Trong đình nghỉ mát được dựng lên từ những tấm gỗ được trạm khắc tỉ mỉ có những dây hoa leo bám lấy những chiếc cột, một người đàn ông tóc vàng cùng đôi mắt xanh lục đang ngồi thưởng trà giữa vườn hoa đẹp đẽ. Người đàn ông này mang một huyết thống thuần phương tây, vẻ ngoài đẹp đẽ thật khiến người khác ghen tị.
Đối diện với người đàn ông này là một cô bé tóc vàng buộc hai bên, mặc váy búp bê xinh xắn, cô bé đưa bàn tay bé nhỏ lên cầm lấy tách trà uống một chút.
- Em muốn nhà DonQuixote sụp đổ anh trai.
- Em nghĩ đánh bại một gia tộc có lịch sử hàng trăm năm là dễ dàng như ăn kẹo uống trà sao?
Người đàn ông phương tây đẹp đẽ kia mỉm cười nhìn em gái nhỏ trước mặt nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không dịu dàng như người ta tưởng. Cô em gái này vốn dĩ chưa từng được lòng người đàn ông này.
- Nếu không tại sao anh lại dật dây tiêu diệt các thành viên nhà DonQuixote, hơn thế nữa người của chúng ta cũng đang ở bên họ.
- Anh làm gì còn phải cần em ra lệnh sao Nana?
- Em xin lỗi anh trai.
Nana cúi mặt xuống tỏ vẻ hối lỗi. Mẹ nói cô bé có thể ngang ngược nhưng không được phép làm mất lòng người anh trai này. Tuy anh trai chưa từng làm gì bất lợi cho cô bé nhưng chị gái của cô bé cũng là em gái của anh trai tên Nicole, chị gái này đã luôn gây khó dễ cho mẹ con họ. Phải chăng vì mẹ của cô bé là vợ thứ nên mới vậy sao?
- Nana... kẻ khôn ngoan mới có thể sống sót. Nhà DonQuixote nếu dễ dàng bị tiêu diệt như vậy thì...
- Em sẽ thận trọng. Nhưng phía nhà PenDragon...
- Sao vậy? Em nghĩ mình nên làm gì sao em gái? Em mới 9 tuổi và em không cần phải làm mấy chuyện ngu ngốc đó.
Người đàn ông cảnh cáo làm cô bé Nana càng sợ hãi khẽ run lên nhưng mau chóng ngoan ngoãn không nói gì cúi đầu chào anh trai rồi rời khỏi khu vườn.
Người đàn ông đẹp đẽ vẫn ngồi lại, ánh mắt liếc qua bóng dáng nhỏ bé rời khỏi khu vườn rồi lại chuyển về tách trà trước mặt thật lâu.
- Thiếu chủ... có cần....
- Ba ta ông ấy rất yêu thích mẹ của con bé nên ngươi biết phải làm gì rồi chứ?
- Em đã tìm được một người thích hợp, thiếu chủ có muốn nhìn qua?
Cô gái đứng phía sau cúi đầu thấp giọng lên tiếng. Thiếu chủ Nicolas của cô hiện đang là người nắm quyền trong gia đình vì ngài Valentine đã đi nghỉ mát và không còn ở lại biệt thự. Hơn nữa trước giờ mọi việc vẫn luôn do thiếu chủ nắm quyền.
- Không cần, người mà ngươi chọn chắc chắn phù hợp. Nicole thế nào rồi?
- Tiểu thư nói phải gặp gỡ một vài người bạn.
- Đưa thêm người tới bảo vệ con bé.
Nicolas nói đến đây lại yên lặng dường như muốn cô gái phía sau hãy lui ra. Hắn luôn quan tâm hàng đầu duy nhất hai chuyện, thứ nhất là em gái Nicole của hắn, thứ hai là cô bé nhà DonQuixote. Cô bé đó lại là con gái của... người đàn bà đáng chết đó.
Biệt thự nhà DonQuixote, Nin đứng ở hành lang lộ thiên trên tầng hai nhìn xuống khu vườn nhỏ, những người trong căn biệt thự này rất kì lạ. Chủ nhân một kiểu mà người hầu thì ai cũng như tượng gỗ không có cảm xúc, sai gì làm đó không nói thừa, không làm thừa.
