Chương 9:
Sofa rất êm sao, Kiều Vy ngẩn người nhìn Doãn Kiệt bước vào phòng mình. Hơ, cái tên lớp trưởng thối tha này, quá đáng. Bắt cô đến cho bằng được, giờ thì chẳng có chút trách nhiệm nào sao?
Kiều Vy cố nén cơn tức vào lòng, chỉ sợ bây giờ cô tức giận cãi lại thì không biết tên Doãn Kiệt này sẽ làm gì cô. Cô nhất định phải bình tĩnh, cục tức này trả sau cũng được.
Thế là Kiều Vy đành hậm hực ngả lưng xuống ghế sofa, đúng là êm thật. Nhưng đừng nghĩ là sofa êm cô sẽ tha tội cho hắn. Nhất định cô phải trả cục tức này.
Lúc Kiều Vy đã ngủ say rồi, Doãn Kiệt mới bước ra. Hắn ngắm nhìn cô đang ngủ say, bàn tay khẽ đưa lên vuốt nhẹ mái tóc rối của cô. Cô cứ thế ngủ hả, đến cả xin cái chăn để đắp cũng không chịu mở mồm. Thế là lập tức Doãn Kiệt bế Kiều Vy lên, mang cô vào phòng mình.
Ngày hôm sau, những tia nắng ấm áp khẽ luồn vào trong căn phòng của Doãn Kiệt. Đôi nam nữ trên giường vẫn đang ngủ say không biết gì thì chuông báo thức kêu lên ầm ĩ.
Kiều Vy nhăn mặt, cô với tay ra tắt báo thức, ngủ thêm chút chắc không sao đâu. Ớ, mà khoan đã, có gì đó sai sai. Kiều Vy lập tức mở mắt ra, đập ngay vào mắt cô chính là hình ảnh Doãn Kiệt. Hắn ta có lẽ đã bị đánh dậy bởi chuông báo thức, hiện giờ đang mở mắt ngắm nhìn Kiều Vy cô. Đôi môi mỏng khẽ cong lên cười.
Kiều Vy giật mình, cô vội vã bật dậy khỏi giường và nhìn Doãn Kiệt bằng ánh mắt nghi hoặc:
\- Cậu...cậu đã làm gì tôi?
Doãn Kiệt cũng lập tức ngồi dậy, nụ cười trên môi hắn càng cong rõ hơn. Hắn cất giọng đùa cợt cô:
\- Đêm qua chúng ta chẳng làm gì cả, hay là bây giờ làm...
Bốp!
Lại một cái tát dành cho Doãn Kiệt, nhưng lần này Kiều Vy rất rất nhẹ tay. Cái tát này không đau chút vào, ngược lại lại tạo cơ hội cho Doãn Kiệt bẻ cong nó:
\- Đánh tôi nghĩa là yêu tôi rồi phải không?
Kiều Vy lườm hắn bằng ánh mắt ghét bỏ. Lại mấy chiêu trò này, nghĩ cô là con nít hay gì. Kiều Vy không thèm so đo gì nữa, cô lập tức rời khỏi giường và chạy vào phòng tắm rửa mặt. Tên Doãn Kiệt này là tên vô liêm sỉ, cho dù nói gì cũng như không mà thôi.
Doãn Kiệt cười đầy hứng thú nhìn Kiều Vy một cách tự nhiên bước vào phòng tắm, tâm trạng hắn vui vẻ. Vốn cứ nghĩ khi cô tỉnh lại, nhất định cô sẽ làm loạn ầm ĩ cả lên. Nhưng cuối cùng cô lại ngoan ngoãn như vậy. Doãn Kiệt cũng bước dậy đi vào phòng tắm.
Kiều Vy vừa rửa mặt xong thì nhìn thấy Doãn Kiệt đứng sau lưng mình, hắn một cách tự nhiên vòng tay ra ôm cô từ sau, y như vợ chồng mới cưới. Hơn nữa hắn còn gục đầu vào vai cô, nhẹ nhàng hít hà mùi thơm trên cơ thể cô.
\- Tôi hối hận vì hôm qua không làm gì quá.
Kiều Vy giật mình khi bị ôm, cô hơi ngọ nguậy muốn đẩy Doãn Kiệt ra. Câu nói của hắn càng khiến cô ngại ngùng đỏ mặt. Doãn Kiệt thấy cô ngọ nguậy thì càng thích thú mà ôm cô chặt hơn:
\- Ngoan ngoãn chút đi, tôi chỉ ôm cậu một lát thôi. Kiều Vy!
Không hiểu tại sao câu nói này của Doãn Kiệt lại có ma lực như vậy, trái tim cô có chút rung động. Thế là cô đứng im cho Doãn Kiệt ôm, cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại không nỡ đẩy Doãn Kiệt ra nữa.
Trường học...
Kiều Vy bước ra khỏi xe riêng của Doãn Kiệt thì lập tức chạy ra thật nhanh. Cô không muốn dính thêm phiền phức nào cả, Doãn Kiệt quá nổi bật!
Kiều Vy cô đã rình mò được mùi nguy hiểm ở đâu đó rồi. Là Phương Hạ và Trần Ly, hai người bạn của cô đã đứng trên lớp nhìn xuống dưới sân trường, nơi Kiều Vy đang đi. Cả hai cười nham hiểm, nhìn nhau như ra hiệu với nhau. Nhất định phải tra khảo Kiều Vy cho rõ ràng, liệu có phải đêm qua hai người Doãn Kiệt, Kiều Vy ngủ cùng nhau không? Hehe!
Trong suốt giờ học, Kiều Vy không sao tập trung nổi. Trời ơi, cô cứ nghĩ đến việc hôm qua cô và Doãn Kiệt ngủ cùng giường là lại thấy đau đầu rồi. Tự hứa với bản thân lần sau sẽ không bất cẩn như thế nữa.
Doãn Kiệt ngồi bên cạnh có vẻ đắc ý lắm, đáng ghét. Sao sáng nay cô lại đứng im cho hắn ôm vậy trời, rốt cuộc hắn đã bỏ bùa mê gì cho cô.
Kiều Vy liếc nhìn Doãn Kiệt, thấy hắn cũng đang nhìn cô. Sau đó hắn đặt bút xuống viết viết:
"Nhớ mời bữa trưa đó, hôm nọ cậu còn nhớ chứ?"
Kiều Vy nhìn dòng chữ viết siêu nhanh nhưng vô cùng nân nót của Doãn Kiệt, cô lườm hắn một cái rồi cáu gắt:
\- Biết rồi!
Danh Sách Chương: