Tuy nói đợi lớn lên thời gian sẽ tốt hơn, nhưng lớn lên quả thật rất lâu. Nàng không chịu được nữa, còn trong cung lâu thêm mười mấy năm. Nàng sẽ thành một con heo không thua không kém. Vết thương đã lành hoàn toàn, tuy đã để lại sẹo mờ. Nàng cũng không quan tâm chút sẹo đó, nhưng đổi lại đám người kia. Mỗi ngày đều mang nàng ra bôi thuốc, nói là nữ nhi không nên có sẹo.
Hôm nay, hôm nay giữa tháng sáu mùa hè này. Rốt cuộc nàng cũng không chịu được nữa. Nàng chán làm tiểu oa nhi ngoan ngoãn nhút nhát. Chán bị suốt ngày chăm sóc đặc biệt, hơn nữa... Hơn nữa thì chán bản mặt của tên Hiên Viên Dân.
Hắn càng lúc càng quá đáng lắm rồi! Nếu ta không phải biết hắn muốn làm ca ca, thì còn tưởng hắn luyến đồng tình cảm. Một ngày gặp trên số lần đếm đầu ngón tay. Mở miệng một Vân nhi, hai Vân nhi. Có cái gì tốt cũng sai người chạy đến cho nàng. Xem chỗ nàng là nhà kho sao? Dù biết là do hắn yêu thương nàng muội muội. Nhưng như vậy có hơi quá đáng rồi!
Giang vương tuy cũng yêu thích nàng muội muội, nhưng rất có chuẩn mực. Lâu lâu từ phủ đệ vào cung sẽ đem cho nàng một ít thức ăn bên ngoài. Nàng ăn đồ tốt trong cung đến ngán thật sự.
Cho nên, hôm nay Tà Vân nàng đã có một quyết định rất lớn. Nàng không làm tiểu công chúa nữa. Nàng muốn ra cung, nàng muốn nhìn bên ngoài cổ đại thế giới. Nàng muốn tự tại giang hồ, lập bang phái hắc bang Quân gia.
Nắm tay nhỏ thật chặt, Tà Vân từ ghế trong phòng nhảy xuống. "Nhất định như vậy, phải là như vậy!". Xuân Hỉ nghiêng đầu khó hiểu, tiểu thư quyết định gì vậy? Dạo này người có chút lạ, thường xuyên ngẩn ngơ hay nói chuyện một mình.
"Tiểu thư, người khó chịu sao?" Xuân Hoa đến ôm lên Tà Vân người. Nhận được ánh mắt khó chịu của Tà Vân. Tà Vân đang tức giận, nàng có cảm giác rất lâu chân không chạm đất. Hễ một chút liền có người ôm lên, có khi nào sẽ quên luôn cách đi?
Giả vờ mệt mỏi, Tà Vân dựa đầu trên vai Xuân Hoa nhỏ giọng thì thào. "Tỷ tỷ, ta khó chịu". Nghe xong Tà Vân, Xuân Hoa và Xuân Hỉ hoảng hốt. Vội đặt Tà Vân lại giường sờ trán, có phải bị say nắng không.
Bị hai người liên tục lãi nhãi hỏi han, còn bị sờ tới sờ lui Tà Vân đen mặt. "Không phải, muội buồn phiền. Muội buồn chán nên khó chịu, Xuân Hoa tỷ dắt ta đến gặp hoàng thượng ca ca đi".
Hai tỷ muội Xuân Hỉ bất ngờ, thì ra là buồn chán. Bật cười, Xuân Hỉ ôm lên Tà Vân nói. "Tiểu thư ngay từ đầu nói đã tốt, làm bọn ta giật mình. Đi, đi chúng ta đi tìm hoàng thượng".
Đem theo một đám người trong Cẩm Tú viên, Tà Vân một đường thẳng đến Ngự thư phòng. Đi ngang qua Ngự hoa viên, bị một nô tì va phải. Nô tì này vội vàng xin thứ lỗi, "Xin Tà Vân cô nương thứ lỗi, ta có việc gấp nên va phải".
Vốn Tà Vân không để ý nên liền nói không sao muốn đi. Nhưng chưa được hai bước đã bị một giọng nói ngăn cản. "Khoan đã, Vân nhi cô nương đi gấp đến đây một chút đi. Tiểu Di còn không mời Vân nhi cô nương lại đây".
Người lên tiếng là Dương Quý Phi, phi tử của Hiên Viên Dân chứ đâu. Tuy nói hắn không mê nữ sắc, nhưng phận sự nối dõi vẫn là trách nhiệm. Một hai quý phi không có gì lạ, nàng cũng gặp qua ít nhiều. Một số không có ác ý xem nàng như muội muội, muốn nàng thân cận với tên kia nói vài đều tốt. Còn một số lại ghen tị nàng quá thân cận tên kia, hơn cả họ. Bị làm phiền mấy lần, Hiên Viên Dân liền ra lệnh cấm người đến Cẩm Tú viên.
Mọi chuyện như vậy êm xui, nay lại vừa hay gặp một Quý phi vừa mới vào cung không lâu. Xem ra cũng không để nàng vào mắt, nói chính xác là không thích nàng rồi.
Tiểu Dân Tử có chút sợ hãi, tuy tiểu thư được hoàng thượng sủng ái. Nhưng Dương quý phi là con gái thừa tướng từ nhỏ không xem ai ra gì. Bên ngoài một mặt hiền thục, nhưng bụng dạ gai độc không thua ai. Tiểu thư nay, giải quyết thế nào đây. Tỷ muội Xuân Hoa cũng lo lắng, chủ tử còn nhỏ. Bọn họ chỉ là thân phận nô tì, người kia lại như vậy.. Chỉ còn cách hỏi Tà Vân có nên đến hay không?