Điều làm Nin chán ghét nhất là những cảnh xấu xí diễn ra trước mắt cô.
- Tiểu thư, phu nhân cho triệu tập tất cả các thành viên tới phòng chính của gia tộc.
Một vị quản gia cung kính cúi chào Nin sau đó thông báo mệnh lệnh từ Hanna. Nin không nói gì xoay người cất bước nhanh chóng đi về hướng căn phòng chính. Đó là nơi họp bàn của gia đình DonQuixote, Nin cũng có nghe qua, nơi này từng xảy ra một trận thanh huyết tàn nhẫn nhưng cũng chỉ là một câu chuyện truyền miệng chưa rõ thật giả ra sao.
Lúc Nin tới nơi thì mọi người đều đã có mặt. Pass ngồi một bên sofa dài nhíu mày nhìn Nin nhưng nhanh chóng lại đưa mắt nhìn về phía Hikari đang đứng trước mặt họ.
Nin đi tới ngồi xuống bên cạnh Pass im lặng không nói gì cả, cô chỉ liếc mắt qua căn phòng sau đó lại chìm vào suy nghĩ của riêng cô.
Hanna ngồi ở ghế chính chủ, bà nhìn cô cháu gái mà mình bỏ công dạy dỗ, đúng là làm bà thất vọng mà.
Joey vừa mới nhận được tin liền lập tức trở về nhà, cô tới phòng chính thì đã thấy Hikari và Ron đều đang quỳ trên mặt sàn hoa cương bóng loáng. Vậy là bà ngoại đã quyết định rồi sao?
- Ta nghĩ cháu đã đi rồi.
- Cháu dự định ngày mai mới đi.
Joey cúi đầu nhìn Kuro mà trả lời bà ngoại nhưng ánh mắt đã liếc nhìn về phía những kẻ ngoại tộc đang ngồi trong căn phòng này. Vivian đang mỉm cười rất vui vẻ mà Sasa lại đang lo lắng quỳ theo xuống. Xem ra vở tuồng này không chỉ một mình cô là hiểu được.
- Gia đình của chúng ta... thật thảm hại.
Joey cúi đầu như tự thì thầm với bản thân nhưng mọi người trong phòng đều nghe rõ từng chữ từng từ một. Những người hầu đứng trong phòng đều cúi đầu không dám nói gì.
Pass ngồi đó đánh mắt nhìn về phía Joey. Hikari cũng quanh lại nhìn Joey như muốn tìm ra câu trả lời nhưng vì quay lại mà cô đã thấy Joey đang cầm trong tay một con dao trong bộ dụng cụ dao dĩa để dùng bữa.
- Joey.
Hikari chỉ kịp bật thốt ra cái tên nhưng trong khoảnh khắc đó Joey đã nhanh như cắt cầm con dao đâm thẳng qua cổ họng của Ron từ phía sau mà không một ai kịp phản ứng.
Joey đã rút con dao ra làm máu bắn ra xung quanh còn dính cả vào áo sơ mi trắng của cô. Gương mặt Joey là một mảng lạnh lẽo, đôi mắt cô vô hồn, cô cầm con dao trong tay như tăng thêm lực.
- Những kẻ làm ảnh hưởng tới sự thừa kế tuyệt đối của nhà DonQuixote đều phải chết. Năm đó, cả Han và Harry đều chưa hoàn toàn chết nhưng em đã kết liễu bọn họ thay chị và Pass. Ngay từ đầu anh ta đã có ý tiếp cận chị theo mệnh lệnh từ người khác rồi...
Joey vừa rứt lời cô dơ chân đạp Ron xuống sàn nhà, máu càng chảy lênh láng hơn nhuộm đỏ một vùng. Sasa ngay lập tức, điên cuồng gào khóc mà ôm lấy Ron. Ron của cô, là của cô... của cô.
- Bà ngoại, có cần giết luôn cậu ta chứ?
