• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Ấn Cửu Hàn nhìn thấy bộ dáng muốn xuống giường của tôi, lập tức trầm mặt xuống: “Xuống giường làm gì? Có việc gì cứ gọi tôi. Sau này cũng không được tuỳ tiện như vậy nữa, có biết chưa?”

Nếu đổi lại là một người khác nói với tôi câu này, tôi bảo đảm sẽ không hề do dự mà nghĩ rằng đối phương đang quan tâm tới tôi, nhưng đặt ở trên người Ấn Cửu Hàn, tôi liền cảm thấy hắn như đang ra lệnh cho tôi vậy, quản thúc tôi, tóm lại là trong lòng rất khó chịu.

“Cậu về nhà của cậu đi, tôi muốn ở một mình, không muốn nhìn thấy cậu.” Vì thế tôi cũng không chút lưu tình mà đem lời này ném ra cho hắn.

Nhưng mà, Ấn Cửu Hàn căn bản không hề đem những lời tôi nói để vào tai, bước tới đem tôi ấn trở về lại giường, “Cháo đã nấu rồi, nhưng còn phải đợi nửa tiếng nữa mới có, có đói bụng không? Hay là uống chút nước trước nha?”

Khi hắn vừa tới gần tôi, tôi mơ hồ ngửi thấy một cỗ mùi hương rất nhẹ, quen thuộc lại xa lạ, không thể nói rõ là đã ngửi qua ở đâu, hơn nữa nó chỉ lướt qua giây lát, khiến tôi cảm thấy đây chỉ là một ảo giác.

Ấn Cửu Hàn không đợi tôi trả lời, xoay người, rót cho tôi một ly nước.

Nhưng tôi vừa mới uống xong một ly nước lớn, làm sao còn uống được nữa chứ? Dùng sức đẩy hắn ra, nói: “Tôi không khát, không muốn uống!”

Nước trong ly tràn ra hơn phân nửa, toàn bộ đều rơi vãi ở trên giường, nháy mắt trong chăn đều ướt thành một mảng lớn.

Ấn Cửu Hàn lập tức để ly nước xuống, xốc chăn lên ném xuống đất, trên mặt đầy hàn ý nói: “Sao cậu lại tự tra tấn bản thân như vậy hả?”

Tôi bị bộ dáng khủng bố của hắn doạ cho sợ, nhất thời câm như hến. Nhưng vấn đề quan trọng ở đây là tôi tự tra tấn bản thân mình khi nào chớ? Hắn đang nói cái quỷ gì vậy?

Ấn Cửu Hàn hiển nhiên đang tức giận, nhưng ngay sau đó, động tác của hắn lại bỗng nhiên ôn nhu mà đem tôi bế ngang lên, đặt xuống giường của Ngôn Thừa. Là sức lực của hắn quá lớn hay là do tôi quá nhẹ cân, tại sao lúc hắn bế tôi lên lại dễ dàng đến như vậy?

Trong lúc này, tôi một chút cũng không có giãy dụa, bởi vì sắc mặt của Ấn Cửu Hàn rất không tốt.

Sau khi tôi ngất đi đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao hiện tại tôi lại cảm thấy bộ dáng của hắn còn khủng bố hơn xưa rất nhiều nữa kia chứ? Tôi đoán không có ra.

Lúc này, Ấn Cửu Hàn đột nhiên hỏi tôi: “Đã đổi thuốc chưa?”

“Đổi thuốc?” Tôi có chỗ nào cần đổi thuốc à?

“Lại đây, để tôi kiểm tra một chút.”

Ngay sau đó, tay của Ấn Cửu Hàn liền hướng tới lưng quần của tôi mà duỗi tới.

Tôi cho rằng bản thân đã tập thành thói quen, có thể thản nhiên đối mặt với mọi chuyện, và cũng xử lý hết thảy mọi khó khăn, nhưng tới lúc hắn làm như vậy, một cỗ sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn liền nhanh chóng bao phủ lấy tôi, khiến tôi hoàn toàn mất đi hết lý trí, đem hết toàn lực ra mà phản kháng lại hắn.

“Cậu cút ra cút ra! Cứu mạng! Ngôn Thừa! Cứu anh! Ngôn Thừa!” Tôi thề, tôi chưa bao giờ rống lên thảm thiết tới như vậy hết á.