Không thèm quan tâm nét mặt, Tà Vân ra hiệu cho Xuân Hỉ ôm đến bên trong đình. Nàng hiện tại đang cần người lắm chút việc vui đây. Vừa hay, may mắn có một con tắc kè hoa cho nàng làm cái cớ. Việc tốt như vậy, bỏ qua được sao?
Theo nô tì Tiểu Di, Tà Vân đám người đến bên trong đình. Cho Tà Vân thượng ghế đá lót thảm êm, Xuân Hoa cũng lui sang một bên. Đã an tọa Tà Vân, nàng liền mỉm cười như vui vẻ. "Thỉnh an Dương quý phi".
Dương Lan ngoài mặt mỉm cười nhưng tay nắm chặt khăn. Trong lòng lớn tiếng mắng chửi, 'có ai ngồi xuống rồi mới thỉnh an như ngươi sao?'. Càng tức giận, Dương Lan càng cười đậm hơn ra vẻ hiền từ. "Ây da Vân nhi, không cần khách sáo như vậy. Muội đều gọi hoàng thượng là ca ca, cũng gọi ta là tỷ tỷ đi". Nói xong rót ra chén trà cho Tà Vân, cố tình không để đường.
Cười khẩy trong lòng, Tà Vân thầm thương cho Hiên Viên Dân. Tên đó xem ra cũng sống không tốt lắm. Lão bà nào cũng tâm cơ như vậy, bảo sao hậu cung rất sôi nổi.
Bàn đá thấp hơn nhiều các loại bàn gỗ, nên Tà Vân dễ dàng lấy đường bỏ vào trà. Thưởng thức trà hoa cúc, Tà Vân không nhìn Dương quý phi nói. "Dương quý phi tỷ tỷ thì dài quá, khó kêu. Kêu Lan tỷ tỷ thì là nhũ danh của người rồi, Tà Vân không dám. Hơn nữa, hơn nữa ta đều gọi Xuân Hoa và Xuân Hỉ là tỷ tỷ. Người cũng muốn ta gọi như vậy thì thân phận có chút không tiện nha". Một tràn dài hơi nói, xong xuôi Tà Vân than nhẹ ực hết tách trà. Nàng còn nhỏ nên nói có vẻ như tùy ý nhưng chính xác là vậy. Thật là mất hết mặt mũi Dương Lan, nàng ta tức giận cũng không nói được gì.
Dương Lan mặt khó coi nay càng đen hơn, vốn dĩ mỹ nhân dịu dàng. Nay nét mặt liền lộ ra tà ác, nhăn nhó. Nàng ta kèm nén xong, lại lật mặt tươi cười. "Vậy thì bỏ qua đi, Vân nhi kêu sao cũng được ha ha". Nói xong liếc mắt cho nô tì phía sau, nàng ta gật đầu đem lên một hộp nhỏ.
Mở ra hộp sắc đỏ đẹp đẽ hương thơm, Dương Lan nhìn lại một lần sắc mặt Tà Vân. Thấy nàng không nhìn tới, liền nhanh chóng từ trong tay vẩy ra bột trắng vào hợp. Xong lại đặt lên bàn trước mặt Tà Vân. "Vân nhi muội xem, đây là bánh hoa tươi do đầu bếp tới từ Giang Nam làm. Vừa rồi là Ngữ phi đem tặng ta, muội xem màu sắc rất đẹp đúng không?".
Ngẩng mặt nhìn, tuy Tà Vân không có hứng thú nhưng chung quy phải diễn kịch. "Oa, màu thật đẹp cũng rất thơm nữa".
Như nghĩ đều gì, Dương Lan hài lòng cười cười. "Đúng không, muội thích sao? Ta tặng cho muội nhé, dù sao ta cũng mới vào cung xem như quà gặp mặt". Nói xong, đẩy đến gần mặt Tà Vân hơn.
Nhìn kỹ bánh hoa, Tà Vân trầm mặt suy nghĩ. Nàng ta là ý gì đây? Tốt như vậy sao? Trong cung trừ tên hoàng đế, Giang vương và người của Cẩm Tú viên. Nàng còn có thể tin ai khác sao? Đương nhiên là không. Nàng tưởng rằng Dương Lan sẽ tùy hứng đánh nàng vài cái để nàng có lý do ra cung. Nhưng nàng ta xem ra không khác gì đám phi tần kia, vô vị. Thôi thì cứ nhận rồi quăng đi là được. "Đa tạ Dương Quý Phi, Xuân Hỉ tỷ mau nhận bánh đi".
Xuân Hỉ gật đầu "Vâng, tiểu thư", xong liền đem hộp cầm lên. Tà Vân không còn hứng thú nữa nên liền cáo từ Dương Lan. Nàng muốn nhanh đi đến chỗ Hiên Viên Dân, tìm cách kêu hắn cho ra cung. Ra khỏi Ngự hoa viên, Tà Vân lần nữa tiến thẳng Hiên Viên Dân địa phương.
Bên này trong đình, sao khi Tà Vân đi Dương Lan dùng khăn lau tay. Sau đó lại kêu người đốt đi, vẻ mặt ngoan độc. Tà Vân, chỉ trách ngươi quá đáng thương. Nếu ngươi không quá gần gũi hoàng thượng dành hết sự chú ý như vậy, ta cũng không hại ngươi.