Joey không nhìn gương mặt thất thần của Hikari nữa mà nhìn về phía bà ngoại của mình chờ đợi mệnh lệnh. Hanna cụp mắt xuống thì Joey đã hiểu, cô tiến lên túm lấy Sasa lôi dậy. Những người ở trong căn phòng này trừ Hanna, Pass và Caesar thì ai cũng không ngờ được Joey lại có thể lực khỏe mạnh hơn người như vậy.
- Người đứng phía sau sai khiến cậu... quá coi thường nhà DonQuixote rồi.
Joey nói rồi cầm con dao đâm thẳng vào ngực trái của Sasa, cô đâm thật sâu vào không muốn Sasa có cơ hội sống sót.
Một màn này đã cảnh báo mọi người rằng gia tộc DonQuixote không phải hổ giấy, họ không lên tiếng không có nghĩa móng vuốt của họ đã hết sắc bén. Tính chủ ý lên người thừa kế của nhà DonQuixote là một sai lầm của họ vì họ có thể tiếp tục tạo ra một "Hikari" mới như cách họ đã làm với Joey.
Trên hành lang, Joey đứng nhìn xuống dưới mà bên cạnh là Nin nhưng kì lạ là Kuro lại không có ở đây. Nin nhìn sang cô em chồng nhàn nhạt lên tiếng.
- Hành động hôm nay...
- Đó chỉ là cảnh cáo mà thôi. Cho đến khi em rời khỏi nơi này thì chị cũng nên cẩn thận chị dâu. Đừng nghĩ chị có thể thao túng được Pass, chị và gia đình của chị hay bất cứ ai cũng không biết được bộ mặt thật của Pass, anh ấy và Alex....
Joey nói đến đây thì im lặng không nói thêm nữa. Đúng vậy, anh họ của cô... tới bà ngoại cũng chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật đáng sợ của anh ấy. Bản thân Joey cũng là nghe Alex kể lại.
- Người đàn ông bí ẩn đó muốn giết em sao em họ?
- Không chỉ muốn giết không... người đó có một sự chấp niệm mạnh mẽ... nhưng khiến em lo sợ hơn cả là con trai người đó, Sarah đã nói người con trai đó là một kẻ điên.
Joey nhìn Nin, cô chưa bao giờ sợ khi nói thêm chuyện bí mật nào đó với Nin. Nin và Neo là sự liên kết mạnh mẽ của cặp song sinh, họ chắc chắn đã chia sẻ với nhau nên chắc chắn Nin đã biết cô tới gặp Neo để làm gì.
Nhìn Joey đang rời đi, Nin không nhịn được cất tiếng.
- Ông ta hay kẻ săn đuổi em sẽ không đặt chân tới được hòn đảo đó em họ. Hội đã tạo ra một nơi bí mật an toàn.
- Chị biết quá nhiều so với mức cho phép. Bản thân chị nên cẩn thận chị dâu. Gặp lại chị sau.
Joey vẫn bước đi, cô không muốn ở lại nơi này nữa. Sẽ không bao giờ có điểm dừng khi ở tại ngôi nhà này. Joey hy vọng Nin biết điều đó và cũng hy vọng Pass sẽ tiếp tục bàng quang với mọi chuyện. Thực sự cô không hề muốn Pass phải nghiêm túc.
Nin nhìn Joey đi khuất mới rời khỏi, sở dĩ họ chọn nơi hành lang này nói chuyện vì họ sẽ dễ dàng bao quát xem có kẻ nghe lén hay không.
Nin trở về phòng của cô và Pass nhưng khi vừa mở cửa ra thì hình ảnh phóng đãng của Pass cùng mấy cô nàng nóng bỏng làm cô chán ghét. Nin quyết định sẽ qua phòng Joey ngủ, cô đã đi dạo một vòng tham quan căn phòng này.
Cuốn sách trên kệ đột ngột rơi xuống, Nin cúi người nhặt cuốn sách lên sau đó thấy một tấm ảnh thò ra. Nin rút tấm ảnh ra xem, có tới 13 người trong ảnh.
- Em tin tưởng cô bé này tới vậy sao Joey? Mong là bạn em sẽ đúng em họ.
Nin mỉm cười nhưng ánh mắt cô không cười. Black Hunter, một hội rắc rối với những thành viên rắc rối. Nhưng đâu cũng có giới hạn của nó cả thôi.