“Đừng kêu nữa, tôi không phải muốn làm chuyện xấu gì với cậu đâu, tôi sẽ không làm cậu bị thương!” Ấn Cửu Hàn không nghĩ tới tôi sẽ phản kháng kịch liệt tới như vậy, vì chế phục tôi, cả người hắn đều đè lên người tôi.

Ngôn Thừa nghe được động tĩnh, rất nhanh liền chạy tới, nhìn thấy một màn kia, lập tức giúp tôi đẩy Ấn Cửu Hàn ra.

“Ấn Cửu Hàn, cậu muốn làm gì hả? Cậu làm Ngôn Sênh sợ rồi đó!” Ngôn Thừa quay đầu lại nhìn bộ dáng kinh hách của tôi, nhíu mày càng sâu hơn, nó ôm lấy tôi, lại lần nữa lên tiếng chất vấn Ấn Cửu Hàn, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì Ngôn Sênh hả?”

Ấn Cửu Hàn không thèm quan tâm nó, ngược lại rất nghiêm túc mà nói với tôi: “Đừng tuỳ hứng nữa, là lúc nên đổi thuốc rồi, nếu để bên trong bị nhiễm trùng thì không được tốt lắm đâu.”

Ngôn Thừa hoang mang hỏi tôi: “Anh bị thương chỗ nào hả?”

Tôi liều mạng lắc đầu: “Không có, không có chỗ nào không thoải mái hết.”

Ngôn Thừa nói: “Em cũng không nghe bác sĩ nói anh bị thương ở chỗ nào cả. Vậy hắn bị cái gì vậy?”

Có lẽ vì có Ngôn Thừa ở bên cạnh, phần cảm giác an toàn cũng khiến tôi trở nên bình tĩnh lại. Sau đó, tôi nhìn chằm chằm Ấn Cửu Hàn, hiếm thấy mà trịnh trọng nói: “Tôi thật sự không sao hết. Bác sĩ cũng đã nói tôi khoẻ hẳn cả rồi. Cho nên cậu không cần phải giúp tôi đổi thuốc nữa đâu.”

Ấn Cửu Hàn bị ánh mắt nghiêm túc của tôi mà làm cho giật mình, thật lâu sau đó mới lấy lại được tinh thần. Hắn có chút khó khăn mà mở miệng: “Cậu… Không có việc gì thật sao?”

Tôi tránh đi tầm mắt của hắn, nhẹ nhàng đáp ừ một tiếng.

Ấn Cửu Hàn thấy tôi như vậy, một hồi sau mới nói: “Nếu cậu đã tốt, vậy tôi đi đây, cậu, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Hắn nói như vậy, hẳn là đã hồi phục lại thần trí rồi đi?

Tinh thần vừa nãy vẫn luôn bị buộc chặt, đợi cho hắn đi thật rồi, tôi mới hoàn toàn thả lỏng lại. Ngôn Thừa rốt cuộc cũng an tâm mà đi ngủ.

Buổi tối ba mẹ tôi mới trở về, khi đó tôi và Ngôn Thừa còn đang ngồi ở trên ghế mà xem TV, bọn họ thấy bộ dáng của tôi có thể chạy nhảy được, quả thật rất vui vẻ, vì thế sang ngày hôm sau liền đuổi tôi trở lại về trường.

Sáng ngày hôm sau, tôi vừa mới tỉnh dậy đã bắt đầu không ngừng than thở cùng hối hận, Ngôn Thừa thì một mặt đầy sung sướng khi thấy người gặp hoạ. Mãi cho đến khi mở cửa ra nhìn thấy Ấn Cửu Hàn đứng ở trước cổng, trên mặt tôi liền không còn cảm xúc.

Ấn Cửu Hàn nhìn thấy hai bọn tôi liền đi tới phía trước một bước, nhưng không ngờ tới bước chân lại đột nhiên loạng choạng một cái, thiếu chút nữa còn ngã sấp ngay tại chỗ.

Ngôn Thừa đánh giá Ấn Cửu Hàn một chút, lại vui sướng hỏi: “Đừng nói cậu chờ ở đây từ sớm rồi nha? Chờ đến nổi hai chân đều tê liệt?”

Tôi nghĩ, làm sao có thể chứ? Hắn làm sao có thể đem thời gian mà phí phạm ở trên loại chuyện này được.

