượt này rồi, sau này sẽ phát quảng cáo Đằng Dược mỗi ngày. Năm năm sau, cả nhà chúng ta sẽ có thể mua các nhà xưởng ở hai bên, treo bảng hiệu của ‘Hồng Kỳ’.” Từ Tư dùng giọng điệu mê hoặc nói với cô “Gả cho anh nhé?”
Giang Hồ cố nén nước mắt trên mi, nhỏ giọng trách mắng “Cầu hôn mà cầu như con buôn thế này chỉ có anh thôi.”
Từ Tư lưu manh nói “Đây là phong cách chung của chúng ta, không phải à?”
Giang Hồ cầm điện thoại im lặng.
Từ Tư chỉ đành kể khổ “Vì để em nhìn thấy quảng cáo này, anh phải tính toán thời gian em đi ngang, lập ra vô số phương án, anh đi theo em trên con đường này mấy chục lần, cuối cùng hôm nay cũng bắt được khoảng thời gian cơ hội này. Không thua gì thời gian em bỏ ra với Đằng Dược năm đó đâu!”
Giang Hồ vẫn im lặng.
Từ Tư tiếp tục dùng tình động tâm “Hôm nay anh lái xe theo em rất lâu rồi, đợi em kết thúc cuộc họp ở Nam Hối, theo suốt quãng đường để nắm bắt thời gian, sắp xếp cơ hội, sợ sẽ bỏ lỡ thời gian tốt nhất, lo lắng đến mức vẫn còn chưa ăn trưa.”
Giang Hồ nhất thời lo lắng “Sao anh vẫn còn hành động hồ đồ như vậy, không ăn cơm, anh muốn chết đói à!”
Từ Tư nhân cơ hội nỗ lực “Thế nào? Giang tổng thấy kế hoạch của anh khả thi không? Có thể ký hợp đồng không?”
Giang Hồ phì cười, đang định trả lời, lúc này cảnh sát giao thông dưới đèn tín hiệu tiến về phía họ thổi còi. Giang Hồ và Từ Tư không dám lơ là, cả hai đều ngồi thẳng dậy.
Cảnh sát giao thông đi tới giữa hai người, giải quyết việc công nói “Gọi điện thoại trong lúc điều khiển xe, ảnh hưởng an toàn giao thông, mỗi lần trừ 2 điểm, phạt 200 tệ, mời hai người trình bằng lái.”