Nhưng khiến tôi ngoài ý muốn chính là Ấn Cửu Hàn không phủ nhận. Mặt hắn tuy lạnh lùng, nhưng tôi lại có thể nhìn ra được sự quẫn bách ở trong đôi mắt hắn.

“Xem ra bệnh của hắn vẫn không đỡ hơn được chút nào.” Ngôn Thừa chậc chậc, lại nghiêng đầu nhìn tôi.

Ấn Cửu Hàn đang đợi tôi? Không thể, tôi đang nghĩ cái chuyện phi lý gì thế này?

“Đi thôi, đừng có ngốc mà đứng ở đây nữa, cũng sắp tới giờ rồi, nếu không đi nữa sẽ bị muộn mất.” Ngôn Thừa trực tiếp kéo cánh tay tôi về phía trước, vô thức đem khoảng cách giữa tôi và Ấn Cửu Hàn tách ra.

Không biết có phải là do tôi suy nghĩ nhiều hay không, tôi luôn cảm thấy Ngôn Thừa đã nhìn ra được cái gì đó, bởi vì nó còn cố ý chen vào giữa tôi và Ấn Cửu Hàn, cũng không ngừng đem Ấn Cửu Hàn ngăn trở lại, hơn nữa lúc ở dưới cầu thang chuẩn bị chia tay, tôi nhìn thấy Ngôn Thừa trước khi rời đi có hơi nhíu mày lại, ánh mắt muốn nói lại thôi.

Còn Ấn Cửu Hàn hiển nhiên là có chuyện muốn với tôi rồi, bất quá tôi liền lướt qua hắn, nhanh chóng chạy tới chỗ ngồi của mình. Đáng tiếc, tôi không thể tránh khỏi hắn được, bởi vì vị trí của hắn là ở ngay phía sau tôi.

Cả một buổi sáng, tôi đều cảm thấy sự nóng bỏng của tầm mắt hắn ở phía sau lưng tôi, tôi rất muốn quay đầu lại rống lên với tên đó rằng: đừng nhìn chằm chằm ông nữa có được không!

Nhưng xét về tình huống, tôi không thể làm như vậy được. Dù sao lý trí của tôi vẫn còn đây.

Rốt cuộc thì tiết thể dục mà tôi mong đợi cả một buổi sáng cũng đã tới, bởi vì chỉ có như vậy thì tôi mới có thể thoát ra khỏi Ấn Cửu Hàn được.

Tôi lén lút xin nghỉ với thầy giáo, sau đó âm thầm tìm một chỗ bí mật ở xung quanh sân thể dục.

Nói là chỗ bí mật, thật ra cũng chính là chỗ ngủ lần trước của Ngôn Thừa, chỗ đó không tệ, cho nên tôi cũng không chút do dự nào mà chọn nó.

Không thể không nói, một giấc ngủ này ngủ thật là ngon, tôi còn rất hi vọng giấc ngủ này còn có thể kéo dài thành mãi mãi… Nhưng hiện thực rất tàn khốc.

Tôi vừa mở mắt, liền thấy cái bóng ngược sáng của người nào đó chiếu tới, mờ mờ ảo ảo, còn mang theo một hương vị rất tươi mát.

Trong hoảng hốt, tôi liền hướng về phía đó mà duỗi tay ra. Tôi cũng không biết tại sao bản thân mình lại muốn vươn tay ra nữa.

Giây tiếp theo, bàn tay ấm áp của hắn liền gắt gao bao bọc lấy bàn tay tôi. Tôi lập tức liền tỉnh ngủ, nhưng người kia vẫn như cũ mà siết chặt tay tôi, không để tôi giãy ra.

Tôi cau mày ngồi dậy, phát hiện Ấn Cửu Hàn đang đứng ở trước hiên ghế, thân thể của hắn cũng vừa vặn đem ánh sáng mặt trời tới chói mắt ngăn cản lại.

“Đừng đi, tôi chỉ là muốn nói chuyện với cậu thôi.” Ấn Cửu Hàn cúi đầu, hai mắt sâu xa nhìn tôi, sau đó chậm rãi buông tay tôi ra lùi về phía sau hai bước, lấy một bộ dáng rất thành tâm.

Tôi đem tay giấu ở sau lưng, mắt dời sang chỗ khác hỏi: “Nói chuyện gì? Hai ta có cái gì để nói chớ?”

Ấn Cửu Hàn nói: “Hai bộ lễ phục hồi trước cậu bảo tôi làm tôi đã làm xong rồi. Tối nay về nhà tôi sẽ đưa cho cậu, cậu và Ngôn Thừa thử một chút, nếu có vấn đề gì thì cứ nói tôi đi sửa.”

Thì ra là việc này. Hắn mà không nhắc tới, tôi cũng xém quên mất.

“Cứ đưa cho tôi là được rồi. Thử thì không cần, dù sao cũng chỉ biểu diễn có mấy phút, thích hợp hay không thì cũng vậy thôi, có thể mặc là được rồi.” Tôi qua loa nói.

Ấn Cửu Hàn nhíu mày, cuối cùng nói: “Ngày hôm đó, xin lỗi.”

“A? Cậu nói cái gì?” Tôi sửng sốt một chút, hoài nghi bản thân mình nghe nhầm.

“Xin lỗi, ngày hôm đó tôi đã thương tổn cậu.” Ấn Cửu Hàn nhắc lại một lần nữa.

Hắn khi nào lại thành thật như vậy? Hắn là loại người sẽ thừa nhận sai lầm của bản thân sao? Tôi ngốc một hồi, sau đó cười nhạo: “Lời giải thích này của cậu thật là nặng nha, tôi nhận không có nổi đâu.”

Ấn Cửu Hàn cúi đầu, tóc trên trán cũng rũ xuống, che khuất đi ánh mắt của hắn, hắn nói: “Xin lỗi, lúc đó là do tôi quá mức xúc động. Còn làm như vậy với cậu…”

“Đừng nói nữa, tôi không muốn nói tới việc này.” Tôi lập tức chặn họng hắn lại.

Ấn Cửu Hàn trầm mặc một lúc, bổ sung thêm: “Yên tâm, tôi sẽ không làm những chuyện như vậy với cậu nữa đâu, cho nên cậu cũng không cần phải né tránh tôi nữa, nếu không người khác sẽ nghi ngờ đấy. Không phải cậu không muốn để người khác nhìn ra chỗ nào không thích hợp hay sao?”

Lời này của hắn có hơi gượng ép, cho dù quan hệ của bọn tôi có xấu đi chăng nữa, cùng lắm thì người khác chỉ nghĩ hơi kỳ lạ mà thôi, làm sao có thể nhìn thấy mối quan hệ không bình thường này của bọn tôi được chứ.

Cho nên tôi không thèm bận tâm mà nói: “Tôi tự biết chừng mực.”

Ấn Cửu Hàn thả hai tay xuống bên hông, sau đó nói: “Người khác cảm thấy thế nào thì tôi cũng mặc kệ, nhưng cậu hi vọng Ngôn Thừa sẽ phát hiện ra chuyện của chúng ta sao?”

“Cậu…”

“Sáng hôm nay nhìn thấy bộ dáng kia của tôi, hẳn là cậu ấy đã nhìn ra chỗ không thích hợp rồi. Cậu cũng nhận ra mà?” Ấn Cửu Hàn không cho tôi có cơ hội mở miệng liền nói tiếp, “Hay là cậu muốn đem những chuyện đã xảy ra kể cho cậu ấy biết, để có thể chia sẻ những thống khổ kia với cậu ta?”

Tôi kinh sợ mà ngẩng đầu: “Cậu nói như vậy là có ý gì?”

Câu nói kia của Ấn Cửu Hàn rõ ràng là đang uy hiếp tôi. Thái độ của hắn cũng thay đổi nhanh quá trớn rồi đó!

Tôi nhìn thấy khoé môi của hắn cong lên, nói: “Không có ý gì hết, chỉ hi vọng cậu không cần phải sợ hãi tôi nữa, cũng đừng hở chút là nghĩ tôi muốn làm chuyện gì xấu xa với cậu.” Hắn cười nhạo một cái, “Tưởng tượng và hiện thực luôn luôn chênh lệch nhau. Sau khi hưởng qua thân thể của cậu rồi, tôi phát hiện làm tình thật ra cũng chẳng có gì cả, còn không bằng dùng tay của mình làm càng thoải mái hơn. Với lại, mùi trên người của cậu và Ngôn Thừa cũng đã biến mất rồi, sẽ không còn ảnh hưởng gì tới tôi nữa hết. Cho nên, cậu không cần phải đề phòng tôi như vậy, bởi vì sau này cậu có cởi hết đồ mà đứng ở trước mặt tôi đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ không có cảm giác gì hết cả đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK